Thiên Sư Lộ

Chương 29: Mặc Cả 2



Tôi mừng thầm trong lòng, coi như anh Trần đã thử giúp tôi giới hạn cuối cùng của gã này rồi. Gã trông mong chỗ tiền đồng này có thể bán được một khoản lớn, chứ không có ý định bán rẻ bán tháo, đó đại khái là suy nghĩ thật sự của gã.

Trong lòng đã có dự tính, tôi ngồi xổm xuống cầm một đồng lên nói: “Tôi có một cô em gái thích sưu tầm tiền đồng, đi dạo một vòng ở chợ Quỷ Mã này cũng chưa thấy nơi nào bán, chỉ có sạp này có kha khá, nhưng lại bị rỉ hết rồi. Tôi mua về còn phải mang đi rửa, vậy có phiền phức không?”

Lão chủ sạp vẫn mạnh miệng, mặt dày nói: “Có thể số tiền đồng này là thời Minh…”

“Chú không cần bịa bừa hết Tây Chu, đời Đường, rồi lại sang thời Minh nữa, thứ này đáng tiền hay không trong lòng chú tự biết.” Tôi cười nhạt: “Ba trăm đồng đi, tôi lấy hai mươi tiền đồng này, mười cái cho cô em, mười cái giữ lại chơi, chú thấy được không?”

Anh Trần nghe vậy không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi: “Mẹ kiếp, chú điên rồi. Thứ đồ rách nát này mà tận mười lăm đồng?”

Lão chủ sạp vốn còn do dự, nhưng bị anh Trần nói chen vào như vậy cũng rối lên, sợ tôi đổi ý, vội vàng nói: “Thành giao!”

Anh Trần còn kéo tay áo tôi can ngăn: “Chú đừng có mắc lừa, mấy thứ vớ vẩn này không đáng cái giá ấy đâu.”

Trong lòng tôi đang mừng như điên, vô tình anh ta lại giúp tôi được một chuyện, thấy vẻ bất an của lão chủ sạp, tôi do dự nói: “Hay là tôi chọn thêm một thứ khác?”

Chủ sạp sửng sốt, có lẽ không ngờ tôi sẽ nói vậy, ánh mắt đảo qua sạp nhỏ: “Cậu nhắm được cái nào?”

Tôi lướt qua một lượt, tiện tay cầm cái la bàn rỉ sét kia lên: “Vậy lấy cái này đi, mang về rửa sạch làm đồ trang trí.”

Lão chủ sạp nhìn một cái, hiển nhiên cũng không coi cái la bàn này là thứ to tát, cũng gật đầu: “Được, quyết định vậy đi.”

Tôi đưa tiền cho lão ta, chọn hai mươi đồng tiền nhưng chỉ có mười lăm cái có âm khí, năm đồng khác chỉ là tiền đồng bình thường thôi, không có giá trị gì, nhưng lấy chung cho đủ số lượng. Sau đó tôi cất số tiền đồng vào túi, một tay cầm cái la bàn, xoay người rời đi.

Ngay sau khi rời đi, nụ cười kìm nén cuối cùng cũng được lộ ra. Hôm nay đúng là kiếm được món hời lớn rồi, chưa nói đến cái la bàn thần bí kia, chỉ riêng giá trị của mười lăm đồng tiền này cũng đáng giá hơn ba trăm đồng bỏ ra khi nãy.

Chỉ có anh Trần vẫn còn bất mãn lắm, làu bàu bên tai tôi không ngừng, nói tôi bị lừa rồi, không nghe lời anh ta, phí mất ba trăm đồng.

Tâm trạng tôi đang tốt, kệ cho anh ta quở trách, dù sao vừa rồi anh ta cũng vô tình giúp tôi được một chuyện.

Chuyến này ra ngoài vô cùng thuận lợi, tôi quyết định quay về. Khi trở ra lại đi ngang qua Trấn Nam Trai nên tùy tiện liếc mắt nhìn thử, quả nhiên khí phái, chỉ từ kiến trúc cũng thấy lối suy nghĩ rất sáng tạo.

Xem ra đại sư phong thủy của Trấn Nam Trai này cũng có chút bản lĩnh.

Ngay lúc tôi đang ngắm nhìn thì từ phía cửa Trấn Nam Trai đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào, có mấy người phụ nữ đang kêu khóc. Họ khiêng một cỗ quan tài, đi tới đặt trước cửa Trấn Nam Trai, mấy người phụ nữ xắn tay áo, lớn tiếng gào khóc.

Con người đều thích hóng chuyện, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi với anh Trần chen vào, không bao lâu sau đã có mấy chục người vây xem.

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán, hình như bọn họ biết được chuyện gì, tôi dựng tai nghe ngóng, đến khi biết rõ đầu đuôi ngọn ngành thì giận đến nghiến răng nghiến lợi mà không có chỗ trút ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.