Thiên Quỹ

Chương 2



Kiều Mịch cõi lòng đầy hùng tâm tráng chí sau khi đi vào ngõ nhỏ liền nhanh chóng héo rút đi, không thể che giấu vẻ mặt lo sợ bất an, anh theo sau Tiểu Mai đi đến trước tứ hợp viện, bóng đêm càng làm cho tòa đình viện rách nát này thêm vẻ âm trầm đáng sợ, giống như lúc nào cũng có thể có quỷ ác đòi mạng nhảy ra làm loạn.

Cho dù Kiều Mịch là người theo chủ nghĩa vô thần, lại cũng không nhịn được sinh ra cảm giác e sợ trong lòng, nhìn sang Tiểu Mai không hề sợ hãi, càng cảm thấy xấu hổ:

“Cô Mai, các người ở chỗ này, không cảm thấy đáng sợ sao?”

“Sợ?”

Tiểu Mai từ từ quay đầu lại, hiểu rõ:

“Có, Mạnh thiếu gia rất đáng sợ.”

“Tôi không nói cậu ta.”

Kiểu Mịch ngửa đầu nhìn cỏ khô ở đầu tường đang nhẹ nhàng đong đưa trong gió đêm, trên bầu trời đêm có vài bóng mây nhàn nhạt trôi qua, vành trăng ửng đỏ treo cao, gió đêm mát lạnh, trong lòng của anh không hiểu sao lại nóng nảy buồn bực đến mức quỷ dị:

“Tôi là nói quỷ.”

“Quỷ?”

Ngón tay trắng mảnh mềm mại như cọng cỏ của Tiểu Mai bới mái tóc dài, mắt cá chết sững sờ nhìn Kiều Mịch hồi lâu mới nói:

“Nha, tôi không sợ quỷ, tôi sợ Mạnh thiếu gia.”

“A? Hả?”

Kiều Mịch nghe xong, cũng hiểu được bản thân mình rất buồn cười, quỷ là hư vô, con người đương nhiên là đáng sợ hơn quỷ:

“Vậy sao cô còn ở cùng một nơi với cậu ta?”

Tiểu Mai dẫn Kiều Mịch đi đến nhà chính, đại viện thật sự hư hỏng rất nặng, hai miếng ván cửa nghiêng nghiêng dựa lên tường viện, vốn đã mất đi tác dụng. Dưới mái hiên có một con chó mực lớn lười biếng nằm sấp dưới đất, không biết là do không cắn người, hay là vì liên quan đến Tiểu Mai, chỉ liếc nhìn bọn họ một cái rồi lại nhắm mắt lại.

“Tôi được chôn cất ở trong này, không đi được.”

Tiểu Mai chỉ về phía cánh cửa khép hờ:

“Mạnh thiếu gia ở bên trong, ngài ấy không cho chúng tôi tiến vào phòng chính.”

Kiều Mịch nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Mai bay bổng rời đi, cho là mình nghễnh ngãng, cho đến khi bóng hình ấy xuyên thẳng tắp qua bức tường vào trong căn phòng ở phía Tây, anh mới ‘A’ một tiếng, mở to mắt há hốc miệng đứng im bất động, kính mắt đã trượt xuống đầu mũi, con chó lớn dưới mái hiên chợt kêu âu âu, như thể đang cười nhạo sự khờ khạo của anh.

Toàn bộ đều không gợi lên nổi sự chú ý của Kiều Mịch, anh chỉ mải nghĩ trong đầu: Tiểu Mai là một nữ quỷ, cho nên người đàn ông cãi nhau với Tiểu Mai kia cũng là quỷ, cho nên người đàn ông kia học theo tiếng khóc của trẻ con không phải là vì đầu óc có vấn đề, mà là cố ý lừa gạt anh. Lừa gạt anh làm gì? Chẳng lẽ là tìm kẻ chết thay trong truyền thuyết? Như vậy Tiểu Mai ngăn cản nam quỷ kia, cho nên Tiểu Mai hẳn là một con quỷ tốt.

Sắp xếp đầu óc xong, Kiều Mịch đẩy gọng kính trên chóp mũi lên, thì thào tự hỏi:

“Nhưng mà, sao Tiểu Mai lại phải sợ Mạnh thiếu gia?”

“Bởi vì tôi biết trừ quỷ, hơn nữa chỉ cần tôi muốn, thậm chí có thể khiến cho cô ta hồn bay phách tán.”

Tiếng thì thào nhỏ nhẹ vang lên bên tai, hơi ấm phả bên tai cho thấy rõ ràng đây là một người còn sống sờ sờ đang giả thần giả quỷ. Kiều Mịch che tai lại quay người nhìn, quả nhiên thấy người không ăn mặc hợp mốt kia chỉ mặc một cái quần ở nhà, thân trên không mặc áo, ánh sáng dù có chút mờ tối, lại cũng đủ để cho anh nhìn rõ ràng mảng hình xăm cực lớn chiếm cứ ngực, bụng, cổ, thậm chí cả cánh tay kia, Kiều Mịch vẫn chưa phát hiện ra di chuyển, dò xét xem hình xăm phía sau lưng.

Mạnh Tĩnh Nguyên xem như thua người này, lúc gặp quỷ chỉ biết ngẩn người, vốn muốn hù dọa anh ta mới cố ý nói chuyện bên tai anh ta, không ngờ cái tên ngốc này hôm nay ngoại trừ ngốc thì cũng chỉ là ngốc.

“Anh có thể sống được đến hôm nay thật sự là kỳ tích.”

Nhả ra một câu ra vẻ là hỏng bét rồi, Mạnh Tĩnh Nguyên xoay người đi vào trong phòng, dùng giọng điệu không cho phép cãi lại ra lệnh:

“Vào đi.”

Kiều Mịch được như mong muốn nhìn thấy hình xăm phía sau lưng, hình vẽ kỳ lạ giống như hình bát quái lại không hoàn toàn giống, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao lại có chút rung động, anh không kiềm chế được bước chân nhanh hơn đuổi theo, đưa tay chạm lên nó.

Mạnh Tĩnh Nguyên giống như bị giật điện quay lại nắm lấy cái tay không an phận kia, phẫn nộ trừng mắt nhìn Kiều Mịch vẻ mặt vô tội, nghiến răng nghiến lợi:

“Anh làm gì hả?”

“Chỉ muốn chạm chút.”

Kiều Mịch trố mắt trả lời, cổ tay bị nắm đến đau nhức, cũng không giãy ra, anh nói không nên lời rằng sau khi chạm tay lên hình xăm thì, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác không rõ. Là thương cảm? Là áy náy? Là không biết làm sao? Có lẽ là cả ba. Anh cũng chưa quen thuộc người trước mắt, cũng không chắc chắn là đã từng xuất hiện trong quá khứ chưa, bởi vậy tất cả cảm giác đều không có căn cứ, anh chỉ có thể đổ hết tội lỗi cho hình xăm kia. Kiều Mịch buồn rầu nghênh đón đôi mắt giống như sắp bốc cháy kia, có chút chần chừ, còn nhịn không được phàn nàn:

“Hình xăm trên lưng cậu là ai làm ra vậy? Rất kỳ lạ.”

Nguồn gốc của hình xăm cũng không phải lần đầu tiên bị hỏi, lại lần đầu khiến Mạnh Tĩnh Nguyên sợ hãi, cậu ta bỏ tay Kiều Mịch xuống, cầm áo T-shirt mặc vào, dùng giọng điệu trêu đùa nói:

“Trời sinh.”

Bất cứ kẻ nào nghe được loại đáp án như thế cũng sẽ cho rằng Mạnh Tĩnh Nguyên cố ý bỏ qua, nhưng Kiều Mịch lại khác thường tiếp nhận loại giải thích này, tuy rằng khó có thể tin được.

Có lẽ là bởi vì hình xăm bị chặn, không bị ảnh hưởng đến nữa, Kiều Mịch cũng nhớ ra chuyện chính:

“A, ví tiền của tôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nheo mắt, đột nhiên lấy ra một gói mỳ thịt bò Sư phụ Khang*, hỏi:

“Anh đói chưa?”

“Đói.”

Lời nói thật ra khỏi miệng, Kiều Mịch hơi ngượng chỉnh lại kính mắt:

“Ừm, cả ngày không ăn gì rồi.”

“Không chỉ cả ngày.”

Mạnh Tĩnh Nguyên xé gói mỳ tôm, rót nước sôi, đặt lên trên bàn, ra hiệu bảo Kiều Mịch ngồi xuống, nói tiếp:

“Anh đã ngủ ba ngày.”

“A?!”

Kiều Mịch không thể tin nổi, ngủ ba ngày, sao còn chưa có chết đói, cũng không chết khát, anh lại còn có thể chịu đựng được sức ép cả một ngày hôm nay?

Giống như biết thuật đọc suy nghĩ người khác, Mạnh Tĩnh Nguyên chủ động giải đáp nghi ngờ của anh:

“Tôi kêu Tiểu Mai chăm sóc anh.”

“…”

Bị một nữ quỷ chăm sóc ba ngày? Kiều Mịch há hốc miệng choáng váng hồi lâu, bật thốt:

“Cũng là cô ấy cởi quần áo của tôi?!”

Quỷ liệu có thể chịu trách nhiệm với tôi không?

“Không, quần áo của anh là tôi cởi.”

Mạnh Tĩnh Nguyễn xé mở gói mỳ tôm, nhét dĩa ăn vào trong tay Kiều Mịch, mùi thơm của đồ ăn phân tán lực chú ý của Kiều Mịch, Mạnh Tĩnh Nguyên thờ ơ nói:

“Kéo anh về, quần áo đã rách hết.”

“À.”

Một miếng mỳ chui xuống dạ dày, tình cảm ấm áp dâng lên khiến Kiều Mịch rất cảm động, kính mắt bị một tầng hơi nước che kín cũng không bận tâm lau đi, đâu còn có thể chú ý đến hàm nghĩa ẩn chứa trong từ ‘kéo’ ấy, anh cắm đầu xuống ăn.

Mãnh Tĩnh Nguyên không để ý lắm, mười ngón tay nhảy múa trên bàn phím laptop, một lúc lâu sau trong phòng chỉ còn lại tiếng ăn mỳ cùng tiếng gõ bàn phím.

Sau khi ăn sạch mỳ cùng nước dùng rồi, Kiều Mịch lau sạch kính mắt, đeo vào, xấu hổ nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên không biết đang bận rộn làm gì, không tiện lập tức đòi lại ví tiền rồi rời đi, anh cũng không giỏi giao tiếp đành phải tìm chuyện để nói:

“Ừm, chỉ có mình cậu ở đây sao?”

“Còn có quỷ với Hắc Khuyển.”

Mạnh Tĩnh Nguyên không hề ngẩng đầu lên trả lời.

Đó còn không phải là chỉ có một mình à? Kiều Mịch thì thầm trong lòng, lại cảm thấy tẻ ngắt, vội vàng thêm vào một câu:

“Mấy kẻ đó, đều là quỷ tốt và chó ngoan?”

Mạnh Tĩnh Nguyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Kiều Mịch, chỉ là trên mặt có thêm đường cong chế nhạo:

“Phải hay không không quan trọng, quan trọng là chúng nghe lời tôi.”

“Cậu rất mạnh?”

Quỷ sợ cậu ta, chó cũng sợ cậu ta, trong đầu Kiều Mịch liền hiện lên hình ảnh Mạnh Tĩnh Nguyên mặc áo choàng đạo sĩ, một tay cầm thanh kiếm gỗ đào một tay niệm pháp quyết, vừa bước lên vừa đốt cháy bùa, khóe môi không khỏi nhếch lên cao cao.

Đoán chừng là Kiều Mịch lại chìm vào trong ảo tưởng, Mạnh Tĩnh Nguyên ngược lại rất khâm phục dũng khí của tên ngốc này hôm nay:

“Bọn chúng không muốn bị tôi ăn hết.”

“Ăn?”

Bất ngờ bị hút ra từ trong ảo tưởng, Kiều Mịch chớp chớp mắt, giống như không thể hiểu nổi:

“Cậu ăn quỷ?”

“Ừ, có thể ăn, nhưng là ăn bọn chúng không có tác dụng quá lớn, tôi vẫn sẽ đói.”

Giọng điệu của Mạnh Tĩnh Nguyên giống như đang bàn về một cái bánh quẩy:

“Quỷ ác cũng tạm được, nhưng muốn no bụng lại được ăn ngon, phải ăn được linh hồn sống hoặc là uế khí nồng độ dày đặc tụ tập bên cạnh người giống như anh.”

“Hử?!”

“Cho nên, từ nay về sau anh chính là đồ ăn của tôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên không quan tâm vẻ mặt sững sờ trố mắt ra nhìn của Kiều Mịch, thẳng thắn dùng ánh mắt như nhìn một miếng thịt quét hết Kiều Mịch một lượt, lộ ra vẻ thỏa mãn:

“Ừm, mới mười hai tiếng đồng hồ, bên cạnh anh lại tụ tập thêm không ít, mấy ngày nữa lại có thể ăn được một bữa thật ngon.”

Hai mắt Kiều Mịch mở to, giờ phút này anh mới ý thức được nguy cơ, cố lấy dũng khí vươn tay:

“Trả ví tiền cho tôi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên chợt cười đến cong cả mắt, thuận tay lấy một chiếc ví tiền bằng da quen thuộc ở trong túi quần, nhưng không đặt lên tay Kiều Mịch. Cậu ta mở ví da ra, rút tấm chi phiếu:

“Phí ăn ở và chăm nom ba ngày.”

Thẻ căn cước:

“Quần áo mặc trên người.”

Tiền mặt:

“Mì ăn liền vị bò kho vừa rồi.”

Ví da trống không bị vứt lên tay Kiều Mịch, Kiều Mịch mở to mắt há hốc miệng, thầm mắng trong bụng: Cậu ăn tôi ba ngày! Quần áo cũng là cậu kéo! Thực ra tôi thích vị gà hầm nấm hương hơn nhiều!

Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không bận tâm đến những lời mắng mỏ trong lòng Kiều Mịch, nhét mấy thứ trong tay vào túi quần, nụ cười càng thêm rạng rỡ, giữa hai hàng răng trắng bóng toát ra từng lời tàn khốc, có thể so sánh với mãnh thú đói khát:

“Anh có thể đi rồi, chờ sau khi anh chết đói, tôi sẽ lôi hồn của anh về, nô dịch đầy đủ rồi ăn sạch.”

Kiều Mịch nhảy dựng lên, cái ghế ngã xuống đất, anh không dám tin gầm nhẹ:

“Cậu… Cậu đây là phạm tội!”

“Nếu anh có thể tìm ra được chứng cứ.”

Đối mặt với mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt, Mạnh thiếu gia cười vô cùng bí hiểm.

Kiều Mịch trừng mắt nhìn người trước mặt, thầm phát hiện Mạnh Tĩnh Nguyên tuyệt đối là đã chơi không ít chò với cảnh sát, liều mạng với người này, chắc chắn sẽ không được lợi lộc gì:

“Rốt cuộc là cậu muốn thế nào?!”

Mạnh Tĩnh Nguyên nhìn chăm chú vào gương mặt vì giận dữ mà đỏ lên của Kiều Mịch, tâm tình càng vui sướng hơn.

“Từ nay về sau, anh chính là đồ ăn của tôi.”

*Chú: Mỳ thịt bò của Sư phụ Khang – sản phẩm của công ty cổ phần khống chế hữu hạn (Công ty Sư phụ Khang), trụ sở đặt ở thành phố Thiên Tân, Trung Quốc; công ty này chuyên sản xuất và phân phối mỳ tôm, đồ uống, bánh ngọt và một số sản phẩm tương tự.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.