Thiên Nương Tư Phàm

Chương 41: 41: Chương 39



Giọng nàng cộc cằn, mang theo chút xấu hổ: “Ngươi làm ơn ngậm miệng lại giùm ta.”
Lục Phàm vừa nghe xong thì bật cười khanh khách, hắn đưa tay búng nhẹ lên trán nàng một cái.

Thiên Nương theo phản xa đưa tay ôm trán, trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi làm cái chi đó?!”
Hắn nhìn nàng với ánh mắt rất thành thật: “Ta chỉ giúp nàng búng văng những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu thôi mà.”
Ngừng một chút, hắn lại bày ra vẻ bất bình: “Sao nào? Nàng đánh ta thì được, ta mới động nhẹ một chút cũng không được sao?”
“Ngươi cũng không tự xem lại vì sao ta chỉ ra tay với mỗi mình ngươi.”
Nàng là người giỏi nhẫn nhịn, cũng thừa sức dùng lời nói khiến cho mấy kẻ chủ động gây sự với nàng phải cụp đuôi bỏ chạy.

Thế nên ngoại trừ mấy cái nô tỳ láo toét thì hắn chính là người bị đánh nhiều nhất.
Nhưng mà người ta thường nói, không có da mặt dày nhất chỉ có càng dày hơn.

Đặc biệt, Lục Phàm không chỉ mặt dày mà còn không sợ chết, cứ nhỡn nhơ trước mặt nàng mãi đến tận bây giờ.
Khuôn mặt gợi đòn kết hợp với giọng nói như bị nghẹt mũi mà hắn tự cho là lôi cuốn, quyến rũ, tạo nên một tổ hợp “không đánh không được”.
Hắn thản nhiên tự tin khẳng định chắc nịch đầy tự hào: ” Chuyện này cũng cần phải suy nghĩ sao? Đương nhiên vì ta chính là người khiến nàng lưu tâm nhất rồi.

Cổ nhân từng nói thương cho roi cho vọt* mà.”
Thiên Nương: “…”
Nàng không biết nói gì nữa, nàng cạn lời rồi.

Hơn nữa, câu nói đó không phải dùng như vậy đâu, hắn đã dốt lại còn không chịu đọc sách, sau này làm sao dạy?
Lục Phàm thấy nàng không phản ứng thì cũng không đùa dai nữa, hắn đứng cách nàng một khoảng tầm một cánh tay, ánh mắt kiên định, giọng nói cũng trở nên trầm ổn hơn.
“Nàng yên tâm, ta nhất định không để nàng chịu uất ức đâu.”
Một câu nói không đầu không đuôi, không nguyên nhân hay diễn biến khiến Thiên Nương cũng ngẩn người.
Ánh chiều tà chiếu qua ô cửa sổ không rọi tới mặt hắn, tuy nhiên lại trùng hợp phủ một tầng sáng màu cam đào lên người nam tử.

Bộ y phục kết hợp giữa hai màu đen huyền và đỏ sẫm với những đường may thêu bằng chỉ bạc dưới nắng tàn óng ánh kim tuyến.

Nhưng trong mắt người đối diện chẳng phải bộ y phục đẹp đẽ kia mà lại là khuôn mặt khuất trong bóng tối của hắn.
Đôi đồng tử màu đỏ như mang theo đóm lửa nhỏ toả ra sáng ấm áp xưa nay chưa từng rời khỏi người nàng và bây giờ cũng vậy.
Có lẽ đây là dáng vẻ đáng tin nhất của hắn mà nàng được thấy qua.
Ngẫm một chút, cuối cùng Thiên Nương cũng biết hắn đang muốn nói đến chuyện gì.

Nàng thấy hắn thật ngốc.

Đôi môi cũng bất giác mà tự cong lên vẽ thành nụ cười.
“Người nghĩ nhiều quá rồi, ta không để tâm đ ến chuyện ai muốn gả cho ngươi đâu.”
Thành thật mà nói thì lúc nghe Bảo Nhiên nói, nàng có chút nghi ngờ, đến khi gặp hắn thì lại cảm thấy không vui.

Nhưng sau khi được hắn trấn an, mọi cảm giác trước đó đều biến mất.

Chính nàng cũng thấy bản thân thật kì lạ, cũng không biết từ bao giờ hắn lại ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng nhiều như vậy.
Lục Phàm bĩu môi: “Thật sự không để tâm sao?”
“Ừ, không có.”
“Không quan tâm chút nào luôn hả?” Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Thiên Nương có chút chột dạ, nhưng chẳng dám dời tầm mắt, chỉ sợ hắn sẽ nhìn ra sự lúng túng của nàng: “Sao ta phải bận tâm tới chuyện của ngươi?”
Hắn khá chắc bé hổ của hắn đã biết chuyện còn rất quan tâm là đằng khác.

Chỉ là nàng không thể hiện ra mặt mà thôi.

Hắn nở nụ cười gian xảo: “Cho dù ta thành thân với người khác nàng cũng không quan tâm sao?”
Nàng có dự cảm không lành.
Cái gì mà “ánh mắt như đóm lửa nhỏ ấm áp” chứ? Rõ ràng là một cái hố lửa sâu không thấy đáy, nhảy vào là chết ngay!
“Ngươi…!dù ngươi có thành thân với ai ta cũng không quan tâm đâu, đừng phí công vô ích nữa…”
Chưa để nàng nói xong, hắn đã chồm tới, cúi người thơm một cái “chốc” lên môi nàng.
Thiên Nương lập tức im bặt.
Lục Phàm lại rất điềm nhiên mà tận dụng cơ hội để cướp lời: “Nhưng biết làm sao bây giờ? Nụ hôn đầu của ta bị nàng lấy mất rồi.

Nàng phải chịu trách nhiệm đó, tiểu nương tử.”
Tay nàng cuộn thành đấm.
Giây sau, cả người công tử Lục gia bị ném thẳng ra cửa sổ.

Nhưng lạ là hắn không những không kêu đau mà còn cười rất mãn nguyện.
Vứt xong người, nàng lập tức đóng sầm cửa sổ.
Cả khuôn mặt nóng bừng, đáy lòng lại nhộn nhạo như có ngàn con kiến đang bò.

Nhịp tim bắt đầu gia tốc, trái tim bình ổn thường ngày của nàng phá lệ đập nghe “thình thịch”.

Nó đang dốc toàn lực để tiếp tế dưỡng khí với hi vọng lý trí của nàng nhanh quay về.
Thiên Nương chậm rãi hít sâu một hơi rồi tự an ủi bản thân: “Không sao, không sao.

Chỉ là hôn một cái thôi mà, cũng không mất bao nhiêu tiền.

Hôn một mỹ nam như hắn cũng không đến nỗi thiệt thòi.”
Cứ xem như bị chó li3m một cái là được.

Nàng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.
Nhưng…!Má nó! Lần sau hắn còn dám càn rỡ nàng nhất định sẽ bẻ cổ hắn!
Hừm…!Không sao, không sao…
Lục Phàm bên này bị nàng ném ra khỏi phòng, từ dưới đất đứng dậy cười ngu ngốc, đến y phục cũng không thèm phủi liền trèo tường leo ra ngoài.

Bên kia bức tường, Đường Kính Tư đã đứng đợi sẵn.
Y cũng chẳng lạ gì dáng vẻ ngu ngơ của hắn mỗi lần gặp Nhị tiểu thư Phí gia, nên lẳng lặng giúp hắn phủi sạch bụi trên tà áo.

Sau khi quan sát cẩn thận một vòng từ trên xuống dưới, từ trước ra sao, Đường Kính Tư thở hắt ra nhẹ nhõm.
Cũng may, lần này không bị đánh.

Chỉ là..

Sao hôm nay thiếu phu nhân nương tay quá vậy? Lòng trắc ẩn trỗi dậy rồi sao?
Lục Phàm lén sờ lên cánh môi rồi trộm cười, khuôn mặt vô cùng mãn nguyện.

Thầm nghĩ lần tới nhất định sẽ chậm rãi một chút, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi căn bản không đủ.

Dư vị cũng không nhiều…!giờ chỉ còn cảm giác mềm mại, lành lạnh cùng hương thơm thoang thoảng của thiếu nữ mà thôi.
“Thiếu gia, ngài khống chế một chút, người ta nhìn kìa.”
Đường Kính Tư thật sự không nhìn nổi nụ cười đang dần “biến chất” của chủ nhân mình nữa.

Y vốn dĩ không muốn nhắc đâu nhưng người xung quanh đều ngoái lại nhìn bọn họ.
Hiển nhiên, Lục Phàm nào để ý đến y, hắn đang bận đắm mình trong bể ngọt rồi.

Mặt trăng bàn bạc treo trên cao, gió đầu thu thổi nhè nhẹ man mát, đêm nay có hai người mất ngủ.
À, quên.
Phía sau tường thành dày hai lớp được xây dựng bằng đá tảng, trong những cung điện vàng son kia cũng có không ít người mất ngủ.
Hoàng đế già lo nghĩ cho giang sơn xã tắc, trông đèn duyệt tấu chương.

Trong tẩm cung ngoài hương trầm thì còn có mùi thuốc khá nồng, thi thoảng lại vang lên tiếng ho khan.
Trung cung hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ lại vì sức khoẻ của thiên tử mà trằn chọc cả đêm.

Thêm phần nôn nóng không biết bao giờ ngài mới lập thái tử.
Vãn Ngọc cung, nơi trăm hoa khoe sắc quanh năm, còn rực rỡ hơn vườn Ngự Uyển, thân là Thục phi, Hoàng Thục Cẩm Anh đã lâu không được một giấc ngủ ngon.

Trước kia còn độc sủng, bà mất ngủ vì những kẻ ngấm ngầm hãm hại mình.

Nay địa vị đã vững, bà lại mất ngủ vì chuyện tương lai của hoàng nhi.
Đêm đã khuya, tiếng dế kêu tha thiết, Phùng Tuyết lại bật dậy, thắp đèn.

Cung nữ thân cận của nàng Uyển Thanh dụi mắt thức giấc, mơ màng đến bên mài mực cho nàng.
“Công chúa, sao người không ngủ? Để sáng viết không được sao?”
Phùng Tuyết tay đưa bút, thuận miệng đáp: “Ta sợ đến sáng mai lại quên mất.

Hơn nữa, ta sợ hoàng đệ sẽ làm chuyện lỗ m ãng.

Uyển Thanh, ta viết hai bức thư, ngày mai ngươi thay ta gửi đi.

Một bức gửi đến biên ải cho đệ ấy, bức còn lại…!phỏng theo đó mà chép lại rồi gửi cho các vị tiểu thư trong kinh.”
Uyển Thanh gật đầu vâng dạ.
“Đặc biệt, Nhị tiểu thư Phí gia kia cũng phải nhận được.”
“Nô tỳ nhớ rồi ạ.”
“Ừm.

Ngươi lấy danh nghĩa của ta, đến chỗ Lễ bộ* cho người thu xếp chuẩn bị giúp ta một bữa tiệc nhỏ.

Ngày mốt sẽ tổ chức, thư mời chính là bức vừa rồi.”
“Dạ.

Công chúa, nhưng là tổ chức tiệc gì ạ?”
“Tiệc gì cũng được, ngươi cứ nghĩ bừa một cái tên đi.”
Uyển Thanh đầu đầy dấu chấm hỏi, mờ mịt gật đầu.
Phùng Tuyết làm xong việc cũng tắt lên, lên giường.
Nàng không đợi thánh chỉ ban hôn của phụ hoàng được nữa, đành phải tự mình làm chút gì đó để thúc đẩy mối hôn sự với Lục gia, dù không được thì cũng phải tìm cách khác.
Không thể lay động lão tướng quân họ Lục đó bằng quyền thế và vinh hoa phú quý thì vẫn có thể chuyển hướng sang gã nhi tử ham chơi của lão và cả vị tiểu thư kia nữa.
Ngược lại, Phí gia không khó đối phó.

Phí Vân Đình là một lão già cổ hủ, sỉ hiện hảo lại còn hám danh hám lợi, có thể dễ dàng lôi kéo.
Lục gia tuy hơi rắc rối nhưng Lục Gia Phi và Lục Phàm đều rất nghe lời Doãn Sa.

Chỉ cần lấy lòng bà ta thật tốt thì mọi chuyện tự nhiên sẽ thuận lợi.
Ngặt nỗi, Doãn Sa lại là dưỡng nữ của thái hậu, bà ấy rất yêu thương đứa nhi nữ không xu máu mủ này, trước kia còn nằn nặc xin tiên đế phong Doãn Sa làm Nhu Sương quận chúa.

E là không dễ đối phó.
Phùng Tuyết nàng đành đánh cược một lần vậy.

Vì mẫu thân, vì hoàng đệ, nàng chắc chắn có thể…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thiên Nương Tư Phàm

Chương 41: Thử hỉ phục



Thiên Nương cùng cái đuôi nhỏ Lục Phàm bước vào trong tiệm. Khác với tưởng tượng của nàng, chủ phường may lại là một nam nhân. Ông ấy đeo một thấu kính nhỏ, tròn tròn trên mắt phải, thoạt nhìn cũng là người đã có tuổi. Lão Lương nhìn thấy mấy người các nàng thì nheo mắt, rồi chỉnh lại kính, đặt cây thước gỗ cùng viên phấn trong tay xuống chiếc bàn bừa bộn kim chỉ gần đó.

Không hề nịnh nọt, cũng không cười đon đả chào khách như Diêu Mạt, lão Lương chỉ lạnh nhạt hỏi: “Muốn may y phục hay nhận đồ?”

Nàng và hắn đương nhiên bị sốc trước thái độ tiếp khách có một không hai này của ông chủ phường may. Nếu không phải đây là chỗ có tay nghề cao, lại nổi tiếng nhất Đế Lư thì còn lâu các nàng mời đến đây đặt may y phục.

Hạ Nhi như đọc hiểu suy nghĩ thông qua vẻ mặt của nàng nên nhanh chóng tiến lên phía trước trao đổi với lão Lương. Nói được vài câu thì lão lại phất tay, xoay người rời đi. Cùng lúc đó một phụ nhân khác tiến nhanh đến chỗ các nàng.

Nàng ta nở nụ cười thương mại quen thuộc: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi nhị vị công tử và tiểu thư. Lão già nhà ta tính cách xưa nay vậy đó, mong hai vị bỏ qua cho. Mọi người đến thử y phục đúng không?”

“Ừ.” Thiên Nương gật đầu.

“Vậy vị này chắc là Phí gia Nhị tiểu thư rồi, còn vị công tử này… tướng mạo bất phàm chắc là tướng công tương lai của tiểu thư, Lục công tử, có đúng không ạ?”

Lục Phàm vui vẻ nhìn bà với ánh mắt hài lòng, không ngừng khen ngợi mắt nhìn người của bà thật chuẩn.

Lương phu nhân càng cười tươi hơn: “Vậy hai vị theo ta lên lầu xem y phục nhé!”

Khác hẳn với những kệ vải đầy màu sắc cùng những tủ đựng dụng cụ như kim, chỉ ở tầng trệt, tầng trên trưng bày rất nhiều y phục với nhiều kiểu dáng đa dạng, khác nhau. Tất cả được treo gọn gàng trên giá, xếp thành hàng ngay ngắn, bên cạnh còn có vài người thợ đang chăm chút, chỉnh sửa.

“Tiểu Đào, hỷ phục của cô nương Phí gia đã xong chưa? Nàng ấy đến thử đây.”

Rất nhanh người được gọi là Tiểu Đào đã bê một khay gỗ nhỏ, bên trên là một bộ y phục rực rỡ sắc đỏ. Phía sau Tiểu Đào còn có hai người nữa, chiếc khay trên tay họ lần lượt là mũ phượng được trùm lại bằng khăn đội đầu và một đôi giày uyên ương. Lục Phàm híp mắt nhìn lần lượt các món đồ đang bày ra trước mắt, cẩn thận đánh giá.

Tay nghề quả thật không tệ, xem ra việc Phí Vân Đình trọng sĩ diện cũng không hẳn là xấu.

Nhờ việc lão ta coi trọng mặt mũi mà khâu chuẩn bị được tiến hành rất chu đáo. Bộ hỉ phục này xem ra cũng không phải loại thông thường, chắc chắn tiêu hao không ít bạc.

Nhưng vẫn còn kém thợ may nhà hắn một chút nha.

“Tiểu thư, ta giúp người mặc thử nhé?”

“Ừm, được.”

Lục Phàm lại nhíu mày: “Không cần đâu, ta giúp nàng ấy mặc.”

Vẻ mặt Lương phu nhân trở nên ngại ngùng: “Lục công tử biết mặc hỉ phục sao? Đây không phải y phục thường ngày đâu, nó cầu kỳ và khó mặc hơn nhiều. Hơn nữa… hai người còn chưa bái đường mà. Như này có chút không phù hợp.”

Thiên Nương cũng gật gù, tán đồng với lời bà. Ngặt nỗi, Lục Phàm lại là người không xem trọng lễ tiết*. Hắn muốn tận tay mặc váy cưới cho nàng, muốn được là người đầu tiên chiêm ngưỡng vẻ đẹp diễm lệ của nàng trong hỉ phục đỏ. Hắn là người nhỏ nhen, lại tham lam vậy nên không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của nàng.

“Hừ! Còn ba ngày nữa chúng ta sẽ bài đường, trước sau gì cũng sẽ thành thân, về chung một nhà. Trượng phu giúp thê tử mình thay y phục thì có gì không thỏa đáng.”

Thiên Nương vỗ vỗ vai hắn, giọng nói ngòn ngọt như đang dỗ trẻ con: “Dù vậy thì vẫn không được đâu. Ngươi ngoan một chút, đừng nháo nữa, tránh cho người khác dị nghị lại ảnh hưởng đến cả hai. Ta thay xong sẽ trở lại ngay mà.”

Mặc dù không cam lòng nhưng trước thái độ dịu dàng của nàng, hắn cũng đành để Hạ Nhi cùng nữ nhân kia giúp nàng mặc y phục, còn mình thì đành ngồi bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi.

Nàng rất hiếm khi đối xử hòa nhã với hắn như vậy, thế nên hắn không cần cố chấp, rồi lại khiến nàng tức giận. Thay vì ăn một đấm rồi bị quẳng ra ngoài thì hắn thà tự giác, ngoan ngoãn ngồi đợi còn hơn.

Chờ một lúc khá lâu, chờ đến khi hắn bắt đầu mất kiên nhẫn thì bà chủ Lương cùng Hạ Nhi cũng bước ra. Thiên Nương đi ngay phía sau hai người họ, nhìn nàng có vẻ không tự nhiên, tay vân vê tà váy đỏ.

“Tiểu thư, người xem y phục còn có chỗ nào không vừa ý? Người cứ nói, ta sẽ cho người sửa lại ngay, đảm bảo không chậm trễ ngày thành thân của người.”

Thiên Nương ngắm mình trong gương, rồi lại xoay một vòng. Chân váy theo chuyển động của nàng mà tung xoè như một bông hoa rực rỡ, những chuỗi ngọc được kết đính trên váy theo đó mà đung đưa.

“Ta cảm thấy phần eo có hơi chặt một chút, cánh tay cũng nên điều chỉnh lại loe rộng ra hơn.”

“Vâng vâng, chuyện này đơn giản mà.” Nói rồi bà lại nhìn sang Lục Phàm: “Lục công tử, người cảm thấy thế nào?”

Nàng cũng hiếu kì mà nhìn hắn. Nàng từng trông thấy dáng vẻ sửng sờ, ánh mắt kinh ngạc của tỷ phu khi trông thấy trưởng tỷ nàng, Uyên Châu kiều diễm lộng lẫy trong bộ hỉ phục đỏ đính kim sa lấp lánh. Vậy nên nàng cũng có chút thấp thỏm, không biết phản ứng của hắn thế nào.

Nhưng khác với kỳ vọng của nàng, hắn chỉ thờ ơ đáp: “Ừm, không tệ.”

Thiên Nương cảm thấy hụt hẫng, nàng xoay người vào lại phòng thay y phục: “Được rồi, nếu đã thử xong thì chúng ta cũng về thôi. Hạ Nhi, lát nữa ngươi ngồi xe ngựa với ta đi, đường xa không tiện đi bộ.”

Nàng đang trong ngóng phản ứng gì của hắn chứ? Dù gì dung mạo của nàng cũng không xinh đẹp như Bảo Nhiên, thân hình cũng chẳng thu hút như Uyên Châu tỷ.

Chắc hẳn, dáng vẻ của nàng bây giờ cũng chẳng có gì đặc biệt.

Vừa nghe nàng ngõ ý gọi, Hạ Nhi đã phấn khởi đáp ngay: “Dạ, tiểu thư.”

Hắn thấy nàng rời đi thì cũng trở nên gấp gáp. Nội tâm điên cuồng gào thét, ôm nổi hối hận muộn màng.

Chậm đã!

Hắn chỉ mới nhìn nàng được có một chút thôi mà!!

Hắn chỉ giả vờ nghiêm túc vậy thôi, không có ý gì đâu mà!

Thiên Nương của hắn hình như giận hắn rồi, không cho hắn đi chung xe ngựa nữa.

Huhu… Phải làm sao đây?

Thiên Nương lên xe ngựa, hắn cũng lẽo đẽo theo sau.

“Lục công tử, không phải ngươi đến phường may có việc sao? Ngươi theo ta làm gì?” Nàng ngồi trong xe, vén rèm lên nhìn hắn với ánh mắt xa cách.

Lục Phàm vừa định leo lên xe cũng khựng lại.

Hắn đến phương may cốt chỉ để nhìn nàng mặc hỉ phục lần đầu tiên. Hắn nào có công việc gì ở nơi này.

Hắn nói với vẻ mặt đáng thương mong cầu sự thương xót của nàng: “Nương tử, ta không có xe để về…”

Nhưng chưa nghe hết câu, nàng đã trực tiếp buông rèm, từ bên trong nói vọng ra: “Chúng ta chưa thành thân đâu, ngươi đừng nên gọi như vậy thì hơn. Lục công tử không có xe thì có thể tiêu chút tiền, để gọi xe mà, ta không chứa nổi công tử đâu.

Hạ Nhi, ngươi còn chờ gì nữa mà không lên?”

Hạ Nhi nghe nàng gọi nàng thì rụt cổ, rón rén đi ngang qua người hắn, vào trong xe ngựa.

Lúc này phấn khởi bao nhiêu thì giờ đây nàng chỉ muốn có thể tàng hình rời khỏi nơi này. Nàng chẳng dám đưa mắt nhìn Lục công tử, chỉ sợ hắn ghim hận mình.

Vừa mới nãy trông hai người còn rất hoà hợp kia mà, sao mới quay qua quay lại thì mối quan hệ lại đóng băng rồi?

Chờ Hạ Nhi ổn định chỗ ngồi, Thiên Nương lại lạnh giọng hạ lệnh cho phu xe: “Chúng ta đi.”

Lục Phàm bị bỏ lại bơ vơ giữa phố, ủy khuất nhìn theo sau xe của nàng, khóc không thành tiếng. Đã vậy, một màn này còn bị ông chủ khó tính của phường may trông thấy.

Lão Lương đứng trước cửa, tay cầm thước gỗ, khoanh lại trước ngực, nhìn hắn với vẻ mặt khinh bỉ: “Đúng là người trẻ tuổi, không có kinh nghiệm mà. Lúc nãy ngươi cứ khen bừa một câu thì đâu có ra nông nỗi này.”

Hắn hung hăn trừng mắt với lão: “Lão may y phục của lão đi, đừng có lo chuyện bao đồng.”

Nói rồi hắn mặc kệ tiếng cười ồm ồm phía sau lưng mình mà đi thẳng, hoà vào dòng người trên phố.

Dáng vẻ nữ tử trong bộ hỉ phục cứ xuất hiện trong tâm trí hắn. Sắc đỏ thuần của gấm hoa tương phản với màu da trắng như bạch ngọc của nàng, cũng nhờ màu sắc tươi ấm đó mà khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt của nàng trở nên hồng hào hơn.

Tà váy như đoá hồng liên bung nở theo bước chân của nàng. Đai lưng kết thêm chuỗi ngọc thạch lựu làm điểm nhấn tôn lên vòng eo thon, hình như y phục thật sự có chút chật nên đường cong nhẹ nhàng của thiếu nữ cứ như vậy mà được phô diễn hoàn toàn. Đã nhiều lần hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhưng vẫn chẳng thể dời mắt.

Váy dài chạm gót nhân, lớp ngoài phủ lên lớp trong, không biết bao nhiêu lớp nhưng tất cả lại tạo nên độ xoè vừa phải, lại đủ nhẹ để có thể uyển chuyển nương theo từng cái nhấc tay, từng bước chân của nàng. Bên trên là hoa văn cổ được thêu bằng chỉ bạc, mũi thêu khéo léo, tinh xảo. Khoác ngoài là lớp áo mỏng, xuyên thấu, được dệt bằng sợi ngũ sắc.

Nhưng dù y phục đẹp đến đâu thì vẫn không thể bì được mới đôi mắt trong veo, ẩn chứa nét dịu dàng như nước mùa thu của nàng. Đôi mắt đen láy nhưng lại lấp lánh ánh sao của cả bầu trời. Và giờ đây, đôi mắt ấy lại đang nhìn hắn mong đợi điều gì đó.

Lục Phàm thực sự muốn mang nàng giấu đi ngay lập tức, không để kẻ nào thấy được dáng vẻ câu hồn đoạt phách* này của nàng.

Những tưởng hắn có thể luôn miệng khen ngợi nàng, thế nhưng đến khi được hỏi hắn chỉ có thể thốt ra hai chữ “tạm được”. Hắn thực sự muốn tự bóp chết mình.

Lúc cần thì không thấy liêm sỉ đâu, khi không cần thì lại bắt đầu sỉ diện hảo!

Bị nàng giận cũng là đáng đời mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.