‘Tô Huệ Chỉ thấy thế thì tiến lên, nhẹ nhàng nhận lấy tấm thẻ trong tay ông cụ Tô.
“Chú hai, chẳng lẽ chú muốn phản rồi? Tiền của ông cụ mà chú cũng dám cướp sao!”
Tô Xương Vân thấy Tô Huệ Chi nhận lấy tấm thẻ thì giận dữ quát: “Tô Huệ Chi, mày đang muốn chết à?”
Dứt lời, Tô Xương Vân như nổi điên, từ sau lưng rút ra một thanh đao dài, bổ xuống trước mặt Tô Huệ Chi.
Một đao kia của Tô Xương Vân không hề nương tay, rõ ràng là muốn lấy luôn tính mạng của Tô Huệ Chỉ.
Ánh mắt của Tô Huệ Chỉ lạnh lùng, không phản kích mà linh hoạt tránh né một đao kia.
Lâm Hiên nhíu mày vì anh mới mở trùng đồng thiên nhãn, cảm giác được Tô Huệ Chi mạnh hơn so với hoàng cấp hậu kỳ là Tô Xương Vân nhiều.
Có vẻ Tô Huệ Chỉ đang che giấu thực lực.
“Có thể mình nghĩ nhiều quá!”
Lâm Hiên lắc đầu, đều là người nhà họ Tô, Lâm Hiên cũng không nhìn ra thể chất đặc biệt gì trên người Tô Huệ Chỉ.
“Tô Xương Vân, mày to gan quá nhỉ! Cho rằng tao bị bệnh thì không trị được mày sao?”
Ông cụ Tô nổi giận gầm lên, hai bóng đen xuất hiện bên cạnh ông ấy.
‘Tô Xương Vân thấy thế thì biến sắc: “Lão già, quả nhiên là ông vẫn che giấu thực lực!”
“Hừ, không giấu thì chết thế nào cũng không biết! Bây giờ biến cho tao! Nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
‘Tô Xương Vân dùng ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua hai bóng đen bên cạnh ông cụ Tô, trầm giọng nói:
“Lão già, mong là ông sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay!”
Nói xong Tô Xương Vân xoay người rời đi.
Ông cụ Tô thấy Tô Xương Vân rời đi rồi mới nói với Lâm Hiên:
“Thần y Lâm, bây giờ có thể trị liệu cho tôi rồi chứ!” Lâm Hiên nhếch môi, thản nhiên nói: “Đương nhiên!” Tiền vào túi thì chuyện gì cũng dễ bàn.
Bệnh của ông cụ Tô khá giống với của con trai Tiêu Thiên Hàn, độc xâm nhập vào tim.
Chỉ có điều, ông cụ Tô không phải bị trúng độc mà là do đủ loại ốm đau và vết thương cũ tích tụ gây ra.
Hơn nữa, bác sĩ Lưu kia lại châm cứu lung tung mới là bị thương lục phủ ngũ tạng của ông cụ Tô, nếu là bác. sĩ khác, tình trạng này thì đã hết đường cứu chữa.
Nhưng đối với Lâm Hiên, chuyện này không khó giải quyết.
Lâm Hiên tới bên cạnh ông cụ Tô, một ngón tay vươn ra điểm ngay huyệt Hoá Hải của đối phương, sau đó điểm thêm vài huyệt trên vai ông ấy.
Ngón tay tung bay, Lâm Hiên không ngừng điểm huyệt vị trên người của ông cụ Tô.
Cách dùng kim bạc châm cứu không tệ nhưng vẫn có chút hạn chế.
Ông cụ Tô sẽ không thích hợp dùng kim ghim huyệt, vậy nên Lâm Hiên chọn cách dùng tay điểm huyệt hoàn hồn.
Điểm huyệt hoàn hồn nói thẳng ra là điểm huyệt chữa bệnh.
Lâm Hiên liên tục chọt vào 17 huyệt, sắc mặt ông cụ Tô trở nên khó coi, sau đó há mồm phun ra một đống chất bẩn.
Đống chất bẩn này có cả máu, cặn thức ăn và mảnh vụn ngũ tạng.
“Lục phủ ngũ tạng của ông bị tổn thương nghiêm trọng, đầu tiên phải làm sạch cặn và máu tích tụ, sau đó để máu mới chảy vào thì lục phủ ngũ tạng sẽ dần khôi phục!”
Lâm Hiên đưa ra một đơn thuốc, dặn dò: “Cứ bốc theo đơn này, mỗi ngày uống đúng giờ, thêm nữa là đừng ăn cay hay dầu mỡ, cố gắng ăn cháo thịt thôi!”
Lâm Hiên dặn dò: “Ông cũng có thể thử vận khí một lần, nhưng đừng cử động quá kịch liệt!”
Ông cụ Tô nửa tin nửa ngờ.
Vận khí? Từ lúc bị bệnh nặng tới nay, mỗi khí vận chuyển chân khí thì đều rất khó khăn, thậm chí là đau đớn vô cùng.
“Sao có thể? Khỏi rồi sao?”
Ông cụ Tô cảm thấy khó tin: “Vận khí thông thuận, tuy còn hơi đau nhưng không quá dữ dội!”
“Được rồi, tiếp theo ông cứ tĩnh dưỡng, đừng vận động mạnh, nghỉ ngơi khoảng nửa năm là có thể khỏi!”
Lâm Hiên cầm lấy tấm thẻ trong tay Tô Huệ Chỉ: “Cảm ơn thù lao của ông cụ Tô, tôi đi đây!”
Khi Lâm Hiên chuẩn bị rời đi, ông cụ Tô chợt lên tiếng: “Thần y Lâm, cậu nuốt trôi 100 triệu này sao?”
Lời này vừa dứt, hai người mặc đồ đen bên cạnh ông ấy tới bên cạnh Lâm Hiên.
“Để thẻ lại, tôi cho cậu 5 triệu… hoặc là để mạng lại, không có một cắc!”
‘Tô Huệ Chỉ thấy thế thì tiến lên, nhẹ nhàng nhận lấy tấm thẻ trong tay ông cụ Tô.
“Chú hai, chẳng lẽ chú muốn phản rồi? Tiền của ông cụ mà chú cũng dám cướp sao!”
Tô Xương Vân thấy Tô Huệ Chi nhận lấy tấm thẻ thì giận dữ quát: “Tô Huệ Chi, mày đang muốn chết à?”
Dứt lời, Tô Xương Vân như nổi điên, từ sau lưng rút ra một thanh đao dài, bổ xuống trước mặt Tô Huệ Chi.
Một đao kia của Tô Xương Vân không hề nương tay, rõ ràng là muốn lấy luôn tính mạng của Tô Huệ Chỉ.
Ánh mắt của Tô Huệ Chỉ lạnh lùng, không phản kích mà linh hoạt tránh né một đao kia.
Lâm Hiên nhíu mày vì anh mới mở trùng đồng thiên nhãn, cảm giác được Tô Huệ Chi mạnh hơn so với hoàng cấp hậu kỳ là Tô Xương Vân nhiều.
Có vẻ Tô Huệ Chỉ đang che giấu thực lực.
“Có thể mình nghĩ nhiều quá!”
Lâm Hiên lắc đầu, đều là người nhà họ Tô, Lâm Hiên cũng không nhìn ra thể chất đặc biệt gì trên người Tô Huệ Chỉ.
“Tô Xương Vân, mày to gan quá nhỉ! Cho rằng tao bị bệnh thì không trị được mày sao?”
Ông cụ Tô nổi giận gầm lên, hai bóng đen xuất hiện bên cạnh ông ấy.
‘Tô Xương Vân thấy thế thì biến sắc: “Lão già, quả nhiên là ông vẫn che giấu thực lực!”
“Hừ, không giấu thì chết thế nào cũng không biết! Bây giờ biến cho tao! Nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
‘Tô Xương Vân dùng ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua hai bóng đen bên cạnh ông cụ Tô, trầm giọng nói:
“Lão già, mong là ông sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay!”
Nói xong Tô Xương Vân xoay người rời đi.
Ông cụ Tô thấy Tô Xương Vân rời đi rồi mới nói với Lâm Hiên:
“Thần y Lâm, bây giờ có thể trị liệu cho tôi rồi chứ!” Lâm Hiên nhếch môi, thản nhiên nói: “Đương nhiên!” Tiền vào túi thì chuyện gì cũng dễ bàn.
Bệnh của ông cụ Tô khá giống với của con trai Tiêu Thiên Hàn, độc xâm nhập vào tim.
Chỉ có điều, ông cụ Tô không phải bị trúng độc mà là do đủ loại ốm đau và vết thương cũ tích tụ gây ra.
Hơn nữa, bác sĩ Lưu kia lại châm cứu lung tung mới là bị thương lục phủ ngũ tạng của ông cụ Tô, nếu là bác. sĩ khác, tình trạng này thì đã hết đường cứu chữa.
Nhưng đối với Lâm Hiên, chuyện này không khó giải quyết.
Lâm Hiên tới bên cạnh ông cụ Tô, một ngón tay vươn ra điểm ngay huyệt Hoá Hải của đối phương, sau đó điểm thêm vài huyệt trên vai ông ấy.
Ngón tay tung bay, Lâm Hiên không ngừng điểm huyệt vị trên người của ông cụ Tô.
Cách dùng kim bạc châm cứu không tệ nhưng vẫn có chút hạn chế.
Ông cụ Tô sẽ không thích hợp dùng kim ghim huyệt, vậy nên Lâm Hiên chọn cách dùng tay điểm huyệt hoàn hồn.
Điểm huyệt hoàn hồn nói thẳng ra là điểm huyệt chữa bệnh.
Lâm Hiên liên tục chọt vào 17 huyệt, sắc mặt ông cụ Tô trở nên khó coi, sau đó há mồm phun ra một đống chất bẩn.
Đống chất bẩn này có cả máu, cặn thức ăn và mảnh vụn ngũ tạng.
“Lục phủ ngũ tạng của ông bị tổn thương nghiêm trọng, đầu tiên phải làm sạch cặn và máu tích tụ, sau đó để máu mới chảy vào thì lục phủ ngũ tạng sẽ dần khôi phục!”
Lâm Hiên đưa ra một đơn thuốc, dặn dò: “Cứ bốc theo đơn này, mỗi ngày uống đúng giờ, thêm nữa là đừng ăn cay hay dầu mỡ, cố gắng ăn cháo thịt thôi!”
Lâm Hiên dặn dò: “Ông cũng có thể thử vận khí một lần, nhưng đừng cử động quá kịch liệt!”
Ông cụ Tô nửa tin nửa ngờ.
Vận khí? Từ lúc bị bệnh nặng tới nay, mỗi khí vận chuyển chân khí thì đều rất khó khăn, thậm chí là đau đớn vô cùng.
“Sao có thể? Khỏi rồi sao?”
Ông cụ Tô cảm thấy khó tin: “Vận khí thông thuận, tuy còn hơi đau nhưng không quá dữ dội!”
“Được rồi, tiếp theo ông cứ tĩnh dưỡng, đừng vận động mạnh, nghỉ ngơi khoảng nửa năm là có thể khỏi!”
Lâm Hiên cầm lấy tấm thẻ trong tay Tô Huệ Chỉ: “Cảm ơn thù lao của ông cụ Tô, tôi đi đây!”
Khi Lâm Hiên chuẩn bị rời đi, ông cụ Tô chợt lên tiếng: “Thần y Lâm, cậu nuốt trôi 100 triệu này sao?”
Lời này vừa dứt, hai người mặc đồ đen bên cạnh ông ấy tới bên cạnh Lâm Hiên.
“Để thẻ lại, tôi cho cậu 5 triệu… hoặc là để mạng lại, không có một cắc!”