Thiến Nam U Hồn

Chương 4: Thân vướng kiếp nạn đào hoa



Tác giả: Lưu Vân

Editor: Ngọc Giao

Trời còn tờ mờ sáng, Ninh Thái Nhi lưng đeo lên giỏ sách rời Lan Nhược tự, đi tới Ô Cốc trấn cách đó hơn mười dặm, khắp nơi hỏi thăm một người thương gia buôn vải tên là Lý Nhạn, rốt cục ở đầu đường phố xá sầm uất tìm được cửa hiệu của gã.

Lý Nhạn xem như là bạn từ nhỏ của Ninh Thái Thần ca ca nàng, trước khi rời đi Nhụ Dương trấn gã có nợ hắn ba mươi lượng bạc, đi đến Ô Cốc trấn buôn bán, ba, bốn năm qua một chút cũng chưa trả. Ninh Thái Nhi hiện giờ trong túi trống rỗng, bất đắc dĩ mới đến tìm gã đòi ngân lượng.

Lý Nhạn vừa nghe đến ý đồ đến đây của Ninh Thái Nhi, lập tức xụ mặt trừng mắt nhìn nàng, tuy rằng thừa nhận có mượn tiền của ca ca nàng, nhưng nếu muốn đòi tiền thì nhất định phải bắt ca ca nàng tự mình đi đòi, hơn nữa gã cũng chưa bao giờ nghe nói Ninh Thái Thần có một đệ đệ.

Lý Nhạn dù sao cũng là con buôn, mồm mép lanh lợi hơn người thường một chút. Ninh Thái Nhi thấy cãi không lại gã, liền dứt khoát ở lỳ trước cửa hiệu của gã không chịu đi.

Bên trái ngoài cửa hiệu có một cửa hàng bán tranh, Ninh Thái Nhi linh cơ vừa động thương lượng cùng với ông lão bán tranh, dùng chút bạc còn thừa lại mua mấy bức tranh trắng, mượn cửa hàng của ông để chấp bút thi họa.

Ước chừng thời gian một nén hương sau, ông lão bán tranh vốn đang mất kiên nhẫn híp mắt trông lại, thấy trong tranh, dưới ánh trăng trong tòa ngọc đình bị bao phủ bởi trùng trùng lụa trắng, một mỹ nhân áo trắng yểu điệu thướt tha đang đánh đàn tấu khúc, chỉ vài nét bút ít ỏi liền gợi lên vẻ tuyệt sắc tao nhã khôn kể.

Ông lão bán tranh vỗ tay cười to: “Bút pháp đan thanh thật thần kỳ, cậu chính là thần bút Mã Lương (1) tái thế.”

(1) Mã Lương: Tương truyền Mã Lương có tài vẽ đẹp, được thần tiên tặng cho cây bút thần, vẽ ra vật gì đều hóa thành thật. (Thông tin lấy từ truyện “Cây bút thần” trong sách giáo khoa Ngữ Văn 6)

Ninh Thái Nhi sờ sờ mũi, có chút ngại ngùng nói:

“Nào có, cách vách nhà cũ có một vị họa sĩ, ta theo ông ấy học sơ sài một chút thôi.”

Người qua đường nghe thấy ông lão khen ngợi, đều tò mò đến xem thử, ai cũng sợ hãi than không thôi. Còn có mấy người muốn mua bức họa này, đều bị Ninh Thái Nhi cự tuyệt, nhưng nàng nói có thể giúp bọn họ họa một bức tranh, không mất thời gian bao lâu.

Những người qua đường lộ ra vẻ hoài nghi với việc này, theo lẽ thường mà nói, vẽ một bức tranh phải phí không ít công sức, chỉ cần một chút thời gian thì chắc hẳn là chỉ qua loa cho xong.

Ông lão bán tranh giúp Ninh Thái Nhi giải thích, bức họa mỹ nhân đánh đàn này do chính nàng không mất bao lâu đã vẽ xong, điều này càng khiến cho mọi người nổi lên lòng hiếu kỳ.

Một phú hộ giàu có cho Ninh Thái Nhi năm lượng bạc tại chỗ, để nàng vẽ cho cô kỹ nữ xinh đẹp đi cùng mình một bức, Ninh Thái Nhi rất nhanh đã vẽ xong. Những người qua đường khen ngợi mỹ nhân mà Ninh Thái Nhi vẽ ra giống y đúc nàng kỹ nữ kia, phú hộ mua được niềm vui của người đẹp tất nhiên cũng cao hứng, lại thưởng cho Ninh Thái Nhi thêm năm lượng bạc, ôm mỹ nhân cười tủm tỉm mà tiêu sái rời đi.

Mọi người lục tục tìm Ninh Thái Nhi để nhờ nàng vẽ hộ, nàng không hề để ý bọn họ cho bao nhiêu ngân lượng, chỉ cần có người yêu cầu liền vẽ giúp.

Những người qua đường thích kỹ thuật vẽ tranh tinh xảo của nàng, lại càng thích sự khảng khái rộng lượng của nàng hơn, mỗi lần vẽ xong đều cho không ít ngân lượng, chưa đến hai canh giờ hộp sắt đựng tiền đã đầy ắp.

Đến khi mặt trời lặn xế chiều, ông lão bán tranh muốn thu dọn hàng để về nhà, dù sao Ninh Thái Nhi cũng dùng rất nhiều giấy mực của ông, vì thế liền chia cho ông một ít tiền.

Ông lão bán tranh nói tiếng cảm ơn, bảo nếu có cơ hội sẽ hợp tác với nàng nữa, Ninh Thái Nhi cười gật gật đầu nhìn theo bóng ông rời đi.

Vẽ liên tục suốt cả ngày, Ninh Thái Nhi cảm giác tay sắp gãy lìa ra, đang định bỏ bức họa mỹ nhân đánh đàn vào giỏ sách, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng hỏi:

“Tiểu đệ Ninh gia, tranh này vẽ chỗ nào vậy?”

Ninh Thái Nhi thấy người hỏi là Lý Nhạn, cộc lốc đáp:

“Lan Nhược tự.”

Sắc mặt Lý Nhạn từ trắng chuyển sang xanh, trừng mắt trâu quan sát nàng từ trên xuống dưới:

“Lan… Lan Nhược tự… Ngươi tối qua không phải đã ngủ ở đó chứ…”

Ninh Thái Nhi kinh ngạc đáp phải.

Vẻ mặt Lý Nhạn càng kỳ quái, móc trong túi ra mấy nén bạc, quăng vào trong lòng Ninh Thái Nhi rồi xoay người bước đi, lẩm bẩm thì thầm:

“Trả lại tiền cho ngươi cho xong, quỷ đoản mệnh…”

Ninh Thái Nhi vừa ngạc nhiên vừa giận, ngạc nhiên là gã lại chịu trả tiền, giận là lần đầu bị người ta mắng là quỷ đoản mệnh, sau này sẽ không cho ca ca nàng để ý đến loại bằng hữu xấu xa này nữa.

Tính cả tiền Lý Nhạn quăng vào, hộp sắt có khoảng bảy mươi lăm lượng bạc, hẳn là đền được đàn cho y rồi.

Đợi nàng đếm bạc xong, ông chủ của một cửa hiệu quan tài bên cạnh tiệm của Lý Nhạn lấm la lấm lét nháy mắt với Ninh Thái Nhi:

“Tiểu tử vào tiệm của ta tí đi, có việc cần thương lượng với cậu đây.”

Ninh Thái Nhi đi vào tiệm quan tài, ông chủ vừa đo thân thể của nàng, vừa nói:

“Xem thân thể nhỏ gầy này của cậu làm quan tài hẳn kích thước không lớn, ta có thể giảm giá cho cậu, thật ra sau khi chết rồi chôn ở trấn Ô Cốc không tệ đâu, ai cũng bảo

chết ở quê người là điềm gở, có điều lại có thể tiết kiệm một số bạc đó…”

Ninh Thái Nhi đẩy ra ông ta ra:

“Ông chủ, ông nói lời đó là có ý gì, rủa ta chết sớm ư?”

Ông chủ tiệm quan tài nhe răng ố vàng cười bảo:

“Không phải ta rủa cậu chết sớm, mà là cậu thật sự sắp chết…”

Vừa lúc này, một tiếng nói sang sảng vang lên ngắt lời bọn họ:

“Này, ngươi còn chưa chết à.”

Chỉ thấy một đạo trưởng phong thần tuấn lãng, như hạc trong bầy gà đứng giữa dòng người tựa thủy triều, đang cười khanh khách chào hỏi Ninh Thái Nhi.

Ông chủ tiệm quan tài phun nước bọt xuống đất, vội quay người bước đi như tránh ôn thần:

“Xì, kẻ giành mối làm ăn lại tới rồi.”

Dien_dan_le_quyyy_donnn_

Ninh Thái Nhi cũng muốn cách xa hắn một chút, nào ngờ đạo trưởng đã đi tới, mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm bạc trong tay nàng.

“Không tệ nha, lại còn có tiền, vụ làm ăn lần trước bàn với ngươi đã suy nghĩ ra sao rồi?”

Ninh Thái Nhi nhíu chặt mày bảo:

“Không hiểu đạo trưởng có ý gì.”

“Không sao cả, có tiền là được, hai ta có duyên như vậy, mời ngươi ăn mì được không.” Đạo trưởng không giải thích, túm chặt tay của Ninh Thái Nhi, nhắm hướng quán mì trên đường lớn mà đi đến, “Ông chủ, cho ta hai bát mỳ thịt bò.”

Ninh Thải Nhi không thể không ngồi xuống cùng hắn, thở phì phì nói:

“Đạo trưởng, tại sao các người đều bảo ta sắp chết vậy?”

“Bản đạo pháp hiệu Hề Phong, gọi ta là Phong đạo trưởng.” Hắn gác một chân ngồi lên băng ghế, tay nắm chiếc đũa gõ vào bát, hờ hững đáp, “Hay là bản đạo trưởng gieo một quẻ cho ngươi được không?”

Thấy Ninh Thái Nhi mặt bình tĩnh không lên tiếng, Hề Phong cười nói:

“Yên tâm, quẻ này không tính tiền.”

Hai bát mỳ thịt bò được mang lên bàn, Hề Phong vừa húp nước mì, vừa quan sát khuôn mặt của nàng, hàm hồ bảo:

“Trên trán ngươi ửng hồng quang, điều này cho thấy ngươi gần đây sẽ vướng nợ đào hoa, có điều cung mệnh ở ấn đường hóa thành màu đen, đóa hoa đào này cực có thể là tử kiếp của ngươi.”

Ninh Thái Nhi hỏi:

“Tử kiếp? Nguyên nhân là gì ạ?”

“Cái này ấy à, nói ra sợ làm ngươi sợ chết khiếp đấy, ta đây có bùa có thể bảo đảm cho ngươi được bình an, chỉ cần mười lượng bạc.”

Nói đến cùng vẫn tiền tiền tiền, Ninh Thái Nhi cũng không tin đạo pháp tà môn, càng không tin lời nói bậy bạ của hắn.

“Mười lượng bạc rất đắt, ta không trả nổi.”

“Nhưng trong túi ngươi chẳng phải có rất nhiều tiền ư?”

“Ta phải trả bạc cho người khác, không trả được cho người bao nhiêu.”

“… Được, vậy năm lượng đi.”

Dieeendannnleequydoon

“Một lượng ta mua ngay.”

“Hai lượng thế nào? Vậy một lượng mười văn nhé?”

“Được, thành giao, Phong đạo trưởng đưa bùa đi.”

Trên mặt Hề Phong lộ ra vẻ giật mình, không thể ngờ được tiểu tử này cũng lợi hại như vậy, hắn cắn răng lấy ra hơn mười lá bùa trong lòng, rút ra lá nhỏ nhất trong đó:

“Hời cho ngươi, ta đây xem như là lần đầu tiên làm vụ mua bán lỗ vốn đấy.”

Ninh Thái Nhi nhận lấy lá bùa, cười bảo:

“Cám ơn Phong đạo trưởng.”

“Bùa này cất cho kỹ, đừng để mất nhé, gặp phải chuyện quái dị gì, hãy lấy bùa ra dán trên người nó.”

Hề Phong ăn xong mì, vỗ vỗ vai của nàng, nhiệt tình căn dặn vài câu sau đó khoanh tay rời đi, dáng người cao to rất nhanh biến mất trong đám đông.

Ninh Thái Nhi nhìn lại bát mì trước người mình, thịt bò bên trên mì đột nhiên mất tiêu.

“Thịt bò mà ta yêu thích nhất…”

Ninh Thái Nhi bật dậy khỏi ghế, đang muốn đuổi theo Hề Phong, bị chủ quán mì sau lưng kêu lại.

“Khách quan, cậu còn chưa trả tiền đó!”

Đạo trưởng thối tha chết tiệt, lúc trước còn bảo mời nàng ăn mì, sau này đừng để nàng gặp lại hắn nữa…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.