Năm ngoái, Chiêm gia vẫn còn ở phố Ninh Ba cũ.
Ngày dọn nhà, có đến mười hai anh em ở Hòa Hưng đến giúp đỡ. Vì Hoa Lão Hổ thường xuyên đến phố Ninh Ba, hàng xóm láng giềng ban đầu rất sợ hãi, lúc cả nhà Mỹ Nhược rời đi, mấy đứa trẻ vỗ tay chúc mừng. Bất quá, mới một năm, Chiêm gia lại quay về chốn cũ, còn dẫn theo một đám hung thần. Trong lúc đó, phanh phanh phanh, cửa sổ mọi nhà đều đóng sập lại.
Chạng vạng tối, đám người kia mới rời đi, hàng xóm mới dám mở cửa sổ ra cho thoáng, không ngờ đầu đường lại có mấy xe sang cóng đi tới, người xuống xe đều là xã hội đen, mặt mũi đáng sợ, người trên đường nháo nhào tránh nè, mà hai bên đường phố Ninh Ba, phanh phanh phanh, lại một hồi đóng bể cửa sổ, tiếng trẻ con oa oa khóc.
Mỹ Nhược trở về phòng ngủ cũ trên lầu hai, dưới lầu có một gian phòng trọ, cửa sổ sát đất thông với nhà sau, nửa đêm có việc gì có thể chạy qua cầu cứu cô Bảy.
Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thắng xe, nàng chạy vào phòng bếp tránh, giúp cô Bảy rửa bát.
Mẹ nàng đang nhắc nhở quản gia đi mời người hầu, sau đó lại có một giọng nam trầm thấp.
Chiêm Mỹ Phụng năm đó như thế nhưng lại nổi tiếng xinh đẹp, lại có gia đình đào tạo, bước đi một bước đều là phong thái thục nữ, hầu hạ nam nhân là sở trưởng của nàng ta.
Trong quá khứ, Hoa Lão Hổ đến nhà, Chiêm Mỹ Phụng tự tay hầu hạ, vào nhà có dép lê, ngồi xuống có trà thơm, nhăn mày liền có bàn tay mềm mại xoa bóp, mát xa.
Mỹ Nhược mếu máo. Nếu nàng là đàn ông, năm đó Hoa Lão Hổ danh tiếng hiển hách, hưởng thụ qua nhuyễn ngọc ôn hương, nếu có cơ hội nàng cũng muốn thử qua một lần.
Nàng nhớ lời Tiên thẩm nói, đàn ông ấy mà, đó là một loài sinh vật sinh lý cần thiết hơn tâm lý. Xuống giường có thể dỗ dành họ vui vẻ, nhưng trên giường chỉ cần tùy tiện sử dụng ba phần khí lực, túi tiền của hắn chắc chắn sẽ về tay.
Nàng làm việc nhà vội vàng, trong đầu là những suy nghĩ lộn xộn, chỉ nghe mẹ gọi: “Cô Bảy, ăn cơm.”
Chiêm gia tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng chỉ cần lúc Hoa Lão Hổ đến phố Ninh Ba, một bữa cơm liền phải nấu ba lượt. Chiêm Mỹ Phụng cùng Hoa Lão Hổ ăn tại nhà ăn, Mỹ Nhược một mình ăn tại phòng bếp, lúc chủ nhà ăn xong, cô Bảy, lái xe và người hầu mới bắt đầu ăn.
Lúc này Mỹ Nhược ngồi ở bàn gỗ trong phòng bếp, nghe bọn họ nói chuyện phiếm ở phòng bên cạnh. Người hầu mới người Quảng Đông, giọng nói không chuẩn, thường làm trò cười, mấy người họ cười lớn, vô cùng vui vẻ.
Mỹ Nhược vốn tưởng rằng quá khứ như thế, hiện tại cũng sẽ vậy.
Nàng mới cầm đũa lên, người hầu Sophie đi vào bếp, nói: “Cô chủ, phu nhân mời người ra ngoài dùng cơm.
Mỹ Nhược liếc nhìn gương mặt ngạc nhiên của cô Bảy, buông bát đũa.
Trong phòng ăn, Cận Chính Lôi ngồi đối diện Chiêm Mỹ Phụng, đang đợi nàng.
Nàng do dự, “Ông chủ Cận, chị.”
Nghe thấy nàng gọi, Cận Chính Lôi muốn cười ra tiếng.
“Ăn cơm đi.” Chiêm Mỹ Phụng bảo nàng ngồi xuống, tự tay múc cho Cận Chính Lôi một bát canh nóng, sau đó tiếp tục chủ đề nói chuyện, nên mua cái gì trang trí nhà cửa. Cận Chính Lôi tùy tiện nói, “Tùy cô quyết định.”, nàng ta càng cao hứng, kiêu ngạo.
Mỹ Nhược nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn trước mặt, cố gắng nuốt xuống.
Ăn cơm xong, Cận Chính Lôi đứng lên lấy áo khoác, nói với Chiêm Mỹ Phụng: “Tôi đưa cô quay về hộp đêm trước, có chuyện cần làm.”
Bỗng nhiên lại hỏi: “Du Sư Cô ôm con mèo, nói là của chúng ta? Tại sao cho bà ta ôm đi?”
Chiêm Mỹ Phụng thấy lạ, tại sao hắn lại quan tâm chuyện nhỏ nhặt này, nhớ tới hắn từ trước nay rộng rãi, lập tức thoải mái. Nàng cũng không rõ lắm, chuyện Du gia nuôi Mang Phi, quay đầu nhìn Mỹ Nhược.
“Du Sư Cô muốn nuôi mèo.” Mỹ Nhược đáp. Nàng không thích Mang Phi đã có tên mới, liền tặng nó cho chủ mới.
Cận Chính Lôi gật đầu, cùng Chiêm Mỹ Phụng rời đi.
Mấy ngày sau, Hà Bình An mang tới một con mèo, là lai mèo lai hổ ở rừng Na Uy, mắt trắng tròn, bộ lông màu trắng, cực kỳ xinh đẹp.
Cô Bảy khen: “Chao ôi, giống hệt một con hổ nhỏ nha.”
Hà Bình An nói: “Con vật này ở nơi hơi lạnh, rất thích được chiều chuộng.”
Cô Bảy hỏi: “Cô nhỏ, con nghĩ gọi nó là gì?”
“Mang Phi.”
Chiêm Mỹ Phụng lại gần thấy náo nhiệt, nhíu lông mày, giọng chanh chua: “Hà Bình An, cậu thật rảnh rỗi.”
Chờ Hà Bình An rời đi, nàng ta cười lạnh: “A Như, mẹ nuôi con lớn, cho con đọc sách, không phải để đám người kia được hời. Nói cho con biết, đừng tìm người mẹ không vừa mắt, nhất định con rể phải giàu có, nếu không đừng hy vọng mẹ bỏ qua cho con.”
“Tiêu chuẩn của mẹ và cậu, ở nơi này có mấy người. Rất khó nha.”
Mẹ nàng chán nản, “Ngươi không có lòng, sao biết không có cơ hội?”
Mỹ Nhược nói với mẹ: “Vậy mẹ giúp con để ý một chút, nói không chừng có thể nhân cơ hội quen biết anh chàng tuấn tú, cha chú nào đó, thậm chí đại gia. Nếu như mẹ cùng cậu nhỏ khẩu vị lớn một chút, tôi có thể đem các ông chủ đều hốt gọn.”
Chiêm Mỹ Phụng trừng mắt: “Miệng con thật lợi hại, có tài như vậy, còn cần mẹ nhắc nhở ư?”
“Mẹ không cho con cơ hội, đến lúc đó, nhớ kỹ, đừng trách con.”
“Mẹ làm sao không cho con cơ hội? Nếu không cho làm sao con có ăn, có uống, có phòng ở, có áo váy mới?”
“Vì vậy chỉ có thể ở Cửu Long này thôi. Mẹ muốn nhà cao cấp trên núi, xe Roll-Royce, bình thường đừng dùng tiền đánh bài, dạo phố đừng dùng tiền mặt, đầu tư cho con đi.”
Thấy mẹ mình không nói được nữa, Mỹ Nhược không ngừng cố gắng: “Con đã lớn, không thích hợp múa ba-lê, nhưng piano phải học. Con cũng biết hoàn cảnh nhà mình, nhưng những thứ này là bước đầu để câu cá lớn.”
Chiêm Mỹ Phụng khó xử: “Đi học piano phải qua biển tới Belilious, chúng ta ở xa như vậy, rất bất tiện. Lại nói, không có nhà ở.”
“Con có thể ở ký túc. Cũng không cần ở chung một nhà, quấy rầy các người thân mật.”
Chiêm Mỹ Phụng xót tiền học phí đắt đỏ, nghe được câu sau, không khỏi động lòng. “Học phí hắn có thể lo, nhưng làm sao mẹ có thể mở lời với hắn đây.”
Nghe mẹ nghiêm túc cân nhắc, Mỹ Nhược mừng thầm.
Ai ngờ mẹ nàng còn nói: “Đêm nay hắn tới dùng cơm, bảo cô Bảy làm thêm hai phần điểm tâm.”
Từ khi trở về nhà cũ, vài đêm thức trắng, đề phòng lang sói. Nhưng mà, những cái trong đầu Mỹ Nhược tưởng tượng đều không có phát sinh.
Cận Chính Lôi ban ngày là người, ban đêm là động vật, khác chỗ ở, cơ hội hai người chạm mặt không nhiều.
Cô Bảy khó hiểu: “Xem ra vẫn theo phép cũ, có phải hay không là chúng ta quá lo nghĩ?”
Mỹ Nhược nhìn trời. “Cô Bảy, cô cũng biết nói “Xem ra”. Ai biết được tâm tư của hắn là gì? Không nên quá mức ngây thơ, tương lai bị hắn bán đi vẫn còn cười.”
Nàng một lòng muốn ở ký túc.
Ngày hôm đó, Cận Chính Lôi đập tan mộng đẹp của nàng.
Sáu giờ sáng, hắn lẽ ra rời đi, vậy mà vẫn ngồi ở phòng ăn, giả vờ giả vịt cầm tờ báo Anh xem, hắn gọi nước gạo trong tay là cà phê.
Mỹ Nhược yên lặng húp cháo, không nhắc hắn tờ báo bị ngược.
Hắn nhướng mắt lên, làm lưng nàng run lên, đặt bát cháo ăn được nửa xuống.
Hắn buông tờ báo, đứng lên: “Tôi đưa em trở về trường.”
Bây giờ không giống ngày xưa, ngày nào Hà Bình An cũng mặc âu phục, mỉm cười nói: “A Như, buổi sáng tốt lành.”
Chiêm Mỹ Phụng gần đây hay hờn dỗi, ở trước mặt Cận Chính Lôi trách đám anh em của hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thường xuyên vây quanh A Như. Nụ cười này quả thật có chút gì đó, ít nhất là vì Cận Chính Lôi.
Mỹ Nhược không kịp làm bộ tươi cười, đáp lại, liền bị người ta ôm lên, ném vào chỗ ngồi phía sau.
“Bình An, kêu chị dâu.” Hòa Hưng có luật, thông đồng với chị dâu là tội lớn. Cận Chính Lôi tin tưởng Hà Bình An không ngu đến mức thử nghiệm.
Tai bay vạ gió bất ngờ, Hà Bình An bất ngờ, lập tức cùng lái xe đồng thanh: “Chị dâu, buổi sáng tốt lành.”
Mỹ Nhược nghiêm mặt, nàng vốn lanh lợi, mà lúc này không biết nên nói cái gì.
“Nghe nói em muốn đi học ở Belilious?”
Nàng cao hứng hy vọng, cho là hắn muốn ra điều kiện trao đổi.
“Không được.”
“Tại sao?”
“Đợi tôi hai năm, chờ tôi kiếm được nhiều tiền, dọn ra lưng chừng núi, có người đưa đón em. Hiện tại nghèo kiết, bị người ta chê cười, tôi không cam tâm.” Hắn lạnh nhạt.
“Tôi không quan tâm,” Hắn ôm lấy mặt nàng, “Em có ý gì? Ký túc? Cho rằng vào trong đó tôi không làm gì được em?”
“Anh nhẹ nhàng một chút đi!” Nàng cầm tay hắn. “Là anh nói, chờ tôi lớn lên.”
“Yên tâm, tôi sẽ không rời xa em.”
Hắn nói tình ý liên tục, vô cùng táo bạo. “Tôi không có ý đó! Anh xem, tôi cao không đến ngực anh, ngực không lớn bằng anh Bình An, anh coi như là muốn…”
Người này cứng không nghe, mềm không ăn, hơi mềm một tí, hắn liền khinh người; cứng một tí, cũng không thể xài.
Tốt lắm, nàng so nàng với hắn ai vô sỉ hơn!
“Coi như anh muốn làm gì tôi, tối thiểu cũng phải chờ tôi ba năm, thả tôi đi học piano, có gì không thể?”
Nét mặt hắn làm nàng nhớ tới cầu thang ở khách điếm Tiên gia, lần đó hắn đối xử thô bạo với nàng, sau đó ân cần hỏi thăm, tay hắn phủ lên đầu nàng, đem mặt nàng hướng ánh đèn lờ mờ, nàng không thể tin tưởng hắn được.
Sau đó, hắn cười lớn.
Mỹ Nhược nuốt nước bọt.
“A Như…” Hắn khống chế khóe miệng run rẩy, ghé sát vào tai nàng nói nhỏ, “Biết rõ tôi muốn làm gì em? Có biết hay không tôi sẽ làm gì em?” Giọng hắn trầm ấm, đồng thời nhẹ nhàng bóp eo nàng.
Nàng cúi đầu xuống. Mỹ Nhược nghiêng đầu, bờ môi lướt qua mắt hắn, cùng hắn bốn mắt chạm nhau, ủy khuất nói: “Vài năm thôi, chờ tôi lớn hơn một chút, anh muốn như nào liền thế đó.”
Nàng nghe thấy hắn hô hấp dồn dập, đem tay đặt lên đùi hắn, trượt đến đầu gối hắn, năn nỉ nói: “Để tôi đi học piano vài năm được không?”
Đáy mắt Cận Chính Lôi như có lửa, tay trùm lấy tay nàng, vuốt ve, như cẩn thận cân nhắc.
Một lát sau, Mỹ Nhược nhỏ giọng hỏi: “Có được hay không?”
Hắn lắc đầu: “Không.”
Vừa rồi rõ ràng hắn rất hưởng thụ! Mỹ Nhược bị lừa gạt, nàng phẫn nộ.
Cận Chính Lôi ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước. “Tôi bận rất nhiều việc, để tất cả các huynh đệ ở Hòa Hưng đều có thể có một bữa cơm yên vui không phải chuyện đơn giản. Bất quá, em cuối cùng cũng ở nhà chờ tôi, nghĩ đến chuyện này tôi rất vui vẻ, có thể cùng em ăn một bữa cơm, tôi càng vui vẻ hơn. Cho em đi ra ngoài cảng đảo? Đừng nghĩ tới.”
Nàng không có ở nhà chờ hắn!
“Đừng suy nghĩ nhiều, cứ học hành cho tốt, tôi ở bên ngoài kiếm tiền, ba năm nữa, em muốn như thế nào tôi liền đáp ứng.” Hắn vỗ má nàng, “Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời.”
Mẹ nhà ngươi!
“Còn nữa, đừng ăn ít quá, ảnh hưởng phát triển.” Hắn nhìn ngực nàng, thất vọng nói, “Nhỏ quá, tôi không thích.”