Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 15: 15: Luyện Thể Cảnh Tầng Thứ Sáu!



Lý Phong thi triển xong thì lại về chỗ.
“Ngũ ca uy phong quá.”
“Khai Sơn quyền thức thứ sáu, Ngũ ca huynh lợi hại quá, đệ còn chưa nắm được thức thứ tư.”
Mấy người trẻ tuổi nhìn về phía Lý Phong, hâm mộ nói.
“Hừ! Luyện tập Khai Sơn quyền giỏi thì có gì đâu chứ? Thực lực không đột phá được thì giỏi đến mấy cũng uổng phí.” Lý Hải Võ lạnh lùng nói.
“Ha ha, Lý Tiểu Bàn, chẳng phải lúc trước ngươi mới bị Ngũ ca đánh cho một trận đó à? Lại muốn ăn đập trận nữa sao?”
Lý Nham Thạch nghe Lý Hải Võ nói thì cười nhạo.
Mấy vị trưởng lão cũng chú ý đến động tĩnh phía này.
“Thiên Lôi, tiểu tử nhà ngươi với Tiểu Phong hình như có mâu thuẫn không nhỏ.” Một vị trưởng lão cười nói.
“Tên tiểu tử này…”
Nghe vậy, một người đàn ông trung niên lập tức cau mày.
Ông ta nói xong thì Lý Hải Võ lập tức cảm thấy lạnh cả người.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, lúc này Lý Thiên Lôi đi tới trước mặt Lý Hải Võ, trầm giọng nói: “Con ra đây với cha.”
Lý Hải Võ nhìn thấy sắc mặt của cha mình thì lập tức rụt cổ lại, không dám nói câu nào, ngoan ngoãn đi theo sau.
Hai cha con đi tới một tòa cung điện, Lý Hải Võ lí nhíu: “Cha, cha tìm con có chuyện gì thế?”
Lý Thiên Lôi trầm giọng: “Có phải con lại đi gây phiền toái cho Lý Phong đúng không?”
Lý Hải Võ nghe vậy vội vàng nói: “Cha, Lý Phong kia chẳng là cái thá gì cả, thiên phú tu luyện rất thấp, chỉ có thiên phú võ học mạnh mà thôi.

Cho con thời gian, con nhất định sẽ vượt qua hắn.”
“Vượt qua Lý Phong thì đáng kiêu ngạo lắm à?” Lý Thiên Lôi trầm giọng.
“Cha.” Lý Hải Võ sợ hãi nhìn cha mình.
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, lúc nào cũng chỉ biết giới hạn trong gia tộc của mình.

Nhà họ Lý chúng ta tồn tại bao nhiêu năm như vậy, con nói xem là nhờ vào cái gì?” Lý Thiên Lôi hỏi.
Lý Hải Võ ngẩn người ra, sau đó không chút do dự trả lời: “Đoàn kết.”
“Đúng vậy! Đoàn kết! Đây là điều mà mỗi con cháu nhà họ Lý đều phải ghi nhớ! Cho dù là lúc bình thường thì chúng ta cũng phải đoàn kết với nhau, càng không cần nói đến thời điểm hiện tại!”
Lý Thiên Lôi lạnh lùng nói: “Nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh như hổ rình mồi, chỉ chầu chực chờ lão tổ của nhà họ Lý chúng ta ngã xuống.

Nếu như lão tổ thực sự ngã xuống, con có biết hậu quả là gì không? Con có nhớ cha đã từng nói với con về chuyện của nhà họ Hồ ở quận Hồ Nham không?”
“Nhà họ Hồ?”
Nghe cha nói vậy, Lý Hải Võ lập tức nhớ tới chuyện cha từng kể cho mình, vô thức ngẩn ra.
Nhà họ Hồ từng là một trong những gia tộc lớn nhất ở quận Hồ Nham, cũng tồn tại hơn 5000 năm, trong tộc có bốn vị cường giả Đan Nguyên cảnh, hơn nữa có hai vị đạt tới Đan Nguyên cảnh đỉnh phong, vô cùng cường thịnh.
Nhưng sau khi bốn vị cường giả này đạt tới tuổi thọ nhất định mà tử vong, thì nhà họ Hồ nháy mắt chẳng còn chút vị thế nào, tất cả tài nguyên cũng bị những gia tộc lớn khác cướp đoạt!
Thậm chí, những người nhà họ Hồ cũng liên tục bị những cường giả khác tập kích, số lượng tử vong càng lúc càng nhiều.
Còn lại một vài vị cường giả Tiên Thiên cảnh chật vật đưa những người còn lại rời khỏi quận Hồ Nham.
Một gia tộc cường đại và hưng thịnh lập tức xuống đáy xã hội, thời gian chưa tới một tuần.
“Nhà họ Lý chúng ta còn thì con mới có thể hưởng thụ cuộc sống an nhàn như hiện tại, yên tâm dùng tài nguyên của gia tộc để tăng cường thực lực.

Nếu như gia tộc không còn nữa thì chúng ta cũng chẳng khác nào nhà họ Hồ, nháy mắt mất hết tất cả, giống như con chó nhà có tang, chật vật chạy trốn.”
“Đối thủ hiện giờ của chúng ta là nhà họ Triệu và nhà họ Trịnh, con có bản lĩnh thì coi Triệu Thiên Vũ làm đối thủ của mình đi!”
Lý Thiên Lôi trầm giọng nói.
Trong mắt Lý Hải Võ lập tức lộ ra vẻ mờ mịt, anh ta vẫn luôn không phục Lý Phong, chẳng lẽ anh ta đã sai rồi?
“Được rồi, con ở trong phòng mười ngày, cẩn thận suy nghĩ những lời cha nói đi!” Lý Thiên Lôi nói xong thì đi ra ngoài.
Chỉ để lại một mình Lý Hải Võ đứng đó.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Lý Phong quay lại trong viện của mình.
“Hấp thu nhiều linh dược như vậy, linh lực ẩn chứa trong điểm sáng thần bí cũng đủ rồi.

Thời gian tiếp theo ta có thể hoàn toàn chú tâm tăng cường thực lực của mình!”
Lý Phong hít sâu một hơi, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.

Hắn lại tiếp tục cuộc sống ru rú ở nhà của mình.
Ngoại trừ thời gian tu luyện, thú vui duy nhất của hắn chính là dẫn em gái đi lang thang trong đại trạch của nhà họ Lý.
Điều khiến Lý Phong cảm thấy kỳ quái chính là Lý Hải Võ đợt này lại không đến gây khó dễ cho hắn nữa.

Thực lòng mà nói thì địch ý của hắn đối với Lý Hải Võ cũng không lớn lắm.
Dù sao cũng đều là người nhà họ Lý, gia tộc là trên hết, đây là đạo lý mà hắn đã hiểu từ rất lâu.
Mà sau khi tin tức hắn đánh Triệu Thiên Cường một trận tơi bời, thậm chí còn đoạt được không ít đồ vật trên người anh ta thì địa vị của hắn ở nhà họ Lý rõ ràng đã cao hơn trước rất nhiều, có rất nhiều tiểu bối trẻ tuổi sùng bái hắn.
Tu luyện, luyện tập Khai Sơn quyền, đây là những chuyện không ngừng lặp đi lặp lại mỗi ngày của Lý Phong.
Cho dù có điểm sáng thần bí giúp hắn có thể nhanh chóng tiến bộ thì cường độ tu luyện của hắn vẫn không giảm đi so với trước kia chút nào, tận đêm khuya mới ngủ, sáng lại dậy từ năm giờ, mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi năm tiếng.
Thiên phú rất quan trọng, nhưng nỗ lực và chăm chỉ cũng quan trọng không kém, hắn sẽ không vì có được điểm sáng thần bí mà lơ là.
Nháy mắt đã ba tuần trôi qua.
Mà Lý Phong cũng đã có được điểm sáng thần bí hơn một tháng.

Lý Phong ngồi cạnh chiếc hồ nhỏ ở hậu viện, khí tức trước sau đều duy trì rất ổn định.
Điểm sáng thần bí tản ra linh lực thuần túy, không ngừng đánh sâu vào kinh mạch của hắn, rèn luyện cốt cách của hắn.
“Răng rắc!”
Đột nhiên, trong cơ thể Lý Phong vang lên một âm thanh rất nhỏ, giống như có thứ gì đó bị phá tan.
Bùm!
Sau đó, một dao động khí thể khổng lồ từ trên người hắn trào ra!
“Luyện thể cảnh tầng thứ sáu!”
Hắn nắm chặt tay lại, cảm nhận thực lực của bản thân một chút.

Sau đó, gương mặt của Lý Phong ngập tràn ý cười.
Trong số tiểu bối trẻ tuổi của nhà họ Lý, chỉ có ba người đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ sáu trở lên, mà trong số ba người đó, người ít tuổi nhất cũng gần mười tám tuổi rồi!
Mà Lý Phong bây giờ mới mười sáu tuổi!
Trong lòng Lý Phong tràn đầy kích động, cũng không giấu nổi vẻ khiếp sợ.
Mới chỉ một tháng mà hắn đã từ Luyện thể cảnh tầng thứ năm đột phá tới Luyện thể cảnh tầng thứ sáu, đây là tốc độ tu luyện khủng khiếp tới mức nào chứ?
Đến cả thiên tài số một Chu Dao lúc trước từng tới nhà họ Lý, mười bảy tuổi đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ chín, cũng phải mất mấy tháng mới có thể từ Luyện thể cảnh tầng thứ năm đạt tới Luyện thể cảnh tầng thứ sáu.
Còn hắn thì chỉ cần một tháng.
“Phù!”
Lý Phong thở dài một hơi, giải tỏa hết tất cả áp lực trong lòng, gương mặt ngập tràn ý cười.
Thực lực tiến bộ, hắn tất nhiên vô cùng vui vẻ.
“Khai Sơn quyền!”
Hắn nắm hai tay lại, giống như mãnh hổ xuống núi, tạo ra khí thế hùng hồn.
Chỉ một cái nắm tay đơn giản mà như nặng vạn tấn!
“Thức thứ bảy!”
Lý Phong đấm ra một quyền, trong không khí không ngừng vang lên những tiếng nổ vang, chứng tỏ sức mạnh của cú đấm này khủng khiếp như thế nào!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 15: Bình tĩnh



Sáu tầng đầu của Luyện Thể cảnh là trụ cột, ba tầng sau khó đột phá nhất, nhưng anh ta chỉ mất hai năm đột phá một cảnh giới nhỏ, có thể thấy được thiên phú của anh ta.

Cho dù là Lý Hạo, con trai của đại bá hần, thiên tài mạnh nhất thế hệ trẻ của nhà họ Lý cũng không thể so sánh.

“Ha hả, Lý Nham Thạch, nhìn thấy ta không vui sao? Đúng rồi, binh khí của ngươi dùng rất thuận tay đó.”

Triệu Thiên Cường mỉm cười nói, anh ta nằm chặt tay phải, lập tức trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm, còn múa may hai cái.

Nhìn thấy đoản kiếm, hai mắt Lý Phong lập tức. híp lại, lúc trước Lý Nham Thạch nói binh khí đã bị mất, thì ra là bị người nhà họ Triệu cướp.

‘Vừa nói, ba người Triệu Thiên Cường cũng vừa vặn chắn phía trước hai người Lý Phong, Lý Nham Thạch, chặn đường đi của bọn họ.

“Triệu Thiên Cường, ta không muốn đánh nhau với ngươi.” Thấy thế, Lý Nham Thạch lập tức tức giận nói.

“Đánh nhau? Ngươi có tư cách này sao?”

Nghe vậy, Triệu Thiên Cường lạnh nhạt cười nói: “Vừa rồi ta nghe nói ngươi chiếm được một cây linh dược nhất phẩm, giao linh dược kia ra đây đi, nếu không, hôm nay ngươi đừng hòng rời đi.”

Trong tay anh ta cầm quạt giấy, nhẹ nhàng phe phẩy, trên mặt nở nụ cười ấm áp, nhìn qua giống như. là một quân tử nhẹ nhàng, khiến cho gương mặt một vài cô gái xung quanh đều ửng hồng.

Nghe được lời của Triệu Thiên Cường, Lý Nham Thạch càng thêm tức giận, cậu ta nắm nâm tay, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn, tức giận nói: “Triệu Thiên Cường, ngươi đừng có quá đáng!”

“Thế nào? Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?” “Triệu Thiên Cường lạnh nhạt cười nói, không hề để Lý Nham Thạch trong lòng chút nào.

“Cường ca, không căn huynh ra tay, giải quyết Lý Nham Thạch này, ta ra tay là đủ rồi” Vừa dứt lời, một thanh niên mặc áo đen phía sau Triệu Thiên Cường cười hẳo hắc nói.

Dường như bọn họ xem Lý Nham Thạch như một con cừu non đợi làm thịt, có thể để bọn họ tùy ý xử lý.

“Đám người Triệu Thiên Cường muốn ra tay với Lý Nham Thạch.”

Bình thường, gần đây giữa nhà họ Triệu và nhà họ Lý không ngừng xảy ra mâu thuẫn, không chỉ có nhà họ Triệu, mà giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Lý cũng đã xảy ra một ít tranh đấu.

Hai gia tộc lớn này không có lúc nào là không muốn lật đổ địa vị của nhà họ Lý”

“Lão tổ nhà họ Lý vẫn còn, mà nhà họ Triệu, nhà họ Trịnh đã gấp gáp như vậy?”

“Nói không chừng chính là cố ý quấy nhiễu lão tổ nhà họ Lý bế quan.”

“Nghe nói trước đó Triệu Thiên Cường cũng đã đột phá đến Luyện Thể cảnh tầng thứ năm, hiện tại anh ta mới mười sáu tuổi, thiên phú cũng cực kỳ cường đại.

Mọi người xung quanh nhìn nơi này, trong mắt hiện rõ vẻ kính sợ, theo bản năng rời ra xa một chút.

Tốt hơn hết là bọn họ nên rời xa cuộc chiến giữa những gia tộc lớn này một chút, tránh bị lan đến.

Lúc này Lý Nham Thạch giống như một con sư tử. đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng mà Triệu Thiên Cường thì lại không thèm để ý, hờ hững nói:” Giao có Lam Huyên ra đây đi, ta thả ngươi đi, nếu không, ngươi sẽ không tránh khỏi phải chịu một chút nỗi khổ da thịt.”

Lý Nham Thạch nhìn chấm chẳm Triệu Thiên Cường, ước gì có thể lập tức tiến lên, nhưng mà cuối cùng cậu ta lại vô lực thả nằm tay xuống.

Cậu ta hoàn toàn không phải đối thủ của Triệu Thiên Cường.

‘Vung tay phải lên, cỏ Lam Huyên xuất hiện trong tay, Lý Nham Thạch vừa muốn nói cái gì, nhưng mà Lý. Phong ở bên cạnh vẫn thờ ơ lạnh nhạt lại bỗng nhiên. vươn tay, bắt lấy Lý Nham Thạch.

“Ngũ ca.. .”Lý Nham Thạch sửng sốt, nhìn về phía Lý Phong.

“Không căn giao ra” Sắc mặt Lý Phong bình tĩnh.

‘Vừa rồi hẳn không biết sự tình, nhưng mà từ cuộc đối thoại giữa hai bên đã phán đoán ra toàn bộ sự việc.

“Ngươi là người của nhà họ Lý?”

Nhìn thấy Lý Phong ngăn cản Lý Nham Thạch, nụ cười vẫn luôn treo trên mặt Triệu Thiên Cường biến mất một chút, anh ta nhìn Lý Phong, trong mắt lóe lên tia sáng võ cùng nguy hiểm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.