Thiên La Đại Lục

Chương 155: Chữa thương



Lâm Phong đặt cái kén xuống, hắn kích hoạt ma trận trở ra bên ngoài hang động, sau khi kiểm tra thì hấp huyết chu vẫn chưa trở lại chỉ có một đầu huyết chu đang canh giữ trước cửa hang.

Hắn tìm một chỗ giấu ma trận đề phòng tình huống xấu nhất sau đó quay lại cửa hang, cứu người rất quan trọng nhưng giữ mạng càng quan trọng hơn, trước khi đầu hấp huyết chu kia trở lại hắn phải giải quyết tên này.

– Ăn một đao của lão tử.

Hấp huyết chu không ngờ đối phương lại xuất hiện phía sau, nãy giờ nó vẫn nghĩ tên kia đang ở bên trong hang động nên không kịp đề phòng.

– Két…

Cốt đao vừa chém xuống thì bị hai cái chân huyết chu cản lại, nó há miệng phun ra huyết tơ về phía đối thủ.

– Thiên lý tùy hành.

Lâm Phong lần nữa xuất hiện phía sau huyết chu, cốt đao chém thẳng vào thân đối phương nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn huyết chu.

– Tên này nhanh thật.

– Tiểu tử ngốc, chỉ cần đuổi yêu thú ra khỏi hang động là được rồi.

– Chuyện nhỏ, xem hỏa cầu phù của ta đây.

Hỏa cầu phá không bay tới, tốc độ còn chậm hơn cốt đao nên không thể đánh trúng huyết chu, chỉ là khi huyết chu né đòn thì đám tơ trước cửa hang đã bị hỏa cầu đốt mất.

– Ăn một đao của lão tử.

Cốt đao từ phía trên chém xuống vẫn không trúng một tiêu, Lâm Phong vừa đáp xuống liền lướt vào bên trong hang, hắn ôm lấy cái kén rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc này hai đầu hấp huyết chu xuất hiện trước cửa chặn đường, trong lúc hai bên chiến đấu, hấp huyết chu đã dùng tiếng thét kêu gọi đồng bọn trở về.

– Chỉ có hai ngươi mà muốn cản đường lão tử sao ?

Trên tay Lâm Phong là hộ thần giáp đã nạp đủ 10 vạn hạ phẩm linh thạch, linh lực hùng mạnh từ bên trong hộ thần giáp bắn về phía trước thổi bay hai đầu hấp huyết chu ra khỏi hang.

– Huyết ảnh phân thân.

Lâm Phong từ nhất ảnh biến thành lục ảnh chia ra chạy trốn, huyết chu nhất thời không phân biệt thật giả chỉ có thể chọn hai cái đuổi theo.

– Nhân phẩm hôm nay của lão tử không tệ.

Nữa giờ sau, Lâm Phong đã thoát khỏi sự truy đuổi của hấp huyết chu, vấn đề tiếp theo là phải tìm một chỗ an toàn để chữa thương, nhưng ở cái nơi này thì làm gì có chỗ an toàn.

– Lão đầu có chủ ý gì không ?

– Không phải tiểu tử ngươi có rất nhiều đạo hữu ở đây sao ?

– Đúng há, sao ta quên mất nhỉ ?

Hôm trước Lâm Phong đi ngang qua địa bàn của một đầu yêu hùng, tên này vẫn đang trong thời gian ngủ đông, hắn có thể đến đó dừng chân một lúc.

Sau khi đến nơi, Lâm Phong tìm một chỗ gần hang ổ của yêu hùng, hắn bài vài cái trận pháp ẩn thân đơn giản rồi bắt đầu chữa thương.

– Trước tiên dùng linh lực bảo vệ tâm mạch, từ từ tháo tơ.

Lâm Phong làm theo hướng dẫn của lão đầu, hắn truyền một ít linh lực vào cơ thể đối phương sau đó bắt đầu gỡ huyết tơ, thứ tự sẽ từ đầu đến chân.

Sao khi sợi tơ cuối cùng trên gương mặt được gỡ xuống Lâm Phong như không tin vào mắt mình, người bị huyết chu bắt được không ngờ lại là đệ nhất thiên tài đan đạo của Nam Hoang.

– Là thật hay mơ vậy ?

Dù chiến lực của đan sư thuộc hàng yếu nhất nhưng đó chỉ là nói về đám đan sư bình thường, còn đám thiên tài như Lâm Phong thường lựa chọn phương thức song tu nên chiến lực so với tu sĩ bình thường còn mạnh hơn một chút.

Nam Cung Như Mộng là đệ nhất thiên tài chắc chắn không thể nào đánh thua hai con địa thú.

– Nha đầu này là bị tu sĩ đã thương, hơn nữa tình hình cực kỳ nghiêm trọng.

– Là tên khốn nào lại muốn giết một mỹ nhân thế này, hắn không sợ bị trời phạt sao ?

– Lão phu không nói đùa, để thêm vài giờ nữa thì thánh nhân cũng bất lực.

Lâm Phong nghe giọng điệu của lão đầu vẻ mặt nghiêm túc trở lại, chuyện liên quan đến mạng người không thể xem thường.

Hắn tiếp tục sự nghiệp tháo tơ nhưng vừa gỡ được một lúc thì phải dừng lại, hai mắt mở to như quả trứng.

– Lại là chuyện gì nữa đây ?

Đường đường là một thiên tài của thánh cung vậy mà không mặt nội y, lớp y phục bên ngoài đã bị huyết chu làm rách trong quá trình vận chuyển, xuân quang gần như hé lộ.

Thật ra nội y của Như Mộng chính là một tờ pháp chỉ, trong lúc nguy cấp nàng đã dùng để đào thoát nên bây giờ bên trong không còn thứ gì.

– Tiểu tử thúi thời của ngươi tới rồi.

– Quân tử không thể thấy hết không cứu à nhầm là thấy chết không cứu, chuyện này cứ giao cho ta.

Lâm Phong hít sâu một hơi tiếp tục sự nghiệp cứu người vĩ đại của hắn, nhịp tim không ngừng gia tốc, thân thể nằm trước mắt thật sự quá hoàn mỹ, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy đều sẽ động lòng.

– Bây giờ mà tiểu tử ngươi có làm gì thì nha đầu này cũng không biết.

Lâm Phong nhìn một lúc rồi lắc đầu, hắn mà chạm vào nàng thì sẽ trở thành kẻ thù của một nữa tu sĩ Nam Hoang.

– Lão đầu đừng có xúi dại nữa, bây giờ phải làm sao đây ?

– Dùng linh lực đã thông tâm mạch, những chỗ bị thương nhẹ chỉ cần băng bó, nội thương tạm thời không thể giải quyết.

– Tại sao ?

– Thực lực của tên thủ phạm đã tiến vào vương giả, linh lực của ngươi không thể cứu chữa.

Lâm Phong gật đầu, chỉ cần giữ được mạng thì sẽ tìm được cách giải quyết, sau khi băng bó cho Như Mộng xong hắn đặt nàng lên giường nghĩ ngơi, còn bản thân thì đi xung quanh kiểm tra.

Vài giờ sau Lâm Phong trở lại quan sát, Như Mộng vẫn hôn mê nhưng vẻ mặt của nàng đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ sẽ sớm hồi phục trở lại.

– Tiểu tử tình hình bây giờ không được khả quan.

– Ta cũng đâu thể làm gì được.

Sau khi Như Mộng tỉnh lại phải dưỡng thương thêm một khoảng thời gian, ít nhất cũng phải gần 10 ngày, khoảng thời gian này hắn phải ở lại canh chừng đám yêu thú nên không thể đi tìm ngân tâm thảo.

Cách chỗ Lâm Phong khá xa, tình hình vô cùng căng thẳng, vài lão đầu đang ngồi với nhau bàn luận.

– Vẫn chưa tìm được người sao ?

– Chưa.

Như Mộng mất tích, bọn họ chỉ tìm được túi trữ vật và lệnh bài truyền tống của nàng, lệnh bài còn ở đây thì Như Mộng vẫn chưa trở về truyền tống trận.

Bên trong giới chỉ của nàng có tín hiệu của thánh cung nhưng đến giờ vẫn chưa thấy sử dụng, có thể nàng vẫn an toàn hoặc là đã không thể sử dụng tín hiệu.

Đám trưởng lão của Cửu Huyền khi biết tin Như Mộng xảy ra chuyện đều thất kinh, nha đầu kia mà ngủm bên trong bí cảnh thì quan hệ giữa hai thánh cung sẽ xấu đi rất nhiều.

Một lão đầu lên giọng.

– Truyền lệnh, tất cả đệ tử chia ra tìm Nam Cung Như Mộng.

– Nhưng bọn họ đang thí luyện ?

– Đệ tử tìm được Nam Cung Như Mộng sẽ được thánh cung trọng thưởng, bảo vật bên trong thánh khố tùy ý lựa chọn.

– Tuân lệnh.

Ngày hôm sau, bên trong một hang động, Nam Cung Như Mộng dần thức tỉnh, đôi mắt xinh đẹp hé mở nhìn xung quanh, nàng vẫn nhớ rõ trước khi bất tỉnh đã nhìn thấy một đầu huyết chu mang mình đi.

– Ta vẫn còn sống ?

Như Mộng thử cử động cơ thể, trên người nàng có rất nhiều vết thương đều đã được băng lại, như vậy là có người đã cứu nàng, đột nhiên nàng phát hiện ra cơ thể thiếu đi vài thứ, sắc mặt tái nhợt thoáng ửng hồng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.