Thái hậu, một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu đang ngồi trên chiếc ghế trang trọng nhất của tiệc trà. Bà tỏa ra một cái khí thế thật uy nghiêm, quy vũ. Ánh mắt bà đang hướng về cô, ánh nhìn có vẻ thích thú. Bà ngỏ lời:
– Thiên kim Tam tiểu thư Tư gia đúng là có tài, khiến cho Ai gia rất hài lòng, không biết Tam tiểu thư có ý nguyện gì muốn ta đây thực hiện giúp hay không?
– Tiểu nữ có chút tài mọn, không dám đòi hỏi Thái hậu. Người vui là được rồi ạ- Cô cung kính đáp lại.
– Được, vậy khi nào nghĩ ra thì nói với ta, ý nguyện nào ta cũng chấp nhận.
– Tạ ân Thái hậu. Truyện được đăng tại :Bạch Ngọc Sách
Tiệc trà kết thúc mọi người được sắp xếp chỗ nghỉ để đến chiều cùng Thái hậu thưởng hoa ở vườn thượng uyển. Nơi đây nhiều hoa quý, hoa lạ, cảnh đẹp nên thơ, hương hoa ngào ngạt, rất dễ chịu.
Ánh nắng dịu nhẹ buổi sơm ban mai dần trở nên gay gắt, bây giờ là giờ Ngọ, cô đang ngồi ở Tần Nghi lầu ngắm hoa sen. Bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân, cô giật mình quay lại. Trước mắt cô xuất hiện một nam nhân tuấn tú.
Nam nhân này nhìn thôi đã biết là người quyền quý, giàu có. Trên người hắn toàn là đồ quý giá thượng hạn. Nhìn gương mặt của nam nhân này cô chút sợ hãi. Tuy rằng gương mặt ấy xứng đáng là mỹ nam, quả là cực phẩm, nhưng lại lạnh lung đến đáng sợ. Ánh mắt hắn rất sắc, lạnh. Khiến người khác nhìn thấy mà ớn lạnh. Hắn ta bước đến chỗ Thiên Kỳ đang ngồi, nói:
– Cô ngồi đây làm gì? – Giọng lạnh, trầm mặc.
– Tần Nghi lầu không phải là để thưởng hoa sen trong hồ này sao?
– Dám chất vấn bổn vương sao? Gan ngươi to bằng trời rồi.
Cô ngơ ngác, hắn xưng bổn vương? Không lẽ là một vương gia sao? Lần này không khéo là chết như chơi. Cô suy nghĩ chốc lát rồi đáp lại nam nhân kia, với giọng điệu không chút sợ sệt:
– Tiểu nữ được mời tới đây tham gia yến tiệc, trưa không ngủ được nên tới đây ngắm hoa. Không biết vương gia thấy có gì không thỏa đáng?
– Tần Nghi lầu này để cho cô tùy tiện ra vào ư? – Hắn nhìn cô với ánh mặt sắc lạnh.
– Tần Nghi lầu này không ghi là tiểu nữ không thể vào.
– Ngươi còn dám lí lẽ với ta? – Hắn nghiêm mặt.
– Tiểu nữ chỉ nói lên suy nghĩ của mình, nếu không còn chuyện gì thì tiểu nữ xin cáo từ.
Cô nói xong bước đi thật nhanh, nhưng tay cô đã bị nắm lại. Hắn kéo cô lại, tay hắn xiết chặt khiến cô đau đớn. Hắn gằn giọng:
– Bổn vương chưa cho ngươi đi đâu.
– Người còn gì muốn nói nữa sao?
– Ngươi hỗn xược như vậy, không lẽ ta sẽ để ngươi đi dễ dàng như vậy sao?
– Tiểu nữ thấy mình không có gì sai cả, mong vương gia xem xét.- Cô vừa nói vừa giằng co với hắn.
Cô giật được tay mình ra khỏi tay hắn, bỏ đi không them nói thêm lời nào.Không hiểu sao hắn lại không bắt cô lại nữa. Chỉ thấy hắn nhếch mép cười, nhìn theo cô. Cô đứng trước hắn tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong thực sự đang rất hoảng sợ. Cô quay về thì đã đến lúc đi thưởng hoa cùng Thái hậu. Cô cùng các thiên kim nhà khác cùng đi theo sự chỉ dẫn đến vườn thượng uyển của Thái hậu.