Trong tiệm Net nhỏ giữa đô thị phồn hoa.
Doãn Tranh ngồi trước màn hình vi tính, ngón tay lướt trên bàn phím máy tính không ngừng viết bình luận về một tác phẩm cô vừa đọc.
“Vãi, cô nữ phụ này bị ngu hay gì, bị từ chối chục lần cũng không hiểu? Người ta không thích mình thì thôi, cứ bám lấy không buông, đến lúc chết mới hối hận.” Cô vừa đọc vừa lẩm bẩm, không khỏi có chút chán ghét về nữ phụ này.
Đây là Doãn Tranh, một thiên tài trong giới IT, vừa mới nhận giải thưởng xong liền chuồn khỏi buổi họp báo, chạy đến quán Net đọc truyện.
Doãn Tranh lướt nhìn hàng loạt bình luận chửi rủa nữ phụ Doãn Tranh độc ác hãm hại nữ chính, rồi tâng bốc nam chính lên tận trời mây vì anh ta anh dũng cứu nữ chính.
“Ác thì thôi, rồi mắc gì trùng tên với mình???” Cô cắn kẹo mút, vừa gõ lạch cạch chửi nữ phụ hùa theo các độc giả khác trên mạng.
Cả ngày nay Doãn Tranh phải lo chuẩn bị trang phục, rồi bài phát biểu cho buổi trao giải không kịp ngủ trưa nên bây giờ đôi mắt cô rất mỏi, Doãn Tranh ngủ thiếp đi.
Màn hình máy tính hiện ra một vòng xoáy thời không, hút linh hồn cô vào trong vòng xoáy ấy, Doãn Tranh ngủ mà không hề hay biết bản thân sắp có cuộc đời mới với thân phận mới.
“Khò khò…” Doãn Tranh ngáy ngủ lăn người qua khiến người cô rớt xuống giường.
“Rầm!”
“Tranh Tranh, con có sao không, sao lại phát ra tiếng động lớn như vậy, mẹ vào nhé!” Một người phụ nữ trung niên nhưng khuôn mặt vẫn rất trẻ đẹp bước vào.
Doãn Tranh ngái ngủ mở mắt ra, thấy bà ấy liền hết hồn ngất xỉu luôn.
Đến khoảng 10 giờ sáng cô mới tỉnh lại.
Doãn Tranh vừa mở mắt ra liền thấy bác sĩ đang khám cho cô, còn có ba người với lạ hoắc vẻ mặt đầy lo lắng cho cô.
“Tranh Tranh nhà tôi có sao không bác sĩ? Sao con bé lại ngất đi?” Người phụ nữ trung niên trẻ đẹp kia hốt hoảng lắc lắc người bác sĩ khiến ông ấy chóng mặt.
“Mẹ, ông ấy chóng mặt kìa, đừng lắc nữa.” Một anh chàng nào đó cũng lên tiếng.
“Doãn Trạch, tiểu tử này! Em gái con ngất xỉu mà con còn bình thản như vậy là sao, có tin mẹ đánh chết con không?”
Doãn Tranh nhìn căn phòng xa lạ, cô bắt đầu suy nghĩ, người phụ nữ kia gọi anh ta là Doãn Trạch, mà Doãn Trạch là tên của anh trai nữ phụ Doãn Tranh trong bộ tiểu thuyết cô đọc tối qua. Không lẽ, trong lúc cô ngủ đã xảy ra hiện tượng kì lạ gì đó khiến linh hồn xuyên vào thân thể này?
“Mẹ, con không sao, mọi người bảo bác sĩ về đi, con có chuyện muốn hỏi?” Doãn Tranh nhập vai để thăm dò xem có thật cô đã xuyên không không.
Bác sĩ nghe vậy cũng hớt hả cầm dụng cụ xin phép về, ở lại với gia đình họ Doãn này khiến ông áp lực mà lên cơn đau tim mất thôi.
“Tranh Tranh, con còn cảm thấy không khỏe không?” Mẹ Doãn ân cần hỏi han còn nắm tay cô khiến cô có chút không quen nên rụt tay về.
“Con đang thích một người tên Giang Viễn ạ?” Doãn Tranh hỏi xong liền chờ câu trả lời từ mẹ Doãn.
“Em nhắc thằng nhóc họ Giang kia làm gì, vì nó mà em suýt nghỉ học đó, còn thích được nữa thì em đúng là ngu hết thuốc chữa.” Doãn Trạch đứng bên liếc qua cô.
Mẹ Doãn gõ vào đầu Doãn Trạch, “Sao mày lại nói em mày ngu?”
Doãn Tranh nghe xong câu trả lời liền sững người, vậy là cô thật sự đã xuyên không vào nữ phụ pháo hôi Doãn Tranh rồi sao, lần đầu xuyên không cảm giác thật vi diệu.
Cô lật mặt nhanh chóng vào vai người con hiếu thảo khóc lóc nức nở, “Mẹ ơi, con xin lỗi, bấy lâu nay con đã bất hiếu với mẹ, là Tranh Tranh không hiểu chuyện, không nên vì một thằng ất ơ mà làm mẹ buồn.”
Mẹ Doãn nhìn con gái khóc, không khỏi đau lòng liền ôm cô an ủi: “Mẹ biết Tranh Tranh không cố ý, con gái ngoan như vậy sao lại khóc, khóc xấu lắm biết không? Tiểu thư Doãn gia không nên vì một thằng con trai mà khóc.”
Doãn Tranh nín khóc rồi ôm chặt mẹ Doãn, đã lâu rồi cô không cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình rồi, thật sự chỉ muốn mẹ Doãn ôm cô lâu hơn một chút.
Doãn Trạch đứng một bên suy tư, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, nghi ngờ nhìn Doãn Tranh, vì bị lăn xuống giường, đầu đập vào đất nên nghĩ thông suốt rồi hay đang có âm mưu gì đây.
Doãn Tranh nhìn Doãn Trạch nghi ngờ mình, cô liền quay ngoắt 180 độ, ánh mắt đáng thương, tủi thân nhìn anh: “Anh trai, bấy lâu nay là em quá đáng với ba mẹ, với anh, em xin lỗi, từ nay em sẽ cố gắng thay đổi để ba mẹ và anh vui.”
Tuy Doãn Trạch nghi ngờ là thế, nhưng thấy em gái mình cưng như cưng trứng khóc, anh cũng mềm lòng không ít, anh nghĩ: “Thôi thì cho con bé cơ hội để thay đổi vậy.”
“Tranh Tranh, từ nay anh mà còn thấy em vì thằng nhóc họ Giang đó mà trở mặt với cả nhà, anh sẽ không tha cho em đâu biết chưa?” Doãn Trạch như muốn giáo huấn cô, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng như sợ cô lại khóc.
Doãn Tranh gật đầu, ánh mắt cô lộ rõ sự quyết tâm, “Em sẽ cố gắng không làm mọi người buồn nữa.”