Màn che khoang trong dày dặn nhưng Trường Đình vẫn có thể xuyên qua đó nhìn thấy rõ ánh lửa hừng hực dần mọc lên khắp triền núi.
Trong không khí tức thì vọt đến mùi dầu nồng đậm, ngọn lửa vừa liếm đến thì dầu đã bốc cháy thật cao, mùi sặc người.
Trường Ninh hoảng sợ rúc trong ngực chị gái, tay che mũi và miệng nhưng vẫn bị khói kia hun đến ho khan. Nhưng con bé không dám lớn tiếng ho mà chỉ che ngực ho thật nhỏ. Trường Đình vội vàng vuốt lưng cho em gái rồi nhẹ giọng trấn an, “Không có việc gì không có việc gì… Nếu muốn ho thì cứ ho…”
“Đám phỉ tặc này sao lại tới nữa vậy?!” Phù thị rũ mắt nhìn ra ngoài qua khe hở lại thấy ánh lửa sáng rực thế là mặt bà ta lập tức trắng bệch, liên tục oán trách, “Cuộc sống này sao lại biến thành như vậy? Đến Lục gia bọn chúng cũng dám cướp, có phải ăn gan hùm mật gấu rồi không?!”
Trong thiên hạ này thì một chữ “Lục” đã được coi như bùa bảo mệnh của người nhà bọn họ. Nhưng lúc này Phù thị vừa dứt lời bên ngoài đã liên tiếp có tiếng nam nhân thét to vang lên, lại nghe tiếng đao phá gió mà tới. Trong đó còn có tiếng vó ngựa hoảng loạn dậm chân, có người bên ngoài cao giọng kêu, “Cánh tả bảo vệ xe của nữ quyến, cánh hữu nhanh chóng đến chỗ Đông Bắc bãi cung nỏ, trong lúc đó dùng song trận cố sức bảo vệ Quốc Công gia!”
Đây là tướng sĩ của Lục gia đang phản kích lại cuộc tấn công của kẻ địch mạnh!
Trường Đình nắm chặt góc áo lại nghe thấy có tiếng mũi tên rào rào rơi xuống, người nhà bọn họ đang ở chỗ thấp căn bản không thể chống lại mũi tên từ trên cáo bắn xuống!
Xe ngựa bị mũi tên bắn tới thì lập tức chấn động, ngay sau đó nhiệt độ lập tức cao hơn rất nhiều.
“Mũi tên có lửa!”
Hàng trăm hàng ngàn mũi tên đều bốc cháy, cả người Trường Đình run rẩy, một tay nàng đỡ xà ngang, một bên cao giọng thét, “Mũi tên có dầu đang cháy!”
Xe ngựa làm bằng gỗ, may mà lúc này đang có tuyết rơi nên hơi ẩm thấm vào gỗ, trong chốc lát xe ngựa cũng sẽ không thể cháy được. Gánh nặng trong lòng Trường Đình được giải trừ, nhưng mũi tên tiếp tục xé gió cắm lên màn rèm của xe ngựa, sợi bông gặp lửa lập tức cháy lên. Góc rèm cong cong, ngọn lửa cứ vậy liếm về phía trước.
Trần Ẩu lập tức cầm ấm trà hắt lên chỗ lửa bén, ngọn lửa vì thế bị ngăn lại nhưng sau đó nó lại chậm rãi bò lên —— một ấm trà kia căn bản không ăn thua!
Một mũi tên đã vậy, lúc sau lại có thêm hai mũi tên cắm vào rèm xe!
Ánh lửa bên cửa sổ dần mạnh hơn chiếu lên khuôn mặt kinh hoảng của mọi người. Sắc mặt Phù thị trắng bệch, lập tức quay đầu nhìn Trường Đình.
Đây không phải cướp của hay cướp người mà là muốn mạng!
“Xe ngựa là mục tiêu quá lớn, giống như cái bia cho người ta ngắm bắn!” Tổng cộng có bốn cái xe ngựa, đối thủ muốn bắn thì không thể chỉ nhằm vào một cái. Vì thế thay vì ở lại chịu chết thì chi bằng trốn vào bóng đêm, như vậy sẽ tránh được một kiếp!
Trường Đình nhanh chóng quyết định rồi cao giọng thét, “Để xa phu vững vàng lùi về phía sau, ta nhớ rõ chúng ta vừa đi qua một mảnh rừng rậm!”
Trường Đình còn chưa dứt lời thì bên ngoài cửa đã có tiếng vó ngựa lẹp xẹp tiến tới. Chưa được nửa khắc đã có người cao giọng ra lệnh, “Xe ngựa lùi về sau, tiến đến chỗ rừng cây!”
Là giọng của Lục Xước.
Mũi tên vẫn bắn từ nơi cao tới, xa phu cố nén sợ hãi trong lòng mà thong thả quay xe sau đó chạy về phía sau.
Rèm xe vẫn đang cháy, Trần Ẩu và đám nha hoàn ngồi quỳ dùng đệm hương bồ đập, cuối cùng cũng dập được lửa. Mảnh rèm lúc này đã bị thiêu đến cháy đen, Truờng Đình lại bất chấp bẩn mà thò người vén mánh ra. Nàng thấy Lục Xước cưỡi ngựa, tay cầm roi dài, vạt áo buông xuống. Ông đang dẫn hộ vệ đi phía trước.
Ông để lộ bản thân để ổn định lòng người cũng để bảo vệ người nhà của mình.
Mắt Trường Đình nóng lên, miệng nhẹ giọng gọi, “Phụ thân…”.
Lục Xước phóng ngựa dẫn đầu cách xa nên đương nhiên không nghe thấy. Trường Đình đột nhiên nghiêng mắt nhìn thì quả nhiên thấy ở cách đó không xa trên vách núi có ánh lửa lóe lên —— kẻ cắp ở trên cao nên đương nhiên có thể từ đó nhìn được tình huống bên dưới và dùng tốc độ nhanh nhất để chặn con đường lui của Lục gia!
Cây trong rừng cao lớn tận trời xanh, mũi tên lúc này không dùng được nữa. Đám kẻ cướp dựa vào cái gì mà dám đánh giáp lá cà với cả ngàn hộ vệ của Lục gia? Chẳng lẽ bọn chúng đã nắm chắc thắng lợi ư!?
Sau lưng Trường Đình ướt nhẹp, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, lòng bàn tay nắm chặt, trong đầu lại cực kỳ hỗn loạn không thể nào trấn định được.
Việc cấp bách là sống sót.
Đạo lý này Lục Xước đương nhiên cũng rõ ràng. Một khi lùi vào trong rừng thì bọn họ sẽ cho kỵ binh lùi lại, để bộ binh tiến lên, lại tạo đội hình cung nỏ. Phù thị ôm chặt lấy Trường Ninh, bên trong khoang im lặng không có ai nói gì. Sắc mặt Trường Đình âm trầm, sau đó nàng duỗi tay ra hiệu cho Bách Tước tiến đến rồi nhẹ dặn dò.
Bách Tước liên tục gật đầu, sắc mặt kinh hoàng sau đó duỗi tay vén rèm cong người đi ra ngoài.
“Nàng đi làm cái gì?” Phù thị vẫn lo sợ không yên, giọng cũng khàn khàn.
“Tìm đường sống.”
Trường Đình rải khăn lụa trên đùi, trong lòng cực kỳ khủng hoảng, mí mắt phải của nàng cứ nhảy dựng lên. Nàng không tin thổ phỉ nào có được sức mạnh cường đại thế này, cũng không tin kẻ địch ở chỗ cao sẽ đánh một trận mà chưa có chuẩn bị. Lục gia bị thế tấn công lôi đình này bức cho không thể đi được, con đường duy nhất lúc này chính là dựa vào rừng cây để che chở, mà điều này nghĩa là kẻ địch tự tay đẩy Lục gia vào lồng giam.
Viện binh của Lục Phân còn chưa tới, bọn họ chỉ có một ngàn người bảo vệ. Tử sĩ của Lục gia kiêu dũng lại trung thành, Trường Đình ngàn mong vạn đợi hy vọng những hán tử này có thể chống được một kiếp này. Nhưng nếu không qua được thì sao? Kẻ địch dám bức Lục gia tới mức này thì đương nhiên đây chỉ là ải đầu tiên. Nếu thua thì sợ là Lục gia có muốn trốn cũng không trốn được.
Nàng để Bách Tước nói cho Lục Xước về những điều này. Đương nhiên điều nàng có thể nghĩ tới thì cha cũng có thể nghĩ được nhưng để Bách Tước đi báo thì nàng cũng yên tâm hơn —— nếu thua thì ít nhất Lục gia cũng phải có người sống sót.
Trường Đình cúi đầu, nắm chặt tay, nước mắt lạnh băng bỗng chốc rơi xuống tạo ra một đóa hoa trên khăn lụa. Đằng trước đang bài binh bố trận, Trường Đình lại trầm mặc đếm số ở trong lòng. Tới số 55 thì bên ngoài giống như nước sôi hắt lên dầu nóng, tiếng động ào ào vang lên.
Là kẻ địch đang lao xuống!
Trường Đình thẳng lưng, hít sâu một hơi.
Bên ngoài là tiếng nam nhân đánh giết kêu thét xen lẫn tiếng ngựa hí vang lẫn vào với nhau. Trường Đình gian nan nuốt nước bọt sau đó duỗi tay vén rèm lên. Nàng lập tức sững sờ ngồi yên: khu rừng vốn yên lặng nay lại rào rạt cát đá, ánh lửa không ngừng lập lòe, những kẻ bên ngoài không thể phân biệt nổi địch hay ta!
Nỏ lớn được xếp một nửa như cánh quạt, xe ngựa được kỵ binh trấn thủ bảo vệ phía sau.
Trường Đình chỉ thấy đầu ong ong, mắt ngấn lệ, bụng nàng toàn là nước chua. Nàng đành phải bám lấy thành xe, ánh mắt theo lửa di động, lòng càng thêm sợ hãi.
Nàng không thấy bóng dáng cha đâu!
Lục Xước ở đâu!?
Chẳng lẽ cha không cùng bọn họ ẩn sau hộ vệ ư!?
Mũi Trường Đình chua xót, nước mắt lã chã rơi, trong lúc hốt hoảng nàng thấy một bóng áo xanh ngồi trên ngựa cao vung kiếm chém kẻ địch. Ngựa tung vó, vạt áo Lục Xước tung bay giống như đang hô to. Đầu Trường Đình trống rỗng, vì cách quá xa nên nàng không biết cha đang thét cái gì!
“Cộc, cộc, cộc.”
Có người đang gõ ván cửa, thần sắc Trường Đình hoảng hốt nhìn lại thì thấy khuôn mặt nôn nóng hoảng sợ của Chu quản sự.
“Quốc Công gia để phu nhân và các vị cô nương xuống xe trước!”
Trường Đình theo bản năng co người về sau, Chu quản sự lại gấp gáp đến nỗi giọng lạc đi, tay cũng run rẩy đỡ mép cửa sổ nhanh chóng nhìn khắp nơi. Ánh mắt ông ta cực kỳ lo lắng, lúc này lại đè thấp giọng nói, “Thám báo của chúng ta tìm được một chỗ lòng chảo kín đáo ở con suối nhỏ phía xa… Phu nhân và các vị cô nương mau xuống xe… Quốc Công gia nói phải sớm tính toán!”
Sớm tính toán!?
Tính toán gì?!
Trường Ninh đột nhiên gào khóc, tim Trường Đình chợt lạnh xuống. Tình thế so với nàng dự đoán còn tệ hơn rất nhiều… Mắt nàng mơ hồ nhìn ra ngoài, chiến sự vẫn căng thẳng, bốn phía vẫn là ánh lửa sáng ngời. Kẻ địch còn có viện binh, có hậu thuẫn…
Trường Đình lại nhìn về phía mọi người đang chiến đấu, hộ vệ của Lục gia cũng đang dốc toàn lực chống lại kẻ địch.
Phù thị còn đang do dự thì Trường Đình đã quay đầu, nhẹ giọng hỏi Chu quản sự, “Phụ thân ta ở đâu?”
“Quốc Công gia còn đang ở phía trước giết địch…”
Đây là cọng rơm cuối cùng áp lên khiến Chu quản gia suy sụp. Nam tử trung niên cũng ngửa đầu nhếch miệng khóc lớn giống như Trường Ninh. Tiếng khóc của ông ta đau đớn bi thương đến tận đáy lòng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bên ngoài đột nhiên nổi lên một cơn gió cuốn theo bão tuyết. Trong cát đá hỗn loạn đó có thứ bột vàng bay theo. Hộ vệ đang canh nỏ lập tức che mắt gào thét, đội cung nỏ đã thất thủ!
Chu quản sự nước mắt giàn giụa, bia ai nhìn về phía Trường Đình.
Trường Đình hít một hơi thật dài sau đó rũ mắt nhìn Trường Ninh. May mà hôm nay Trường Ninh mặc một cái áo ngắn màu xanh thẫm. Trường Đình nhanh chóng ra quyết định, một tay nàng dắt Trường Ninh, một tay dắt Phù thị từ cửa sau xe đi xuống.
Hai chân nàng nhũn ra, nhưng vẫn mang theo hai người kia theo sát phía sau Chu quản sự.
Trường Đình dừng bước, đột nhiên hỏi, “Ca ca của ta đâu!?”
“Quốc Công gia đã sắp xếp cho Đại lang quân, cô nương đi nhanh lên! Không nhanh là không kịp nữa đâu!” Chu quản sự nhanh chóng đi về phía trước.
Trong chớp nhoáng nàng đã rõ sắp xếp của Lục Xước. Nếu thua thì Lục gia cần có người sống sót, mà người đó chính là nàng, Lục Trường Anh, Lục Trường Ninh, là con cháu Lục gia, là nữ nhân là trẻ nhỏ chứ không phải bản thân ông!
“Ta muốn ở cùng phụ thân! Ta không thể để mình phụ thân lại được!”
Trường Đình bướng bỉnh lập tức nhét Trường Ninh cho Phụ thị sau đó xoay người chạy về. Nhưng chưa được hai bước tay nàng đã bị người ta bắt lấy, vừa quay người nàng đã thấy Phù thị.
“Trong thời gian ngắn như vậy lão gia đã bày sẵn đường lui cho chúng ta, một nữ tử như ngươi quay về thì làm được gì!? Ngươi chỉ khiến lão gia bị phân tâm thôi!” Phù thị vừa kéo Trường Đình vừa gào khóc, “Tốt xấu gì thì cũng phải nghĩ tới mẫu thân đã mất sớm của ngươi và suy nghĩ cho khổ tâm của phụ thân ngươi chứ! A Kiều!”
Bên tai là tiếng rống giận và tiếng ngựa hí vang, giữa sống và chết chỉ là một khoảnh khắc, khi quay đầu lại chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, kết cục đã rõ.
Trường Đình chỉ thấy ngực nghẹn lại, nàng cực kỳ muốn khóc nhưng nước mắt chỉ vòng quanh hốc mắt sau đó nàng hít sâu một hơi, vung mu bàn tay lau nước mắt rồi lại dắt tay Trường Ninh vùi đầu chạy về phía trước.
Thám báo tìm được chỗ này cách rừng cây không xa, chỗ này địa thế thấp, có một cái động ở bên trong. Trường Đình đi đầu cong người bước vào, Trường Ninh bám chặt lấy góc áo chị gái, Phù thị đi cuối. Chỗ này chật hẹp, vừa bước vào bên trong bọn họ đã nghe thấy tiếng ngựa hí vang cách không truyền tới, văng vẳng ở giữa vách đá. Trường Đình nín thở tập trung, sau một lúc lâu đối phương mới nhẹ giọng nói, “… Bên trong có tiếng nước… hốc đá này nối liền với con suối nhỏ…”
Phù thị ôm lấy Trường Ninh, thần sắc hoảng sợ mà xuyên qua khe đá nhìn ra ngoài, không dám lên tiếng.
Nơi này có gió thổi, Trường Đình tìm khắp mọi nơi cuối cùng cũng nghe được dòng nước tí tách chảy. Tuy nàng không nhìn rõ nhưng ở đây nhìn qua thì hình như có có chín khúc liên hòan, địa hình trong đó quá hẹp, nếu muốn đi tìm chỗ nguồn nước thì sợ là rất gian nan. Nhưng nước chảy được thì hẳn là người cũng đi được, nếu bơi theo khe nước nhỏ có lẽ sẽ trốn được khỏi nơi này từ một đầu khác! Lòng Trường Đình vui mừng, đây không phải ngõ cụt mà giống như một cái bình có nhiều miệng! Bọn họ có thể trốn ra ngoài rồi!
Vừa định mở miệng gọi Phù thị nàng lại đột nhiên nghe thấy có người cao giọng thê lương thét lên.
“Đến tột cùng là ai!?”
Là giọng của Lục Xước!
Trường Đình vội vàng dán mặt lên vách đá, gian nan nhìn ra ngoài. Vách đá lạnh lẽo, có sương sớm uốn lượn chảy xuống thấm trên gò má của nàng. Khe hở này rất hẹp, nàng híp mắt nhìn ra ngoài chỉ thấy ánh lửa vẫn chưa tắt mà hình như nó còn vượng hơn vừa nãy. Trong lúc mê mang nàng ngửi được mùi máu tươi nồng nặc. Nàng cố nén cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong lòng, ngón tay moi khe đá, mắt trái mỏi thì đổi thành mắt phải híp lại nhìn ra ngoài. Nàng hận khe đá này sao không thể rộng hơn một chút.
Nhưng dù vậy nàng vẫn không nhìn thấy Lục Xước!
“Một người mà ngươi vĩnh viễn cũng không đoán được!”
Bên ngoài lại có nam nhân cao giọng gầm lên, lòng Trường Đình căng thẳng, hai đầu gối mềm nhũn, cả người dựa vào vách đá thẳng tắp trượt xuống. Đột nhiên nàng thấy rõ cảnh bên ngoài qua khe đá. Nàng nhìn thấy một kẻ mặc áo choàng tối sầm, hắn giơ cao trường kiếm sau đó đâm thẳng vào ngực người trước mặt!
Người nọ mặc trường bào màu xanh, một kiếm kia xuyên qua tim ông ấy khiến cả người ông run lên, sau một lúc cả người nghiêng đi ngã xuống.
Áo xanh nhuộm đỏ máu, khuôn mặt trắng nõn cùng ngực áo có máu chảy ra không ngừng. Chỉ lát sau áo xanh kia đã biến thành màu đỏ, cùng với tuyết đầu mùa hòa vào nhau giống như thiên quân vạn mã đang điên cuồng giục ngựa.
Trường Đình trừng mắt thật lớn, cả người run lên, mắt khô khốc. Giống như có máu đột ngột xông lên đầu, nàng hít mấy hơi, ngón tay cào lên vách đá, cổ họng vô thức phát ra tiếng nức nở, như con thú nhỏ mồ côi.
Đó là cha nàng…
Người vừa ngã xuống bỏ mình chính là cha nàng, Lục Xước.