Thiên Kiêu Ngạo Thế

Chương 47: Cướp đoạt bảo vật (2)



Ánh mắt Tiền Cơ cay độc cỡ nào, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đao pháp trong tay Lâm Diệp có uy lực vô cùng to lớn, không phải những loại công pháp tầm thường có thể so sánh được.

Nhưng nếu chỉ có như thế, chỉ bằng tu vi hơn hẳn một tầng, Tiền Cơ cũng có thể dựa vào lực lượng của mình đè ép đối phương. Nhưng hắn không hề nghĩ đến, lực lượng của Lâm Diệp không hề kém hơn mình chút nào.

Điều này sao có thể?

Một thiếu niên mười ba tuổi tầng hai Chân Võ cảnh, sao lại có được linh lực hùng hậu đến như vậy?

Trong lòng Tiền Cơ vừa giận vừa sợ, hắn vốn là người cẩn thận, rất nhanh hiểu được mình đã quá coi thường thiếu niên này.

Mấy năm nay hắn thường xuyên qua lại bộ lạc Thanh Dương, biết được trên đời này có nhiều người trẻ tuổi thiên phú trác tuyệt, nhìn như tu vi thấp nhưng khi chiến đấu thường có thể vượt cấp mà chiến.

Loại thiếu niên anh kiệt này thường thường trăm người được một, cho dù là bộ lạc thanh Dương có tám ngàn cư dân cũng chỉ có ít ỏi mấy người có được thiên phú và sức chiến đấu thế này.

Chẳng lẽ Lâm Diệp là một thiên tài thiên phú trác tuyệt?

Tuy Tiền Cơ cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhưng không thể tránh được rối loạn trong lòng.

Nguyên bản hắn chỉ nghĩ Lâm Diệp là một tên linh văn học đồ, không có gì đáng lo, nhưng sau khi thấy Lỗ Đình thua hai lần liên tục trong tay Lâm Diệp, hắn mới bắt đầu đánh giá cao Lâm Diệp hơn một chút.

Nhưng chân chính giao thủ với Lâm Diệp hắn mới tỉnh ngộ, sức chiến đấu của Lâm Diệp hoàn toàn vượt qua dự định của hặn.

Đây không phải là chuyện tốt!

Răng rắc!

Bỗng nhiên, Tiền Cơ cảm thất hai tay đau nhức, trường thương trong tay bị chém làm đôi.

Không tốt!

Tiền Cơ đột nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt biến đổi, không dám miên mãn suy nghĩ nữa, hét to một tiếng, xoay người bỏ chạy!

Hắn đã cảm thấy sợ hãi, trường thương bị chém gãy cho hắn một đả kích nặng nề, khiến hắn tỉnh táo lại biết được mình không phải là đối thủ của Lâm Diệp. Cho nên lúc này còn không trốn thì đợi đến bao giờ?

Tiền Cơ nhanh chóng quyết định, chỉ cần chạy thoát, hắn sẽ đến ngay bộ lạc Thanh Dương báo cáo việc này cho Liên Như Phong, Lâm Diệp này… quá đáng sợ!

Nhưng ngay tại lúc Tiền Cơ xoay người bỏ chạy, Lâm Diệp cũng không chút do dự ném mạnh đoản đao xanh biếc trong tay.

Vù vù.

Đoản đao phá không, phát ra tiếng rít như như bùa đòi mạng, nhanh đến khó tin, chỉ nghe phập một tiếng, đoản đao đâm mạnh vào sau lưng Tiền Cơ, đánh bay cả người hắn nằm trên mặt đất, máu tươi giàn giụa.

Tiền Cơ phát ra tiếng kêu thảm thiết, vẻ mặt đau đớn sợ hãi, giãy dụa muốn bò lên, lại bị Lâm Diệp đạp cho một cái nằm im trên mặt đất. Rút ra đoản đao trên lưng Tiền Cơ, Lâm Diệp tùy ý vung tay một cái cắt đứt cổ họng hắn ta.

Từ đầu đến cuối, Lâm Diệp không nói nhảm một câu nào, động tác giết người cũng thành thạo dứt khoát.

Con mắt Tiền Cơ trừng lớn, không cam lòng muốn xoay lại nhìn Lâm Diệp một cái, nhưng cuối cùng chỉ có thể nằm im trên mặt đất, chết không thể chết lại.

Ào ạt!

Máu tươi từ cổ họng Tiền Cơ chảy xuôi, nhiễm đỏ mặt đất, thê mỹ khiến người sợ hãi.

Lâm Diệp coi như không nhìn thấy gì, sau khi chắc chắn Tiền Cơ đã chết, hắn xoay người đi đến bên cạnh Lỗ Đình, một đao đâm xuống, xuyên thủng trái tim.

Đến lúc này Tiền Cơ và Lỗ Đình hoàn toàn đã chết, mà từ lúc trận chiến này bắt đầu đến khi kết thúc không tốn mấy phút thời gian.

Lâm Diệp thở dài một hơi, ngạc nhiên nhìn thi thể Lỗ Đình, ánh mắt có chút mờ mịt.

Không ai biết đây là lần đầu tiên Lâm Diệp tự tay giết người, nên không thể tránh được có hơi căng thẳng.

Vì để mình không căng thẳng quá mức, mấy ngày trước, Lâm Diệp điên cuồng tu luyện, bởi hắn biết một ngày nào đó mình chắc chắn sẽ phải đối mặt cùng Tiền Cơ và Lỗ Đình. Cho nên trong lúc tu luyện hắn cũng không ngừng tưởng tượng ra các loại tình huống có thể xảy ra và phương pháp ứng đối như thế nào.

Có đôi khi sự chuẩn bị chu toàn từ trước lại là mở đầu cho kỳ tích phát sinh.

Lâm Diệp không muốn sáng tạo kỳ tích, tất cả cố gắng của hắn chỉ vì giết chết Lỗ Đình và Tiền Cơ.

Ngay cả Lâm Diệp cũng không nghĩ đến sức chiến đấu của Lỗ Đình và Tiền Cơ không mạnh mẽ giống như mình phán đoán…

Đúng vậy, ở thời điểm bắt đầu chiến đấu, một chiêu đánh bại Lỗ Đình không để cho Lâm Diệp cảm thấy ngoài ý muốn. Mà hắn ngoài ý muốn ở chỗ bản thân không có một chút áp lực nào khi đối phó cường giả tầng ba Chân Võ cảnh Tiền Cơ.

Không những thế, theo chiến đấu liên tục hắn còn nhận ra sức chiến đấu của Tiền Cơ không bằng mình, không hề có chút lực uy hiếp nào với hắn.

Nguyên bản Lâm Diệp còn cho là đối phương cố ý tỏ ra yếu thế chuẩn bị xuất kỳ bất ý. Nhưng đến tận lúc Tiền Cơ cứ thế chết đi, Lâm Diệp mới hiểu do hắn ta yếu đuối không chịu đựng được.

Chuyện này là sao?

Lâm Diệp nghĩ mãi không rõ.

Phải biết vì để đối phó với với Tiền Cơ, Lâm Diệp chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn khác,thậm chí hắn cũng đã tính đến phương án liều mạng. Ai mà ngờ được, thực tế chỉ cần dựa vào tu vi cũng có thể đánh thắng được.

“Xem ra tên này cũng chỉ là nhân vật tầm thường.”

Lâm Diệp hít sâu một hơi, trong lòng có chút tự giễu, vậy mà mình còn vì chuyện này mà lo lắng mất vài ngày, có chút chuyện bé xé ra to.

Kỳ thật Lâm Diệp hiểu nhầm Tiền Cơ, cũng đánh giá thấp chính mình.

Tuy Tiền Cơ này không phải là người mạnh mẽ trong Chân Võ tam trọng cảnh nhưng cũng là một nhân vật có sức chiến đấu mạnh mẽ, kinh nghiệm phong phú.

Còn Lâm Diệp thì cũng quên mất bởi vì vòng xoáy linh lực mà tu vi hắn đã được rèn luyện vô cùng vững chắc. Linh lực trong cơ thể không chỉ tinh thuần hơn mà phẩm chất cũng tăng lên chừng bốn lần.

Hơn nữa trải qua mấy ngày nay hắn khổ luyện, lấy máu thịt Tuyết Ban Báo, Lân Tích Một Sừng làm đồ ăn khiến cho lực lượng từ trong ra ngoài đều tiến bộ nhảy vọt.

Lại được thêm bộ đao pháp giết người tàn nhẫn – Lục Tự Đao Quyết trợ giúp, thế nên hắn có thể giết chết Tiền Cơ cũng là chuyện bình thường không có gì đáng ngạc nhiên.

Không suy nghĩ nhiều nữa, ánh mắt Lâm Diệp đảo quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên Liệt Yên Sơn.

Nghe nói bên trong lòng Liệt Yên Sơn vẫn còn đường hầm khai mỏ đào ra từ lúc khai khoáng trước kia, tuy rằng hiện giờ đã bị bỏ hoang nhưng cũng là một nơi tốt để hủy thi diệt tích.

Không bao lâu, Lâm Diệp kéo theo thi thể của Tiền Cơ và Lỗ Đình đi tới chân Liệt Yên Sơn tìm được mỏ quặng bị vứt bỏ kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.