Thiên Kiều Chi Nữ: Thái Tử Phi Đại Giá Đáo

Chương 37: Gặp gỡ



Kiểm nghiệm xong, Kỷ Nguyệt bước xuống. Những người đi cùng nàng hiện tại bọn họ vẫn không hết bàng hoàng nhìn nàng.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, nàng không hài lòng chút nào. Từ bây giờ và sau này họ có thể sẽ nhìn thấy nhiều thứ đáng kinh ngạc hơn như này nhiều, bây giờ lại chưng cái vẻ mặt đó đúng là dễ dao động. Vẫn nên để họ tập làm quen thôi.

“NÀY!!” Nàng hét lớn

“Trời sập!” Mộ Dung Lăng Trác, Mộ Dung Yến Oanh và Dạ Cát Anh đồng thanh

“Trời sập hồi nào, là ta gọi các người” Nàng nói, vẻ mặt hơi tức giận

“Tỷ đừng doạ bọn ta như vậy chứ” Cát Anh nói như vừa gặp ma

“Được rồi, đã hoàn thành phần kiểm tra linh lực vậy chúng ta đi thôi” Dương Tuệ Ly nhẹ nhàng nhắc bọn họ cũng để tránh họ tranh cãi một trận

Trong Học Viện Linh Ân, người mới nhập học sẽ được quyền chọn các môn học cho mình. Tổng cộng có 11 môn học: cầm, kỳ, thi, hoạ, toán học, binh pháp, cưỡi ngựa bắn cung, văn sử, y học, thiên văn và địa lý. Mỗi người chỉ cần chọn 3 đến 5 môn học mà mình thích là được. Tuy nhiên cũng phân theo cấp bậc mà phân quyền, nếu cấp bậc của người đó từ cấp 2 trở xuống hoặc là phế vật được ân chuẩn đến học viện thì buộc phải nghe theo sắp đặt sẵn có.

“Tỷ tỷ, tỷ chọn những môn học nào vậy?” Dương Tuệ Ly nhìn nàng hỏi

“Hửm, vậy ngươi chọn môn học nào?” Nàng hỏi vặn ngược lại Dương Tuệ Ly

“Ta chọn 3 môn thôi là: cầm, kỳ và binh pháp” Dương Tuệ Ly vui vẻ nói

Nàng có chút bất ngờ “*Không ngờ Dương Tuệ Ly lại có hứng với binh pháp. Ta cứ nghĩ nàng ta được Ninh di nương chỉ dạy vốn không có hứng thú với mấy thứ này*”

“Kỷ Nguyệt tỷ chọn xong chưa?” Cát Anh vẫn vậy mỗi lần thấy nàng là đều vồ lấy

“Ta chưa chọn” Nàng đáp

“Vậy Kỷ Nguyệt Quận Chúa mau chóng chọn đi, chúng ta còn đi thỉnh giáo các học trưởng nữa đấy” Mộ Dung Yến Oanh lại gần

“Được rồi. Ta chọn. Nhưng sau này đừng gọi ta là Quận Chúa nữa. Đã là bằng hữu vậy thì gọi ta là Nguyệt đi” Nàng mỉm cười nói với Mộ Dung Yến Oanh

“Ta chọn 4 môn: cầm, y học, cưỡi ngựa bắn cung và binh pháp” Nàng nói

Mộ Dung Lăng Trác có chút ngạc nhiên “Cưỡi ngựa bắn cung và binh pháp hai môn này tốn khá nhiều sức lực. Cô vậy mà lại chọn nó”

“Chủ yếu là rèn luyện thân thể thôi” Nàng đáp

“*Những cái này chỉ là học cơ bản còn về sau là phải tự bản thân nâng cao kĩ thuật*.” Nàng thầm nghĩ

“Được rồi mau đi thôi” Cát Anh hối thúc bọn họ

“Mọi người đi trước đi, ta có chuyện cần giải quyết” Vẻ mặt Kỷ Nguyệt có chút do dự

“Vậy được, bọn ta đi trước. Cô cũng phải nhanh lên nhé” Mộ Dung Yến Oanh kéo tay Dương Tuệ Ly và Dạ Cát Anh chạy đi trước

Đợi bọn họ đi xa nàng cũng rẽ theo hướng khác đến Trúc Lâm Uyển (vườn trúc).

Đến nơi, nàng dừng lại giọng lạnh lùng “Ra đi, đừng có bám đuôi ta y như một con chó”

Quả thực có một người nghe nàng nói mà bước ra. Hắn là một nam nhân càng đáng nói hắn chính là Hoài An Thế Tử – Vũ Văn Minh Triết

Vừa bước tới Vũ Văn Minh Triết vừa nói “Kỷ Nguyệt Quận Chúa cảm nhận của cô thật sắc bén” Giọng ôn nhu, nhẹ nhàng

Vũ Văn Minh Triết từ lúc nàng bước chân vào Học Viện Linh Ân vẫn luôn bám sát theo dõi nàng. Bây giờ bị nàng phát hiện, hắn quả thực đang lo không biết bản thân ứng biến kịp thời bởi cái tính tùy hứng của nàng hay không

“Thế Tử không biết việc gì mà ngài lại bám theo ta như vậy?” Nàng lạnh nhạt hỏi

“Ta chỉ tò mò về linh lực của Quận Chúa mà thôi” Hắn mỉm cười

“Cho dù ngươi tò mò thì cũng không có lợi gì. Ngươi vốn là luyện dược sư cơ mà” Đôi mắt sắc lạnh khẽ cụp xuống, giọng nói đầy uy lực sát khí

“Phải, ta là luyện dược sư. Nhưng như vậy thì sao chứ? Nó cũng không liên quan gì đến việc ta có hứng thú với linh lực của Quận Chúa mà” Hắn thản nhiên

“*Cái tên này đúng là mặt dày y như Dạ Tử Duy*” Nàng bắt đầu khó chịu

“Hừ, vậy ngươi muốn gì?” Nàng tức giận hỏi hắn

“Không có gì. Ta chỉ muốn làm bằng hữu với Kỷ Nguyệt Quận Chúa thôi” Nở nụ cười gian tà

“Nếu chỉ có vậy thì ngươi cứ quang minh chính đại mà gặp cần gì phải lén lén lút lút như vậy? Ngươi luyện dược nhiều quá nên đầu giờ toàn bã thuốc à?” Nàng nói, vẻ mặt khó chịu

“Có vẻ như ta làm cô giận rồi. Được, lần này là ta không đúng cái này bồi tội với cô vậy” Vừa nói hắn vừa lấy ra một con linh thú

Nếu nói linh thú thì cũng không hẳn vì đây vốn là con Bạch Linh Miêu thuộc hàng Kỳ Thú cấp 5.

“*Bạch Linh Miêu?*” Nàng có chút kinh ngạc

“Con này là để cô bầu bạn vậy. Coi như cũng là quà gặp mặt của ta” Hắn tiến gần nàng mà nói

“Nếu vậy phải đạ tạ Thế Tử, nhưng khi nói chuyện hay làm gì làm ơn cách xa ta một chút” Nàng lập tức bế con Bạch Linh Miêu vào lòng và thẳng thắn chỉ trích Vũ Văn Minh Triết

“Ta phải đi rồi. Hôm nay ngài làm mất không ít thời gian của ta đâu” Nàng quay mặt rời đi, cách nói chuyện của nàng như đang mắng hắn vậy

“Cô đi cẩn thận” Hắn không quan tâm đến lời chỉ trích của nàng

“*Kỷ Nguyệt! Có lẽ phụ thân ta nói đúng. Thật sự rất giống*”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.