Đối với mỗi lời cậu nói, Thẩm Thích đều có thái độ nghi ngờ vững chắc.
Lý do là vì anh đã thấy An Vô Cữu trong trạng thái này rồi.
Hiện giờ An Vô Cữu đang trong trạng thái vừa hung ác vừa phức tạp, chỉ là cậu đang thu hết gai nhọn lại vì nghĩ rằng những người ở đây không thể uy hiếp được đến mình mà thôi.
Một khi mối nguy nào đó xuất hiện, cậu chắc chắn sẽ là người đầu tiên giương súng lên.
Nhưng thực ra, dù thiện hay ác, An Vô Cữu vẫn luôn có một thứ không đổi – nhìn qua có vẻ là một người có tình cảm, nhưng thực ra trái tim của cậu cũng rất tàn nhẫn.
Vừa thiện lương, vừa tuyệt tình như vậy đấy.
Nên lời nói “bảo vệ anh” của cậu chỉ có một phần thật, còn lại chín phần là giả.
“Sao lúc nãy cậu lại kéo tôi?”
Hỏi câu này xong, Thẩm Thích biết khả năng cao An Vô Cữu sẽ không trả lời anh, mà nếu có trả lời thì chắc cũng sẽ lấp liếm cho qua mà thôi.
Quả nhiên, An Vô Cữu thu lại biểu cảm hung ác trên mặt, lấy súng lại đổi đạn.
Lúc cậu ngẩng đầu lên, An Vô Cữu nhìn Thẩm Thích chằm chằm, trong mắt là ý cười nửa thật nửa giả.
“Tôi còn chưa chiếm lợi được từ anh, anh chết rồi thì tôi đi đâu tìm niềm vui đây?”
Nói xong, cậu đi về phía khu trả hàng.
Thẩm Thích cũng đi theo cậu.
An Vô Cữu ra vẻ vô tình liếc tay Thẩm Thích, phát hiện anh chẳng ấn vào vết thương gì cả, nhưng chỗ lúc nãy nhỏ máu tong tỏng thì đã ngừng chảy máu rồi.
Máu ngừng chảy hơi nhanh quá thì phải?
“Tháo găng tay ra tôi xem một chút.”
Thẩm Thích không định giấu, nhưng cũng không muốn nhất nhất nghe lời An Vô Cữu.
Anh đưa tay ra trước mặt, tỏ vẻ “Cậu tự cởi đi”.
An Vô Cữu hừ một tiếng, tay cũng chẳng duỗi, nhìn qua vết rách của găng tay, thấy miệng vết thương lờ mờ bên dưới lớp máu sắp khô.
Có vẻ không đúng lắm.
Nhưng An Vô Cữu không chắc khả năng anh hồi phục nhanh như vậy là bởi vì đây là trong trò chơi, hay nó xuất phát từ chính bản thân Thẩm Thích.
Cậu lại nghĩ đến lúc bị thương ở tay, Thẩm Thích đã nói rằng, “Vết thương này không tính là gì cả.”
Thật sự là không tính là gì ư?
Thấy An Vô Cữu không nói lời nào, Thẩm Thích tự thu tay về.
“Không đau.”
An Vô Cữu chẳng thể hiểu nổi cái người này.
“Tôi hỏi anh à?”
Thẩm Thích im lặng một lúc, bước lên phía trước không đầu không đuôi nói, “Có lần, trong một vòng chơi, là một vòng chơi rất lâu về trước rồi, tôi bị một con quái vật chặt mất tay trái – chặt cả cánh tay luôn, bắt đầu từ đây này.” Anh còn chỉ lên vai trái của mình cho An Vô Cữu nhìn.
Nhưng An Vô Cữu chỉ cảm thấy buồn cười.
Cậu chẳng có tâm tình nghe chuyện xưa, thế là cậu cười lạnh một cái.
Nhưng tiếng cười này bị Thẩm Thích coi là tiếng cậu đáp lại, vậy là anh nói tiếp, “Lúc đó tôi còn tưởng cuối cùng cũng có thể chết được rồi, mặc dù hơi đau nhưng trong lòng lại cảm thấy như vừa rũ bỏ được một gánh nặng.”
“Kết quả là, con quái vật kia làm thế nào cũng chẳng chém tôi nữa.
Nó cứ như bị mù vậy, sau khi chặt đứt tay tôi thì lập tức quay ra chỗ khác chém chết người khác.” Đôi mắt xanh lục của Thẩm Thích như đang lập lòe đom đóm, hết sức xinh đẹp.
“Về sau, lúc nghĩ lại, tôi nghĩ có thể vì người kia hét lên nên mới thu hút sự chú ý của quái vật, lúc ấy tôi lại chẳng nghĩ ra để mà hét lên một tiếng.”
Rõ ràng anh kể chuyện khô khan đến thế, ngay cả miêu tả cũng chẳng làm, nhưng An Vô Cữu lại nảy sinh tò mò.
Nhưng cậu dừng lại, không đặt câu hỏi.
Ở phía xa, An Vô Cữu nghe thấy giọng Ngô Du.
Hình như cậu ta đang tranh luận cái gì đó.
Thẩm Thích chậm rãi nói như đang tự nói với chính mình, “Sau đó tôi tự nhặt cánh tay bị chém đứt kia lên, đến một chỗ rất dễ gặp quái vật, nhưng quá mệt nên đã ôm cánh tay ngồi ngủ dưới đất.
Nói xong, anh nhìn An Vô Cữu, vẻ mặt như sắp thở dài, “Lại không chết thành công.”
Có một khoảnh khắc, An Vô Cữu bỗng muốn giương cây súng trong tay lên thành toàn cho kẻ này, nhưng một giây sau, cậu lại nghĩ.
Tốt hơn nên để anh ta sống để còn tra tấn.
Bất kể là thế nào, đó vẫn là một suy nghĩ cực kỳ độc ác.
“Mạng lớn tốt thật đấy.” An Vô Cữu nhướng mày.
“Muốn chết thế thì giao cái mạng này cho tôi đi.”
Giọng điệu của cậu như thể đang chờ đợi để đặt huân chương lên vai, hoặc như thể đang sắp được nhận một con tem xinh đẹp mà mình đã đợi chờ rất lâu vậy.
Không chỉ có thể, An Vô Cữu còn cố ý vỗ vỗ vào cánh tay trái của Thẩm Thích.
Trong lúc mải nói chuyện, bọn họ đã đi đến cửa phòng trả hàng.
An Vô Cữu nhíu mày.
Bên trong có tiếng trẻ con cười.
—
Dương Nhĩ Từ tỉnh lại từ sau cơn hôn mê.
Khung cảnh trước mắt khiến cô không nói nên lời.
Hai người bọn cô đang ở trong một nơi giống như nhà máy, hai bên có tường dốc.
Toàn bộ bức tường ở phía bắc tràn ngập những khoang chứa cơ thể sống, như một tổ ong vừa quy tắc vừa đông đúc vậy.
Trong những khoang sự sống là những người phụ nữ với các màu da khác nhau, bên ngoài mỗi khoang là nhãn dán hiển thị cân nặng, chiều cao, nhóm máu, trình độ học vấn và một số thông tin khác, nhưng duy nhất không có tên.
Đúng, không có họ tên, nhưng mỗi cô đều có một số hiệu riêng.
Những người phụ nữ này giống như thể một loại động vật bị giam trong khoang sự sống, một số thì đang được làm sạch.
Quy trình làm sạch cũng rất tiện lợi, thậm chí không cần thay đổi địa điểm.
Bên trên khoang sự sống phun nước liên tục lên người các cô, nước nhanh chóng ngừng lại, sau đó đến giai đoạn hong khô.
Xung quanh khoang sự sống thổi ra gió nóng, các cô cứ ở trần đợi làm khô xong, nhưng không được mặc quần áo, có lẽ vì quần áo sẽ ảnh hưởng đến việc theo dõi sức khỏe của thai nhi.
Tóm lại, các cô cứ thể ở trần trong đó, để lộ phần bụng quý giá của mình.
Cánh tay máy khéo léo và tỉ mỉ xuất hiện trong khoang sự sống đó, đưa cho các cô đồ ăn giống y hệt nhau, sau đó “tình nguyện” tiêm cho các cô những mũi tên dinh dưỡng.
Các cô không có quyền từ chối.
Sau khi toàn bộ quá trình đã xong xuôi, các cô dường như chẳng còn là con người nữa, thậm chí còn chẳng là con vật nữa.
Các cô chỉ như một thứ đồ vật, một nguồn cung cấp.
Một bộ phận.
—
Sau khi vào phòng trả hàng, Ngô Du luôn cảm thấy Nam Sam không bình thường lắm, nhưng cũng không phải do thể lực của anh ta.
Ví dụ như bây giờ, cậu ta thấy Nam Sam nhìn chằm chằm bảng [Những điều cần biết khi trả hàng] rất lâu, như thể đang ngẩn người vậy.
Thế là Ngô Du cũng đến xem thử.
[1.
Sau khi kiểm tra, nếu trẻ sơ sinh thuộc diện hàng có lỗi (bị khuyết tật, mắc bệnh bẩm sinh, mẹ thai nhi nhiễm virus, thiểu năng trí tuệ…) thì được hoàn trả 50% tiền phối giống.
2.
Nếu trẻ sơ sinh chết vì bệnh sau khi sinh bảy ngày, khách hàng sẽ được hoàn trả 50% phí nhân giống và miễn phí tùy chỉnh để khách hàng phối giống lại một bé sơ sinh.
3.
Nếu trẻ sơ sinh bị ốm, bị thương hoặc chết do nguyên nhân nhân tạo, tổ chức của chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.
4.
Nếu không phải do mong muốn tự nguyện của trẻ, tổ chức sẽ không chấp nhận việc hoàn trả.
5.
Trẻ sơ sinh là một loại hàng hóa đặc biệt, việc trả lại cần phải suy xét cẩn thận, những gì bạn trả lại có thể là cuộc sống tuyệt vời của một con người.]
Bốn điều đầu tiên và điều cuối cùng được để cùng một chỗ, đúng là mỉa mai làm sao.
Ngô Du nghiêng đầu qua nhìn, thấy Nam Sam vẫn đang ngẩn người.
“Ê, đạo sĩ.”
Nam Sam bấy giờ mới hoàn hồn, quay sang hỏi, “Sao thế?”
“Anh bị sao đấy?” Ngô Du nhíu mày, “Anh ngẩn ngơ một lúc lâu rồi đó.”
“Không có gì.” Nam Sam cười cười với cậu ta, nhưng không nói tiếp.
“Xem xem có tài liệu hay nhãn nào không, có thể có manh mối bên trong tài liệu đó.”
Josh kiểm tra những lồng ấp, trẻ con bên trong đó đều đang ngủ.
Có nhãn ở góc trên bên trái của lồng ấp bằng kính, ghi rõ giới tính, thời gian sinh và lý do trả lại.
Những đứa bé này ngay cả tên cũng chẳng có, chỉ có một chuỗi số hiệu lạnh lùng mà thôi.
“Nguyên nhân trả hàng: Thị lực kém bẩm sinh.” Josh đọc thành tiếng, cảm thấy lý do này thật khó tin, “Tại sao? Chỉ là thị lực không tốt thôi mà, bao nhiêu người có vấn đề thị lực cơ mà, sao lại không nhận con vì lý do này?”
Nam Sam cúi đầu, vừa kiểm tra các em bé khác, vừa trả lời câu hỏi của cậu ta, “Bởi vì bản chất là chúng được mua.
Tự mình sinh ra em bé thì bất kể thế nào người ta cũng sẽ dồn hết cho nó tình yêu vô điều kiện, nên là bọn họ sẽ quý trọng thay vì soi mói.”
“Nhưng khi trẻ con biến thành hàng hóa, những gì bọn họ trả không có gì khác ngoài t*ng trùng và trứng, thậm chí đến trứng cũng được mua, nên khi bỏ tiền để đổi lấy hàng thì người ta sẽ có tâm lý coi trọng đồng tiền, nên có gì khiếm khuyết người ta sẽ đều không thể chấp nhận được.”
Josh cảm thấy bất lực.
Có rất nhiều đứa bé khác cũng bị trả lại vì lý do không hoàn hảo giống như lý do kia.
Nhưng, mặt khác, cậu ta lại thấy đồng cảm với những cặp vợ chồng vô sinh kia.
“Nhưng người ta không thể sinh con, người ta cũng rất…”
Nam Sam nhếch miệng lên, nụ cười có chút chua xót, “Trên thế giới này cũng không thiếu trẻ con, nếu chỉ muốn nuôi thì đơn giản lắm.”
“Nhưng đôi khi cái bọn họ muốn cũng chẳng phải một đứa trẻ nuôi dạy tử tế mà là một thứ độc quyền có dấu ấn riêng của mình, để chứng minh rằng mình có tồn tại, thậm chí còn lợi dụng đứa trẻ này để khiến bản thân trở nên hoàn hảo hơn.
Chỉ thế thôi.”
“Không sinh được con thì nhất định phải dùng tử cung của người khác ư? Tử cung nhân tạo đã xuất hiện rồi, tại sao nhất định phải ép một người phụ nữ trẻ đẹp hiến cơ thể mẹ cho mình?”
Ngô Du không thể tiếp thu được quan điểm này.
Mặc dù luôn kiệm lời, nhưng giờ phút này cậu ta lại thấy mình không thể giữ yên lặng được.
“Cậu có biết Thiên nga đen không? Website chợ đen lớn nhất đó.
Tôi đã thấy quảng cáo tuyển dụng trên đó rồi, đều có giá cả rõ ràng cho tất cả các loại cơ quan con người, từ cơ quan nội tạng đến cơ quan sinh dục, cuối quảng cáo đó là tuyển người mang thai hộ, có các mức giá khác nhau tùy theo yêu cầu khác nhau: người chấp nhận sinh nhiều con thì trả 20.000 USD, người chấp nhận sinh mổ thì trả 15.000, phụ nữ tóc vàng da trắng tốt nghiệp đại học nổi tiếng giá còn đẹp hơn thế nữa.
Vì lý do nhân đạo, họ cũng trả tiền đền bù, ví dụ, nếu có nguy hiểm sau khi sinh và cần phải cắt bỏ tử cung thì sẽ được trả 10.000 USD.”
“Tôi chẳng có tử cung, cũng chẳng từng gặp những người mang thai hộ này, nhưng chỉ nhìn quảng cáo này, tôi đã biết đây không phản ánh chính xác những chuyện sẽ xảy ra rồi.” Vẻ mặt của Ngô Du trở nên nghiêm trọng.
“Nếu làm việc theo quy tắc kinh doanh như thế, vậy thì rốt cuộc các cô ấy là con người, hay là tử cung đây?”
Josh không tìm được lý do nào để biện minh cho câu cãi lại lúc nãy của mình, thế là cậu ta thành thật xin lỗi.
Ngô Du cũng chẳng nói gì, bầu không khí trở nên hết sức nặng nề.
Vốn tưởng Nam Sam sẽ khiến mọi người thả lỏng lại, nhưng lúc này anh ta lại lựa chọn im lặng.
Trực giác nói với Ngô Du rằng, Nam Sam có chuyện nhưng đang giấu.
Có lẽ anh ta cũng là một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Mọi người đi kiểm tra hết các kệ.
Cuối cùng, Nam Sam thấy được một lồng ấp không có nhãn ở kệ thứ hai từ cuối đếm lên.
Đứa trẻ trong lồng ấp là một đứa bé da trắng mới sinh có lẽ mới được mấy tuần.
Nhìn qua thì có vẻ như nó chẳng bị tàn tật gì cả.
Nam Sam nhận ra một tay của nó đang bị siết chặt, cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Anh ta định nghĩ cách mở lồng ấp ra, nhưng tìm dọc quanh lồng ấp cũng chẳng thấy chỗ nào có thể mở được.
Nhưng nếu cứ dùng bạo lực để mở, có thể đứa trẻ bên trong sẽ bị thương mất.
Thế là Nam Sam ngồi khoanh chân xuống, để cái lồng ấp trước mặt, tính nhẩm thời gian, sau đó hai tay kết ấn.
Sau khi Nam Sam lấy lồng ấp xuống, Josh bất ngờ tìm thấy một chiếc ổ cứng siêu nhỏ ở vị trí đặt lồng ấp, giống cái mà An Vô Cữu đã tìm thấy trước đó, khác là lúc đó An Vô Cữu tìm thấy cái của Chung Ích Nhu và Nam Sam.
Josh thấy bên trên viết số hiệu của mình.
Cất kỹ ổ cứng xong, thấy Nam Sam làm ra hành động kỳ lạ, Josh đang định tiến lên thì bị Ngô Du níu lại.
Ngô Du lắc đầu với cậu ta, khẽ nói Nam Sam đang làm phép.
Josh lập tức hiểu, cậu ta gật gật đầu và lùi lại.
Mặc dù đã biết anh ta là đạo sĩ, đây vẫn là lần đầu tiên Josh thấy anh ta thi triển phép thuật, thấy khá mới lạ.
Giữa ống tay áo của Nam Sam bay ra mấy phù chú màu vàng, dưới mặt đất hiện lên một chú ấn tròn lóe ánh vàng kim.
Sáu chiếc phù chú bay vài vòng, sau đó mỗi cái dính lên một mặt của lồng ấp.
Mấy giây sau khi Nam Sam niệm chú, ánh vàng lóe lên.
Tiếng kính vỡ vang lên trong không gian yên lặng.
Lồng kính của lồng ấp bị nhấc lên bởi phép thuật, nhưng những lá phù chú kia vẫn chưa biến mất – chúng đang bao lấy em bé, mang em bé lơ lửng đến tay Nam Sam.
“Thế mà, thế mà làm được thật?” Josh không dám tin vào hai mắt mình.
Mặc dù Ngô Du biết là nó có ích, cậu ta vẫn không muốn khen ngợi hay tỏ vẻ khâm phục.
Cậu ta cố ý nói với Nam Sam, “Chắc chắn là có cách mở thật sự, anh làm thế này là gian lận.”
“Gian lận cũng là một loại năng lực nhé.” Nam Sam cười híp mắt, nắm chặt tay đứa bé.
Nhiệt độ hai người có vẻ không chênh lệch lắm, anh ta nhẹ nhàng mở bàn tay đang nắm chặt của em bé ra.
Vì không dám mạnh tay, phải mất một lúc anh ta mới cạy tay nó ra được.
Bên trong bàn tay nắm chặt của em bé là một viên kim loại nhỏ, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Anh ta lấy viên kim loại đi, khép tay em bé lại, để em bé vào lại trong lồng ấp, sau đó để em bé lại chỗ cũ.
Bỏ lồng ấp xuống xong, Nam Sam cúi đầu quan sát viên kim loại to bằng móng tay trong tay mình.
Nó bóng loáng, chẳng có dấu vết gì khác cả.
“Hình như không còn gì khác.” Josh đề nghị nếu không thì cứ đi khỏi đây đã.
“Tôi sợ mấy chị ấy gặp chuyện gì, Ích Nhu vẫn còn đang hôn mê, đúng không?”
Nói cũng đúng, Ngô Du đồng ý.
Vừa mới chuẩn bị đi, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng đập.
Nó giống tiếng đập vào tường, mà cũng giống tiếng đập cửa.
Nhìn ra cửa, Ngô Du thấy An Vô Cữu và Thẩm Thích.
Chưa kịp hiểu tiếng kia rốt cuộc là tiếng gì, cậu ta đã nghe thấy An Vô Cữu hỏi mình, “Mấy người có nghe thấy tiếng trẻ con cười không?”
An Vô Cữu đứng ở cửa ra vào, không đi vào phòng, chỉ ra lệnh cho bọn họ đi ra.
Tiếng cười ư?
Những người trong phòng lập tức phản ứng lại.
Đi ra ngoài một cái, tiếng đập liền càng to hơn, càng dồn dập hơn.
Lồng kính đồng loạt vỡ vụn vang lên tiếng loảng xoảng.
Thẩm Thích thấy những em bé kia bò ra từ lồng ấp, cơ thể chúng càng ngày càng sưng to lên như thể đang nhanh chóng biến dị thành những sinh vật quái lạ màu xanh tím.
Chúng phản ứng cực kỳ nhanh, nhoáng cái đã bắt được mắt cá chân Josh.
“Bang—”
Một tiếng đinh tai vang lên, chất lỏng sền sệt bắn lên chân, tay và một ít bắn cả lên mặt Josh.
“Vô Cữu, chúng nó chỉ là trẻ con bị trả lại…”
“Bọn nó là quái vật muốn giết cậu.”
An Vô Cữu vô cảm nã súng không dừng lại một giây nào.
Trong mắt cậu, kể cả những con quái vật này có mọc ra một gương mặt trẻ con, hay có không biến dị đi chăng nữa, bọn chúng cũng chỉ là giả mà thôi – là kẻ thù được tạo ra từ số liệu.
Cậu nghiêng đầu nhắm bắn, vỏ đạn liên tục rơi ra từ họng súng, quái vật phía trước cũng liên tục ngã xuống.
Nhưng có quá nhiều con.
“Mẹ kiếp, lẽ ra nên mua súng máy.”
Bọn họ nhanh chóng rút lui.
An Vô Cữu một cước đạp cánh cửa đóng lại.
Bầy quái vật sau lưng rít lên những tiếng sắc nhọn, vừa giống tiếng khóc vừa giống tiếng cười.
An Vô Cữu nhanh chóng thay đạn.
Tốc độ bắn của shotgun có hạn, cậu chỉ có thể một phát nổ tung đầu bọn chúng, không được phép bắn sai phát nào.
Nhưng cậu sắp hết đạn rồi.
Đúng lúc chuẩn bị bắn phát cuối, đột nhiên An Vô Cữu nghe thấy tiếng Thẩm Thích.
“Chạy ra đằng sau!”
Thẩm Thích giữ chặt tay của mình.
Giữa lúc rối loạn, An Vô Cữu thấy bàn tay bị thương của Thẩm Thích ném cái gì đó ra.
Cũng ngay sau đó, đường ống sau lưng cậu dấy lên một ngọn lửa phừng phừng.
Trong luồng không khí cực nóng và ánh lửa, bọn họ chạy trốn về phía hành lang hình vuông nơi cầu thang dẫn lên lúc đầu.
Bộ xương nát bét của người máy vẫn đang nằm ở đó.
“Tôi cũng đổi một cái.” Thẩm Thích dường như chẳng bị khoảng cách gần của lựu đạn ảnh hưởng.
Phía sau là quái vật bị thiêu cháy đang đau khổ tru lên, nhưng Thẩm Thích vẫn thờ ơ giải thích về ngọn lửa này.
“Dùng bừa, thế mà cũng ổn phết.”
Trên mặt anh là sự bình tĩnh và tự đắc không nên xuất hiện sau khi vừa mới phạm tội.
An Vô Cữu nhìn về đường ống.
Quái vật bắt lửa đang vặn vẹo đổ xuống, lửa cháy đỏ như ráng chiều thiêu đốt.
Cậu cười, nhìn Thẩm Thích, “Thế cái này tính là gì?”
Thẩm Thích nghiêm túc suy nghĩ hai giây.
“Là đồng phạm,” anh đáp.
Tác giả có lời muốn nói:
Trong truyện, Ngô Du có nhắc đến quảng cáo tuyển dụng, nó có thật trong thực tế, nhưng “mức lương” thấp hơn.
Nó xuất hiện ở “European Womb” (Tử cung Châu Âu) ở Ukraine, được lan truyền trên Facebook, nội dung đại khái thế này:
“Kế hoạch khẩn cấp! Chúng tôi đang tìm một người mẹ để mang song thai! Phôi thai đã sẵn sàng!
Không quá 35 tuổi.
Điều khoản thanh toán: Tiền thưởng – 14.000 €; hàng tháng – 300 €; quần áo – 300 €; cấy ghép phôi thai – 300 €.
Rủi ro và bồi thường: Nếu phải mổ lấy thai – 1.000 €; – Nếu phải phá thai – 80 €/mỗi tuần mang thai; – Mất ống dẫn trứng – 1.500 €; – Mất tử cung – 3000 €; – Phải chờ vì cha mẹ của phôi thai mắc lỗi – 100 €, tính từ 90 ngày sau khi ký hợp đồng; – Phải có sự can thiệp của phẫu thuật – 300 €.
Nếu quan tâm, xin vui lòng nhắn tin cho tôi.”
Mọi người có thể đọc một số bài phỏng vấn về các bà mẹ mang thai hộ, trên thực tế môi trường sống của họ không tốt như nhà máy đẻ thuê công nghệ cao được mô tả trong bài viết này, chỗ đó giống như chuồng bò.
Bọn họ bán thân để đổi lấy chút tiền đó, thế mà tiền thậm chí cuối cùng còn chẳng rơi vào tay mình.
Khi ngành này trở thành một ngành công nghiệp, bọn họ sẽ càng ngày càng bóc lột cơ thể mẹ, bắt đầu từ “chất lượng” của người mẹ.
Tiện thể, nếu mọi người thấy quảng cáo “hiến trứng” hoặc “quyên góp trứng”, tuyệt đối đừng để bị lừa gạt – lấy trứng của phụ nữ rất khó khăn, cũng rất có hại cho cơ thể.
Editor: Nếu các bạn muốn đọc thêm về cái này thì có thể search “Lò đẻ thuê ở Ukraine” để đọc báo nhé..
Hai người cứ giằng co với nhau như vậy một lúc.
Sắc mặt Thẩm Thích thay đổi. Đôi mắt xanh ngọc của anh hơi run lên dưới ánh đèn, gương mặt tràn ngập sự bất ngờ và không thể tin nổi.
Có lẽ là anh đã bị yêu cầu vô lý của cậu làm giật cả mình.
An Vô Cữu rất đắc ý. Cậu nhướng mày, đang định cười nhạo thì Thẩm Thích nãy giờ vẫn ngạc nhiên lại phá ra cười.
“Cậu định hôn ở đâu?” Thẩm Thích đặt tay lên môi, viên hồng ngọc giữa lông mày khiến nụ cười của anh trở nên mê hoặc đến lạ.
Cậu thất bại.
An Vô Cữu cảm thấy hơi không vui.
Quả nhiên anh ta chẳng phải người ngây thơ mà!
Nhưng cậu cũng cười theo, còn ra vẻ nghiêm túc xem xét, ánh mắt lướt từ đầu đến chân Thẩm Thích, “Đúng vậy, hôn chỗ nào thì tốt đây?”
Ánh mắt cậu cuối cùng rơi xuống hoa văn trên hầu kết của Thẩm Thích – hoa văn mặt trời với một con mắt ở chính giữa.
An Vô Cữu hơi nghiêng đầu lại gần cổ Thẩm Thích, để môi mình cách hầu kết của anh chỉ có một chút, hơi thở ấm áp của cậu phả lên làn da anh.
Giương mắt lên, An Vô Cữu nhìn Thẩm Thích, sau đó nhận ra anh cũng đang rũ mắt nhìn mình. Anh hết sức bình tĩnh, trên mặt chẳng có một chút mất tự nhiên nào.
“An Vô Cữu,” Thẩm Thích bình tĩnh mở miệng. “Người thật sự thích đàn ông là cậu, có đúng không?”
Nghe thấy câu này, An Vô Cữu suýt nữa làm được việc lại dừng lại. Cậu đứng thẳng lên, lúc quay người đi lại quay đầu liếc Thẩm Thích, khóe môi cong lên một nụ cười quyến rũ.
“Tôi thích mỹ nhân.”
An Vô Cữu quay lưng lại đi về phía những người khác, chẳng quay đầu nhìn anh, chỉ để lại một câu nói, “Hôm nay chưa phải lúc, tôi sẽ để dành lợi ích này lần sau dùng.”
Thẩm Thích nhìn bóng lưng của cậu, khẽ cười.
Sau khi trả lời được câu hỏi mãi dây dưa trong lòng anh, anh tự dưng cảm thấy an tâm khó hiểu. Vậy là, bây giờ Thẩm Thích đã quay lại trạng thái trước đó của mình, vô cùng hiếu kỳ và tò mò về An Vô Cữu – thậm chí còn tò mò hơn cả lúc trước.
Anh muốn lột từng lớp kén của người này ra, muốn nhìn thấu lòng cậu, muốn thấy được hết những nhược điểm và nơi yếu ớt nhất của cậu. Nhưng điều này cũng có nghĩa là quyền chủ động phải nằm ở tay anh.
Thế là, anh nhanh chóng học được một sự bình tĩnh từ tốn và thỏa mãn quái dị từ An Vô Cữu, sau đó dùng chính cái anh học được để đáp trả lại cậu.
Nếu cậu muốn thấy anh bối rối, vậy thì anh sẽ không cho cậu thấy cái vẻ bối rối đó.
Nếu cậu muốn sự thỏa mãn sau khi trêu đùa anh, vậy thì anh sẽ không cho cậu thỏa mãn bằng cách đó.
Thẩm Thích đưa tay lên sờ cổ mình.
Bọn họ đều chẳng phải loại người tốt lành gì, lấy ác trị ác vẫn là tốt nhất.
“Mọi người đã mở được cửa rồi à?” An Vô Cữu bước nhanh về phía trước, khoác tay lên vai Ngô Du, trên mặt là một nụ cười hiền, “Không tệ nha Tiểu Du.”
“Bởi vì nó liên quan đến rubik.” Ngô Du trả lời đơn giản. So với những người khác, cậu ta dễ chấp nhận việc An Vô Cữu thay đổi trạng thái hơn – dù sao thì trong trò chơi trước, An Vô Cữu chính là người đã sau màn điều khiển Ngô Du mà. Vậy nên, cậu ta đã quen với điều này lắm rồi.
Nhưng những người khác vẫn chưa quen lắm, hơn nữa vừa mới đi lên một tầng mới, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn.
“Làm gì mà nghiêm trọng vậy.” An Vô Cữu theo sau, trước khi đi vào vô tình đụng phải tay nắm cửa.
Đột nhiên, một tiếng cảnh báo xuất hiện.
[A02 không có quyền hạn ở tầng này, thông tin đang được báo cáo.]
Không có quyền hạn?
An Vô Cữu nhíu mày. Cậu để hẳn tay lên, nhưng vừa nắm lấy thì một tiếng kêu thứ hai đã vang lên, nhưng không phải là một tiếng cảnh báo.
[Quyền truy cập bị ép mở.]
Giọng nói lại vang lên.
[Ngài không có quyền xem xét.]
[Ngài không có quyền xem xét.]
Âm thanh cảnh cáo lặp lại rất nhiều lần.
Vì sao A02 lại không có quyền hạn ở tầng này? Không phải anh ta cùng cấp với quản lý ư?
Nhưng bây giờ quyền hạn lại không dùng được nữa.
Tạm không suy đoán nữa, An Vô Cữu đặt cả hai tay ở sau lưng và đi vào trong. Bên trong có một dãy màn hình tối đen và mấy cái ghế sô pha, cậu chọn bừa một cái rồi nghiêng người ngã xuống.
Căn phòng này chẳng giống những căn phòng trước đó, nó khá to, nhưng sàn lại là hình tam giác, góc tam giác bên trong phòng có vẻ chỉ chừng 30 độ, giống một miếng pizza vậy.
Nhìn bố cục như vậy, e là tầng này chỉ có ba phòng. Nhìn từ bức tường bọn họ gặp phải lúc mới lên cầu thang ở phía nam, bên trái là hành lang đi về góc Tây Bắc, bên phải là hành lang đi về góc Đông Bắc. Ở bên phải là phòng đặt hàng, bên trái là phòng trả hàng, ở giữa thì là một căn phòng hình thang – hiện tại bọn họ chưa vào được.
Thẩm Thích là người cuối cùng đi vào. Anh nhìn An Vô Cữu đang ngồi trên ghế sô pha, sau đó nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở dãy màn hình tối đen.
Dương Nhĩ Từ đỡ Chung Ích Nhu đến một trong số những chiếc ghế sô pha trong phòng. Lúc này, Chung Ích Nhu đã mất gần hết khả năng tự hành động, nói chuyện cũng khó.
Nam Sam không khác cô lắm, nhưng anh ta đang cố gắng chịu đựng lấy một lá bùa ra. Anh ta dùng ngón tay viết mấy chữ mọi người không hiểu lắm, sau đó đặt bùa trên tay. Hai tay anh ta đập vào nhau, là bùa cháy lên, lửa lóe ra từ giữa lòng bàn tay Nam Sam, nhưng lúc anh ta mở tay ra lá bùa đã cháy không còn dấu vết gì.
“Anh làm gì vậy?” Ngô Du không muốn hỏi lắm, nhưng sau một lúc xoắn xuýt thì vẫn cất tiếng.
“Cường hóa cơ thể.” Nam Sam nói đứt quãng. “Tôi nghĩ càng về sau sẽ càng tệ, nên tôi đang phong bế sức lực của mình, để lát sau… không ngã xuống.”
Dương Nhĩ Từ quay sang nhìn An Vô Cữu, nghiêm túc nói, “Sau khi lên tầng lại chẳng thấy mảnh chìa khóa nào, cậu cầm hết đấy à?”
An Vô Cữu dựa trên ghế sô pha, ngón trỏ đỡ huyệt Thái Dương.
“Đúng thế.” Cậu mỉm cười, chẳng thèm che giấu sự ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho bản thân của mình, “Có ba cái, tôi cầm hết.”
“Cậu không có ý định chia sẻ nó phải không?” Dương Nhĩ Từ hỏi, “Ít nhất hãy nói cho chúng tôi những từ được viết trên đó.”
An Vô Cữu không quan tâm, thậm chí còn thấy rất nực cười, “Đây là chiến đấu cá nhân, rõ ràng là tôi đang cạnh tranh với mọi người. Những mảnh chìa khóa này tôi nhặt được trong lồng kính, đương nhiên là tôi cầm rồi.”
“Hơn nữa…” Cậu lại cười cười. “Nếu không có tôi, các người đã chết hết ở tầng hai rồi.”
Mặc dù câu này không dễ nghe tí nào, nhưng nó lại chính là sự thật. Josh cất tiếng giảng hòa, “Chuyện mảnh chìa khóa… chắc cũng không quan trọng đến thế đâu, cứ xem xem làm thế nào đi khỏi tầng này đã.”
“Cậu nói đúng đó.” An Vô Cữu nhún vai. “Mục đích của trò chơi này cũng không phải là phí thời gian với những thứ vô dụng này, mà là làm thế nào để rời khỏi tòa nhà. Mà mấy người cũng đừng có quên là có giới hạn thời gian nữa.”
Lời cậu nói và đồng hồ đếm ngược trước mắt mọi người khiến tất cả tỉnh táo lại.
Sau khi khiến mọi người căng thẳng, An Vô Cữu lại uể oải ngáp một cái, “Chơi liên tục mười mấy tiếng rồi, mệt chết mất.” Sau đó cậu ngửa đầu ra sau, dựa vào ghế sô pha ngủ mất.
Dương Nhĩ Từ im lặng trong chốc lát, quay ra nhìn Chung Ích Nhu trên ghế, nhưng Chung Ích Nhu cũng đang dần dần nhắm mắt lại, thế là cô bèn đi qua kiểm tra.
“Chung Ích Nhu hôn mê rồi.”
Ngô Du quay đầu nhìn, thấy cô đã có người chăm sóc bèn quay lại giải quyết tiếp những cái màn hình trong căn phòng này.
Cậu ta thử từng màn hình một, cuối cùng tìm thấy một cái bật được. Có vẻ như những màn hình khác đã bị hỏng rồi.
Màn hình sáng lên.
[Xin điền lý tưởng phục vụ.]
Ngô Du ngập ngừng.
Lý tưởng? Sao mà cậu ta biết được lý tưởng của nơi này là cái gì chứ.
Thẩm Thích không nói gì từ đầu, thấy Ngô Du kẹt ở đó thì thuận miệng nhắc, “Lúc trước người đàn ông trong video cứ lặp lại một câu mãi ấy.”
Bấy giờ Ngô Du mới nhớ ra, thế là cậu ta nhập câu đó vào.
[Tất cả vì lợi ích của nhân loại.]
Khung nhập chữ biến mất, câu trả lời hiện ra.
[Xin chào C04, chế độ đặt hàng đã được bật, xin hãy hướng dẫn khách hàng đặt một đơn đặt hàng riêng.]
Nghe thấy giọng nói tổng hợp, mấy người còn lại cũng bước đến trước màn hình. Bọn họ thấy ba hình tròn xuất hiện, theo thứ tự là đen, trắng và vàng nhạt.
[Xin mời chọn màu yêu thích của khách hàng.]
Ngô Du do dự một chút, cảm thấy đen và trắng không may mắn lắm nên chọn màu vàng.
Sau khi chọn xong, màn hình lại xuất hiện những lựa chọn mới.
[Xin hỏi ngài thích chất lượng sản phẩm thế nào? 1. Cấp thấp, 2. Trung bình, 3. Cao cấp.]
“Hay chọn cao cấp đi?” Josh đề xuất. “Cao cấp chắc sẽ tốt hơn đúng không?”
Ngô Du gật đầu, chọn “Cao cấp”. Sau đó, trên màn hình lại xuất hiện câu hỏi thứ ba.
[Xin hỏi ngài thích hình thức nào? 1. Tự nhiên, 2. Nhân tạo.]
Ngô Du chọn “Tự nhiên”.
Biểu tượng đồng hồ cát ngược hiện ra trên màn hình. Bọn họ cứ tưởng sẽ xuất hiện kết quả gì đó, thế nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được một câu trả lời không tốt:
[Nguồn cung cấp thiếu hàng, xin hãy đợi…]
“Làm hết đống này xong, thế mà lại thiếu hàng?” Josh rất không hiểu. “Thế thì hành hạ chúng ta để làm gì?”
Vừa dứt lời, sau lưng của bọn họ bỗng nổi gió lên. Ngô Du còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy giọng Nam Sam.
“Cô Chung—!”
An Vô Cữu đang nhắm mắt cũng lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu lên. Hai cánh tay cơ học khổng lồ xuất hiện từ bức tường chéo, chúng đang kẹp lấy Dương Nhĩ Từ và Chung Ích Nhu đang mê man.
[Bổ sung nguồn cung, bổ sung nguồn cung…]
Ngô Du trợn to mắt, cậu ta và Josh cùng nhào qua nhưng lại vồ hụt. Thẩm Thích bắt được một tay của Chung Ích Nhu, ai ngờ một lưỡi dao bỗng bật ra từ cánh tay máy.
Thẩm Thích phản ứng rất nhanh, anh nghiêng người duỗi cánh tay khác ra, nhưng cái lưỡi dao dài ngoằng này thế mà lại có thể bật ra tận hai lần, cuối cùng rạch đứt găng tay da và cắt một vết to ở bàn tay của anh.
Máu chảy nhanh hơn cơn đau, nó chảy thành dòng xuống ngón tay, cuối cùng nhỏ tí tách lên sàn nhà.
Nhưng cánh tay máy lại quay lại, mang hai người kia vào bên trong tường. Bọn họ cứ thế trơ mắt nhìn Dương Nhĩ Từ và Chung Ích Nhu biến mất một cách kỳ lạ trước mặt mình.
“Nắm chặt vào.” Giọng An Vô Cữu có hơi tức giận, cậu khẽ mắng một câu, tay thì đưa ra ấn mạnh lên vết cắt đang nhỏ máu của Thẩm Thích.
Cậu cũng chẳng biết mình đang bực tức chuyện gì. Mặc dù đã nói là sẽ chẳng tử tế với những người không liên quan, nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy ánh dao lóe lên trước mặt Thẩm Thích, cậu đã vọt dậy nhanh hơn cả mình tưởng.
Hành động này hoàn toàn là vô thức.
“Cái này, cái này xử lý thế nào?” Josh hoàn toàn chết lặng.
Người bị bắt đi mất rồi.
An Vô Cữu lạnh lùng nhìn về mặt tường kia.
Trong lòng cậu đang đấu tranh, nhưng không rõ tại sao lại đấu tranh. Thánh Đàn là nơi địa ngục ăn thịt người không nhả xương, trước giờ cậu cũng chẳng phải anh hùng gì, cũng chẳng cần đồng đội bạn bè gì cả, bởi vì bọn họ sẽ trở thành gánh nặng mà thôi.
Đầu cậu rất đau, như thể có một cái máy khoan đang cố gắng chui vào trong não vậy, chẳng yên tĩnh chút nào.
Thẩm Thích cảm nhận được nỗi đau của cậu khi cậu nắm chặt tay anh, nhưng biểu cảm thì lại không đúng lắm.
“Mẹ kiếp.” An Vô Cữu chửi một câu, quay người muốn đi.
Thấy cậu như vậy, Josh hơi sợ hãi, do dự gọi tên cậu, “Vô Cữu…”
“Vẫn chưa hiểu à?” An Vô Cữu cười lạnh. “Chỗ đặt hàng này không phải là đặt hàng, mà là đặt trẻ con sống! Nguồn cung cấp chính là phụ nữ có khả năng sinh sản!”
Nói xong, cậu nắm tay Thẩm Thích đi nhanh ra ngoài.
Ngô Du chợt hiểu.
Hóa ra màu sắc chính là màu da, bọn họ chọn màu vàng, cao cấp không phải chất lượng hàng hóa, nó là lựa chọn chất lượng của người mẹ.
Dương Nhĩ Từ và Chung Ích Nhu đều có dung mạo, chiều cao, trí thông minh thuộc dạng “Cao cấp”, nên lúc nguồn cung thiếu hàng thì bọn họ đã bị bắt đi.
Những gì bọn chúng sản xuất chính là trẻ sơ sinh.
Trên đường đi, Thẩm Thích có thể cảm nhận được An Vô Cữu đang nắm rất chặt, một giây cũng không buông tay anh ra. Anh không biết rốt cuộc thái độ của đối phương là gì, nghĩ một hồi liền nói, “Tôi không sao, vết thương này không là gì cả.”
“Đàn ông đều nói thế cả.” Lời anh nói An Vô Cữu chẳng để trong lòng lấy một chữ.
Thấy cậu như vậy, Thẩm Thích đành phải đổi chiêu. Anh nhướng mày, cố ý thở dài. “Quả nhiên chẳng lừa được cậu, đau thật đấy.”
An Vô Cữu suýt nữa bị anh ra vẻ trà xanh đến trợn ngược mắt, nhẹ buông tay, “Tôi thấy anh chẳng bị làm sao cả đâu.”
Sau khi đi ra, cậu cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng cánh tay máy đâu.
Những người Ngô Du cũng đuổi theo đến nơi. “Bọn họ bị mang đi rồi à?”
An Vô Cữu chưa dừng chân, tốc độ nói chuyện rất nhanh, “Ở đây một bên là [Dịch vụ đặt hàng], một bên là [Dịch vụ trả hàng], nếu bọn chúng thật sự coi phụ nữ như nguồn cung cấp trẻ sơ sinh, Chung Ích Nhu và Dương Nhĩ Từ không có khả năng sẽ xuất hiện ở khu trả hàng.”
Thẩm Thích tự ấn xuống tay mình, “Ở đây còn có một khu khác.”
“Khu sản xuất.” An Vô Cữu cười lạnh. “Cấu trúc chỗ này không giống cấu trúc hình chữ lúc trước, phía đông và tây đều là phòng hình tam giác, ở giữa là một căn phòng hình thang ngược.”
Cậu đã tự hỏi căn phòng cuối cùng đó sẽ là căn phòng gì.
Xem ra chỉ có khả năng này.
Nhưng lúc bọn họ quay lại chỗ cầu thang lúc nãy, nơi đối diện cầu thang vẫn chỉ là một bức tường.
[Có phải các bạn muốn đi vào khu vực trả hàng không?]
Người máy hỏi.
“Mở cửa khu sản xuất cho tôi.” An Vô Cữu bình tĩnh nói như thể chỗ này vẫn nằm trong quyền hạn của cậu.
Người máy dừng lại trong giây lát, có vẻ như đang xử lý yêu cầu vượt quyền hạn của An Vô Cữu.
[Rất xin lỗi, An Vô Cữu không có quyền hạn ở tầng này.]
An Vô Cữu cúi đầu, nhanh chóng mở màn hình trò chơi của mình ra.
Người máy chậm chạp di chuyển đầu, nhìn vào mặt Ngô Du.
[C04, cần phải vào khu vực trả hàng trước…]
Bùm một tiếng.
Đầu của người máy nổ tung, xương máy vỡ vụn văng khắp nơi, cuối cùng rơi xuống đất cùng với bệ thép.
Ngô Du sững sờ quay đầu lại, thấy tựa trên vai An Vô Cữu là một khẩu súng shotgun* XM1014. Những đầu đạn đã bắn rơi xuống bên chân cậu.
(*) Shotgun: Súng Shotgun (hay còn gọi súng sục, súng bắn đạn ghém, súng hoa cải… tùy vào loại đạn mà nó bắn ra) là loại súng được thiết kế thường dùng để bắn khi tựa vào vai.
Tất cả mọi người đều bị sốc bởi hỏa lực bất thình lình. An Vô Cữu nghẹn khói từ họng súng, khoát tay ho hai cái.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, dường như bọn họ vẫn có thể nghe được tiếng súng vừa vang lên lúc nãy.
An Vô Cữu cúi đầu liếc người máy trên mặt đất, hờ hững đá một mảnh vỡ cơ học khỏi chân mình, giải thích đơn giản cho những người khác.
“Không có gì đâu, bị nó làm đau đầu nên tiện tay đổi lấy súng thôi, dùng tạm vậy.”
Cậu ghìm súng, nở một nụ cười xinh đẹp với bọn họ.
“Đừng lo lắng thế, tôi không ăn thịt người đâu.”
Cửa trượt của bên [Dịch vụ trả hàng] cũng đã mở ra, An Vô Cữu hất cằm với Ngô Du, “Tiểu quỷ, vào xem đi.”
Ngô Du vẫn đang bị sốc vì tiếng súng quá gần, nghe thấy cậu nói bèn gật đầu, đi vào đầu tiên.
Những người khác cũng đi vào theo sau. Vì gấp gáp, bọn họ đều chạy đi tìm cửa phòng, muốn tìm được cửa vào khu sản xuất nhanh nhất có thể.
Ngô Du tìm thấy một cánh cửa lớn ở tận cùng của hành lang. Khoảnh khắc vặn tay nắm cửa, cậu ta nhìn thấy thông báo hệ thống quyền hạn đã bị hỏng, nhưng cậu ta vẫn mở ra.
Sau khi mở cửa ra, cậu ta sửng sốt.
Trong phòng [Dịch vụ trả hàng] có hàng loạt hàng loạt các kệ, trên kệ là những khoang nuôi trẻ con được đặt ngay ngắn.
Bên trong đó đều là trẻ sơ sinh.
Thẩm Thích không đi đâu. Anh chỉ đứng bên cạnh An Vô Cữu.
Anh không ấn vào vết thương như An Vô Cữu yêu cầu, chỉ ấn qua loa, nhưng kỳ lạ thay máu đã đông lại hết rồi.
An Vô Cữu nâng súng, ghé một mắt vào nhắm bắn.
Cậu bắn mấy phát liên tục nhưng bức tường này vẫn chẳng có gì thay đổi. Khẩu súng này thật ra cũng không phải một khẩu súng An Vô Cữu tìm bừa. Thực ra, sau khi được Thẩm Thích cứu ra từ lồng kính, cậu đã tò mò không biết chỗ đổi hàng có bao nhiêu loại kẹo mút tất cả nên đã xem thử, cuối cùng để ý thấy khẩu XM1014 này – là một khẩu súng có khả năng áp chế hỏa lực ở khoảng cách gần.
Thẩm Thích nhìn An Vô Cữu qua làn khói, “Cậu mua cái này không phải là để phá giải tầng này bằng bạo lực đấy chứ?”
An Vô Cữu nhìn anh, gương mặt bắn súng lạnh lùng lúc nãy lại lộ ra một nụ cười.
“Nói gì thế, đương nhiên là mua để bảo vệ anh rồi.”
Cậu di chuyển cây súng vừa dài vừa nặng, để họng súng nhắm ngay vào Thẩm Thích.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, An Vô Cữu đã gác họng súng lên vai Thẩm Thích.
“Chứ chẳng lẽ dùng để giết người à?”