Nghe thấy An Vô Cữu khẳng định như vậy, con thỏ bật cười.
“Ồ? Thế thì ta sẽ rửa mắt đợi.”
“Chỉ sợ ngươi chẳng đợi được anh hùng nào đến cứu, hoặc nếu người đó có đến được thì cũng chỉ thấy…!xác ngươi đẹp nhường nào mà thôi.”
Giọng nói của con thỏ này luôn khiến An Vô Cữu có một số suy đoán.
Hắn có vẻ không chỉ là một NPC đơn thuần, mà hắn sẽ hành động dựa theo phản ứng của người chơi.
Hắn thậm chí còn có tính cách cực đoan mãnh liệt, hắn nổi loạn, thích nhìn người chơi đau khổ khi bị tra tấn và sợ hãi khi sắp chết.
Hắn có thật sự chỉ là một NPC bình thường không?
Hai chân bị ngâm nước đá của An Vô Cữu bắt đầu tê liệt, cơ thể cũng dần cứng ngắc lại.
Cảm giác tê liệt dần truyền đến ngón tay cậu.
Nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm dải lụa đang chậm rãi bị nước thấm lên trong sự yên lặng băng giá này.
Việc ấn nút lúc nãy là một sự đánh cược hết sức mạo hiểm.
Cậu đang đánh cược đồng đội bên ngoài có thể cho cậu 22 phút 30 giây không có nước chảy liên tục.
Bây giờ người đầu tiên đã tỉnh lại, người thứ hai mới chỉ bắt đầu, nhiều nhất cậu cũng chỉ có thể có 5 lần 5 phút nữa.
Nhất định phải ấn nút lúc này thì cậu mới có một cơ hội được.
Thực ra, kể cả không có khoảng thời gian dừng, cậu cũng có thể căn cứ vào tốc độ nước dâng để điều chỉnh độ cao của dải lụa, nhưng làm thế có quá nhiều sai sót, cậu chỉ có thể có phạm vi sai số là 3 giây mà thôi.
Cách đó quá nguy hiểm, cậu cần nước ngừng hoàn toàn trong vòng 25 phút để có thể thành công hoàn thành thử thách này.
Nước dần dần thấm dọc chiều dài dải lụa.
Cậu thấy rất lạnh, nhiệt độ thấp khiến trái tim cậu dần tần tê liệt, khiến não cậu suy nghĩ chậm lại.
An Vô Cữu chỉ có thể không ngừng hà hơi và xoa xoa tay để sưởi ấm bản thân mà thôi.
Con thỏ vẫn đang nói chuyện với cậu, giọng điệu nghe có vẻ rất tốt bụng, “Ngươi có cần kéo không? Ta có thể cho ngươi kéo đấy, ta có thể cắt lụa thành các dải mà ngươi cần.”
“Không cần.” An Vô Cữu lạnh lùng từ chối.
“Đừng coi người chơi là đồ đần.”
Tình trạng độ dày mỏng không đồng đều của mấy dải lụa này đã nói cho cậu một điều: mỗi phần của dải lụa này đều có tốc độ thấm nước khác nhau, phần mỏng thì nó thấm nước rất nhanh, phần dày thì thấm chậm.
Kể cả có cắt lụa làm đôi và nhúng cả hai nửa của dải lụa vào nước, tốc độ thấm nước của hai dải bị cắt đôi cũng không giống nhau, chứ đâu phải cả hai dải đều thấm mất 10 phút đâu.
Sự không đồng đều này khiến thử thách này không thể nào được hoàn thành bằng cách chia đều dải lụa ra được cả.
Dù vậy, thực ra cũng không phải là không thể tính được.
Thực ra cũng chẳng cần cắt, chỉ cần một đầu chạm nước, để thấm ướt hoàn toàn dải lụa này cũng cần 20 phút.
Nếu để cả hai đầu bỏ vào nước, vẫn là dải lụa lúc trước nhưng vì cả hai đầu đều đang hút nước, thời gian sẽ giảm một nửa – tức là cần 10 phút.
An Vô Cữu hơi ngẩng đầu.
Dải lụa bị thấm ướt từ cả hai đầu đã ướt khá nhiều, mà độ cao của phần ướt cũng khác nhau.
Điều này xác thực phỏng đoán của cậu.
“Tốt lắm, rõ ràng ta có lòng tốt như vậy, thế mà ngươi lại không nhận.
Thế thì ta đành chờ tin tốt vậy.”
—
Một bên vai bị nện thật mạnh, cơn đau như bị móng tay nhọn đâm vào kéo ý thức của cậu ta về.
Nửa người trên lúc đầu đang chết lặng đã có thể hơi cử động, nhưng chân cậu ta vẫn đang cứng đờ.
Nhưng mà, từ góc nhìn của Ngô Du, cậu ta đã bị Thẩm Thích đấm mạnh, mà người này thì lại đang vòng tay qua eo An Vô Cữu, còn toàn bộ cơ thể của An Vô Cữu thì đang dựa vào ngực anh ta.
Lúc đầu cậu ta còn muốn mắng người, thấy cảnh này xong tất cả những gì tục tĩu đều bị nghẹn lại trong họng.
Thẩm Thích thấy ánh mắt cậu ta đã quay lại trạng thái lúc trước chứ không còn vẻ mê mẩn sân khấu nữa bèn nháy mắt ra hiệu cho cậu ta.
Ngô Du chẳng hiểu ánh mắt của Thẩm Thích nên nhíu mày.
“Cái quái gì…”
“Khụ,” Thẩm Thích ho khan hai tiếng, nói với An Vô Cữu mình đang ôm trong lòng, “Cậu ta đúng là chẳng biết hối cải.”
“An Vô Cữu” mê man ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thích một chút, sau đó theo tầm mắt của Thẩm Thích nhìn Ngô Du đang ngồi trên ghế.
“An Vô Cữu” khẽ mở miệng, “Cậu cũng gạt tôi.”
Ngô Du nháy mắt nhận ra có gì đó không đúng.
Cậu ta mím môi.
“Tôi…!Tôi đâu có.”
Bất kể thế nào, cứ chối đã.
Vừa nói xong, cậu ta liền thấy Thẩm Thích phía sau “An Vô Cữu” trợn mắt lên trời.
Anh giỏi thì nói thử coi? Ngô Du nghĩ thầm.
“An Vô Cữu” trước mắt Ngô Du cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
“Cần tôi nói chi tiết từng thứ cậu từng làm không?”
Cần chứ…
Ngô Du không biết diễn thế nào.
Trời sinh cậu ta đã có mặt liệt, dây thần kinh trên mặt không đủ biểu cảm cái gì, mà bây giờ lại còn phải diễn không kịch bản, biểu cảm trên mặt cậu ta càng giật giật.
“Tôi, tôi biết mình không đủ khả năng địch lại anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thích lại trợn tròn mắt.
Chưa gì đã đầu hàng…!Thế thì chẳng bằng để cậu ta đánh cậu một trận còn hơn.
“Tha thứ?” Khóe miệng của An Vô Cữu giả vẫn đang cười.
“Lúc đầu tôi tin cậu thế nào hả, không ngờ cậu chính là cách tay phải đắc lực của hắn ta.
Tất cả những gì cậu làm đều là vì thí nghiệm, đều để thỏa mãn dục vọng của các người! Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Hắn là ai? Ngô Du không rõ.
Thí nghiệm? Dục vọng…
“Tôi…”
“Đừng nghe cậu ta nói.” Thẩm Thích làm bộ vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, mặc dù bây giờ cậu ta vẫn chưa hiểu làm sao hai đặc tính này lại đứng cùng một chỗ được, nhưng mà dựa vào một số dấu vết lúc trước, đây cũng chính là dáng vẻ mà A01 An Vô Cữu giả thích.
“Những người lừa em, anh sẽ giết hết.”
Nháy mắt, Ngô Du làm vẻ mặt vừa bị mê hoặc vừa sợ hãi.
Chẳng báo trước gì, Thẩm Thích một cước đá Ngô Du ngã xuống đất, mà cước này đá vào chân cậu ta.
Để cậu ta nhanh chóng hồi phục, Thẩm Thích chỉ có thể thêm sức vào cú đá này.
Đại khái là lực đá này quá chân thực, “An Vô Cữu” lại càng tin tưởng Thẩm Thích hơn.
Tuy vậy, Thẩm Thích vẫn chưa dừng lại, anh lợi dụng cơ hội này động tay với Nam Sam ở cạnh Ngô Du luôn – cứ thể đẩy anh ta ngã xuống đất.
“Tất cả những kẻ này đều đáng chết.”
Nghe thấy giọng Thẩm Thích cố ra vẻ, Ngô Du thực sự muốn cười, nhưng mà cậu ta chẳng có thể nói gì vào lúc này cả – cậu ta không muốn bị cái tên giả mạo này siết cổ chết.
Anh Vô Cữu thật sự đã đi đâu rồi? Cậu ta bật ra những nghi ngờ trong đầu.
Nam Sam bị ngã xuống, lưng bị va đập mạnh, cả người liền tỉnh lại.
Cảm giác hỗn loạn ban đầu nháy mắt biến mất hơn nửa, nhưng mà tay và chân vẫn hơi tê dại.
Nhưng không lâu sau đó, Thẩm Thích cũng đã đá lên chân anh ta, để anh ta khôi phục lại.
Nam Sam ngã trên đất muốn chống khuỷu tay đứng dậy, nhưng trên thân chưa đủ sức nên chỉ có thể giữ chặt một bên ghế khác để tựa vào.
Nhưng mà Chung Ích Nhu ngồi trên ghế này quá nhẹ cân, lại còn đang trong trạng thái bị tẩy não nên không có ý thức gì, thế là cô cứ thế bị Nam Sam đang ở trên mặt đất lôi xuống.
Cái ghế đổ về phía sau, kêu “kịch” một tiếng.
Coi như Thẩm Thích đỡ mất công, anh cũng không thấy thoải mái khi ra tay với phụ nữ lắm.
Còn lại hai người cuối cùng, Thẩm Thích vẫn y như cũ, miệng gào lên đòi báo thù cho “An Vô Cữu”, sau đó gạt Josh ngã.
Ba người bọn họ từ hôn mê chuyển sang thức tỉnh, nhưng mà trên người vẫn chẳng có tí sức nào.
Đang lúc Thẩm Thích không biết nên làm Dương Nhĩ Từ tỉnh lại kiểu gì, “An Vô Cữu” thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh bèn mở miệng.
“Trước hết đừng động vào chị ta vội.”
“An Vô Cữu” đến trước mặt Dương Nhĩ Từ bị tẩy não, nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm.
Trên mặt cậu ta là nụ cười quỷ dị.
Cậu ta dùng một tay hung hăng nắm lấy cằm cô.
“Em muốn hỏi chị ta đã – thí nghiệm lúc trước có thành công, có thuận lợi không?”
Ngô Du cảm thấy kỳ lạ.
“An Vô Cữu” trước mắt bọn họ và người trong video và ghi âm lúc trước cứ như hai người khác nhau, mà cũng chẳng hề giống người trong tấm thiệp của bọn trẻ, ngược lại có vẻ giống người điên hơn.
E rằng thí nghiệm mà “An Vô Cữu” đang nhắc đến chính là thí nghiệm bọn trẻ kia.
Chẳng lẽ do cậu ta lúc trước chẳng biết gì, sau đó lại biết cha mình, anh trai mình, thậm chí bạn mình đều phạm phải tội ác này, thế nên phát điên ư?
Mà cậu ta là NPC, thế mà lại không biết cơ chế thoát khỏi “tẩy não” chính là nỗi đau, cứ thế để Thẩm Thích “báo thù”, có thiết lập của cậu ta chính là tên điên thật.
Thẩm Thích bị kẻ lừa đảo này giày vò lâu như vậy, có lẽ cũng đang muốn moi thêm thông tin từ miệng NPC này, để ứng phó với những tầng sau đó.
Nhưng mà, cái kiểu nói chuyện quá cặn bã này, Ngô Du cảm thấy mình nổi da gà khắp người.
“An Vô Cữu” đứng lên, quay mặt lại nhìn Thẩm Thích, nụ cười trên mặt lại dịu dàng mềm mại trở lại, như thể đang nhìn người mình thương yêu nhất.
Trong lòng Thẩm Thích thì lại đang nghĩ, đừng có dùng gương mặt này của An Vô Cữu để nhìn tôi như vậy.
“Anh vừa nói, những người lừa gạt em anh đều sẽ giết hết…” Giọng cậu ta rất nhẹ, rất khẽ, đôi môi mấp máy khiến Thẩm Thích nghĩ đến ráng chiều đỏ ửng trên bầu trời.
Mặt trời lặn, yêu thương trong đáy mắt cậu ta cũng đóng băng.
“Vậy còn anh?”
—
Dải lụa trắng bị thấm nước ở hai đầu đã chuẩn bị bị thấm ướt hết.
An Vô Cữu đưa tay ra sờ một chút để xác nhận mức độ ngấm nước, sau đó chuẩn bị bước tiếp theo.
Cậu lấy dải lụa xanh ra điều chỉnh cho đúng độ cao của móc treo, sau đó cũng kéo sao cho nó giống y hệt dải lụa đỏ lúc trước – đầu trên thì kẹt ở móc treo, đầu dưới thì hướng về phía mặt nước.
Đến khi dải lụa trắng đã bị thấm ướt hoàn toàn, không chỗ nào còn khô nữa, An Vô Cữu mới kéo dải lụa xanh xuống chạm nước.
Ngay sau đó, cậu kéo đầu còn lại của dải lụa đỏ xuống, để nó chạm vào mặt nước bằng cả hai đầu.
Sau khi làm xong tất cả, cậu đổi đối tượng quan sát thành dải lụa màu đỏ.
Đến tận bây giờ, nước vẫn chưa chảy tiếp, nghĩa là ngoài kia đã có ít nhất ba đồng đội của cậu tỉnh lại.
Nhất định tất cả bọn họ phải tỉnh lại.
“Nhìn ngươi chơi đùa chán thật đấy.”
Giọng nói của con thỏ lại vang lên một lần nữa, rõ ràng là nó muốn quấy nhiễu cậu.
“Ây da, gương mặt xinh đẹp như thế, tại sao lại không tỏ vẻ sợ hãi được nhỉ? Dáng vẻ lê hoa đái vũ đó thật khiến nhiều người mơ màng mà.”
Cái kiểu độc ác này thật ra rất dễ ngán.
Gương mặt An Vô Cữu vẫn lạnh lùng như cũ.
Cậu cố gắng giữ nhịp thở như trước, chống lại cảm giác khó chịu khi nhiệt độ cơ thể giảm dần.
“Ngươi không quan tâm đến cái gì ư? Ví dụ như…!người nhà của ngươi? Chẳng lẽ lúc ngươi nghĩ đến bọn họ, à không, nghĩ đến lúc bọn họ gặp nguy hiểm, ngươi cũng sẽ bình tĩnh như vậy ư?”
Nghe đến câu này, An Vô Cữu cau mày.
Cậu ngẩng đầu lên, ngước nhìn bốn phía xung quanh.
“Ngươi đang tìm ta đấy à?” Con thỏ kia cười ha ha, giọng nó sắc nhọn, sau đó lại trầm xuống.
“Ta ở khắp mọi nơi.”
“Rốt cuộc thì ngươi là ai? Ngươi muốn gì?” An Vô Cữu lạnh lùng hỏi.
“Đừng gấp thế, trò chơi vừa mới bắt đầu thôi mà.” Giọng nói của con thỏ tràn đầy khinh thường và khiêu khích, nhưng cũng đầy ý cười, “Ngươi có biết kho báu quý giá nhất vẫn chưa được khám phá trong ngươi là gì không?”
An Vô Cữu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên trần nhà, như thể cậu đang đối mặt với kẻ đằng sau bức màn này.
Cậu có một linh cảm mạnh mẽ rằng hắn ta nhất định sẽ biết gì đó.
“Chính là ác ý bộc phát trong những khoảnh khắc vui vẻ, và lương tri không thể ngăn lại trong thời khắc đen tối nhất của ngươi.”
“Cơ bản nhân loại đều giống nhau cả thôi, những cảm xúc cực đoan của bọn chúng là phẫn nộ, sợ hãi, sốc, đau khổ…!như nhau cả thôi, đều nhạt nhẽo cả.” Con thỏ khẽ cười.
“Nhưng ngươi không giống vậy, ngươi không giống những người khác.
Cảm xúc cực đoan của ngươi mới là thứ đáng quý nhất.”
“Ta rất chờ mong đó nha.”
Giọng hắn điên cuồng, lời nói cũng quái dị, cứ như đang để An Vô Cữu thấy một mặt khác của Thánh Đàn vậy.
Nếu con thỏ này thật sự là một kẻ chủ mưu quan trọng sau màn của Thánh Đàn, vậy thì những người tiến vào Thánh Đàn vì tiền tài và dục vọng rốt cuộc là gì?
Lí trí nhanh chóng kéo cậu khỏi suy nghĩ này.
An Vô Cữu hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn tấm lụa dài màu đỏ mà cậu lẽ ra phải luôn liên tục nhìn chằm chằm.
Bây giờ, nó chỉ còn có một phần bé xíu là chưa bị thấm ướt mà thôi.
“Chắc chắn ngươi đang nghi ngờ những lời ta nói, nhưng mà ngươi sẽ sớm biết rõ thôi.” Con thỏ biến thái kia ung dung nói ra chỗ An Vô Cữu để ý nhất.
“Nếu ngươi vẫn còn muốn nhìn thấy…!em gái mình, thế thì ngươi phải cố gắng hơn nữa, thành công sống sót mới được.”
An Vô Cữu bình tĩnh đứng trong lồng kính chẳng nói lời nào, chỉ nhìn dải lụa trước mặt.
Cậu quá lạnh, đến hít thở cũng thấy đau.
Kiểu tương lai không thể biết trước, không thể thấy được này còn khiến lòng người lạnh lẽo hơn cả nước đá lạnh thấu xương.
Nước ở hai đầu của tấm lụa dài từng chút một tụ lại dọc theo các sợi vải, cuối cùng, chúng chạm vào nhau trước mắt An Vô Cữu, làm ướt cả tấm lụa dài màu đỏ.
An Vô Cữu không nghĩ nhiều, chỉ lấy dải lụa đang nhúng một đầu xuống nước kia chỉnh thành hai đầu, để bọn chúng ướt cùng lúc.
Trong đầu cậu hiện ra gương mặt của những người bên ngoài kia.
Mặc dù đây là một trận chiến cá nhân, nhưng bọn họ đều lựa chọn tin tưởng cậu, nghe theo cậu.
Nhất định tất cả bọn họ phải sống sót.
—
“Đúng là anh đã lừa gạt em.”
Thẩm Thích mặt không đổi sắc.
“An Vô Cữu” thì đã thay đổi biểu cảm trên mặt – ánh mắt cậu ta trầm xuống, khiến Josh vừa mới tỉnh dậy hiểu lầm, cứ tưởng đây chính là hiện trường thổ lộ hoặc nhận lỗi kỳ quái nào đó.
“Nhưng mà tình cảm của anh không phải là giả.” Thẩm Thích bước một bước lại gần cậu ta, đôi mắt xanh lục sâu thẳm như mặt hồ.
“Em có thể hận anh, nhưng anh không thể lừa em được nữa, sự thật chính là vậy.”
Ngô Du cố kiềm chế không trợn ngược mắt lên, tự hỏi tại sao cái tên này trong tình huống chẳng biết gì cả lại có thể dùng biểu cảm thâm tình và chân thành như thế nói nhảm với cái tên NPC trông giống An Vô Cữu như đúc như vậy.
Ngoại trừ anh ta ra, ở nơi này chẳng ai khác có thể làm vậy được.
“An Vô Cữu” trước mắt không như Ngô Du – cậu ta chẳng biết gì, chỉ nhìn người mình yêu sâu đậm trước mặt, nhíu mày, “Anh cho rằng anh nói vậy thì em sẽ tha thứ cho anh ư?”
“Anh nói rồi, anh không đòi hỏi thứ gì xa xỉ như sự tha thứ của em.” Thẩm Thích lại gần, cuối cùng duỗi tay ra ôm “An Vô Cữu” vẫn đang hơi kháng cự vào lòng, dịu dàng thôi miên cậu ta theo một cách khác.
“Anh hối hận lắm, em cho anh một cơ hội nữa được không?”
“Chúng ta rời khỏi chỗ này, đến một nơi chẳng ai biết ta là ai sinh sống, được không?”
“An Vô Cữu” trong lòng anh dường như dao động.
Ngô Du giả vờ bản thân vẫn không thể nào động đậy được trên mặt đất, mắt vẫn nhìn “An Vô Cữu”.
Cậu ta thấy đôi mắt tràn ngập sự oán hận kia trong nháy mắt lóe lên sự do dự.
“Anh thật sự nghĩ vậy?”
“Ừ.” Thẩm Thích khẽ gật đầu, vẫn ôm cậu ta, nhưng không ôm chặt lắm, chỉ ôm hờ lấy cậu ta, bàn tay nhẹ vỗ sau lưng cậu ta.
“Anh đã xem chỗ rồi, đêm nay đi luôn cũng được.”
Nghe thấy câu này, “An Vô Cữu” đang dựa đầu vào vai Thẩm Thích không thể không hỏi, “Thế hắn ta đâu?”
Thẩm Thích nghĩ đó là cha bọn họ, nhưng vẫn hỏi lại, “Ai cơ?”
“Kẻ mạo danh ấy.” Giọng cậu ta lại ngập tràn hận ý.
Cậu ta tách ra chút, nhìn Thẩm Thích.
“Kẻ mạo danh muốn thay thế em, hắn là giả, chỉ có em…! Em là thật.”
Cậu ta cứ lặp đi lặp lại từ kẻ mạo danh.
Thẩm Thích không nói gì.
Anh trầm mặc một giây, nhất quyết không thật sự thân mật với cậu ta, chỉ giơ tay lên vờ ôm lấy mặt “An Vô Cữu”, dịu dàng mỉm cười, “Anh biết.”
Ngô Du chưa bao giờ thấy được vẻ mặt này trên mặt Thẩm Thích, nó chân thực đến mức khiến cậu ta phát sợ.
Nếu không phải do biết sự tình, cậu ta nhất định sẽ hiểu lầm, sẽ coi như Thẩm Thích trước mặt mình đang yêu “An Vô Cữu” say đắm.
Tay trái Thẩm Thích thân mật vuốt ve gương mặt “An Vô Cữu”, tay còn lại thì đỡ cằm cậu ta ngẩng lên, khiến ánh mắt cậu ta đối diện với mắt mình.
“Anh yêu em như thế, đương nhiên nhìn qua là phân biệt được ngay chứ.”
Đôi mắt “An Vô Cữu” vương lệ, nước mắt như chực rơi, đẹp đến mức động lòng người.
Thật đáng tiếc.
Ngô Du hoảng hốt chớp mắt một cái, cậu ta thấy Thẩm Thích vẫn trong tư thế thân mật như cũ – tay trái vuốt mặt, tay phải đỡ cằm cậu ta, nhưng ngay giây sau, tay phải Thẩm Thích đẩy vào trong, tay trái thì đẩy về phía trước, lực tay mạnh mẽ, tốc độ khủng khiếp.
“Cách” một cái, “An Vô Cữu” vẫn đang nói chuyện đổ xuống bên người Thẩm Thích như một dải lụa, mà Thẩm Thích thì chỉ đưa tay ra một chút.
“Chỉ tiếc là, mày lại là một kẻ mạo danh.”
Thẩm Thích thả lỏng tay, mặc kệ An Vô Cữu giả mạo này ngã trên mặt đất.
Ngô Du cau mày, “Hắn ta chết rồi?”
Cảnh vừa rồi gây chấn động lớn đối với cậu ta.
Bình thường Thẩm Thích trước mặt bọn họ vẫn luôn cười đùa châm chọc, ít khi đứng đắn, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Thẩm Thích sát phạt quyết đoán như vậy.
Rõ ràng vừa nãy vẫn còn tình tình cảm cảm, chẳng biết tại sao lại đột nhiên giết người.
Nam Sam liếc mắt nhìn “An Vô Cữu” trên mặt đất, nhắm mắt, bắt đầu niệm Chú Vãng Sinh.
Chung Ích Nhu đã tỉnh táo trả lời Ngô Du, “Chắc là vậy đó, động tác này nếu dùng nhiều sức thì sẽ bị đứt khớp cổ, gây tổn thương tủy, vô cùng nguy hiểm, có thể trí mạng đó.”
Thẩm Thích thì lại chả tỏ vẻ gì, anh chỉ bước qua thi thể đi về phía sân khấu mà thôi.
Anh không quay đầu lại, nói với Chung Ích Nhu, “Cảm giác đau có thể phá trạng thái thôi miên, chị thử đánh thức Dương Nhĩ Từ đi.”
Chung Ích Nhu đáp lại, thấy Thẩm Thích đi lên sân khấu lấy tấm vải nhung xuống.
Cô không còn sức mấy, đến trước mặt Dương Nhĩ Từ cũng chẳng biết “đánh thức” Dương Nhĩ Từ kiểu gì.
Dương Nhĩ Từ hẳn là vẫn đang trong trạng thái thôi miên, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía sân khấu, trên mặt chẳng có cảm xúc gì, như thể một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo.
“Tỉnh lại cũng đừng mắng tôi đấy nhé.” Chung Ích Nhu khẽ lẩm bẩm rồi gõ mấy cái vào chân Dương Nhĩ Từ, trông chả giống đang đánh mà còn giống đang đấm bóp hơn.
Gõ xong cô mới nhìn lên trên, đánh vào vai Dương Nhĩ Từ mấy lần.
“Thế này vẫn chưa được à…”
Chung Ích Nhu nhìn mặt Dương Nhĩ Từ, nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó vươn tay ra.
Bàn tay cô nắm lấy mặt Dương Nhĩ Từ.
Cơ hội này chắc lần sau sẽ không xuất hiện một lần nữa.
Vừa nghĩ vậy, Chung Ích Nhu bèn duỗi một tay khác ra, cả hai tay bóp lấy mặt Dương Nhĩ Từ, sau đó còn kéo mặt cô.
Đến tận khi đối tượng bị đùa ác nhấc tay lên nắm chặt hai tay đang làm chuyện xấu của cô.
“Cô đang làm gì thế?” Dương Nhĩ Từ lạnh lùng cất tiếng, chỉ là lời nói hơi chậm hơn bình thường một chút.
“Không có gì.” Chung Ích Nhu nhanh chóng thu tay lại, sờ sờ mái tóc xoăn của mình.
“Tôi…!Tôi cứu chị đấy.
Không tin thì chị hỏi bọn họ mà xem.”
Ngô Du bày ra một vẻ mặt.
“Thì chị ấy cũng không thật sự đánh cô.”
Chung Ích Nhu nãy giờ đều ngồi xổm, giờ lại không đứng dậy nổi, cuối cùng vẫn phải để Dương Nhĩ Từ cô vừa bóp mặt đỡ dậy.
“Đứng cho vững nào.”
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thích đã buộc thi thể An Vô Cữu giả mạo vào ghế.
Anh không giải thích gì với người khác, chỉ chạy về phía sân khấu.
“Cậu đi đâu đấy?!”
Thẩm Thích không quay đầu lại.
—
Dải lụa màu xanh chỉ còn một phần khô ráo cuối cùng, còn nước thì đang dần dần lấn sâu vào tấm lụa từ hai đầu.
Đến tận khi nó chiếm lấy toàn bộ tấm lụa từ cả hai đầu.
An Vô Cữu sờ sờ, sau đó giơ tay lên ấn nút.
“Đây chính xác là 22 phút 30 giây mà ngươi đã tính toán? Ngươi có chắc chắn không?”
An Vô Cữu nhìn chằm chằm tấm lụa trước mặt.
“Chắc chắn.”
Con thỏ bật cười từ nơi cậu không thể thấy, “Vậy thì tốt, vì ngươi đã trả lời chính xác.”
Một màn hình xuất hiện trong khung cảnh lờ mờ trước mặt cậu.
Ngay khi cậu nhấn nút, góc trên bên phải hiển thị đồng hồ bấm giờ bắt đầu từ 0, và video được tua nhanh cho đến khi cuối cùng An Vô Cữu nhấn nút lần thứ hai.
Khoảnh khắc đồng hồ dừng lại, thời gian hiển thị trên đồng hồ chính là 22 phút 32 giây.
Vẫn nằm trong khoảng giá trị sai số 3 giây.
An Vô Cữu khẽ thở ra, thả lỏng cơ bắp căng cứng.
Cậu không sai – mặc dù dải lụa không đồng đều, không thể chia chiều dài ra để tính toán, nhưng thời gian cần để thấm ướt vẫn có thể chia ra để tính được.
Lúc đầu cậu để dải lụa trắng gấp đôi nhúng hai đầu trong nước, dải lụa đỏ thì nhúng nước một đầu, đến khi dải lụa trắng bị thấm nước hết thì dải lụa đỏ cũng vừa lúc bị thấm nước một nửa, cũng chính là 10 phút.
Mà khi đó, dải lụa đỏ đã bị thấm nước 10 phút cũng cần 10 phút nữa để thấm ướt phần khô, mà lúc này nếu nhúng cả hai đầu vào nước thì thời gian sẽ được rút ngắn một nửa, vậy là có thể tính được 5 phút.
Đồng thời, lấy dải lụa thứ ba nhúng một đầu vào nước, cũng chính là dải lụa xanh.
Đến khi dải lụa đỏ bị ướt hoàn toàn, dải lụa xanh đã bị thấm nước 5 phút, còn cần 15 phút nữa để thấm nước.
Lúc này nhúng cả hai đầu của nó vào nước, thời gian sẽ được giảm một nửa, vậy là đã có thể tính được 7.5 phút – thời gian để nó bị ướt hoàn toàn.
10 phút, cộng 5 phút, cộng 7.5 phút bằng 22 phút 30 giây.
“Chúc mừng ngươi.
Không ngờ ngay cả khi thử thách thành công mà ngươi vẫn chẳng tỏ vẻ vui sướng tí nào.”
“Bây giờ ta sẽ thưởng cho ngươi.
Một lần nữa, xin chúc mừng ngươi, ngươi có thể không cần lo lắng mình sẽ bị điện giật chết nữa rồi.”
Con thỏ vừa dứt lời, bốn cái điện cực ở bốn góc lồng kính liền thụt vào, cuối cùng biến mất.
“Nhưng mà, bây giờ ngươi phải đối mặt với một tin xấu.
Việc nước ngừng chảy do đồng đội của ngươi dần dần tỉnh lại cũng sẽ nhanh chóng kết thúc.”
Nước đá lạnh lẽo lại tuôn ra từ đường ống trên đỉnh đầu cậu, mà tốc độ nước chảy còn nhanh hơn lúc trước.
“Kiếm soát thời gian, cố gắng tiết kiệm không khí để sống sót đi.”
—
Dù Thẩm Thích có kiểm tra thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể mở phần sàn nhà dưới lồng chim ra được.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng sau khi bước vào trò chơi.
Thấy anh loay hoay mãi, Dương Nhĩ Từ ngập ngừng nói, “Có lẽ không ở đó.”
Đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.
Đến giờ vẫn chưa biết rốt cuộc An Vô Cữu ở đâu.
Thẩm Thích đứng lên, nhìn quanh toàn bộ rạp xiếc.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở tấm màn che phía sau lưng mình.
Khi anh kéo màn ra và bước vào hậu trường tối om, anh phát hiện ra ánh sáng bỗng xuất hiện xung quanh mình.
Ngô Du cũng đi vào hậu trường sau anh, nhưng quỷ dị nhất là, cậu ta không tìm thấy bóng dáng Thẩm Thích đâu, mà đằng sau tấm màn che cũng chỉ là một hậu trường bé xíu, chẳng có cái gì cả.
Thẩm Thích đi một mình về phía trước.
Anh nhanh chóng nghe thấy tiếng nước chảy và nhìn thấy một bóng đèn lẻ loi ở phía xa.
Ánh sáng đang im lặng chiếu sáng một lồng kính thủy tinh chứa đầy nước.
Trong nước là An Vô Cữu đã lâm vào hôn mê.
Mái tóc rối tung của cậu nổi dập dềnh trong nước.
Thẩm Thích thấy trước mắt mình là một lá bài Joker khổng lồ, bên dưới lá bài là một chiếc búa nặng.
Anh cầm lấy nó bằng một tay, đi về phía kia mạnh mẽ nện vào lồng kính bằng thủy tinh.
Chỉ sau một cú đập, lớp kính đã vỡ tan, nước xối xả đổ ra ngoài.
Thẩm Thích cúi người, động tác vô thức cẩn thận hơn.
Anh đứng bên ngoài lồng kính vỡ vụn, ôm lấy An Vô Cữu đang hôn mê, khẽ lay cậu.
“An Vô Cữu? An Vô Cữu…”
Bị lay khiến An Vô Cữu mới bị ngâm trong nước không lâu sặc tỉnh.
Cậu ho vài cái, sau đó nằm trong ngực Thẩm Thích chậm rãi mở mắt.
Cậu tỉnh.
Nhưng An Vô Cữu đã thay đổi.
Cậu từ từ thả lỏng đôi mày đang cau chặt vì sặc nước, chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo vì tư thế ôm giờ đang hơi ngửa ra sau, hầu kết khẽ nhấp nhô dưới hình xăm trắng như tuyết.
Mi mắt cậu đọng lại vài giọt nước, vừa mê hoặc vừa quyến rũ.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thẩm Thích, khóe môi hơi ướt của An Vô Cữu cong lên.
“Ai cho phép anh ôm tôi vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng viết đến đoạn hắc hóa rồi!
Quên mất, bài toán lụa nhúng trong nước này được lấy cảm hứng từ một công ty internet lớn thường ra đề phỏng vấn logic kiểu này, nhưng đề bài ban đầu là đốt dây thừng.
Hôm qua ở phần bình luận có rất nhiều người nói đến bài toán đổ nước vào xô, cũng giống nhau thật, mấy bài toán logic đều không khác nhau mấy..
An Vô Cữu bị sặc nước tỉnh.
Giây trước cậu còn đang bị nhốt trong chiếc lồng chim bằng vàng kia, giây sau cậu đã bị giam trong một cái lồng kính chứa nước khổng lồ.
Giây trước cậu còn đang ở trong chiếc lồng chim bằng vàng đó, nhưng giờ cậu đã bị nhốt trong một chiếc lồng kính khổng lồ chứa đầy nước đá. Chàng trai bất tỉnh bị ngâm trong nước, đến tận khi không thể thở được nữa mới giật mình tỉnh dậy, sau đó cậu run rẩy đứng dậy khỏi mặt nước.
Cả người An Vô Cữu đều ướt sũng, mái tóc lúc đầu buộc túm sau đầu cũng đang xõa tung, bị nước nhỏ tong tỏng. Sau khi đứng lên, mực nước chỉ đến chừng dưới bụng cậu, mà trên mặt nước cũng có mấy viên băng đang nổi. Nhiệt độ nước thấp lạ thường, cậu không thể không rùng mình vài cái.
Đây là một lồng kính hình chữ nhật.
Mặt trên có một đĩa kim loại lớn, giữa đĩa nối với một ống kim loại, cái ống này vẫn đang liên tục bơm nước đá vào trong lồng. Có một thanh kim loại nhô ra ở mỗi bốn góc của đỉnh, cậu chẳng biết nó là cái gì.
Lấy chiều cao của chính mình làm chuẩn để ước lượng, chiều cao của lồng kính này cũng phải ít nhất hai mét.
An Vô Cữu cúi đầu. Hai chân cậu quả nhiên đang bị hai chiếc xích sắt khóa lại. Cậu quay người định đi mở xích, nhưng xích này bền lạ thường, y như tấm kính trước mặt cậu vậy, mặc dù cậu dùng sức đến đâu thì cũng không thể đập vỡ nó được.
Nhưng đây cũng chính là dự đoán của An Vô Cữu, nên cậu cũng chỉ thử vài lần rồi thôi, cũng không phí sức quá nhiều.
Ở trong một thiết bị rõ ràng rất khó phá từ bên trong như thế này, An Vô Cữu vẫn bình tĩnh như cũ. Cậu chỉ loại trừ một hướng đi sai.
Nghĩ một hồi, An Vô Cữu cởi áo sơ mi đã bị nước nhúng ướt sũng ra, sau đó ngã mình vào trong làn nước cao đến nửa thân dưới.
Cậu tựa vào vách kính để đề phòng việc bị cột nước ở giữa xối thẳng vào đầu. Nửa người trên để trần trắng nõn của cậu lộ ra trong không khí, hình xăm hoa mẫu đơn nửa đen nửa trắng uốn quanh ngực trần, vậy mà lại trông giống một tác phẩm nghệ thuật đang được trưng bày.
Bên ngoài lồng kính là một khung cảnh tối om u ám, xung quanh có rất nhiều con rối, lá poker khổng lồ và đồ bỏ đi của gánh xiếc chồng chất lên nhau. Bên trái là tấm vải nhung đen đang che khuất bản thân cậu khỏi những người khác.
An Vô Cữu ngửa đầu, vươn tay ra chạm vào dòng nước đang đổ thẳng từ trên xuống, sau đó giương mắt nhìn chằm chằm cái đĩa tròn trên đỉnh thiết bị này. Cậu phát hiện ra bên trên thực ra có bốn chiếc đĩa bị chia ra và một cái nút màu xanh lục. Thế là cậu bèn đưa tay ra, định dùng đầu ngón tay ấn lấy nó.
“Ngươi đúng là một người chơi nóng vội.”
Giọng nói của con thỏ lúc nãy vang lên, nhưng mà cậu chỉ nghe thấy giọng nó chứ không thấy cơ thể nó đâu. An Vô Cữu luôn cảm thấy nó đang giám sát cậu từ một chỗ nào đó.
Cảm giác bị theo dõi này cậu đã luôn cảm thấy từ khi ở tầng một.
“Nhưng mà, ngươi cũng là người chơi thông minh nhất ta từng gặp. Sau khi tỉnh lại ở đây, ngươi chẳng la hét, cũng chẳng liều lĩnh đập vỡ kính, không giật lấy xích ở cổ chân, thay vào đó ngươi chỉ bình tĩnh đứng lên, cởi áo ướt ngăn nhiệt độ cơ thể giảm xuống, sau đó tấn công cơ chế hoạt động của thiết bị này.”
Con thỏ cất lời khen, “Thật không hổ là người chơi cao cấp, ngươi rất hiểu cách làm thế nào để sống sót lâu nhất.”
“Nhưng mà,” một giây sau, âm điệu của hắn ta đã thay đổi – hắn trầm giọng xuống, “liệu ngươi có sống sót được đến cuối cùng hay không, cơ bản không phải là chuyện bản thân ngươi có thể quyết định được.”
Hắn nói thế là có ý gì?
An Vô Cữu chưa biến sắc, cậu tiếp tục im lặng nghe hắn ta nói tiếp.
“Ta biết bây giờ ngươi đang nghĩ gì. Nhất định là ngươi đang nghĩ chẳng phải đây chỉ là nước ư, chỉ cần nhịn thở đến khi người bên ngoài đến cứu mình là được. Mà kể cả có thiếu dưỡng khí, chỉ cần được cứu kịp thời, nước tràn qua đỉnh đầu thì mình vẫn có khả năng sống sót.”
Sau khi nói xong, giọng nói kia lại cất lên một tiếng cười chói tai một lần nữa.
“Ngươi có nhìn thấy bốn thanh kim loại trên đầu mình không? Đó là điện cực kết nối mạch điện của rạp xiếc này, một khi mực nước dâng cao đến đó, nó sẽ bị chập ngay lập tức. Đoán xem, lúc đó, ngươi – một người đang bị bao phủ hoàn toàn trong nước – liệu có sống được không?”
An Vô Cữu cuối cùng cũng biết cơ chế giết người của thiết bị này.
Cậu ngẩng đầu nhìn bốn thanh kim loại ở bốn góc. Dựa theo tốc độ nước chảy bây giờ, e rằng cậu sẽ sớm bị giật điện chết ở đây.
“Chẳng thú vị gì cả, thế này mà ngươi cũng không tỏ vẻ sợ hãi ư? Ta thích nhất biểu cảm sợ hãi cực độ của nhân loại, cực kỳ thú vị, mà biểu cảm đó thì cực kỳ thích hợp với một gương mặt xinh đẹp như gương mặt của ngươi.”
An Vô Cữu ôm ngực bằng hai tay, khẽ cất tiếng, “Tao không có hứng nói chuyện với một con thỏ biến thái. Trò này còn gì nữa thì nói hết đi xem nào, xem mày có dọa được tao không.”
Con thỏ lại cười.
“Đúng là một người chơi thú vị! Thế thì ta sẽ nói thẳng. Cái lồng kính khổng lồ này không thể bị phá vỡ từ bên trong, nhưng từ bên ngoài thì có thể. Ngươi có thấy cái búa phía dưới mấy lá poker kia không? Hai người hợp sức là có thể nhấc được nó lên, đập vài cái là ngươi có thể thành công thoát ra. Không phải rất đơn giản sao?”
Nhất định là không đơn giản như vậy.
“Nhưng mà, những người bên ngoài kia đều bị thôi miên cả rồi. Bọn chúng đang thưởng thức màn ảo thuật đặc sắc đó, làm sao có ai lại tốn sức đi cứu ngươi được? Huống chi, bọn chúng cũng đâu biết được ngươi đã bị tách khỏi đoàn đâu?”
An Vô Cữu bỗng nghĩ đến người giả mạo làm mình lúc trước.
Cậu giơ tay lên, định chạm vào micro bên tai mình.
“Đừng làm thế, vô dụng cả thôi. Ở đây tất cả mọi tín hiệu đều bị chặn rồi, trừ phi bọn chúng tự phát hiện, không thì… ngươi sẽ vĩnh viễn bị lãng quên ở đây. Nhưng mà, nó khó lắm, ngươi thử nghĩ coi, chỉ có ai có sức mạnh tinh thần đủ mạnh để chống lại Thánh Đàn mới có thể chống lại thôi miên mà thôi. Mà, kể cả người đó có chống lại được, bên đó đã có một ngươi khác rồi, không chừng người đó cũng có thể cứ thế rời khỏi chỗ này đó chứ.”
An Vô Cữu trầm mặc.
Thấy cậu không nói lời nào, con thỏ có vẻ đắc ý lắm. Giọng nó vút cao lên, “Nhìn cái đường ống đang xả nước ở giữa này đi. Nó đang xả nước không ngừng, nghĩa là bên ngoài không ai thoát được khỏi thôi miên cả. Khi số người bị tẩy não giảm đi, dòng nước sẽ dừng lại; mỗi khi một người thoát khỏi trói buộc tinh thần, sẽ có năm phút nước ngừng. Nhưng mà nếu ngươi không thoát ra, nước sẽ lại chảy tiếp, ngươi vẫn sẽ chết mà thôi.”
Đây cũng có nghĩa là cậu nhiều nhất chỉ có thể có được 30 phút nước ngừng mà thôi, nhưng điều này cũng phụ thuộc vào việc mọi người có thể tỉnh lại hay không.
“Nhưng mà… Ta cũng rất khoan dung.” Con thỏ nói tiếp. “Ta sẽ cho ngươi một biện pháp tự cứu mình. Mặc dù không thể hoàn toàn khiến ngươi thoát được, nhưng ít nhất ngươi sẽ không bị điện giật chết ở đây, hoặc không bị chết cóng trong bể nước đá này.”
Nói xong, bốn mảnh tròn trên chiếc đĩa kim loại trên đỉnh đột nhiên mở ra. Từ những lỗ tròn hiện ra bốn tấm lụa dài màu đen, trắng, đỏ, xanh được gấp đôi, được treo trên bốn cái móc hình vòng. Chúng từ từ rủ xuống mắt An Vô Cữu.
Những tấm lụa này trông rất giống đạo cụ ảo thuật, nhưng An Vô Cữu nhận thấy chất lượng dệt của những tấm lụa này không tốt lắm – chúng được dệt dày mỏng không đều, một số chỗ mỏng đến mức trong suốt và đứt ngay khi kéo mạnh, trong khi một số chỗ khác thì dày, nói chung là khác nhau rất nhiều.
“Đây là một bài kiểm tra nho nhỏ ta dành cho ngươi, không khó lắm đâu. Mấy dải lụa dài này chính là đạo cụ. Giờ ta sẽ nói cho ngươi một số điều kiện: thứ nhất, nếu một trong số những dải lụa này chạm vào mặt nước, sau 20 phút nước sẽ thấm hết vào cả dải lụa. Ngươi có bốn dải lụa ngoại trừ màu sắc khác nhau thì đều giống nhau như đúc, ngươi có thể kéo chúng đến từng độ cao khác nhau. Nhưng mà, ta phải nhắc ngươi một chút, những dải lụa này được dệt không đều tay, chỗ mỏng chỗ dày, tốc độ ngấm nước mỗi chỗ cũng khác nhau.”
“Thư hai, cũng là thứ ta muốn thử thách ngươi: Ngươi phải tính được 22 phút 30 giây mà không dùng bất kỳ dụng cụ tính thời gian nào. Ấn nút màu lục nghĩa là bắt đầu tính giờ, ấn một lần nữa coi như tính giờ xong.”
“Ngươi có thể bắt đầu và kết thúc bất kỳ lúc nào. Nếu khoảng thời gian tính được chênh lệch hơn kém 3 giây so với 22 phút 30 giây, vậy thì, ta xin lỗi, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội tự cứu mình, chỉ có thể giao sinh mạng của mình cho người ở ngoài, hoặc là bị giật điện chết ở nơi này, trở thành một tiêu bản của ta mãi mãi mà thôi.
Dường như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của An Vô Cữu, vì sau khi nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu.
“Ta tốt bụng nhắc ngươi một câu nhé. Đừng có dùng nhịp tim của ngươi để tính thời gian, cơ thể ngươi ngâm trong nước đá nên nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, nhịp tim cũng sẽ càng ngày càng chậm đi.”
Nước đá vẫn liên tục đổ xuống, mấy viên đá nổi dập dềnh bên hông An Vô Cữu.
“Nghĩ cách gì đó đi.” Giọng con thỏ lanh lảnh, sắc nhọn. “Hoặc là nghĩ di ngôn của bản thân đi, sau khi trò chơi kết thúc, ta sẽ chuyển lời cho những đồng đội may mắn còn sống sót của ngươi hộ cho, để bọn chúng cảm nhận được hối hận là như thế nào.”
“Nhưng mà cũng chẳng có cơ hội đâu, nước vẫn đang chảy nè, có khi mấy người ngoài kia rơi vào thôi miên hoàn toàn rồi. Một lúc nữa, đến khi nước sắp tràn qua đầu ngươi, những người không tỉnh khỏi thôi miên cũng sẽ chết não, ngươi sẽ không cô đơn chết đâu.”
An Vô Cữu chẳng thèm nghe hắn ta nói nữa. Bây giờ những gì con thỏ nói chỉ là đòn tâm lý mà thôi, hắn ta muốn đánh gục ý chí của cậu, để hắn có thể tay không chiến thắng cậu.
Nhưng chỉ một lát sau khi con thỏ vừa dứt lời, cột nước đang đổ xuống không ngừng vậy mà ngừng lại thật.
Đường ống bị chặn, nước đá không đổ vào nữa.
An Vô Cữu đứng trong nước đột nhiên nở nụ cười, cất tiếng với con thỏ bây giờ đang im lặng.
“Đừng nên xem thường ý chí của những người sống sót.”
—
Thẩm Thích cảm thấy có thứ gì đó đang kiểm soát ý thức của mình.
Sau khi An Vô Cữu bị di chuyển tức thời và đi xuống khỏi khán đài, từ từ lại gần, cuối cùng đứng trước mặt anh, hắn ta liền nhặt bông hoa trên đùi anh lên và xoay xoay nhành hoa trong tay.
“Xem hay không?” Hắn ta giương mắt lên, ánh mắt chuyển từ cánh hoa trắng như tuyết sang mặt Thẩm Thích.
Khuôn mặt, biểu cảm, ánh mắt, ánh sáng trong mắt, độ cong khóe môi khi cười, hình xăm trên người, cách đứng của cậu ta…
…hoàn toàn giống An Vô Cữu.
Nhưng hắn ta không phải An Vô Cữu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta, sự mừng rỡ trào dâng trong lòng Thẩm Thích khiến anh bị mê hoặc trong chốc lát, nhưng anh cũng thấy rõ được người đứng trước mặt mình này không phải An Vô Cữu.
Nếu An Vô Cữu bước ra từ một cái lồng khác, cậu ấy sẽ nghi ngờ đứng trên sân khấu quan sát một lúc, chứ sẽ không đi thẳng về phía anh như thế này.
Cậu ấy chẳng có lý do gì phải làm thế, cũng chẳng có động cơ gì cả. Thẩm Thích hiểu rõ, bây giờ bản thân còn chẳng được tính là ai đó quá đặc biệt đối với An Vô Cữu.
Huống chi, An Vô Cữu lương thiện, muốn cứu sống tất cả mọi người, ánh mắt như ánh mắt của chúa cứu thế, sạch sẽ như nước thánh gột rửa hết tội lỗi của mọi người, cơ bản sẽ không thể che giấu được sự độc ác.
Nhưng kẻ này lại đang che giấu sự độc ác.
Anh vẫn không thể nào cử động được, không nói chuyện được, toàn thân tê liệt, chỉ có thể cử động được mỗi mắt và răng được thôi.
Kẻ đang đứng trước mắt anh này e rằng chính là An Vô Cữu giả mạo đã định giết Chung Ích Nhu.
“An Vô Cữu” đặt bông hoa vào túi áo trước ngực Thẩm Thích, chậm rãi đi quanh chiếc ghế của anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vai và lưng của anh.
Lúc hắn ta đến sau lưng anh, Thẩm Thích cố gắng chuyển động mắt mình. Nhìn bên phải, anh chỉ có thể thấy được bóng dáng người khác, nhưng anh nghe thấy tiếng bọn họ vỗ tay.
Nhưng bây giờ trên đài chẳng có một ai, con thỏ kia cũng đã biến mất.
Đột nhiên, tay của anh như thể đã bị một sức mạnh vô hình nào đó khống chế. Anh vô thức giơ tay lên, tự động làm động tác chuẩn bị vỗ tay.
Thẩm Thích cố gắng đấu tranh với tay của mình. Anh sợ rằng khi mình vỗ tay, cơ chế thôi miên sẽ được khởi động. Tay anh khó khăn nâng lên, nó khẽ run.
Để không bị thôi miên, Thẩm Thích khó khăn mở hàm răng của mình ra, sau đó cắn vào lưỡi.
Khoảnh khắc cơn đau dữ dội tràn ngập cơ thể, Thẩm Thích cảm thấy mọi bộ phận trên người mình đều được giải phóng. Bờ môi và hàm răng bị tê liệt lúc trước của anh thả lỏng, thanh quản căng cứng như bị đóng băng cũng dần khôi phục lại được.
“Cậu… Cậu…”
Thấy Thẩm Thích cất tiếng, trên mặt “An Vô Cữu” tràn đầy ngạc nhiên. Hắn ta quay ra đối mặt với Thẩm Thích, dùng gương mặt giống y hệt An Vô Cữu lại gần anh, ôm lấy hai má anh.
“Anh nói chuyện được rồi!”
Trên mặt hắn ta ngập tràn ý cười. Cậu ta ôm nhẹ Thẩm Thích, “Anh còn có thể nói chuyện ư? Rõ ràng tôi đã cho anh uống thuốc thôi miên cơ mà, thật không hổ là A01 của tôi.”
Quả nhiên.
Môi Thẩm Thích khó khăn giật giật, “Cậu… Cậu đã đến.”
“An Vô Cữu” nửa quỳ xuống, hai tay đặt trên đầu gối của Thẩm Thích. Hắn ta giương mắt nhìn anh, ánh sáng lấp lóe trong đôi mắt hắn ta, mà sự độc ác không giấu được trong mắt hắn ta lúc trước cũng biến mất phân nửa, chỉ còn lại sự nhớ nhung.
“Đúng vậy, em đã đến rồi đây. Anh có vui không?”
Thẩm Thích hít sâu một hơi.
Anh muốn nói chuyện, nhưng anh lại cắn phải lưỡi của mình một lần nữa.
Lần này, sau khi cơn đau qua đi, môi của anh lại linh hoạt hơn một chút, như thể đang dần dần tan băng và khôi phục như cũ vậy.
“Tôi… Đương nhiên là tôi rất vui rồi.” Anh có thể nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ là rất chậm mà thôi. “Cậu kéo tôi dậy với, tôi… Tôi muốn đi ra ngoài với cậu.”
“Khó lắm đấy,” “An Vô Cữu” trước mắt anh nở nụ cười, chỉ những người khác. “Những người khác vẫn đang muốn xem buổi biểu diễn mà. Nếu chúng ta lại đánh lẻ chuồn mất, bọn họ sẽ cười chúng ta mất.”
Sự tinh tế và ngọt ngào trong mắt hắn ta không ngừng nhắc Thẩm Thích về một điều.
“Được thôi…” Thẩm Thích cũng gượng cười, “Cậu không thích bọn họ cười chê cậu, đúng không?”
“An Vô Cữu” suy nghĩ một chút. Lúc im lặng, khóe miệng hắn ta sẽ hơi hướng xuống, như thể hắn đang nhớ lại một chuyện không vui lắm vậy. Cuối cùng, hắn đáp một câu không liên quan.
“Chỉ là em không thích bị bọn họ lừa mà thôi.”
Nói xong, hai tay đang đặt trên đùi Thẩm Thích của “An Vô Cữu” vô thức nắm chặt lại, ngón tay như thể muốn bấu vào sâu trong da thịt anh.
Cơn đau này khiến đôi chân tê liệt của Thẩm Thích hơi có cảm giác trở lại, nhưng vẫn chưa đủ.
Nhưng cảm giác này không tiếp tục quá lâu. “An Vô Cữu” cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi hồi ức, hai tay hắn cũng buông lỏng. Đam Mỹ Hài
“Khiến anh bị đau rồi.” Cậu ta cúi đầu, vuốt lại chỗ quần bị nhăn.
“Lúc đầu em không định chạm vào anh đâu. Hắn ta nói rằng em không thể chạm vào anh.”
“Hắn?” Thẩm Thích thả nhẹ giọng một chút, dẫn dắt hỏi, “Hắn ta là ai?”
“Hắn là…” Biểu cảm của An Vô Cữu giả mạo có chút cay đắng, “Hắn là cha của chúng ta, là chủ nhân của trung tâm thu nhận này.”
Thẩm Thích nhíu mày.
Cha của… chúng ta?
Người trước mắt anh rốt cuộc là người yêu hay là em trai của A01?
Anh nở nụ cười, “Em không cần phải để ý đến hắn, hắn không thể quyết định được đâu.” Thẩm Thích dịu dàng nhìn “An Vô Cữu” trước mặt. “Em không cần sợ.”
“An Vô Cữu” cũng nhìn anh, biểu cảm hơi mê man, dường như không thể hiểu được sự dịu dàng của anh. “Anh không lừa em đấy chứ?”
Thẩm Thích im lặng một chút, sau đó tiếp tục mỉm cười, giọng vẫn dịu dàng như trước, từng bước dẫn dắt cậu ta.
“Sao có thể chứ? Nếu anh lừa em, thế thì em cứ việc đẩy anh ngã như khi em bắt nạt anh hồi còn bé ấy.”
“Hồi bé em đâu có làm thế đâu, anh dễ giận em lắm,” mặc dù nói vậy, cậu ta vẫn bật cười. “Nhiều nhất cũng chỉ dám khóc đánh anh mấy lần thôi.”
“Cũng được mà, em cứ đánh anh, cứ đẩy anh ngã, anh sẽ không giận đâu.” Thẩm Thích chân thành nhìn vào mắt cậu ta, dẫn dắt cậu ta. “Không tin thì em cứ thử xem?”
“An Vô Cữu” nhìn anh chằm chằm, thử thăm dò nâng tay lên, nhưng cuối cùng vẫn quyết định thả xuống.
Giọng cậu ta đượm vẻ hoài nghi, cậu ta trừng mắt nhìn anh, “Em thấy hôm nay anh có vẻ khang khác.”
Trái tim Thẩm Thích rơi xuống.
Anh thay đổi biểu cảm, cười gằn với “An Vô Cữu” trước mặt mình.
“Sao vậy? Mãi mới tốt bụng với mày một tí, thế mà mày đã không thích rồi à?”
“An Vô Cữu” sững sờ một giây, biểu cảm hoài nghi trên mặt dần biến thành thất vọng.
Thẩm Thích cố tình nhíu mày, “Đừng có thể, anh không thích vẻ mặt này của em đâu.”
“Đúng là anh vẫn chẳng thay đổi gì cả, anh vẫn luôn giận tôi! Tôi đã làm nhiều thứ cho anh đến thế cơ mà!” Cảm xúc của cậu ta dần mất khống chế. “Vì sao anh lúc nào cũng lạnh lùng như vậy? Vì sao chứ?”
Chưa nói xong, Thẩm Thích đang ngồi trên ghế đã bị “An Vô Cữu” nhấc chân đạp một cước. Cả người anh ngã ngửa ra sau.
Cơn đau kịch liệt từ lưng truyền đến toàn thân, anh cảm giác tứ chi tê liệt dần dần có ý thức. “An Vô Cữu”, như trong dự liệu của anh, vẫn đang đắm chìm trong đau khổ. Thấy anh ngã trên mặt đất, cậu ta tiến lên nắm lấy cổ áo anh, vừa phẫn nộ vừa đau đớn.
“Các người đều gạt tôi! Đều đang gạt tôi! Bọn họ cũng vậy! Anh cũng vậy!”
Thẩm Thích giật giật ngón tay.
“Đáng chết, tất cả đều đáng chết…”
Ngay lúc cậu ta đang tự lẩm bẩm, một đôi tay vòng qua ôm “An Vô Cữu” vào lòng.
“Anh nói đùa thôi mà, sao em lại tức giận như thế chứ.”
Giọng nói dịu dàng của Thẩm Thích quanh quẩn bên tai cậu ta. Trong cơn đau đớn toàn thân, anh chậm rãi đứng dậy, sau đó cũng đỡ cả “An Vô Cữu” dậy, trấn an cậu ta, đồng cảm với cậu ta.
“Bọn họ lừa em, thế thì anh giúp em đánh bọn họ nhé.”
Nói xong, Thẩm Thích bèn kéo tay cậu ta, chậm rãi đến bên cái ghế của Ngô Du, đánh mạnh vào sau vai cậu ta.
Sau một lát, Ngô Du đang im lặng nhìn sân khấu trống rỗng đột nhiên tỉnh táo lại, trừng mắt nhìn anh.
—
Cột nước lại dừng lại một lần nữa.
Lần này cách lần trước năm phút.
An Vô Cữu nhìn dải lụa trước mặt, giơ tay lên, kéo dải lụa trắng xuống. Cậu kéo sao cho dải lụa bị gấp đôi, mà cả hai đầu của dải lụa đều phải chạm vào mặt nước và đồng thời cùng bị ướt. Ngay sau đó, cậu dùng tay còn lại kéo dải lụa đỏ xuống, nhưng mà kéo nó sao cho nó không còn gấp làm đôi nữa mà một đầu thì bị kẹt ở móc, một đầu thì chạm vào mặt nước, để nó chỉ bị ngấm nước từ một đầu. Sau đó, cậu ấn nút màu xanh lục.
“Chưa gì đã muốn bắt đầu thử thách rồi hả? Ngươi chỉ có một cơ hội thôi.”
“Người bên ngoài sẽ đến cứu tôi.” An Vô Cữu nhìn chằm chằm dải lụa gấp đôi màu trắng.
“Tôi cũng sẽ thắng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc đầu tôi định viết xong cơ, nhưng mà tôi không có thời gian, tay tôi cũng bị tê nữa nên tốc độ đánh máy cũng chậm lại.
Editor:
Giải thích phần xưng hô hơi loạn của chương này:
1. Lúc đầu mình gọi “An Vô Cữu” là “hắn ta” vì Thẩm Thích chưa biết thằng này là ai, chỉ biết nó ác. Sau khi Thẩm Thích nhận ra vai trò của nó thì anh chuyển sang thao túng tâm lý nó, nên mình đổi nó thành “cậu ta” cho nó hợp lí.
2. Có lúc Thẩm Thích xưng anh gọi em với nó, có lúc anh xưng mày tao, mình để thế vì một người ngược đãi tâm lý người khác (abuser) sẽ thay đổi cách nói từ nhẹ nhàng sang bạo lực rồi lại sang nhẹ nhàng. Nói chung, Thẩm Thích đang bạo hành tâm lý thằng nhỏ để thao túng nó để thoát đó:)))