Chung Ích Nhu nhướng mày nghi hoặc. Không còn nhiều thời gian, An Vô Cữu bèn đi thẳng xuống khỏi bục số 2, sau đó chủ động đứng dưới bục số 3 của cô để trao đổi.
Lúc đầu cậu định lấy điểm cao bằng cách kéo dài khoảng cách điểm số giữa cậu và Thẩm Thích thành 2 điểm, nhưng giây cuối cùng, An Vô Cữu lại đoán được Dương Nhĩ Từ đã nhìn ra mục đích của mình.
Mặc dù cậu không cạnh tranh như những người khác, nhưng đứng im tại chỗ nhìn những người khác chọn chính xác là cách tốt nhất để quan sát.
Nhưng sau khi Dương Nhĩ Từ bịt mắt thì Chung Ích Nhu mới bắt đầu giành vị trí của người bắt chim, còn vòng trước thì chưa làm, nên cô mới nằm ở điểm mù của Dương Nhĩ Từ.
Cậu đành phải lùi một bước để lừa cô ta một chút vậy.
Lúc Thánh Âm hỏi người bắt chim đằng sau lưng là ai, Dương Nhĩ Từ có vẻ phân vân một lúc, không nói ngay đáp án.
Vậy có nghĩa là, chiến thuật đổi chỗ có hiệu quả.
“An Vô Cữu.” Dương Nhĩ Từ cuối cùng cũng đáp.
Chung Ích Nhu vui vẻ nhảy lên, còn ra hiệu đập tay với An Vô Cữu. Nhưng An Vô Cữu nhớ Thánh Âm đã nói rằng bọn họ không thể phát ra âm thanh, mà cậu cũng không muốn gạt đi niềm vui của cô, nên cậu khẽ duối tay chạm vào tay của cô.
Dương Nhĩ Từ tháo dải băng bịt mắt xuống rồi nhìn về đằng sau, trong đôi mắt là một chút ngạc nhiên. Chung Ích Nhu thì lại rất vui, cô còn thả một chiếc hôn gió tao nhã về phía Dương Nhĩ Từ vừa thua trận.
“Trong ván này, những người ngoài lồng đã thắng. Chim trong lồng bị trừ 5 điểm, người bắt chim được cộng 5 điểm, những người bên ngoài lồng còn lại được cộng 3 điểm. Số điểm của mỗi người chơi hiện tại: người chơi An Vô Cữu và người chơi Thẩm Thích có 13 điểm, người chơi Chung Ích Nhu có 5 điểm, người chơi Dương Nhĩ Từ có âm 5 điểm, những người chơi còn lại có 3 điểm.”
“Ván thứ tư xin được bắt đầu. Mời người bắt chim của ván thứ ba – Chung Ích Nhu – bước vào trong lồng, đứng quay mặt về phía cửa lồng và bịt mắt lại.”
Chung Ích Nhu làm theo. Khi cô đã thực sự đứng vào vị trí của chim trong lồng, niềm vui sau khi thắng lợi đã giảm đi một nửa – bởi vì, đứng ở đây, cô rất có thể sẽ gặp phải người bắt chim là An Vô Cữu hoặc Thẩm Thích.
“Mời chim trong lồng nói ra một số.”
Chung Ích Nhu nghĩ ngợi. “3.”
Người bắt chim phải đứng ở bục số 1 mới có thể đi 3 bước để đến được vị trí sau lưng cô.
Đây là ván cuối cùng, mà đối với Chung Ích Nhu, đây còn là một ván quan trọng để Chung Ích Nhu phản công lại.
Một khi thắng, cô sẽ được cộng thẳng 10 điểm thành tổng là 15 điểm, đứng ở hạng nhất trong số toàn bộ người chơi, sẽ lập tức thắng trò chơi khởi động lần này.
Nhưng nếu thua bởi bất kỳ người chơi nào khác không phải An Vô Cữu và Thẩm Thích, khiến cho 5 điểm đó không thuộc về An Vô Cữu hoặc Thẩm Thích, bọn họ sẽ phải chơi thêm một ván nữa.
Bây giờ điểm của hai người đó đang bằng nhau. Nếu bọn họ định kết thúc trò chơi ngay vòng này, nhất định một người phải đứng vào vị trí của người bắt chim, người còn lại thì đứng ở vị trí người ngoài lồng bình thường, như vậy mới có thể tạo ra khoảng cách giữa điểm số của hai người được.
Nhưng ai sẽ cướp được vị trí này thì Chung Ích Nhu không chắc lắm.
“Những người ngoài lồng đã di chuyển xong.”
Bây giờ Chung Ích Nhu mới phát hiện rằng thời gian tự hỏi lúc làm chim trong lồng hóa ra trôi nhanh đến vậy.
“Chim trong lồng, người bắt chim sau lưng là ai?”
Dường như cô đã sử dụng hết thời gian của mình để hít thở sâu, sau đó đưa ra đáp án vào giây cuối cùng.
“Thẩm Thích.”
Vài giây tạm dừng của Thánh Âm đối với Chung Ích Nhu dài dằng dặc như vài năm vậy.
“Chim trong lồng, mời quay về phía sau nhìn.”
Nhất định là phản công thành công, đúng không?
Chung Ích Nhu tháo dải băng bịt mắt xuống, quay mặt lại.
Phía sau cô là An Vô Cữu đang đứng nghiêm chỉnh với biểu cảm hiền lành hết sức.
Chung Ích Nhu buồn bực tự nhéo mình rồi dậm chân, gót giày cao gót gõ trên mặt sàn, sau đó tức đến mức cứ thế ngồi xổm xuống.
“Chỉ một bước nữa thôi! Chỉ một bước thôi đó! Ôi tức chết tôi mất.”
Thấy cô như vậy, ánh mắt của An Vô Cữu ánh lên vẻ hối lỗi. Cậu bất đắc dĩ mở tay về phía cô, dịu dàng hỏi, “Vì sao lại chọn Thẩm Thích?”
“Ừ, tại sao?” Thẩm Thích đứng cạnh An Vô Cữu ở bục số 2. Anh cũng ngồi xổm xuống, sau đó nhìn thẳng vào mắt Chung Ích Nhu.
Chung Ích Nhu ảo não. Bản thân cô còn nghĩ mình sẽ một bước từ xe đạp hóa motor, hóa ra cả xe đạp cả chìa đều không cánh mà bay.
“Lúc đầu tôi đã định chọn An Vô Cữu, bởi vì có vẻ cậu không có mong muốn thắng cuộc cho lắm, nhưng mà nghĩ ngợi một hồi thì tôi lại nghĩ lại – nhỡ cậu có thì sao? Cậu là cái người chẳng ai có thể đoán được.”
“Sau đó, tôi cảm thấy nếu cậu muốn thắng thì An Vô Cữu có lẽ sẽ nhường cậu, cho cậu vị trí thứ nhất này. Đằng nào thì cậu ấy cũng là một người giỏi giấu diếm khả năng của mình mà.”
“Không ngờ,” Chung Ích Nhu lắc đầu, đứng lên, phát hiện Ngô Du hay thích giả ngầu đang cười, “cậu làm tôi thất vọng quá, Thẩm Thích ạ.”
Thẩm Thích cũng đứng lên, nhưng suy nghĩ vẫn còn đang neo lại ở câu trước của Chung Ích Nhu. “Cậu ấy nhường tôi?”
“Tại sao không phải là tôi nhường cậu ấy?”
An Vô Cữu lập tức phủ nhận, “Tôi thắng bằng bản lĩnh của mình.”
Chung Ích Nhu thở dài, rời khỏi lồng chim.
“Thôi quên đi. Đằng nào 5 điểm của tôi cũng là do An Vô Cữu đưa, coi như tôi trả lại vậy.”
Sau khi cô rời khỏi lồng chim, Thánh Âm lại cất lên một lần nữa.
“Trò chơi kết thúc.”
Lồng chim đan bằng tơ vàng to lớn kia biến mất, chỉ có Thánh Âm còn lại trong đại sảnh đang tuyên bố kết quả cuối cùng.
“Điểm số của những người chơi hiện tại là: An Vô Cữu có 18 điểm, Thẩm Thích có 16 điểm, Ngô Du, Nam Sam và Josh có 6 điểm, Chung Ích Nhu có 0 điểm, Dương Nhĩ Từ có âm 2 điểm.”
“Chúc mừng người chơi An Vô Cữu đã đạt được vị trí nhất trong trò chơi khởi động này.”
Trò chơi đúng là một vở kịch khôi hài như vậy đấy.
Dương Nhĩ Từ – người đã đủ thông minh để nhận ra quy tắc thật sự của trò chơi từ ván đầu tiên – lại ít điểm hơn những người chơi chẳng làm gì suốt cả trò chơi tận 8 điểm. Còn Chung Ích Nhu – người chỉ còn cách thắng lợi một bước nữa thôi – lại chỉ có 0 điểm.
Trong tầm tay của An Vô Cữu xuất hiện một hộp quà màu xanh.
“Xin chúc mừng! Bạn có thể mở phần thưởng của mình trước khi trò chơi được khởi tạo.”
An Vô Cữu hơi bất ngờ. Lần này lại ngược lại ư?
Cậu giơ tay ra chạm vào cái hộp màu xanh kia. Hộp quà tự động mở ra cùng với một khúc nhạc vui tươi, bên trong là rất nhiều ruy băng nhiều màu sắc và giấy kim tuyến vàng.
Những thứ này bắn ra quá đột nhiên, rơi hết lên mặt An Vô Cữu, khiến cậu hơi ngơ ngác một chút.
Trong hộp có hai tấm thẻ có chữ [Khen thưởng] màu đỏ.
Cậu cầm lấy hai tấm thẻ rồi lật ngược lại. Một tấm viết [Lựa chọn hình thức đối kháng], cái còn lại thì viết [Thẻ Easter Egg]*.
(*) Easter Egg: cụm từ dùng để nói về một chi tiết hoặc một điều thú vị gì đó được tác giả giấu một cách tinh tế trong game, phim, truyện để tăng phần thú vị cho người chơi hoặc người xem.
Thánh Âm cất tiếng, “Người chơi An Vô Cữu, thời gian thưởng đã được mở. Để bảo vệ phần thưởng của bạn, trong khoảng thời gian tiếp theo, những người chơi khác có mặt sẽ không thể nghe được lời bạn nói cho đến khi khoảng thời gian thưởng kết thúc.”
Cũng nhân đạo phết.
“Vui lòng chọn hình thức đối kháng cho trò chơi chính thức trong hai lựa chọn dưới đây.”
Trước mặt An Vô Cữu nhanh chóng xuất hiện một dòng chữ.
[1. Chiến đấu cá nhân (mỗi người chơi tự chiến đấu), 2. Chiến đầu theo đoàn đội (người chơi được ngẫu nhiên chia thành hai đội, đội thắng đi tiếp, đội thua bị đào thải)]
“Ngẫu nhiên…” Giọng An Vô Cữu rất nhẹ, cũng rất khẽ.
Lần này cậu chiến thắng chính là để lựa chọn hình thức chiến đấu theo đoàn đội.
Nhưng cậu đã coi nhẹ quy tắc lập đội rồi. Nếu lập đội ngẫu nhiên, cậu sẽ không thể đoán được tình huống lập đội sẽ như thế nào.
Vô tình, trong đầu cậu lại xuất hiện cảnh tượng 24 tiếng sau khi quay lại hiện thực kia.
Nảy sinh cảm tình ở trong [Thánh Đàn] hết sức nguy hiểm đối với lý trí của người ta.
Cậu sẽ bị lừa gạt, sự quyết đoán sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí, cậu còn có thể bị chết.
An Vô Cữu đã rõ.
“Chiến đấu cá nhân.” Cậu ngẩng đầu lên.
“Chắc chắn chưa?”
Cậu gật đầu. Cậu bỗng nhiên muốn hỏi liệu có khả năng xảy ra hình thức đấu đội không theo nhóm trong tương lai hay không, nhưng cậu nhanh chóng từ bỏ câu hỏi này.
Bởi vì cái này rất không công bằng.
“Tốt. Phần thưởng thứ hai của bạn là một thẻ Easter Egg khá hiếm, nghĩa là bạn rất may mắn.”
Thế à? An Vô Cữu nghi ngờ lời nói của Thánh Âm.
“Nhưng việc có được dùng Easter Egg hay không phụ thuộc vào việc liệu bạn có thể sống sót qua vòng chơi này hay không. Nếu không, nó sẽ mất đi hiệu lực.”
Quả nhiên.
“Vậy thì tiếc thật. Không thể chuyển nhượng cho những người khác được ư?”
“Không thể chuyển nhượng, nhưng bạn có thể ủy thác người khác dùng thẻ hộ bạn. Một thẻ Easter Egg có ba lần sử dụng. Nếu bạn đủ may mắn, bạn có thể rút được một thẻ kỹ năng đặc biệt có thể sử dụng trong bất kỳ trò chơi nào tại Thánh Đàn, nhưng bạn chỉ được phép sử dụng một lần thôi.”
“Ví dụ là,” nó nói ra một thẻ kỹ năng hết sức hấp dẫn, “Thẻ sống lại. Thẻ này là một thẻ có độ hiếm SSS, nhưng cũng không phải một thứ không thể rút được.”
An Vô Cữu bỗng cảm thấy Thánh Âm hơi giống những kẻ bán hàng đa cấp cực đoan. Nó nói rất hấp dẫn mê hoặc, nhưng tỷ lệ rút trúng lại gần như bằng không vậy.
“Được rồi.” An Vô Cữu đáp cho có lệ, “Chỉ cần tôi sống sót qua vòng này thì tôi có thể rút thẻ Easter Egg lúc nào cũng được, đúng không?”
“Đúng vậy, chỉ cần bạn sống sót qua vòng chơi này.” Thánh Âm lại nhấn mạnh. “Nhưng cụ thể việc bạn rút được thẻ hiếm, thẻ bình thường hay thẻ trống đều phụ thuộc vào vận may hết.”
An Vô Cữu vẫn luôn cho rằng bản thân là một người cực xui xẻo.
Nên cậu không thấy kích động lắm, chỉ nhận lấy cái thẻ Easter Egg quý giá này.
“Thời gian thưởng kết thúc.”
Hạn chế âm thanh đối với những người khác cũng vừa kết thúc. Thánh Âm tuyên bố, “Người chơi An Vô Cữu lựa chọn hình thức chiến đấu cá nhân.”
Những người khác có vẻ như cũng không ngạc nhiên hay phản đối lựa chọn của An Vô Cữu cho lắm. Khác với vòng chơi trước, những người chơi của vòng này không giống vậy cho lắm, nhìn qua thì không có vẻ ác liệt và lỗ mãng như những người kia.
“Bắt đầu khởi tạo trò chơi chính thức.”
Đại sảnh chỗ bọn họ đang đứng nhanh chóng nát vụn thành những hạt ánh sáng như thể thế giới bị hủy diệt, nhưng cũng rất nhanh sau đó, những hạt ánh sáng ấy lại tụ lại thành một thế giới hoàn toàn mới.
An Vô Cữu híp mắt thích ứng với ánh sáng. Giống với đại sảnh hào nhoáng chứa lồng chim lúc nãy, nơi này cũng tối tăm, tầm nhìn bọn họ bị hạn chế.
Dường như bọn họ đã khởi động lại ở một căn phòng tối nhỏ bé. Chỗ này không có cửa số, chỉ có những dải ánh sáng xanh hắt ra từ chỗ nối giữa mép trên cùng của bốn bức tường và mép trần.
Ngoại trừ cái này, toàn bộ căn phòng chỉ có một màn hình tối đen cực lớn và một bàn phím ảo làm từ hình chiếu.
“Chỗ này đáng sợ thật…” Chung Ích Nhu ôm hai tay, cảm thấy xung quanh đều ngập tràn khí lạnh. Cô vừa cảm thán rằng lẽ ra hôm nay không nên mặc quần áo ngắn tay thì lại sờ thấy trên tay là vải chứ không phải da người. Cúi đầu, cô bỗng thấy bản thân đang mặc áo blouse trắng.
An Vô Cữu cũng cảm thấy không khí có vẻ không ổn lắm.
Đặc biệt là, không khí ở đây đặc quánh, lại còn thoang thoảng mùi máu và phân trộn lẫn.
“Khá lạnh.”
Cậu nghe thấy giọng Thẩm Thích, sau đó cảm nhận được một người đang lại gần cậu, đứng tay chạm tay với cậu.
Thánh Âm lại cất lên.
“Chào mừng mọi người bước vào trò chơi lần này, trò chơi lần này có tên là ‘Trung tâm trẻ bị bỏ rơi’.”
“Đây là một trung tâm từ thiện, che chở và nuôi dưỡng trẻ sơ sinh và trẻ em bị bỏ rơi. Trung tâm này là một tòa nhà có kết cấu giống chùa với năm tầng. Do một số tai nạn đã xảy ra, hệ thống an ninh của trung tâm bị sập và toàn bộ tòa nhà đã bị đóng cửa. Các bạn là những người bị mắc kẹt trong đó, và những người thoát khỏi tòa tháp trong vòng 72 giờ sẽ được coi là [Những người sống sót] trong vòng chơi này.”
“Tôi có một câu hỏi.”
Đạo sĩ Nam Sam nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói gì bây giờ chậm rãi giơ tay lên, “Trong trạng thái đóng cửa hoàn toàn thế này thì thoát ra ngoài kiểu gì? Bây giờ đang ở đâu bọn tôi còn chẳng biết nữa là.”
Ngữ điệu của anh ta khá tùy tiện, khác với ấn tượng về đạo sĩ trong tưởng tượng của An Vô Cữu.
“Mọi người được khởi tạo lại tại tầng một của Trung tâm.” Thánh Âm nói, “Mặc dù hệ thống an ninh đã sập, nhưng Trung tâm này có một hệ thống dự phòng cho trường hợp khẩn cấp. Nhập chuỗi khóa* bí mật vào máy chủ ở tầng năm sẽ mở ra một lối đi an toàn dẫn mọi người lên tầng thượng. Mọi người có thể rời đi từ tầng thượng.”
(*) Key: một chuỗi ký tự giống mật khẩu để mở khóa một hệ thống nào đó
“Chuỗi khóa bí mật này có năm phần, được cất ở trong một căn phòng ở mỗi tầng trong số năm tầng. Mọi người phải đi từng tầng để sưu tập những manh mối về chuỗi khóa để mở ra cánh cửa dẫn đến sự sống sót.”
“Quy tắc trò chơi chỉ có vậy. Trong trò chơi cũng sẽ xuất hiện những hướng dẫn dựa theo tiến độ của trò chơi. Mời mọi người chuẩn bị sẵn sàng, mọi thứ sắp bắt đầu.”
An Vô Cữu nhíu mày.
Nghe quy tắc thì có vẻ như trò chơi lần này không có đường đỏ đường đen làm lục đục nội bộ.
Chẳng lẽ chỉ đơn giản là thu thập manh mối sau đó rời khỏi Trung tâm nuôi trẻ bị đóng cửa, không còn những khó khăn nào khác sao?
Trên đầu bảy người bọn họ đã bắt đầu xuất hiện số đếm ngược màu trắng. Còn 5 giây.
Sau khi đếm ngược kết thúc, xung quanh bọn họ không thay đổi lớn lắm, nhưng lại khá giống trò Chim trong lồng lúc nãy. Trong không gian trống rỗng bỗng xuất hiện âm nhạc, sau đó một giọng nữ dịu dàng hiền từ bắt đầu cất lên.
Là một bài hát ru.
“Ngủ đi, ngủ đi,
Con yêu của mẹ,
Bàn tay của mẹ đang nhẹ nhàng đung đưa,
Chiếc nôi đưa con vào giấc ngủ,
Ngủ trong nôi, ấm áp và yên bình…”
Rõ ràng đây là một bài hát ấm áp, nhưng trong khoảnh khắc này, trong căn phòng ngập tràn ánh sáng xanh ma quái này, cảm giác của bọn họ đã khác hẳn.
“Chỗ này lạnh thật đấy, chúng ta phải đi ra ngoài từ đây hả?” Giọng của Josh hơi run rẩy, có vẻ như cậu ta cũng không hoàn toàn hiểu rõ về loại trò chơi sinh tồn này.
An Vô Cữu lên tiếng an ủi cậu ta, “Đúng vậy, bây giờ không biết rời khỏi phòng này có khó không, nhưng chúng ta có tận bảy người, tất cả mọi người cố gắng chắc sẽ giải được câu đố mà thôi.”
Lời an ủi của cậu khiến Josh bình tĩnh lại hơn chút, “Cảm ơn anh, tôi bị sợ không gian kín nên hơi nhát gan.”
“Không sao, chắc chắn là có thể ra ngoài mà.”
Thẩm Thích đang dính vào người An Vô Cữu không vui cho lắm, nhưng anh không phát hiện ra mình không vui, chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi.
Vì thế, anh dùng ngón tay chọc chọc vào vai An Vô Cữu, “Này.”
An Vô Cữu quay đầu, ngẩng mặt nhìn Thẩm Thích. Ánh sáng xanh quỷ dị chiếu lên mặt anh, thế mà lại hài hòa đến lạ.
Thẩm Thích há miệng thở dốc, cố ý giả giọng trẻ con, nói, “Em cũng sợ lắm anh à.”
An Vô Cữu bây giờ rốt cuộc mới cảm thấy lạnh, da gà da vịt nổi hết cả lên.
“Anh nghĩ tôi tin anh à?”
Chung Ích Nhu đứng sau lưng bọn họ khẽ nhắc Thẩm Thích, “Đừng bức cậu ta biến thành cái loại tính cách kia, tôi xin cậu đấy.”
Ngô Du cũng lạnh nhạt tiếp lời, “Đồng ý.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lỗi đánh máy trước đây làm cho mọi người hiểu lầm, trong một số trò chơi thật sự có NPC*, nên sẽ có những tình huống không giống nhau
(*) NPC – non-playable character: nhân vật trong trò chơi không phải người chơi, ví dụ trong trò chơi thế giới mở thì những người bán hàng, những người dân trong thành phố, những người giao nhiệm vụ… do máy chủ điều khiển sẽ là NPC.