Nghe câu đó, Ngô Du biến sắc.
“Anh…” Cậu ta nhìn chằm chằm An Vô Cữu, “Anh đoán đấy à?”
“Nhìn phản ứng của cậu thì xem ra tôi đoán đúng rồi,” An Vô Cữu nhướng mày, cười. “Tôi còn cứ tưởng cậu cố ý để lộ cho tôi thấy ấy chứ.”
Nhưng cậu không thể tiếp tục nói được, bởi vì cậu đã bị Ngô Du kéo sang phòng khác.
“Làm thế nào mà anh lại đoán được?” Ngô Du bỏ mũ xuống, gãi gãi mái tóc ngắn đỏ rực của mình, sau đó lại đội mũ lên. “Tôi thể hiện rõ lắm hả?”
An Vô Cữu không cười, chỉ đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một lần. Cậu không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta, chỉ lãnh đạm đáp, “Nếu tôi mà là Dương Minh, bây giờ cậu đã chết chắc rồi.”
Biểu tình trên mặt Ngô Du lập tức thay đổi.
Nhưng rất nhanh sau đó, cứ như là đã đùa cậu ta thành công, An Vô Cữu cười rộ lên, “Đừng sợ, may là dây nguyền rủa của cậu không dính dáng gì đến tôi đấy.”
Căn phòng tối om, bên cạnh ghế sô pha chỉ có một ngọn đèn trắng lạnh lẽo. An Vô Cữu đi đến đó rồi ngồi xuống, tay trái chống lên thái dương, chân phải gác lên chân trái, sau đó dựa cả người lên đó.
“Nhưng đúng là cậu chưa cẩn thận thật.”
Ánh sáng lạnh lẽo nghiêng nghiêng chiếu xuống, như một tấm màn mỏng phủ lên nửa khuôn mặt của An Vô Cữu, chiếu lên xương trán, mũi, lông mi, khóe miệng và đường viền hàm sắc nét của cậu. Nửa gương mặt còn lại của cậu thì hoàn toàn chìm trong bóng tối khó lường được.
Vẻ đẹp bí ẩn quấn lấy người này.
“Nghe nói ngoại trừ tôi và Dương Minh, tất cả những người khác đều là người lạ – nói cách khác, trước khi cậu bước vào vòng chơi này, cậu chưa bao giờ biết đến Dương Minh.”
Giọng của An Vô Cữu thực ra rất dịu dàng, nên là nó luôn tạo cho người khác một loại ảo giác tốt đẹp.
“Ngay từ khi bắt đầu trò chơi khởi động, cậu và Lưu Thành Vĩ đã có xích mích không nhỏ, cũng suýt đánh nhau vài lần, nhưng sau khi nhận được nhân vật của mình, hầu như lần nào bạn cũng đối đầu với Dương Minh, bất kể là cố ý hay vô ý. Thậm chí, cậu còn để lộ thái độ thù địch với Dương Minh trước mặt chúng tôi.” An Vô Cữu nhẹ cười một tiếng. “Gã ta là nhân vật có ưu thế lớn nhất trong trận này lúc đó, lại có liên minh có giá trị vũ lực cao, sao cậu lại dám?”
Ngô Du đứng im tại chỗ, mím môi.
“Thời điểm ký hợp đồng, tôi đã muốn xem ai sẽ là người ra tay trước – hành động này có nghĩa là phá vỡ thế độc tôn của Dương Minh đối với cục diện trò chơi này. Người ngoài cuộc đương nhiên sẽ lựa chọn chờ để quan sát trước.” Con ngươi đen sâu thẳm của cậu nhìn chằm chằm Ngô Du đang đứng trước mặt mình, “Quả nhiên đó là cậu.”
“Nhưng mà…” Ngô Du dường như đang muốn biện hộ cho hành động của bản thân, “Vì sao không phải là ai khác đang giấu việc người mình nguyền rủa là Dương Minh? Anh cũng nói là gã có nhiều lợi thế như vậy mà, cứ thể hiện trực tiếp như vậy không phải quá rõ ràng ư?”
“Đương nhiên có khả năng đó.” An Vô Cữu ngửa đầu nhìn trần nhà, “Dùng phương pháp loại trừ để tính, tôi không phải người nguyền rủa Dương Minh, Ueno nhất định không phải, Lưu Thành Vĩ là người ba phải, gió chiều nào theo chiều đó, nhưng cũng không có khả năng giả vờ, không thể vừa nguyền rủa Dương Minh vừa thành một phe với gã được.”
“Còn Lão Vu… Thoạt nhìn có vẻ là một người tốt và lý trí, sẽ che giấu cảm xúc của mình, rất cẩn thận, nhưng ông ta nhiều lần lên tiếng phản bác Dương Minh. Xét tính cách của ông ta, ông ta càng có vẻ không phải người có đường đỏ hay đường đen nối với Dương Minh. Nếu ông ta thật sự nguyền rủa gã, nhất định ông ta sẽ cố gắng để không bị nghi ngờ. Cậu cứ đợi mà xem, đến khi ông ta công khai đường đen của mình, nhất định người đó sẽ chẳng có liên quan gì đến ông ta hết.”
“Như vậy thì chỉ còn Thẩm Thích, Chung Ích Nhu và cậu.” Nghĩ đến Thẩm Thích, tiêu điểm trong mắt An Vô Cữu tản dần ra. Bức bích họa trên trần nhà dần dần biến dạng rồi lan tràn như ảnh ảo trong kính vạn hoa, cuối cùng biến thành vô số cặp mắt như ngọc.
An Vô Cữu nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó ngồi thẳng dậy nhìn Ngô Du, “Tôi lười nghĩ tiếp lắm, nên tôi quyết định đi tìm ai đó dễ dọa một chút. Thế thì không phải là thử một lần là xong ư?”
Đối với sức quan sát và sự dám thử của chàng trai trước mặt mình này, Ngô Du chỉ cảm thấy thật đáng sợ.
“Nên là,” cậu ta hỏi, “Lúc trước anh thật sự giả vờ đấy à?”
An Vô Cữu cười, “Vậy thì kỹ năng diễn của tôi cũng quá tốt rồi. Tôi đang tự hỏi không biết tại sao mình lại trở nên tốt bụng như vậy đây – người khác muốn hại tôi, tôi còn hi vọng tất cả có thể cùng thắng hay không. Có lẽ là vì mới bước vào trò chơi này, nên là tôi vẫn chưa từ bỏ ý định đó.”
“Ở đây không có khả năng cùng thắng đâu.” Ngô Du nói.
“Đương nhiên có khả năng chứ.” Khóe miệng An Vô Cữu cong lên. “Chỉ là có người không xứng mà thôi.”
Ngô Du không nói gì.
“Này.”
Ngô Du lại ngẩng đầu lên, thấy mặt An Vô Cữu hết sức hiền lành, “Nói cho tôi đối tượng cậu yêu thầm đi.”
Ngô Du nhíu mày, nhưng chưa do dự lâu lắm đã nói đáp án cho An Vô Cữu.
“Thẩm Thích.”
An Vô Cữu lập tức bật cười, “Ra là anh ta.”
“Làm sao?” Ngô Du hỏi, “Anh muốn anh ta chết à?”
“Thực ra thì… trong nháy mắt có lúc tôi đã nghĩ đến điều đó.” An Vô Cữu ngáp một cái.
Nhưng bây giờ thì không thể chết được.
Ngô Du trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng, “Vậy anh cảm thấy Dương Minh…”
Nhắc tới cái tên này, trên mặt An Vô Cữu lộ vẻ chán chường tột đỉnh, như thể đang mệt rã rời, “Bây giờ gã vẫn chưa phát hiện đâu.”
Đôi mày đan chặt của Ngô Du hơi thả lỏng, nhưng sự nghi ngờ trong đôi mắt vẫn chưa tan đi.
“Để tôi đoán coi bây giờ cậu đang nghĩ gì nhé?”
An Vô Cữu duỗi cái eo bệnh tật của mình rồi đứng lên khỏi sofa, cố ý làm vẻ mặt nhu nhược đáng thương, “Làm sao bây giờ, mình sợ Dương Minh biết mình nguyền rủa gã quá, ngày mai gã còn có thể xem đường đỏ đường đen của mình nữa chứ, gã nhất định sẽ nghĩ mọi cách để giết mình. Mình không muốn chết đâu, nhưng dù có sống sót thì nếu Dương Minh không chết, mình cũng chỉ có thể lấy được nhiều nhất một điểm từ Thẩm Thích mà thôi.”
Nói xong, vẻ mặt và giọng điệu của cậu lập tức trở lại như trước – quay lại vẻ kiêu ngạo, hơn tất cả mọi người như cũ.
“Hẳn là bây giờ cậu rất sợ hãi nhỉ.”
Lông mi Ngô Du run rẩy. Sự im lặng của cậu ta có vẻ càng ngày càng giống bất lực, vì thế sau một thoáng ngắn ngủi, cậu ta vẫn lựa chọn mở miệng.
“Anh nói không sai. Kỹ năng của Dương Minh có thể đặc biệt khống chế tôi, cho dù tôi có giấu kỹ thì sớm muộn gì gã cũng sẽ biết chuyện.”
Đối tượng cậu ta nguyền rủa là Dương Minh, nhưng xui xẻo thay nhân vật của Dương Minh lại chính là nhà tư bản – nhân vật có thể biết được thông tin cá nhân của [Nhân viên].
“Nếu gã sử dụng kỹ năng của mình để xem thông tin của tôi, tôi chắc chắn sẽ phải chết.” Ngô Du gục đầu xuống, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng.
Khuôn mặt trắng như tuyết của An Vô Cữu dưới ánh đèn sáng lên ánh kim sắc như vàng, khiến cậu ta không thể không nghĩ đến một quả cầu tuyết bị ném vào đống lửa.
“Đúng vậy.” An Vô Cữu mỉm cười, “Thảm thật đấy, hoàn toàn không có lựa chọn nào khác cả.”
Lòng Ngô Du dần trở nên nặng trĩu.
Đây là cánh cửa duy nhất và cuối cùng dẫn đến kết cục sống sót của cậu ta. Nhưng cậu ta cũng biết rõ rằng mở ra cánh cửa này cũng tương đương với việc cầu xin An Vô Cữu cho cậu ta cơ hội thay đổi đường đỏ đen duy nhất của mình. Đường đen của cậu ta rất khó bị tiêu diệt, còn đường màu đỏ thì có giá trị sống sót thấp…
Đúng là rất ít hy vọng.
“Thế thì cậu chỉ có thể hợp tác với tôi mà thôi.”
Nghe thấy câu trả lời ngoài dự đoán của mình, Ngô Du ngẩng đầu lên, đôi mắt hết sức kinh ngạc.
“Vì sao…”
Vì sao lại tìm cậu ta, sau đó vì sao lại giúp cậu ta?
An Vô Cữu khẽ cười một tiếng, thoải mái mở miệng, “Lúc Chung Ích Nhu khâu vết thương cho tôi, tôi đã tính toán xong rồi, chỉ là sau khi quyết đấu hai lần, tôi quá vội vàng đi tìm đường chết nên chưa có thời gian tìm cậu mà thôi.”
Đôi mắt đen láy của cậu phản chiếu lại ánh đèn như hai ngọn lửa quỷ bập bùng trong đêm tối.
“Sớm muộn gì Dương Minh cũng sẽ muốn xem đường đỏ đường đen của cậu mà thôi, tôi nhất định phải làm trước gã.”
“Nhóc con à, không phải là tôi đang giúp cậu đâu.”
Ngô Du nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu, cảm thấy cặp mắt kia tựa như vực sâu.
“Dương Minh luôn cho rằng trò chơi này là một trò chơi của kẻ thua cuộc*, cho rằng trình độ của tôi và gã không khác gì nhau mấy, chỉ cần gã không mắc sai lầm ở đâu thì sẽ không thua.”
(1) a loser’s game
Mặt An Vô Cữu lộ vẻ tiếc nuối, “Đáng thương thật, gã thật sự hoàn toàn không nhận ra đây rõ ràng là một trò chơi chênh lệch thực lực, một trò chơi của kẻ thắng cuộc*.”
(2) a winner’s game
đây là một trò chơi mà thực lực của người thắng cách xa thực lực của kẻ thua.”
Ngô Du khẽ lên tiếng, “Nên là…”
“Nên là tôi phải cho gã một bài học, để gã nhìn kỹ lại xem mình đã thua một cú đau như thế nào.”
“Nhìn kỹ đến tận giây phút cuối cùng.”
—
Ở nơi không có đủ nguồn sáng, những bức bích họa tôn giáo lộng lẫy và tinh tế này dường như đã mất đi sự thần thánh của chúng. Khuôn mặt của những thiên thần và những người cha thánh thiện ấy bị bóp méo, biến dạng, cùng với những giáo điều đã thuần hóa con người phải phục tùng chảy ngược vào trong bóng tối im lặng.
Thẩm Thích nhìn chằm chằm vào những bức tranh trên tường. Ánh mắt của những người trong tranh như đang nhìn chằm chằm lại vào anh, tạo ra một cảm giác tương hỗ tinh tế.
“Chưa gì đã đến chín giờ rưỡi tối rồi.”
Anh nghe thấy giọng của Ueno. Toàn bộ boongke này chỉ có duy nhất một chỗ có thể thấy được thời gian mà thôi – cậu ta đã đi từ phòng khách đến đây.
Giọng Ueno vọng lại loáng thoáng, “…Anh không giúp anh Minh à? Anh ấy nhìn thấy anh đáp ứng điều kiện của An Vô Cữu, sắp tức chết rồi đấy.”
“Giúp cái cứt ý, đến cái thân tao tao còn chưa lo xong đây. Đừng có nói giúp nó, lúc sắp chết thì ngoại trừ kẻ nào là đường đỏ của tao, ai tao cũng dám giết hết.” Lưu Thành Vĩ nói. Dường như gã đang nhai gì đó trong miệng, tiếng nhai rất to, rất mất tập trung. “Cái bánh mì này đúng là mẹ nó khô vãi.”
“Thế hả? Tôi thấy nó còn ngon hơn đồ ăn tôi mua được ở hiện thực nhiều.” Ueno cứ nhìn chằm chằm miếng bánh mì trên tay, mắt không nhìn đường, thế là vô ý đụng phải Thẩm Thích. Cậu ta sợ đến mức lui hẳn về sau vài bước.
Đôi mắt của Thẩm Thích dưới ánh sáng tăm tối của đường hầm giống như một mảnh núi tuyết sáng sớm trên mặt hồ, nhìn lâu khiến lòng người lạnh run.
“Quan hệ của hai người cũng không tệ nhỉ.” Không có mặt nạ bảo hộ nữa, anh cũng bắt đầu nói chuyện. Chỉ là, chàng trai này luôn đầy rẫy các loại mâu thuẫn – mặc dù thân hình cao hơn 1m9 gây áp lực cho người khác, nhưng anh sẽ làm một số hành động rất trẻ con. Giọng nói của anh hết sức lạnh lùng, nhưng giọng điệu của anh lại đầy vẻ đùa giỡn.
Nghe câu Thẩm Thích nói, Ueno có vẻ hơi hoảng loạn, “Chúng, chúng tôi không nguyền rủa lẫn nhau, đương nhiên quan hệ cũng sẽ không tệ rồi.”
“Hoảng hốt cái gì?” Thẩm Thích cười cười, cố ý hỏi, “Tôi đã nói gì đến nguyền rủa đâu?”
Ueno sửng sốt một chút, nhất thời nói không ra lời.
Nhưng Thẩm Thích không thèm buông, “Cậu nhạy cảm với từ này như vậy, người cậu nguyền rủa là tôi hay anh ta vậy?” Ánh mắt anh thoáng liếc qua người Lưu Thành Vĩ, trong ánh mắt mang theo ý cười.
“Không phải!” Ueno buột miệng, nhưng khó có thể giấu đi sự chột dạ của mình. Cậu ta quay đầu nhìn Lưu Thành Vĩ.
“Vậy à.” Thẩm Thích vỗ bả vai Ueno, sau đó cố ý cúi đầu xuống, thì thầm vào tai cậu ta, “Cậu cũng không nên dễ tin tưởng người khác như vậy.”
“Mày có ý gì?” Lưu Thành Vĩ tức giận, “Mày châm ngòi ly gián gì ở đây thế?”
“Gì vậy?” Thẩm Thích lập tức tỏ vẻ hoảng sợ, “Tôi còn tưởng anh chỉ có quan hệ tốt với kẻ mạnh. Không ngờ…”
Nói xong, biểu tình trên mặt anh chợt biến thành vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Anh quay đầu nói với Ueno, “À, suýt thì quên, nhân vật của cậu có giá trị vũ lực và giá trị sống sót đều rất cao, thế thì tôi hiểu rồi.”
“Mày!”
Một hồi nói chuyện của Thẩm Thích làm cả Ueno và Lưu Thành Vĩ nhìn chằm chằm nhau, bầu không khí thậm chí còn trở nên hơi xấu hổ. Nhưng mà, kẻ khởi xướng mọi chuyện lại hết sức thoải mái tự tại, không nói một lời rời đi khỏi hành lang dài, lại còn tốt bụng quay lưng lại với bọn họ vẫy vẫy tay, “Phải hòa hợp với nhau nhé, cố lên!”
Lúc quay người lại, biểu tình mỉm cười trên mặt anh lập tức biến mất gần như hoàn toàn.
Anh muốn đến phòng đọc ngồi, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra Ngô Du đang dẫn Dương Minh đi về phòng đàn piano bên cạnh. Biểu tình của Dương Minh nghiêm trọng, dường như vừa nghe thấy cái gì không muốn nghe cho lắm.
Thẩm Thích nghĩ ngợi một chút, sau đó quay người đi về hướng khác.
Trong boongke đóng kín này, thời gian trôi rất nhanh. Lúc Thẩm Thích kết thúc ván cờ cuối cùng với chính mình trong phòng bóng bàn và bước vào phòng khách không một bóng người một lần nữa, thời gian biểu hiện trên đồng hồ đã gần mười hai giờ.
Anh đứng tại chỗ nhìn một lúc, sau đó quay lại phòng nghỉ. Anh không gặp ai khác trên đường đi, có lẽ vì thời gian bắt buộc ngủ đã đến gần và mọi người đều đã về phòng của mình.
Đóng cửa lại, căn phòng chỉ có một chiếc giường, giống như một nơi mà những người trong quá khứ sám hối về tội lỗi của mình hơn là một phòng ngủ. Những bức tranh tôn giáo hào nhoáng trên tường trải dài vào tận bên trong, khiến người ta nhìn lâu liền cảm thấy hoảng sợ.
Anh nằm ở trên giường. Trên trần nhà vẽ một vị thần hiền hòa từ ái, và đôi màu lam của vị thần này cũng cùng Thẩm Thích nhìn nhau.
Anh không có hứng thú với cái loại tôn giáo này, thậm chí còn hơi có bản năng kháng cự lại nó.
Sau khi nhắm mắt, cảnh An Vô Cữu cắt đứt mái tóc không ngừng xuất hiện trong đầu anh, như thể máy móc bị hỏng vậy. Mặc dù lúc đó anh chỉ muốn thử An Vô Cữu, xem cậu có thật sự vô hại hay không, nhưng nháy mắt An Vô Cữu biến hóa đó vẫn khiến anh hết sức bất ngờ.
Rốt cuộc thì, anh đã trêu phải một nhóc con thú vị rồi.
Dần dần, trong không khí dường như càng lúc càng tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt khiến người ta choáng váng. Trong cơn hôn mê, Thẩm Thích hoàn toàn bất tỉnh. Cảm giác này thật không dễ chịu, khác hẳn cảm giác của một giấc ngủ thực sự – nó giống như một cơn ác mộng nhanh chóng cướp đi ý thức của người ta thì đúng hơn.
Kì quặc là, mặc dù rõ ràng anh đã ngủ rồi, anh lại cảm thấy dường như bản thân đang nghe thấy những âm thanh kỳ quái gì đó – như thể một con quái vật khổng lồ nào đó đang kéo lê cơ thể nặng nề của mình vậy, cứ sột soạt, sột soạt, sột soạt.
Khí thôi miên và âm thanh nho nhỏ ở trong thần kinh của anh cứ giằng co mãi. Đến đỉnh điểm của giấc ngủ, anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng tụng kinh, tiếng hát thánh thót lặp đi lặp lại. Trong tiếng ru mơ hồ, Thẩm Thích hoàn toàn bất tỉnh.
Mở mắt ra lần nữa, anh bị đánh thức bởi âm thanh huyên náo ngoài cửa.
Ở đây không có sự khác biệt giữa ngày và đêm, và ánh sáng là nguồn sáng duy nhất. Thẩm Thích cảm thấy hơi nhức đầu, có lẽ là do khí thôi miên từ đêm qua.
“Thảo nào nơi này trông rất giống một nhà thờ, nhưng lại có vẻ khác một nhà thờ… Nhìn kỳ quái thật đấy.” Vừa đẩy cửa ra, Thẩm Thích đã nghe thấy Ueno nói câu này.
“Mọi người không thấy mấy thiên sứ đó giống như, giống như đang nhìn chằm chằm chúng ta ư?”
Thẩm Thích đóng cửa lại, khoanh tay trước ngực đi về phía bọn họ. Tất cả mọi người, ngoại trừ An Vô Cữu, đều đang ở đây.
Trong tay Dương Minh là một tờ giấy được nắm chặt. Vẻ mặt hắn hết sức nghiêm trọng.
Thẩm Thích không tò mò gì cả, chỉ nhìn biểu tình hoảng sợ của những người khác.
“*** mẹ, cái thứ này nghĩa là thế nào đây,” Lưu Thành Vĩ nhổ thanh gỗ trong miệng ra, “Càng xem càng thấy tà đạo.”
Bỗng nhiên, cánh cửa đằng sau cạch một tiếng, sau đó mở ra. Thẩm Thích quay đầu lại, thấy An Vô Cữu đang vừa ngáp vừa nắm tóc đi ra ngoài. Trên đầu cậu là một thanh năng lượng màu vàng đã tiêu hết gần một phần tư.
Không biết cậu tìm được một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình từ chỗ nào mặc lên người. Chiếc áo không cài nút khoác trên vai, đằng trước lộ ra vết thương được băng bó và hoa văn mẫu đơn màu đen của cậu.
“Cái gì tà đạo cơ?” An Vô Cữu không có việc gì bước tới, cứ thế lấy luôn tờ giấy trên tay Dương Minh đi, cười lên hết sức xinh đẹp, “Tôi ư?”
“Mày!”
“Hầy, nhiều lời thật đấy,” An Vô Cữu cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy, dùng một giọng cực kỳ có lệ đọc lên nội dung của nó.
“Đức Chúa Trời, Đấng biết tất cả mọi điều, con đã dùng chất độc lấy đi hơi thở của những người đó, làm tan chảy nội tạng và phổi của họ, các linh mục là vật tế, dâng lên máu tươi, dâng lên sự sợ hãi và khóc lóc vô tận khắp nơi, dâng lên những lời cầu nguyện sùng đạo nhất, cầu xin Lạy Chúa, xin Chúa vui lòng. Con ẩn náu giữa những người sống sót, dâng máu của bảy người sống sót cuối cùng lên thánh đàn, mỗi người một mạng, nửa đêm là cuộc hành hương của hương thơm rực cháy, là thời gian miễn nhiễm đau đớn của con, là thời gian nghỉ ngơi thiêng liêng của Người – tín đồ trung thành nhất của Người.”
“Văn vẻ vớ vẩn,” An Vô Cữu đọc xong, mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ. Cậu chán chường lật sang mặt trái của tờ giấy, chẳng thấy có gì, lại kiểm tra tờ giấy dưới ánh đèn, “In ra hả?” Cậu lại xoa nhẹ một lần, “Không phải thực tế ảo đâu nhỉ…”
Dương Minh giật lại tờ giấy trong tay cậu, “Không cần mày phải lo lắng.”
“Sao lại không cần?” An Vô Cữu nhướng mày, “Cái này được phát hiện ở đâu? Ai đã phát hiện ra nó?”
“Là, là tôi.” Ueno giơ tay lên, lập tức bị Dương Minh quát, “Câm miệng.”
Chung Ích Như đang dựa vào tường, dùng tấm gương nho nhỏ trong lòng bàn tay soi gương để đánh son. Cô vừa đánh vừa nói, “Chẳng lẽ đây là gợi ý mới của trò chơi? ‘Con ẩn náu giữa những người sống sót, dâng máu của bảy người sống sót cuối cùng lên thánh đàn,’ không phải đây là…”
An Vô Cữu dùng một giọng nói vừa hưng phấn vừa vui mừng cười cười nói ra một lời mà những người khác không muốn tiếp thu, “Ha, ra là trong tám người chúng ta… còn có một tên tín đồ tà giáo nữa cơ đấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trò chơi của kẻ thắng cuộc (winner’s game) và trò chơi của kẻ thua cuộc (loser’s game) cũng là khái niệm trong kinh tế học.
Đại khái là như thế này: trò chơi của kẻ thua cuộc là trò chơi mà thực lực của hai bên tương đương nhau, muốn thắng thì phải có sai sót ít hơn đối phương. Nó hơi giống trận chung kết đơn nữ Olympic năm nay – nhà vô địch quốc gia Chen Yufei của chúng ta thi đấu ổn định hơn đội tỉnh, ít mắc sai lầm nên đã giành được chiến thắng.
Trò chơi của kẻ thua cuộc thì ngược lại – thực lực của một bên vượt xa thực lực của bên còn lại, nên là kẻ thắng cuộc đều dựa vào những quyết định chính xác và khả năng của mình, còn đối thủ mặc dù không mắc sai lầm nhưng cũng khó có thể xoay chuyển tình thế được.
Note lại thông tin trên tờ giấy:
“Đức Chúa Trời, Đấng biết tất cả mọi điều, con đã dùng chất độc lấy đi hơi thở của những người đó, làm tan chảy nội tạng và phổi của họ, các linh mục là vật tế, dâng lên máu tươi, dâng lên sự sợ hãi và khóc lóc vô tận khắp nơi, dâng lên những lời cầu nguyện sùng đạo nhất, cầu xin Lạy Chúa, xin Chúa vui lòng. Con ẩn náu giữa những người sống sót, dâng máu của bảy người sống sót cuối cùng lên thánh đàn, mỗi người một mạng, nửa đêm là một cuộc hành hương của hương thơm rực cháy, là thời gian miễn nhiễm đau đớn của con, là thời gian nghỉ ngơi thiêng liêng của Người – tín đồ trung thành nhất của Người.”