Quan viên trong Hộ bộ không ít, mà Dận Hữu vẫn chưa nói chuyện nhiều với họ, sau khi dạo một vòng quanh Hộ bộ liền rời khỏi.
Lúc ra về Dận Hữu đi một mình, Dận Chân phải ở lại xử lý công chuyện. Các quan viên trong Hộ bộ đều tỏ thái độ hết mực tôn kính với một Dận Chân còn chưa được phong tước vị. Nghĩ vậy, Dận Hữu liền mỉm cười, sư phó dạy Dận Chân đều là người tài ba danh tiếng. Nay Khang Hi còn cho học sĩ Cố Bát Đại làm lão sư của hắn, Cố Bát Đại cũng là người thông minh, chắc hẳn sau này sẽ là trợ thủ đắc lực cho hắn.
So với Thái tử luôn cư xử cao ngạo với sư phó, Dận Chân dường như vô cùng tôn trọng sư phó của hắn. Về điểm này có vẻ Thái tử đã kém hơn so với Dận Chân, mà Dận Chân lại càng biết nhẫn nại hơn Thái tử.
Khi về cung đã quá giờ ăn trưa, Dận Hữu ăn qua loa một chút liền tới Vô Dật Trai, không ngờ nửa đường lại gặp Thái tử.
“Thỉnh an Thái tử ca ca.” Dận Hữu dừng chân, cúi đầu xuống, không nhìn thẳng vào mắt Thái tử.
“Thất đệ.” Thái tử tự tay nâng Dận Hữu dậy, vẻ mặt tươi cười nói. “Huynh đệ một nhà, hà tất phải khách sáo như thế.” Bàn tay trắng nõn xinh đẹp ôn nhu vỗ vai Dận Hữu.
Dận Hữu cũng cố nặn ra một nụ cười. “Lễ không thể bỏ, đệ đệ biết Thái tử ca ca thương đệ đệ là được rồi.” Mỗi lần Thái tử đối xử khách sáo với mình, Dận Hữu lại luôn có cảm giác mình như cá nằm trên thớt, không biết lúc nào sẽ bị Thái tử nhìn trúng, vậy lại càng phiền toái.
Thái tử nghe xong lời Dận Hữu, ý cười bên khóe miệng càng thêm ôn hòa, “Ta biết ngươi từ trước đến nay rất tôn trọng lễ nghĩa, nhưng cũng không cần quá mức câu nệ.” Nói xong lại dừng một chút. “Hoàng a mã bảo ngươi theo lão Tứ đến Hộ bộ làm việc, ngươi cũng đừng làm hoàng a mã thất vọng.” Thất đệ này của hắn, tuy rằng không phải quá thông minh, nhưng có lão Tứ trông, chắc sẽ không làm hỏng việc.
Trong lòng Dận Hữu cảm thấy tức cười, không biết là đừng để hoàng a mã thất vọng, hay đừng để hắn thất vọng? Nhưng y vẫn tiếp tục cúi đầu, “Đệ đệ nhất định sẽ cố gắng học tập Tứ ca.”
“Được.” Thái tử gật đầu, lại nói vài lời “tri tâm” giữa huynh đệ với nhau rồi mới hài lòng mang theo một đám thái giám cung nữ phía sau đi mất.
Dận Hữu rũ mắt xuống, bản thân Thái tử rất giỏi giang, hắn cũng được Khang Hi hết mực sủng ái. Nhưng hắn đã quên, ba chữ Hoàng a mã kia, chữ “hoàng” ở phía trước, còn “a mã” ở phía sau. Hôm nay hắn càng phô trương, chính điều đó sẽ trở thành lí do khiến hắn sau này bị phế chức Thái tử.
Đến giáo tràng, am đạt dắt ngựa tới cho Dận Hữu, trình lên cung tiễn. Dận Hữu xoay người lên ngựa, chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa liền chậm rãi chạy. Đến khi thích ứng với cảm giác trên lưng ngựa, y liền kéo cung bắn tên. Dận Hữu nhớ rõ sau này khi Cát Nhĩ Đan tấn công, y cũng sẽ theo quân xuất chinh, cho nên bây giờ y phải cố gắng luyện tập công phu trên lưng ngựa, nếu không đến lúc ra chiến trường sẽ phải mất mặt mất mạng mà chả được lợi lộc gì.
“Đến đấu với ta một lúc.” Dận Hữu chỉ Cáp Cáp Châu Tử đang hầu mình tập võ. “Không được nhường, nếu không ta sẽ trả ngươi về.”
Cáp Cáp Châu Tử ôm quyền, “Dạ, Thất a ca.” Nói xong, xoay người lên ngựa thái giám dắt tới, tiếp nhận ngân thương, “Thất a ca, nô tài đắc tội.”
Dận Hữu tĩnh tâm, “Thỉnh.”
Trên lưng ngựa, không chỉ cần công phu cùng khí lực, còn phải linh hoạt và bình tĩnh, ăn ý với chiến mã mình đang cưỡi. Dận Hữu biến Cáp Cáp Châu Tử không dùng toàn lực, y cũng không để ý, làm nô tài, đương nhiên không dám thắng a ca. Mà y cũng không muốn để lộ toàn bộ thực lực của mình, như vậy càng tốt.
Qua hơn hai mươi hiệp, cổ tay Dận Hữu khéo léo dụng lực, đánh văng ngân thương của Cáp Cáp Châu Tử, đầu thương chỉ thẳng vào cổ họng đối phương, Dận Hữu không khỏi mỉm cười, xem ra chính mình vẫn không đến mức quá vô dụng.
“Thất a ca anh dũng, nô tài không bì kịp.” Cáp Cáp Châu Tử sửng sốt một hồi mới xoay người xuống ngựa, quỳ một chân trên mặt đất nói, “Nô tài học nghệ không tinh, thật là hổ thẹn.”
“Đứng lên đi.” Dận Hữu đem thương đưa cho am đạt, cười nói. “Ngươi rất tốt.” So với mấy kẻ bên người Tam a ca, vừa mới so mấy chiêu liền giả vờ thua, Cáp Cáp Châu Tử tốt hơn nhiều, ít nhất hắn còn dùng vài phần thực lực.
“Thất đệ hảo thương pháp, chân không tốt mà còn có thể anh dũng như thế, thật sự làm cho vi huynh nhìn lầm rồi.” Đại a ca Dận Nghị không biết đã đến mã tràng từ lúc nào, trên mặt mang theo một nụ cười không tính là hữu hảo. Hắn liếc nhìn Cáp Cáp Châu Tử đang quỳ gối bên cạnh Dận Hữu. “Cùng mấy tên nô tài này so đo có gì thú vị, không bằng cùng ca ca đấu đôi chiêu.”
“Đại ca xưa nay anh dũng, đệ đệ chỉ có thể đứng nhìn từ xa.” Trong lòng Dận Hữu âm thầm kêu khổ, vẻ mặt mấy vị am đạt thường dạy y nội ngoại công phu cũng thay đổi.
“Thế nào, ca ca muốn dạy ngươi chút công phu trên lưng ngựa, Thất đệ cảm thấy chướng mắt sao?” Phía sau Dận Nghị đã có thái giám dắt một con ngựa cao to đỏ thẫm tới, Dận Nghị đưa tay vỗ về bờm ngựa, “Hay là Thất đệ cảm thấy Đại ca ta không có bản lĩnh dạy ngươi?” Chỉ là tên phế nhân do một tần phi không được sủng sinh ra mà còn dám động tay động chân ngay trước mắt hắn, đúng là hảo thủ đoạn.
Huynh đệ lãnh giáo lẫn nhau vốn là chuyện bình thường, Đại a ca thiện kỵ xạ, muốn dạy bảo đệ đệ đương nhiên không ai dám dị nghị. Trong lòng Dận Hữu cũng hiểu được, lần này khó tránh khỏi phải chịu khổ một chút, tính tình Đại a ca xưa nay không được tốt lắm, mà hắn cũng chẳng thèm để Dận Hữu vào mắt, lần này tìm cớ giáo huấn y, không có ai dám nói gì, huống chi y chỉ là một a ca tàn phế trước nay vô duyên với đế vị.
Không ngờ chuyện hoàng a mã để mình tới Hộ bộ học tập, mới chỉ hai canh giờ mà Thái tử và Đại a ca đều biết, sợ là những huynh đệ khác cũng đã biết chuyện. Dận Hữu cười khổ, đành xoay mình xuống ngựa nói, “Đệ đệ thật ngại, đã làm phiền ca ca.” Nếu không vì bận tâm Thành tần trong hậu cung, lần này y chỉ cần dùng chút thủ đoạn nho nhỏ là có thể khiến Đại a ca chịu không nổi. Thật không biết trong đầu Đại a ca này chứa cái gì, khóc trách trong mấy người huynh đệ, người thất bại đầu tiên chính là hắn. Hành động lần này của Đại a ca không biết có làm Minh Châu đại nhân tức giận đến đấm ngực dậm chân?
Có điều ngạch nương của Đại a ca là Huệ Phi, nếu Dận Hữu muốn tính kế với Đại a ca, chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho vị ngạch nương không được sủng của y. Nhưng nếu Thái tử nắm lấy cơ hội này thì vị Đại ca đầu óc ngu si tứ chi phát triển này của hắn có thể sẽ té bổ nhào.
Nghĩ vậy, trong lòng Dận Hữu dâng lên một tia lãnh ý, có phải Khang Hi đang chờ mong chuyện này xảy ra không. Nếu sau này muốn chèn ép Đại a ca, có thể lấy chuyện này ra làm lí do nói Đại a ca “không biết kính trên nhường dưới”.
“Có chuyện gì vậy?” Ngũ a ca đang tập bắn cung cùng Bát a ca nghe thấy động tĩnh cách đó không xa, liền gọi một tiểu thái giám bên cạnh hỏi, “Bên kia sao lại ầm ĩ vậy?”
Thái giám liếc nhìn Bát a ca cũng đang nhìn mình, cúi đầu nói. “Hồi Ngũ a ca, là Đại a ca muốn dạy Thất a ca công phu kỵ xạ.”
Ngũ a ca nhất thời hiểu được, liếc nhìn tiểu thái giám, “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Dận Tự nghe được lời này của tiểu thái giám thì trong lòng sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía đang tranh cãi ầm ĩ bên kia thì thấy Dận Hữu xoay mình lên ngựa, trong tay tiếp nhận ngân thương am đạt dâng lên.
Hắn không muốn quá thân cận với vị Đại ca này, cũng bởi vì Đại ca tuy rằng anh dũng, nhưng tính tình quá dễ xúc động, người như vậy sẽ không thể ngồi lên đế vị. Hiện tại Thất ca bị hoàng a mã đặt vào vị trí đó vốn là có dụng ý khác, nếu lúc này Thất ca muốn chống lại Đại ca chắc chắn sẽ không có nửa phần thẳng. Nghĩ vậy, Dận Tự không khỏi nắm chặt cây cung trong tay, với bản lĩnh của Đại ca, muốn khiến Thất ca bị nội thương mà không làm người khác nhận ra thật sự quá dễ dàng.
“Keng!” Bị ngân thương trong tay Dận Nghị đụng phải cho cánh tay tê dại, Dận Hữu cố gắng không để chính mình lấy trứng chọi đá, trong lòng vẫn không ngừng kêu khổ, y đụng phải cái xui gì, chọc tới vị Đạ ca dũng mãnh thiện chiến sau này chiến đấu với Cát Nhĩ Đan.
Bạn đang
Qua hÆ¡n mÆ°á»i chiêu, ngân thÆ°Æ¡ng trong tay Dáºn Hữu bá» Dáºn Nghá» Äánh bay, y cảm thấy trong ngá»±c Äau xót, trá»i Äất quay cuá»ng, vù má»t tiếng ngã xuá»ng khá»i lÆ°ng ngá»±a, phÃa sau lÆ°ng Äau Äá»n nóng rát, há»i lâu vẫn không thá» ná»i.
âThất Äá» chá» có chút bản lÄ©nh nà y thôi sao?â Dáºn Nghá» xuá»ng ngá»±a Äi tá»i bên ngÆ°á»i Dáºn Hữu, âVi huynh nghe nói ngÆ°Æ¡i muá»n là m tÆ°á»ng quân, nhÆ°ng chuyá»n nà yâ¦â Hắn liếc nhìn Dáºn Hữu toà n thân Äầy bụi, âSợ là không Äược rá»i?â
âThất ca.â Giá»ng Dáºn Tá»± Äầy cÄng thẳng, bất tri bất giác tiến lên hai bÆ°á»c, Äến khi má»t tráºn gió nhẹ thá»i qua, hắn má»i mạnh mẽ tá»nh lại. Nhìn ngÆ°á»i Äang cháºt váºt nằm trên mặt Äến, Dáºn Tá»± cứng ngắc dá»i tầm mắt, hắn không thá» nhúng tay, cÅ©ng không thá» lên tiếng.
NgÅ© a ca Äứng bên cạnh thấy Dáºn Tá»± khẽ nhÃch ngÆ°á»i thì ánh mắt lá» ra vẻ kinh ngạc, nhÆ°ng khi thấy Dáºn Tá»± Äá»t ngá»t dừng bÆ°á»c, dÆ°á»i Äáy mắt liá»n lá» ra nét cÆ°á»i châm biếm. Ngà y thÆ°á»ng Thất Äá» vẫn kÃn Äáo bảo vá» hắn, cuá»i cùng hóa ra lại che chá» má»t tên Äáng khinh.
Huynh Äá» trong háºu cung nà y⦠hắn xoay ngÆ°á»i tiếp tục giÆ°Æ¡ng cung tên, Äánh mắt nhìn má»t tiá»u thái giám Äang Äứng á» chá» khuất, coi nhÆ° hắn ná» mặt Thái tá» cùng Tứ a ca váºy. Dù sao Äại a ca nà y nhất Äá»nh là kẻ thua cuá»c, nhìn tÃnh cách nhÆ° váºy là Äã rõâ¦
âVụt.â MÅ©i tên Äâm thẳng và o há»ng tâm, NgÅ© a ca xoa xoa cái trán không há» có má» hôi, những huynh Äá» nà y của hắn, ai ngá»i lên Äế vá» Äá»u không liên quan gì Äến hắn, hắn chá» cần cá» gắng sá»ng sót á» cái nÆ¡i cung Äình tranh Äấu nà y là Äủ.
Äại a ca chẳng há» quan tâm Äến thái Äá» của các huynh Äá» khác, hÆ¡n nữa Thất Äá» nà y từ trÆ°á»c Äến nay cÅ©ng không Äược hoà ng a mã coi trá»ng, hắn muá»n dạy dá» má»t kẻ nhÆ° váºy chá» là chuyá»n dá» nhÆ° trá» bà n tay.
âThất Äá», chúng ta tiếp tục.â Dáºn Nghá» cÆ°á»i nói, bà n tay khi kéo Dáºn Hữu lại âm thầm dùng sức.
Khi Thái tá» và Dáºn Chân tá»i giáo trà ng, Dáºn Hữu lại bá» ngã xuá»ng ngá»±a lần nữa. Sắc mặt Thái tá» nhất thá»i trá» nên khó coi, ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn không ÄỠý tá»i sắc mặt Dáºn Chân bên cạnh cÅ©ng Äá»t ngá»t thay Äá»i.
âThái tá».â Dáºn Nghá» nhìn thấy Thái tá», xoay ngÆ°á»i xuá»ng ngá»±a, má»m cÆ°á»i nói, âThái tá» cùng Tứ Äá» cÅ©ng muá»n dạy bá»n Äá» Äá» kỵ xạ?â
Thái tá» liếc nhìn Dáºn Hữu Äang vô cùng cháºt váºt nằm trên mặt Äất, nói vá»i thái giám phÃa sau, âÄá»u chết cả rá»i sao, còn không nâng Thất a ca dáºy!â Nói xong má»i cÆ°á»i lạnh nói vá»i Dáºn Nghá», âÄại ca dạy dá» kiá»u nà y hình nhÆ° có chút quá tay?â
Dáºn Hữu nằm trên mặt Äất thá» dá»c, nhìn Dáºn Chân ngá»i xuá»ng bên cạnh y, bà n tay nâng y dáºy của Dáºn Chân hÆ¡i run run, y xoa xoa bụi trên mặt mình, nói, âTứ ca, ta không sao.â Nói xong, Dáºn Hữu má»i cảm thấy cánh tay mình vô cùng Äau Äá»n.
Dáºn Chân không Äá» cho y Äứng dáºy, chá» im lặng lấy khÄn lụa ra lau bụi trên mặt cho Dáºn Hữu, tay kia Äỡ lấy lÆ°ng y, khi cảm thấy Äá»i phÆ°Æ¡ng hÆ¡i hÆ¡i run rẩy, sắc mặt hắn láºp tức thay Äá»i, Äá»ng tác trên tay cÅ©ng nhẹ nhà ng hÆ¡n.
Thái tá» nhìn thấy cảnh nà y, trong lòng cÆ°á»i lạnh, Äại ca, nếu ngÆ°Æ¡i nguyá»n ý tá»± tìm phiá»n toái, ta là m Äá» Äá», chẳng lẽ lại không giúp Äỡ?
âNgÆ°á»i Äâu, truyá»n thái y, xem Thất a ca có bá» ná»i thÆ°Æ¡ng không!â Thái tá» cÆ°á»i lạnh, âÄại ca muá»n nghiêm khắc dạy dá» ta hiá»u, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải quan tâm Äến thân thá» các Äá» Äá» má»i Äược.â
Dáºn Chân vẫy tay bảo các thái giám Äang vây lại lui ra, lấy tay gạt phần tóc tai tán loạn của Dáºn Hữu ra phÃa sau rá»i nhẹ giá»ng nói, âÄừng nhúc nhÃch.â NhÆ°ng ánh mắt hắn lại lạnh Äến thấu xÆ°Æ¡ng.
Dáºn Hữu lo lắng Dáºn Chân sẽ gây xÃch mÃch vá»i Äại a ca, liá»n ÄÆ°a tay nắm lấy tay áo Dáºn Chân. âKhông sao, chá» bá» ngã hai cái thôi.â NhÆ°ng hai cÆ°á»c kia của Äại a ca có thá» Äã khiến y bá» ná»i thÆ°Æ¡ng.
Nhìn nụ cÆ°á»i của ngÆ°á»i Äang dá»±a và o lòng mình, tay Dáºn Chân nắm chặt. Hoà ng a mã, Äây là mục ÄÃch của ngÆ°á»i sao? Vì muá»n thay Thái tá» chèn ép các thế lá»±c khác, thà rằng Äặt má»t nhi tá» khác và o vá» trà Äầu sóng ngá»n gió, chẳng lẽ ngÆ°á»i không tÃnh Äến khả nÄng Äại ca gây phiá»n toái cho Thất Äá»?
Thái tá» và Äại ca tranh Äấu, Thất Äá» sao có thá» vô tá»i Äứng ngoà i? Ãnh mắt Dáºn Chân bất ngá» thay Äá»i, cuá»i cùng hóa thà nh tÄ©nh lặng cùng Äen nhÆ° má»±c. âMau truyá»n thái y, Thất a ca ngất Äi rá»i.â Dáºn Chân dùng tay phủ lên mắt Dáºn Hữu, giá»ng nói chứa Äầy lo lắng, âThất Äá», ngÆ°Æ¡i là m sao váºy?â
Thất Äá», ta sẽ thay ngÆ°Æ¡i nhá» kỹ ngà y hôm nay, cho dù sau nà y ngÆ°Æ¡i có quên, ta cÅ©ng sẽ vì ngÆ°Æ¡i mà nhá» kỹ.
Thái tá» nghe nói nhÆ° thế, ánh mắt lá» vẻ vui mừng, láºp tức giả ý cả giáºn nói, âNhanh Äi nâng nhuyá» n giá lại Äây.â Sau Äó lại chá» và o má»t thái giám á» phÃa sau, âNgÆ°Æ¡i mau Äi thông báo cho hoà ng a mã, nếu Thất Äá» có chuyá»n gì, nhất Äá»nh sẽ không tha cho các ngÆ°Æ¡i.â
âNgÆ°Æ¡i.â Nháºn ra dụng ý của Thái tá», sắc mặt Äại a ca Äại biến.
Dáºn Hữu nghe bá»n phÃa há»n loạn, bên tai lại truyá»n Äến giá»ng nói mÆ¡ há» của Dáºn Chân, âThất Äá», Äừng sợ.â
Bà n tay sau lÆ°ng hÆ¡i run run là m trong lòng Dáºn Hữu dao Äá»ng, cuá»i cùng hạ quyết tâm, thôi, coi nhÆ° ta giúp ngÆ°Æ¡i má»t lần, mấy nÄm nay ngÆ°Æ¡i quan tâm ta nhÆ° váºy, không biết ta Äã nợ ngÆ°Æ¡i bao nhiêu.
Nếu muá»n diá» n trò, phải diá» n cho Äúng lúc, y không muá»n Äá» lại dấu vết gì khiến ngÆ°á»i khác hoà i nghi.
Dùng sức má»t cái, cắn tháºt mạnh lên Äầu lưỡi chÃnh mình, cÆ¡n Äau xá»c lên táºn óc, Dáºn Hữu tháºt sá»± hôn mê bất tá»nh.