Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 7



Giang Đức Thanh nhận chén trà nhấp một ngụm, gật đầu: “Vậy được rồi, đại khái qua một hai ngày hắn sẽ đến tìm ngươi, thông minh một chút, đừng dễ nói quá, tốt quá hóa lốp*, nếu để hắn phát hiện ra cái gì thì không xong rồi, tính tình Thái tử ngươi cũng biết, mọi chuyện đều phải xử lý thật hoàn hảo, nếu xảy ra sự cố gì, sư phụ ta cũng không thể quay về phục mệnh được”

*Kiểu như câu khéo quá hóa vụng của mình ấy

“Sư phụ yên tâm đi, đừng nói sẽ không xảy ra sự cố, cho dù để Sầm Triều Ca nhìn ra cái gì thì cũng có sao? Đây là cơ hội duy nhất để hắn trở về Lĩnh Nam, cho dù hắn biết đây là bẫy cũng muốn nhảy vào.” Hỉ Tường nhớ đến vẻ mặt của Sầm Triều Ca khi nói mình muốn tìm vài người theo trở về Lĩnh Nam thì buồn cười, “Sư phụ không biết, hiện tại hắn chỉ hận không thể mọc cánh bay về, chuyện này định rồi.”

Giang Đức Thanh bộ dạng rèn sắt không thành thép: “Ai nói đến họ Sầm kia, ta hỏi ngươi, tại sao Thái tử  lại mất nhiều công sức như vậy khiến ngươi diễn trò?”

Hỉ Tường sửng sốt một chút, kinh ngạc: “Vì… đương nhiên là vì khiến cho Thế tử thành thành thật thật ngoan ngoãn nghe lời a….”

“Đúng vậy, nếu như Thế tử biết chuyện này là Thái tử chúng ta an bài, không phải do họ Sầm kia tự mình tính toán, không chừng Thế tử sẽ không trách họ Sầm, ngược lại hận Thái tử làm bổng đánh uyên uơng!” Giang Đức Thanh lắc đầu, “Hiện tại ngươi cũng đã hơn ba mươi tuổi, còn gánh vác phủ Nội vụ lớn như vậy, sao vẫn còn giống như trước đây, được một chút đắc ý thì chủ quan, cho dù cẩn thận đến đâu cũng sẽ không tránh khỏi sai sót, coi chừng gặp chuyện không may….”

Hỉ Tường cười: “Không phải còn có sư phụ thường xuyên chỉ bảo ta sao, có sư phụ ở, ngài chắc chắn sẽ không để ta chết vì ‘chủ quan’ vậy.”

Giang Đức Thanh bật cười, khoát tay: “Thôi thôi, hiện tại ngươi so với vi sư còn biết nịnh hót hơn, được rồi, ta còn phải nhanh chóng hồi phủ báo cáo với Thái tử, chuyện sau đó không cần ta lại dặn dò đúng không?”

Giang Đức Thanh đứng dậy, Hỉ Tường vừa muốn tiến lên đỡ, Giang Đức Thanh đã vỗ tay hắn lắc đầu: “Ta đi cửa sau ra ngoài, ngươi không cần đưa, đề phòng bị người thấy, nếu không phải Thái tử không yên tâm ta cũng sẽ không đi một chuyến này….”

Hỉ Tường nghe vậy, đành phải gật đầu.

Trong phủ Thái tử, Kỳ Kiêu nghe Giang Đức Thanh kể lại, gật đầu cười: “Hỉ Tường không sai, tuy rẳng hiện tại được hoàng đế trọng dụng đưa lên làm Đại tổng quản, người lại không thay đổi, vẫn tất cung tất kính với ngươi, cũng là người có lương tâm, nhớ rõ ân nghĩa của ngươi với hắn.”

“Ai u, hắn sao lại có thể nhớ đến một chút tình cảm với lão nô, khi Hỉ Tường còn nhỏ, vì gia đình phạm tội mà phải vào cung làm thái giám, đúng ra làm chạy chân trong phòng bếp nhỏ ở Phượng Hoa cung, mỗi ngày bị kẻ khác ăn hiếp, nhỏ gầy như sắp chết….” Giang Đức Thanh vừa thu dọn án thư vừa chậm rãi nói,“Cũng là hắn phúc lớn mạng lớn, vừa lúc ngày ấy Hiếu Hiền hoàng hậu muốn đích thân xuống bếp nấu cháo cho tiên đế, Hỉ Tường ở bên trong nhóm lửa ngủ, các trù sư quên đuổi hắn ra ngoài, vừa vặn bị Hiếu Hiền hoàng hậu bắt gặp, nhìn hắn chẳng qua chừng mười tuổi, lại gầy như gà ốm, giữa mùa đông lại chỉ mặc một tầng áo mỏng, mười đầu ngón tay đông lạnh đến trắng bệch….”

“Hiếu Hiền hoàng hậu làm người khoan dung, làm sao có thể bỏ qua, lúc ấy chưa nói cái gì, lúc đến Thừa Càn cung đưa cháo cho tiên đế thì gọi ta đi, để người cho ta một thỏi vàng, nói có đứa nhỏ như vậy, bảo ta cẩn thận nhìn một chút, đừng để hắn lại chịu tra tấn….” Nhắc tới chuyện lúc sinh thời của Vũ đế, Giang Đức Thanh không khỏi thổn thức,“Hiếu Hiền hoàng hậu quả nhiên giống Bồ Tát đại từ đại bi, biết nếu lúc này trừng phạt người hành hạ Hỉ Tường, về sau sợ rằng Hỉ Tường ở trong cung càng thêm khó sống, phía trên cái gì cũng chưa nói, ngầm thay này đứa nhỏ này an bài, khiến hắn làm đồ đệ ta, ai…… Hỉ Tường đến chỗ ta không khác gì rơi vào bình mật, Hiếu Hiền hoàng hậu tự mình dặn dò, ta nào dám sai hắn làm cái gì, ở chỗ ta….trà bánh còn thừa trong Càn Thanh cung đều đem cho hắn, chỉ cần nửa năm đã nuôi cho béo tốt trắng trẻo, Hiếu Hiền hoàng hậu đến lúc này mới gật đầu nói được, ai, điện hạ xem Hỉ Tường hiện giờ béo thành cái dạng này, đều là từ lúc đó nuôi lên….”

Trên tháp quý phi, Kỳ Kiêu tựa trên gối mềm cầm sách lẳng lặng nghe, những lời này hắn đã nghe qua không chỉ một lần, vốn Kỳ Kiêu rất ghét dông dài, nhưng nếu là chuyện của Vũ đế cùng Hiếu Hiền hoàng hậu, Giang Đức Thanh có nói lại bao nhiêu lần hắn đều nguyện ý nghe. Kỳ Kiêu từ khi còn trong tã lót đã mất song thân, ấn tượng đối với bọn họ cũng là nhờ nhiều mẩu chuyện những năm nay Giang Đức Thanh kể lại mà chậm rãi hình thành.

“Sau này… sau này trời đất thay đổi, tân hoàng cách chức tổng quản phủ Nội vụ của ta, Đôn Túc trưởng công chúa dặn dò ta an tâm phụng dưỡng điện hạ, lúc đó ta sợ Hỉ Tường chịu liên lụy, sớm đã đưa hắn đến chỗ sư huynh ta, cũng không còn liên hệ với hắn trước mặt người khác, cũng là hắn có phúc, nhiều năm như vậy, lên được đến Đại Tổng quản, ha ha… may mắn hắn có lương tâm, một lòng nhớ kỹ ân đức của Hiếu Hiền Hoàng hậu, ta còn nhớ rõ ngày… ngày Hiếu Hiền Hoàng hậu đi, ban ngày Hỉ Tường không dám khóc, buổi tối trở về mới trùm chăn khóc đến run cả người. Điện hạ không biết, lúc ấy hắn tới tìm ta, còn lén đến nhìn điện hạ, vừa tiến vào liền bang bang dập đầu trước giường nhỏ, ngậm lệ cắn răng mà thề về sau muốn báo đáp toàn bộ ân tình của Hiếu Hiền Hoàng hậu cho điện hạ….” Giang Đức Thanh thở dài, “Chỉ tiếc… lúc đó điện hạ đang ở trong cung Đôn Túc trưởng công chúa, để trưởng công chúa trông nom, Hỉ Tường không biết, vẫn dập đầu thề độc với giường không của ngài, ép buộc gần nửa canh giờ, đến bây giờ nô tài vẫn chưa dám nói cho hắn, sợ đứa nhỏ này tổn thuơng….”

Kỳ Kiêu không nhịn được bật cười, Giang Đức Thanh tự nói nửa ngày, gặp Kỳ Kiêu cười mình cũng cười: “Điện hạ, trời đã muộn rồi, đọc sách dưới đèn sẽ hại mắt, nghỉ sớm một chút đi.”

Kỳ Kiêu lắc đầu, dừng một lát mới dứng dậy nói: “Còn có một chuyện, hai ngày nữa ngươi đi lo liệu một chút….”

Giang Đức Thanh đến gần, cúi người đưa lỗ tai lại, nghe một lát, im lặng: “Điện hạ, ngài như vậy… khác gì muốn mạng Thế tử….”

“Không nhẫn tâm một chút thì làm sao có thể thu phục hắn.” Kỳ Kiêu nằm trở lại tháp, mỉm cười thấp giọng, “Phải khiến hai người bọn họ hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt mới được.”

Giang Đức Thanh không hỏi rùng mình, cười gượng một tiếng: “Phải, Thế tử thân kiều thể quý*, vốn không phải thứ Sầm Triều Ca kia có thể chạm vào.”

*Thân vàng thể ngọc ấy ? 

“Cũng không phải như vậy… bổng đánh uyên uơng không phải là ta, mà là do bản thân Sầm Triều Ca hèn mọn, nếu hắn nghiến răng không chịu rời đi, không chừng ta….” Kỳ Kiêu tựa trên gối mềm cười khinh miệt, “Lại nói, cho dù ta không cho hắn con đường này, Sầm Triều Ca cũng sẽ không cùng Bách Nhận một đời, hắn vốn không có bản lĩnh đó.”

Giang Đức Thanh vội vàng nói theo: “Phải, phải, kỳ thật, nói trắng ra họ Sầm kia chỉ là công tử nhà giàu, quen ở trong phủ mình một tay che trời, cho rằng nơi nào trong thiên hạ cũng đều như vậy, không phải vừa bước chân ra ngoài liền sợ chết khiếp? Làm sao có thể giống như điện hạ, có năng lực bảo hộ Thế tử chu toàn.”

Kỳ Kiêu nghe vậy cười tự giễu: “Ngươi không cần phải an ủi ta, lần này quả thật là ta hoành đao đoạt ái, nhưng vậy thì làm sao?” Kỳ Kiêu đứng dậy cho Giang Đức Thanh hầu hạ cởi thường phục, đi vào phòng trong, giọng lạnh nhạt, “Không phải là ta sai, mà là cuộc đời này vốn mạnh thì sống thua thì chết….”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.