Xe ngựa chạy đến phò mã phủ thì dừng lại, Ngôn Thương Du tiên phong bước ra ngoài, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm thở dài một hơi.
Hiện tại nàng cũng không biết phải làm sao nữa, cũng không biết tương lai sẽ ra sao, sẽ chết lúc nào? Ngôn Thương Du phóng xuống xe ngựa, quay đầu nhìn lại Tinh Hàm từ trong xe ngựa bước ra.
Nàng ấy thật đẹp, lại còn rất trẻ, ở bên cạnh nàng chính là phí phạm nàng thanh xuân. Chuyện thất đức như thế Ngôn Thương Du nàng tuyệt đối không làm. Ở lại chính là sớm muộn gì cũng chết, đã vậy đành phải… bỏ trốn!
Tinh Hàm nhìn thoáng qua Ngôn Thương Du liền tiêu sái đi mất vào trong phủ.
Ngôn Thương Du một tay lôi kéo Lâm Minh cũng bay bay chạy về phòng Lâm Minh. Để trước để sau không bằng ngay bây giờ là tốt nhất.
“Két!”
“Thiếu gia, có chuyện gì sao?” Lâm Minh nhìn Ngôn Thương Du đầy khó hiểu, đang yên đang lành gấp gáp làm gì chứ.
“Ta muốn trốn đi.” Ngôn Thương Du ghé vào tai Lâm Minh thì thầm.
“Cái gì?” Lâm Minh kinh ngạc thốt lên, biết mình thất thố vội vàng che miệng nhỏ giọng:
“Thuộc hạ thất lễ! Thiếu gia, người nói cái gì? Trốn đi?”
“Đúng vậy, ta muốn trốn đi”. Ngôn Thương Du chắc nịch gật đầu.
“Tại sao?” Lâm Minh khó hiểu nhìn Ngôn Thương Du.
“Ngu ngốc. Ngươi cũng biết ta là nữ nhân, lấy công chúa sớm hay muộn gì nàng cũng biết. Ngươi biết đây là tội gì không? Là khi quân chém đầu. Ta chỉ có duy nhất nhất một cái đầu này thôi, xẹt một cái là chết tươi. Ngươi muốn nhìn người huynh đệ tốt này chết sao? Còn là chết theo phong cách thây nhìn cái đầu khuynh thành này lăn ra xa?”
“Tất nhiên không được. Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lâm Minh mặt đầy lo lắng đứng ngồi không yên.
“Thiếu gia hay là nói thẳng với công chúa điện hạ?”
“Ngươi điên à, nói là chết chắc!”
“Vậy người cùng công chúa hòa ly đi?”
“Chỉ có nàng mới có quyền từ phu.”
“Vậy người khiến công chúa từ người?” Lâm Minh vắt óc suy nghĩ tìm đối sách.
“Ngươi theo ta bao lâu nay từ duy cũng nên chạy nhanh một chút chứ. Công chúa lấy ta chỉ là trên danh nghĩa, còn uy hiếp ta không được nói ra. Nếu bây giờ nàng từ phu chính là ta không còn giá trị lợi dụng nữa, còn không một kiếm giết chết ta để giải trừ hậu họa. Cho dù được toàn thây nhưng cũng là chết đấy.” Ngôn Thương Du lấy tay xẹt ngang cổ, nghoẹo đầu sang một bên lè lưỡi, buông người làm như vừa bị tử hình chết.
“Ấy ấy, thế chúng ta bỏ trốn đi? Mau mau chạy khỏi nơi này may ra còn đường sống.”
Ngôn Thương Du chồm lên gõ vào đầu Lâm Minh một cái:
“Ta nói từ nãy giờ, bây giờ ngươi mới hiểu. Ngốc tử bức chết kẻ thông minh mà.” Ngôn Thương Du xoa xoa hai thái dương, không sợ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu thôi.
“Vậy bây giờ…” Lâm Minh gấp gáp tìm đối sách.
“Ngưng! Lại đây, ngươi cứ y như vầy làm là được. Là… ” Ngôn Thương Du cắt ngang lời Lâm Minh, ghé vào tai Lâm Minh lẩm bẩm.
“Cứ vậy nhé, chayo baby~” Ngôn Thương Du đứng dậy bước ra khỏi phòng Lâm Minh, còn không quên quay lại nháy mắt hôn gió Lâm Minh một cái động viên rồi mới đi.
“Cha dô bây bi ???” Lâm Minh lặp lại lời Ngôn Thương Du. Thiếu gia, đây là cái gì ? Lâm Minh nhìn Ngôn Thương Du biến mất ngay cửa phòng, gãi gãi đầu đầy khó hiểu.
Hôm nay phò mã phủ thật bình yên, là bình yên đến lạ thường. Chuyện lạ nhất là hôm nay phò mã gia cùng người bên cạnh công chúa điện hạ chưa hề cãi nhau một lần nào. Đến tối khuya, mọi thứ cứ như vậy đi vào giấc ngủ. Bọn người buôn dưa bán mắm trong phủ được một hôm không có gì để tám chuyện, suy đoán rằng có lẽ hai vị đại nhân đã chiến đấu võ mồm trong cung cả buổi sáng nên hôm nay mệt mỏi rồi. Ai, thật đáng tiếc bọn họ không được thưởng thức a!
●
Sáng hôm sau, Tinh Hàm cùng Ngôn Thương Du như cũ không nói không rằng cùng nhau dùng bữa.
Nói đến Ngôn Thương Du liền cảm thấy đau lòng. Người ta là nói là làm, nói mà không làm, còn vị công chúa này chính là không nói mà làm a. Một bàn ăn của công chúa và phò mã mà chính là rau xào và cháo trắng ư.
Ngôn Thương Du ánh mắt ai oán nhìn Tinh Hàm nhưng nửa câu cũng không dám nói, càng nhìn càng oán.
Tinh Hàm ngẩn mặt nhìn đôi mắt đầy thù hận kia, chỉ nhàn nhạt nói:
“Thanh đạm bổ dưỡng.”
Bổ cái mông khỉ! Bổ thì ngươi ăn mình ngươi đi, ta không cần. Cũng chỉ dám mắng trong lòng chứ nào dám nói ra a. Tuy nói liêm sỉ nhắc nhở bản thân không được ăn, nhưng cái bụng đói đã bán đứng liêm sỉ ăn hết cháo và rau vào không dám nói một tiếng.
“Xem ra phò mã rất thích món này, phò mã đã thích, dặn thiện phòng sau này chỉ làm món này thôi.” Tinh Hàm nói một câu rất là hiền thê chăm phu quân. Đúng vậy, là hiền thê, chỉ sai ở chỗ đây là cháo trắng rau xanh a chứ đâu phải cao lương mĩ vị gì.
Ngôn Thương Du cắn cắn môi ấm ức. Ngốc tử tức chết người thông minh, quỷ phúc hắc tức chết người hiền lành mà.
Lúc chén cháo Tinh Hàm còn vài thìa nữa là hết, Lâm Minh lúc sáng sớm đã ra ngoài không biết từ đâu chạy nhanh vào gấp gáp thở không ra hơi. Thấy Tinh Hàm còn ngồi vội vàng quỳ xuống.
“Thuộc hạ thất lễ, xin công chúa thứ tội.” Nhìn lên thấy Tinh Hàm nhìn cũng không nhìn một cái đành yên lặng mà quỳ.
“Ân.” Qua một lúc, Tinh Hàm mới nói ra một tiếng.
“Thiếu gia, nhị tiểu thư đến rồi. Sáng nay nghe Chu thúc báo hôm qua có đến Du Lam lâu tìm thiếu gia, nhưng lại bỏ đi đâu mất rồi. Thuộc hạ vô năng không tìm được nhị tiểu thư.” Lâm Minh mặt đầy áy náy nói lại tình hình cho Ngôn Thương Du.
“Ai da, đứa nhỏ này vẫn là ham chơi như vậy. Mau mau cho người đi tìm, Đình nhi đến kinh thành lạ nước lạ cái kẻo bị người khi dễ. Còn nữa, tìm được thì ngươi đi theo bên cạnh bảo vệ nàng. Dù sao cũng là cái nữ nhi, cần người bảo vệ.” Ngôn Thương Du đứng dậy phất phất tay, mặt chỉ hận không thể rèn sắt thành kim.
“Thiếu gia, nhưng là…”
“Ta là phò mã của đương triều Đại công chúa, tuy rằng quá tuấn tú, quá mĩ mạo nhưng đi trên đường cũng không kẻ nào dám cưỡng hiếp ta đâu.”
“Phốc, ha ha.” Vu Hoa phía sau nhìn Ngôn Thương Du tự luyến nhịn không được cười, thấy Tinh Hàm phía trước im lặng đành mím môi nhịn đỏ cả mặt. Vu Nhã một bên chỉ nhẹ cười nhìn Vu Hoa nhắc nhở nàng đứng đắn một chút.
“Thiếu gia…”Lâm Minh mặt đầy luyến tiếc nhìn Ngôn Thương Du.
“Đi đi, nhớ trông chừng bảo vệ con bé cẩn thận đấy, đừng để Đình nhi bị hao tổn” Ngôn Thương Du trừng mắt cảnh cáo Lâm Minh,phất phất tay hướng Lâm Minh rồi ngồi xuống xuống tiếp tục nhâm nhi cháo mĩ thực.
“Tuân lệnh.” Lâm Minh đứng dậy lui ra đi về hướng cửa phủ. Đi tìm nhị tiểu thư ?
[Hí hí, lại xong một chương. Mấy nay bị hết ý tưởng nên quyết định một bước đi dẫn cốt truyện đến bên bờ hạnh phúc của 2 nhân vật đầy táo bạo và đầy tào lao ? hi vọng sẽ không bị trùng với đại tác giả nào, như vậy mới đem lại sự mới lạ cho cả nhà. Đói quá đi ăn cái đây bae~ Chúc cả nhà một ngày tốt lành, cơm trưa vui vẻ <3]