Lúc đi tắm thật sự là lúc chật vật nhất của Ngôn Thương Du. Phải cẩn thận canh chừng người nhìn lén, còn phải nịt ngực thật chặt, vậy nên nàng tắm khá lâu. Vào phòng thì công chúa điện hạ đã ngủ rồi quay lưng về phía Ngôn Thương Du. Nhìn bóng lưng đơn bạc, chăn thấp quá, Ngôn Thương Du lặng lẽ đi đến kéo chăn lên đắp cho Tinh Hàm rồi quay về trường kỉ nằm xuống ngủ. Không gian yên tĩnh, Tinh Hàm mở mắt, nhẹ chớp một cái rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, hai người tỉnh dậy vô tình va phải ánh mắt của nhau nhưng liền tránh đi, không một tiếng động tự rửa mặt chuẩn bị rồi Ngôn Thương Du liền ra ngoài trước. Ngôn Thương Du đi tìm Lâm Minh, lôi hắn đi ra hoa viên đi dạo, vừa đi vừa ấm ức lải nhải.
“…Nhan sắc của ta kém đi rồi hay sao mà công chúa một chút phản ứng cũng không có? Ta quan tâm chào hỏi cũng không thèm trả lời, quá đáng, thật sự quá đáng mà…” Ngôn Thương Du than thở nhưng cũng không dám hét lớn.
“Phò mã gia, công chúa đang đợi ngài dùng bữa sáng.” Một cung nữ từ xa đi đến báo lại với Ngôn Thương Du làm Ngôn Thương Du giật mình im ngay.
“Ân. Ta qua ngay.” Đáp lại rồi nhanh chóng đi sang thiện phòng.
“Chào buổi sáng công chúa điện hạ.” Ngôn Thương Du lên tiếng nhưng Tinh Hàm cũng không thèm cho nàng một cái ánh mắt.
Không khí bữa ăn hôm nay thật sự rất im lặng, chỉ nghe được tiếng chén đũa va nhau. Lâm Minh, Vu Hoa, Vu Nhã phía sau nhìn hai người cũng không dám hó hé. Tinh Hàm vẫn là người đi trước, từ đầu đến cuối coi Ngôn Thương Du là vô hình. Ngôn Thương Du ăn xong cũng đi tuốt ra ngoài. Lúc đến Du Lam lâu, thì gặp Tịch Quan Tự. Hai người liền vào nhã gian trên lầu.
“…Cứ gặp hai người sau lưng công chúa thì nhìn ta như gặp kẻ thù, còn công chúa coi ta như không khí, Ngôn Thương Du ta sống hai… mười tám năm chưa ai dám làm vậy với ta…” Ngôn Thương Du bây giờ kể lể với Tịch Quan Tự.
Tuy nói hai người mới quen biết nhưng linh cảm phụ nữ cho thấy Tịch Quan Tự không có ý xấu, hai người lại khá hợp tính, vừa gặp tựa quen biết tự kiếp nào, Ngôn Thương Du không nói thân thế bản thân nhưng lại thích lai nhai chuyện nàng sống ở Phò mã phủ cho Tịch Quan Tự nghe, bảo hắn tìm giúp đối sách chống lại cuộc sống nhàm chán này. Tịch Quan Tự khác Lâm Minh, hắn nghe đến đâu liền phản ứng đến đó, còn lên tiếng mắng bên vực Ngôn Thương Du, Lâm Minh thì chỉ biết ừ với gật đầu thôi. Vậy nên Ngôn Thương Du cũng không nể mặt, thêm hai hàng nước mắt nữa thật không khác gì oán phụ khuê phòng bị phu quân lạnh lẽo.
“Thương Du, ngươi làm như vậy thật sự là thua rồi. Nàng là công chúa, ngươi chỉ là cái phò mã quèn, cùng nàng đấu ai câm miệng giỏi thì ngươi thua từ vòng dắt ngựa rồi. Nếu người không biết còn tưởng ngươi sợ công chúa, công chúa không cho nên không dám mở miệng.” Tịch Quan Tự nghe xong liền liếc xéo một cái khinh bỉ Ngôn Thương Du, tên này sao đột nhiên ngu ngốc thế.
“Thế ta phải làm sao chứ, Quan Tự ngươi mau nói ta nghe xem?”
“Ngu ngốc, công chúa im lặng thì ngươi phải làm ngược lại với nàng.” Tịch Quan Tự nháy mắt với Ngôn Thương Du.
“Làm ngược lại?” Ngôn Thương Du có chút hiểu ra nhưng không dám chắc chắn.
“Nháo phò mã phủ gà chó không yên, khiến cho đám người bên cạnh công chúa tức điên lên, để xem công chúa có thể chịu đựng tiếp tục im lặng không để ý được không.” Tịch Quan Tự nhướng mày vênh váo nói.
“Như vậy ổn không?” Liệu họ có điên quá giết ta luôn không?
“Ngôn Thương Du, ta nói ngươi thật ngu ngốc. Dù sao người thiệt là ngươi, chẳng lẽ ngươi định ngày ngày ăn rồi đi, đi về ngủ rồi lại ăn à? Cuộc sống này cần ý nghĩa hơn, sợ cái gì? Bản thân thích sao thì cứ làm vậy.” Tịch Quan Tự động viên Ngôn Thương Du.
“Công chúa nói ngươi ở Phò mã phủ cứ tự do sinh hoạt, thế ngu gì mà không nháo hết lên. Đại công chúa là ái nữ của hoàng đế, giàu nứt vách, đồ vật trong phò mã phủ chỉ là đồ bỏ, ở công chúa phủ toàn là vật vô giá ngự ban, quốc bảo tiến cống, thêu ngọc đính vàng. Nháo phò mã phủ lên cho ta, lật ngói lên xem coi kẻ nào tức liền biết.” Tịch Quan Tự chỉ hận không thể rèn sắt thành kim, vẻ mặt trưởng bối dạy dỗ vãn bối.
Ngôn Thương Du nhìn Tịch Quan Tự. Tịch Quan Tự vỗ vai nàng cho nàng một ánh mắt chắc chắn. Ngôn Thương Du tự tin gật đầu.
Ngôn Thương Du về Phò mã phủ, đi qua thấy mấy chậu hoa nghệ tây để bên đình hóng mát ngoài hoa viên đã nợ rộ, mùi thơm bay ngát khắp nơi. Tuy nói Ngôn Thương Du có kinh nghiệm trồng cây, nhưng chỉ các loài phổ biến. Hoa nghệ tây ở hiện đại là loài hoa rất đắt giá nổi tiếng, ngay cả nàng cũng chỉ tình cờ gặp được trong đi công tác thuộc vùng Tây Nam Á. Ngôn Thương Du yêu thích bonsai hơn nên hoa chỉ tìm hiểu sơ lược, nhưng biết một bông nghệ tây giá lên đến hơn một nghìn USD.
Hoa rất đẹp nhưng Ngôn Thương Du cũng không nỡ ngắt, liền đi múc ít nước tưới lên bốn chậu hoa, tưới từng chiếc lá, từng cánh hoa nâng niu tỉ mỉ. Sau khi thấy cả cây đều được tưới đủ mới thõa mãn nhìn thêm một chút rồi quay về phòng Lâm Minh nằm chơi.
Tinh Hàm ở trong thư phòng xem sách luyện chữ, thấy sắp đến giờ cơm trưa liền đi ra, sẵn tiện xem mấy chậu nghệ tây đang nở rộ. Lúc nàng thấy đến gần bốn chậu hoa liền đen mặt. Vu Hoa Vu Nhã một bên cũng hốt hoảng không thôi, mới lúc sáng còn rất tươi tốt mà. Bây giờ mấy cây nghệ tây ỉu xìu như sắp đổ, cả cây và hoa héo úa đi.
“Ai?” Tinh Hàm lạnh giọng hỏi.
Vu Hoa liền gọi một cung nữ đang ở gần đó đến tra hỏi.
“Bẩm công chúa điện hạ, lúc sáng nô tỳ có thấy phò mã gia hỏi tìm bình tưới hoa rồi đến tưới cho mấy chậu hoa này. Nô tỳ còn lại không biết gì cả, xin công chúa tha tội.”
[Khặc khặc. Mỗi lần mở điện thoại thấy bình luận với bình chọn của cả nhà làm ta hận không thể lập tức ra chương mới. Hoa nghệ tây một bông giá 1200-1500$ lận đó, thuộc top 5 loài hoa đắt đỏ nhất hành tinh. ]