Thiên Duyên Định Thiên Niên

Chương 17



Không khí bây giờ thật đáng sợ, Hoàng hậu nắm lấy tay Hoàng thượng lại sợ một chút thôi hoàng thượng liền đem Ngôn Thương Du đánh trào máu, nhìn nữ nhi như vậy không hiểu sau nàng muốn nhịn cười cũng không được, đứa con rể tương lai này quả nhiên có tài hơn người mà.

Hoàng thượng nhìn lom lom Ngôn Thương Du rồi nhìn cái tay vẫn nắm váy nữ nhi thì tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nữ nhi là báu vật của phụ thân liền cứ như vậy bị người ta khi dễ. Thái hậu, Nhị hoàng tử một bên vừa cười vừa gật gật đầu rất hài lòng Ngôn Thương Du. Chúng phi tần, công chúa, hoàng tử, nô tì một bên lặng ngắt như tờ, không kịp tiêu hóa những gì đang diễn ra.

Tinh Hàm im lặng, ánh mắt giết người nhìn Ngôn Thương Du nhưng nét mây hồng trên mặt vẫn chưa nguôi. Ngôn Thương Du lâu đi một bận mới nhận ra bản thân đang làm gì, lập tức bỏ tay quỳ lùi xa Tinh Hàm ra, nếu không cái nữ nhân yêu nghiệt kia chắc chắn sẽ nhai tươi nàng.

“Thảo dân biết tội, xin Hoàng thượng tha mạng.” Bình tĩnh lại, Ngôn Thương Du lên tiếng nhận lỗi, lúc nãy ăn nhầm gan hùm hay sao mà bản thân lại dám nói những lời quá đại nghịch bất đạo, đầu nàng đang làm thủ tục chuẩn bị chuyển nhà rồi.

“Bất kính với Hoàng tộc, còn là Đại Thống Trưởng công chúa. Ngôn Thương Du, ngươi ngoài chết thì chính là chết thôi.” Nhị hoàng tử đầy cảm thán thương tiếc nói. Tuy Hoàng thượng không thể hiện ra nhưng ngài thật sự rất sủng ái nhi tử này, Nhị Hoàng tử – Diệp Duẫn Kiêm, đồng mẫu đồng phụ với Tinh Hàm, muốn lên tiếng cũng không ai dám trách hắn.

“Kiêm nhi nói đúng, tội này tuyệt đối không thể tha. Nhưng bổn cung từ xưa đến nay ăn chay niệm Phật, ngươi lại là Tân khoa trạng nguyên nên bổn cung liền đại phát từ bi cho ngươi hai lựa chọn.” Thái hậu từ ái chậm rãi nói như đang suy xét rất kĩ.

“Xin người nói rõ.” Ngôn Thương Du sốt sắng nhưng bên ngoài như vờ trấn tĩnh.

“Một là lập tức lôi ra Ngọ môn chém đầu.” Thái hậu cao giọng. Ngôn Thương Du liền nuốt nước miếng ực một tiếng rõ to, hơi run nói.

“Hai là…”

“Hai là như lời ngươi nói, làm phò mã của Tinh Hàm, như vậy liền danh chính ngôn thuận phu thê, tội này không thể trách. Đúng không Hoàng thượng, Hoàng hậu?” Thái hậu nâng ly trà từ từ thưởng thức nhưng không mất uy nghiêm, nói xong còn không quên hỏi hai người kia.

Bọn họ trong lòng hiểu rõ, Ngôn Thương Du này tài mạo bất phàm, tuyệt đối không phải người tầm thường. Tuy vậy tên này lại vô cùng thú vị, có thể chọc giận khiến Tinh Hàm biến sắc, nếu sau này hai người này thành phu thê thì còn bao nhiêu chuyện buồn cười gì xảy ra nữa.

“Không được!” Ngôn Thương Du vừa nghe dứt câu liền phản đối. Nàng vẫn luôn nhớ rõ bản thân là nữ nhân, dù nàng thích nữ nhân nhưng nếu lấy vị công chúa kia thì thật sự không được. Nàng ta mà biết Ngôn Thương Du là nữ thì sẽ hành nàng sống không bằng chết mất.

“To gan, người đâu lập tức mang hắn ra ngọ môn chém đầu cho trẫm.” Hoàng đế lại tức giận, nữ nhi bảo bối hạ mình gả cho tên không tiền không quyền này đã là thiệt thòi mà hắn còn dám từ chối.

“Tại sao Ngôn công tử lại nói không được?” Hoàng hậu níu lấy tay Hoàng thượng, bình tĩnh hỏi. Bậc mẫu nghi thiên hạ tự nhiên toát ra khí thế uy nghiêm đè áp người khác.

“Ta…” Ngôn Thương Du nếu bây giờ nói ra thân phận, chẳng phải là tội khi quân tham gia khoa cử mà bị chém đầu. Nếu như không nói, một là tội xúc phạm, nhục mạ Hoàng thất mà cũng chém nốt, hai là… phải cưới tảng băng vô diện kia. Kẻ điên cũng biết phải chọn đường sống huống chi Ngôn Thương Du là người cực kỳ thông minh. Liền hứa lấy nàng giữ mạng trước, sau đó tìm cách trốn khỏi đây thì nàng làm gì được ta. Đơn giản như vậy mà ta cũng nghĩ không ra, Ngôn Thương Du ơi Ngôn Thương Du ngươi thật là ngốc mà.

“Bẩm nương nương, thảo dân tự thấy bản thân không tiền không quyền, không xứng đáng với công chúa. Đây chẳng phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao, không đúng, là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt phượng hoàng. Đột nhiên được Hoàng thượng ưu ái cho ứng nhận vị trí phò mã làm thảo dân vừa vui mừng khôn xiếc vừa thấy tự ti xấu hổ, chỉ sợ thiệt thòi công chúa nên mới vô lễ mạo phạm Hoàng ân. Công chúa dương chi ngọc diệp, mỹ mạo thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, nếu được làm phò mã của người là vinh hạnh ngàn đời Ngôn gia mới tu được, là phúc phận của thảo dân. Xin Hoàng thượng tha tội.” Ngôn Thương Du là ai? Là thương nhân. Thương nhân có cái gì? Có cái miệng. Bình tĩnh nghĩ lại, Ngôn Thương Du liền hiện ra vẻ mặt luôn mỉm cười của bản thân, đem lời lẽ thương nhân mà a dua nịnh nọt.

“Thật vậy sao?” Hoàng thượng thấy Ngôn Thương Du lật mặt như lật sách liền hỏi lại, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa, nữ nhi được khen như vậy bậc phụ mẫu nào mà không thích.

“Chỉ cần công chúa không chê bai thảo dân nghèo khổ bất tài, được lấy công chúa thảo dân vui mừng khôn nguôi, nguyện tôn kính như tân đời này kiếp này thảo dân lấy mạng ra bảo đảm sẽ chăm sóc, thương yêu, bảo vệ công chúa đến khi trút hơi thở cuối cùng.” Ngôn Thương Du tỏ vẻ mặt vô cùng thành kính khiến ai nghe cũng cảm động, cứ như nhất kiến chung tình luyến ái thiên niên vậy. Lời này đối với nàng cũng chỉ là một lời nói dối đầy giả tạo, Ngôn Thương Du tính tình vốn từ từ chuyển sang lãnh đạm, dù là Lam Chi cũng không quá nhiều lời ngọt ngào, nàng thích dùng hành động hơn là lời nói. Nói càng hay, càng thu hút lòng người thì càng giả dối, cốt ra mà nói thì chính là bệnh nghề nghiệp thôi.

Tinh Hàm một bên đã quay lại vẻ mặt băng sơn vô diện như xưa, ngồi ung dung thưởng thức trà ngon, cứ như việc kia vốn không liên quan đến nàng.

“Ha ha, hảo. Chờ đến ngày mai ngươi liền lên triều nhận thánh chỉ đi.” Hoàng đế cười to sảng khoái nói. Với tài sắc của Ngôn Thương Du ứng cùng Tinh Hàm thật sự là trời phối một đôi. Những người có mặt ở đây, người bất ngờ, kẻ vui mừng, kinh ngạc có, ghen tị có mà tiếc nuối cũng có. Còn trong lòng Ngôn Thương Du và Tinh Hàm nghĩ gì, chỉ có bản thân các nàng mới biết…

{Cả nhà buổi trưa dui dẻ nha ? yêu ❤}


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.