Thiên Di

Chương 50: Không cứu



Năm người Mặc Chiêu chăm sóc đều có sức khỏe kì lạ, có lẽ, những năm tháng với vô số rèn giũa trước đây khiến tốc độ hồi phục của bọn họ nhanh hơn hẳn người thường. Đúng như Mặc Chiêu dự đoán, đến chiều tối, cả năm người lần lượt tỉnh lại, vết thương còn đau, nhưng thần trí đều tỉnh táo. Thời điểm cả năm người mở mắt, cả dong binh đoàn vốn đang an ổn lại náo động lần nữa. Mặc Chiêu hỏi ra mới biết, thực lực của năm người đều rất mạnh, trước đây chưa từng có trường hợp nào bị thương nặng như lần này. Quan trọng nhất là, tất cả người trong đoàn đều muốn biết là kẻ nào dám cả gan ám toán người của dong binh đoàn bọn họ.

Nhìn ánh mắt tràn ngập thù hằn của người trước mặt, Mặc Chiêu chợt nhận ra, không phải họ không biết, mà có khi, tất cả những gì bọn họ đang đợi chỉ là một lời xác nhận.

A Đạt là người lớn tuổi nhất trong năm người, cũng là người bị thương nhẹ nhất. Y được đỡ ngồi dậy, sau lưng được lót một tấm nệm mỏng, nhìn một đoàn người trước mặt đã xúm vây lại, loạt ánh mắt đổ dồn, y thở ra một hơi, cuối cùng gật nhẹ đầu:”Là bọn chúng.”

Cả phòng lặng đi, sau đó, tiếng ồn ào nối tiếp như sấm dậy. Mặc Chiêu ngồi ở một bên, coi như không nghe thấy hàng loạt lời chửi rủa thô tục không ngừng truyền vào tai. Nàng không dấu vết nhíu mày, kiểm tra vết thương cho năm người xong, định đứng lên trở về phòng. A Đạt vội kéo tay nàng, trầm giọng nói:”Đa tạ.”

“Người người nên cảm ơn là hai người họ, không phải ta”. Mặc Chiêu nhàn nhạt đáp, A Đạt lập tức hiểu rằng nàng đang nhắc đến ai, cũng hiểu rõ ẩn ý sau lời ấy.

Đến khi tiếng chửi rủa vãn bớt, một lối đi chừa ra, Mặc Chiêu toan đứng dậy. Ánh mắt nàng vô tình liếc qua cánh cửa, chợt phát hiện mấy người trong đoàn âm thầm gật đầu với nhau như ra dấu, rồi đẩy cửa đi thẳng ra ngoài. Nàng nghe thấy tiếng người hốt hoảng:”Mau đi gọi đội trưởng. A Địch lại bỏ đi rồi, chắc chắn y muốn trả thù cho Ngạc Điềm!”

“Tiểu Dương, ngươi mau ngăn hắn lại. Nếu đội trưởng biết, hắn nhất định sẽ bị đánh chết!”

Mặc Chiêu lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, một đường bước thẳng về phòng mình. Nàng đi qua phòng Sở Diêm và Sở Ngân, bảo hai người thu dọn trước đồ đạc. Trên mặt hai người tràn ngập vẻ kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều. Mặc Chiêu nói:”Ta nghĩ, chúng ta có thể sẽ phải rời khỏi đây.”

Đến nửa đêm, Mặc Chiêu ngồi xếp bằng trên giường tu luyện. Vào lúc đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng đập cửa vội vã. Trong lòng đã có dự tính trước, nên Mặc Chiêu không ngạc nhiên mấy, chỉ chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí. Nàng từ tốn chỉnh trang lại y phục, sau đó mới đứng dậy mở cửa.

Còn chưa thấy mặt người đứng ngoài đã nghe thấy giọng nói thúc giục:”Mặc công tử, mau một chút, đội trưởng muốn gặp người.”

Lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, Mặc Chiêu không hỏi tại sao, bước nhanh sau tên đó, khi đi ngang qua phòng Sở Ngân và Sở Diêm đều gõ hai lần bên ngoài cánh cửa. Cho đến khi bước vào tiền sảnh, người người chật ních, Mặc Chiêu đi thẳng tới trước mặt A Đa Mã Lượng, mở miệng hỏi:”Đội trưởng tìm ta có chuyện?”

Gương mặt A Đa Mã Lượng lúc này không hề giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt. Cơ bắp y căng cứng, hai mắt đỏ quạch, cảm giác như đang dùng hết sức đè nén cơn phẫn nộ ngập trời. Thấy Mặc Chiêu đến, y phải hít sâu một hơi mới lấy lại được bình tĩnh. Y đè thấp giọng, cố gắng không khiến Mặc Chiêu hoảng sợ:”Mặc Chiêu, ta biết ngươi không phải người của dong binh đoàn, nhưng mong ngươi có thể cứu bọn họ.”

Theo ngón tay của A Đa Mã Lượng nhìn sang, mười một người nằm dưới đất, máu tươi thấm qua tấm chiếu, chảy thành từng vệt dài trên nền nhà. Hương máu rất nồng, màu máu đỏ khiến mắt Mặc Chiêu hơi hoa lên, bên tai còn nghe thấy ngữ điệu giận dữ của A Đa Mã Lượng:”Đám người ngu ngốc này tưởng rằng có thể trả thù, tự ý đi vào doanh trại của dong binh doàn Huyền Vũ. Nếu không phải ta đến kịp thì đã…. Mặc Chiêu, ta cũng không muốn làm phiền ngươi, nhưng dược sư kia nói bọn họ bị thương quá nặng. Nếu ngươi đồng ý giúp lần này, dong binh đoàn Thanh Long hứa sẽ mang ơn.”

“Đúng vậy, Mặc Chiêu. Mau lên một chút, bọn họ sắp không chịu được nữa rồi.”

Tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả A Đa Mã Lượng đều cho rằng, Mặc Chiêu nhất định sẽ đồng ý. Bọn họ vẫn còn nhớ như in dáng vẻ tận tâm của nàng khi chăm sóc cho năm người A Đạt. Thật không ngờ, Mặc Chiêu chỉ chăm chú nhìn vào vị dược sư đang cố gắng đút đan dược cho một người bị thương, nhìn một đống máu thịt hỗn độn rồi thu lại ánh mắt. Nàng ngẩng đầu, thái độ lãnh đạm:”Không cứu.”

Vẻn vẹn mấy chữ khiến A Đa Mã Lượng mở to mắt, y còn tưởng mình đã nghe lầm:”Ngươi nói gì cơ?”

Giọng của y cao lên, ánh mắt không còn hiền hòa, nhưng sắc mặt nàng còn lạnh hơn. Nàng đáp nhạt:”Ta nói, không cứu.”

“Ngươi…!”

“Mặc Chiêu, ngươi có ý gì!”. Một kẻ đứng gần đó hét vào tai nàng, nếu nàng nhớ không nhầm, kẻ này tên Phùng Hoan, vài canh giờ trước còn cười sang sảng, thân thiết vỗ vào vai nàng. Mặc Chiêu cười nhạt, nói rành rọt:”Ý ở mặt chữ. Mười một người này, ta sẽ không cứu. Còn về nguyên do….”

“Ta không phải người của dong binh đoàn các người, ta và bọn họ vốn không có quan hệ gì cả. Ta không cần phải lãng phí đan dược trân quý vì mấy kẻ thế này, càng không cần phải nghe theo lời ngươi.”

“A Đa Mã Lượng, ta muốn cứu thì cứu, không muốn cứu sẽ không cứu, thế này đã đủ để coi là lý do hay chưa?”

Mặc Chiêu nhìn thẳng vào A Đa Mã Lượng, gằn từng chữ, kể cả khi theo từng lời nàng bật ra, hai mắt của y, của đám người ở đó đều mang theo sát khí, gân xanh trên trán gồ lên như thể một chốc sẽ sửng cồ ra mặt. Nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng động khi họ siết nắm tay, tiếng bàn tay đặt vào chuôi đao, nhưng nàng chẳng màng.

Mặc Chiêu quay đầu, định bước thẳng ra ngoài. Ngay lúc ấy, một thanh đao đặt lên vai nàng, kề vào cổ nàng, kèm theo lời đe dọa tàn nhẫn:”Nếu ngươi không cứu bọn họ, đừng hòng ra khỏi chỗ này!”

Nhìn xuống thanh đao lạnh lẽo đang kề bên cổ mình, ánh đao sáng loáng, thân đao nặng trịch đè xuống, Mặc Chiêu ngẩn ra, bỗng dưng bật cười. Đã bao nhiêu năm rồi, lần cuối cùng nàng yếu ớt đến mức bị người ta kề đao vào cổ, xách lên như xách một con chim non vô dụng với vết thương đầm đìa máu tươi. Ánh nến leo lét hắt lên ánh mắt hờ hững của Mặc Chiêu, tiếng cười trong trẻo giờ lại như ẩn chứa mũi dao, khiến người ta dựng cả tóc gáy. Phùng Hoan không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt Mặc Chiêu thật đáng sợ. Y không nói gì, chỉ cười, nhưng tia sáng lạnh lẽo trong mắt như hóa thành một bàn tay vô hình tóm lấy cổ Phùng Hoàn rồi thít chặt.

Không thở nổi.

“Đội trưởng, đan dược không có tác dụng. Nếu không nhanh lên bọn họ sẽ không chịu nổi mất.”

Tiếng thúc giục của y sư vang lên, quay mặt nhìn lại, hơi thở của mấy người A Địch càng ngày càng yếu ớt. Phùng Hoan nuốt xuống một ngụm nước bọt, nghiến chặt răng, cố gắng xua đuổi cảm giác lạnh lẽo như ma ám. Cây đao trên cổ Mặc Chiêu kề sát hơn, nàng không tránh không né, còn nhìn y chằm chằm, Phùng Hoan nổi điên hét lên:”Khốn khiếp! Mau cứu bọn họ!”

“Bỏ cây đao bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người đệ ấy.”

Một giọng nói lành lạnh cắt ngang lời Phùng Hoan. Sở Ngân và Sở Diêm cùng lúc bước vào, khi ánh mắt chạm đến mảnh đao sắc nhọn đang kề sát cổ Mặc Chiêu, nếu không phải Mặc Chiêu đang mặc áo cao cổ để che đi yết hầu, hẳn là lúc này sẽ có một dòng máu tươi chảy xuống.

Không chỉ với Mặc Chiêu, hình ảnh này cũng khiến hai người Sở Ngân nhớ đến một ngày sáu năm trước.

Hai mắt Sở Diêm tối lại, y vọt đến như chớp, dùng một tay nhấc bổng Phùng Hoan lên cao. Cổ họng bị bóp chặt, bảo đao rơi xuống đất, Phùng Hoan khó nhọc hổn hển. Hành động của Sở Diêm khiến A Đa Mã Lượng bất ngờ, hơn hết, tốc độ của y đủ khiến tất cả những người ở đó giật nảy vì kinh ngạc. Ngay cả y di chuyển thế nào, bọn họ cũng không thể nhìn rõ, đến khi bọn họ phản ứng lại, cả gương mặt Phùng Hoan đã đỏ bừng.

“Mau thả người!”. A Đa Mã lượng phẫn nộ hét lên.

Một loạt đao kiếm chĩa về phía ba người Mặc Chiêu, hành động này thực sự đã chọc giận Sở Ngân. Hai người Sở Ngân cùng một lúc thả ra uy áp, luồng áp lực kinh người đè nặng xuống, hai đầu gối của đám người bắt đầu mềm nhũn theo bản năng. Tròng mắt của Sở Ngân đã biến thành màu xanh, y vung mạnh tay, làn khói xanh lạnh lẽo như băng hất vung tất cả đao kiếm văng ra xa, ánh mắt đanh lại, kèm theo lời lẽ như ra lệnh:”Đừng có chĩa kiếm vào người đệ ấy.”

Từ khi sinh ra tới nay, A Đa Mã Lượng chưa từng chứng kiến một luồng uy áp nào kinh khủng đến như thế. Sức mạnh của hai người cộng lại, sự giận dữ ẩn sâu trong uy áp tức thì biến y thành một bức tượng đá vô dụng, tay chân đan giữa cảm giác lạnh lẽo như băng và nóng bỏng như đốt. Y sư sợ hãi đến mức ngã rạp xuống, uy áp này còn làm ảnh hưởng tới mấy người bị thương, làm họ ho lên không ngừng.

Ngay lúc thế sự căng thẳng, một giọng nói run rẩy từ bên ngoài vọng vào.

“Mặc công tử, xin người nương tay.”

Sở Ngân quay đầu nhìn ra, A Đạt không biết đã tới từ lúc nào, đang loạng choạng từ ngoài cửa đi vào. Hai người Võng Dao nhìn thấy A Đạt, ánh mắt hơi đổi, hai ngón tay vẫn như cũ đặt trên dây đàn. Tiếng gọi này đánh thức Mặc Chiêu như chìm vào trong mộng, nàng phất tay:”A Diêm, thế là đủ rồi.”

Uy áp được thu lại, Sở Diêm buông tay, hừ lạnh một tiếng. Phùng Hoan ngã ngồi xuống đất, ôm cổ họng ho khan không ngừng, hồi tưởng lại phút giây mong manh đứng giữa sự sống và cái chết, gương mặt đỏ bừng của y dần tái đi. Y còn tưởng Mặc Chiêu chỉ là một y sư.

Y còn tưởng….

Phùng Hoan không do dự quỳ xuống. Y cảm thấy nhục nhã, nhưng vẫn lê hai đầu gối đến gần Mặc Chiêu, dập đầu:”Mặc công tử, xin ngươi cứu họ đi. Là ta sai rồi, xin ngươi cứu họ đi. Ngươi giết ta cũng được. Mặc Chiêu, ngươi muốn giết ta cũng được, làm ơn hãy cứu họ.”

Y nói liên tục không ngừng, không ngừng không ngừng dập đầu, không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời giống nhau. Những người còn lại nhìn nhau, cảm giác run sợ vẫn chưa tản đi hết, thấy sắc mặt A Địch dần trắng bệch, họ mím chặt môi, lần lượt quỳ xuống theo Phùng Hoan.

A Đa Mã Lượng quỳ một gối.

“Xin ngươi cứu họ.”

Y cứ ngỡ, đã dùng hết sức lực một đời mới nói được câu này.

Mặc Chiêu đảo mắt qua mấy người đó. Thời khắc nàng đi lướt qua họ, đi về phía đám người bị thương, nàng chậm rãi cất lời.

“A Đa Mã Lượng, ngươi nói không sai. Biết rõ có nguy hiểm, thực lực không đủ mà vẫn xông đầu vào, đó không phải dũng cảm, mà là ngu xuẩn. Mặc Chiêu ta ghét nhất là những kẻ không coi trọng mạng sống của mình, ta không muốn cứu bọn họ, bởi vì bọn họ chỉ là mấy kẻ ngay cả mạng cũng không biết giữ.”

A Đa Mã Lượng và tất cả mọi người đang quỳ gối ngẩng phắt đầu. Cảm giác nhục nhã vừa choán đầy lồng ngực thoắt cái được thay thế bằng trăn trở. Có cái gì đó vừa vỡ ra, cái gì đó khiến họ rùng mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.