Mười lăm ngày sau, cũng là ngày khảo nghiệm bí môn được định sẵn.
Mười lăm ngày trôi qua rất nhanh, đối với những đệ tử mong chờ ngày này đã lâu, quả thực chỉ như một cái chớp mắt. Từ sáng sớm, Mặc Chiêu cùng với các đệ tử khác được bốn đại trưởng lão chỉ dẫn, lần lượt men theo một lối bí mật ngay sau đại điện đi thẳng một đường. Đây là lần đầu tiên Mặc Chiêu chứng kiến cả bốn trưởng lão của học viện, bao gồm đại trưởng lão Lâm Tấn, nhị trưởng lão Trương Hàng, tam trưởng lão Đỗ Sách, tứ trưởng lão Triệu Bỉnh Thần cùng một lúc xuất hiện.
Nếu không phải vô cùng cấp thiết, Triệu Bỉnh Thần hẳn sẽ chẳng can dự.
Mặc Chiêu vừa đi vừa quan sát xung quanh, trong lòng không nén nổi nghi hoặc. Còn đường dẫn đến nơi này rất sâu, nếu như nơi gọi là bí môn kia hoàn toàn nằm dưới lòng đất, rõ ràng hai bên đều kín bưng, lại không biết ánh sáng từ nơi nào rọi tới, hẳn cũng là một dấu vết huy hoàng từ xa xưa để lại.
Cứ thế đi khoảng hơn một khắc, cuối cùng cũng tới.
Mặc Chiêu đi ở chính giữa, qua một hàng người nhìn thấy một cánh cổng cao gấp ba người bình thường, thoạt nhìn qua chỉ giống một phiến đá lớn chắn đường, không có một hoa văn hay chạm khắc cầu kì. Mà trên phiến đá ấy, đông tây nam bắc, bốn phương là bốn khoảng trống nhỏ chỉ vừa đủ cho một bàn tay đặt vào. Trong khi Mặc Chiêu còn đang thắc mắc, bốn trưởng lão cùng nhau tiến đến, sử dụng bốn lệnh bài của chính mình, theo thứ tự đặt vào bốn khoảng trống kia.
Sau đó, là một chuỗi những lệnh tự liên tiếp nàng nghe không hiểu, việc duy nhất có thể làm là tập trung lắng nghe và chờ đợi sự thay đổi nào đó. Nếu Mặc Chiêu đoán không lầm, bốn lệnh bài của bốn trưởng lão là chìa khóa dẫn tới bí môn, cũng có nghĩa là, nếu như một trong các trưởng lão không giao ra lệnh bài, cánh cửa dẫn tới nơi này sẽ vĩnh viễn đóng chặt.
Giữa lối đi hẹp vắng tiếng gió, ngoài tiếng niệm chú đều đều của bốn vị trưởng lão, chỉ còn từng tiếng hít thở nhẹ bẫng của đám người. Trước ánh mắt đổ dồn của các đệ tử, cánh cửa trước mặt cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa.
Nơi bốn lệnh bài được đặt vào dần dần tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, bệ đá mà Mặc Chiêu nhìn thấy rốt cuộc từ từ xoay tròn theo một hướng, từng tiếng động lớn va vào vách đá rồi lại bật trở về.
Ba người Mặc Chiêu nhíu mày, gần như lặng đi trước cảnh tượng trước mặt. Cánh cửa đá này lớn tới mức dù một đoàn đội cũng không thể nâng nổi, giờ lại tự động xoay chuyển, âm vang nặng nề dần trở thành một trận đồ sáng rực hiện hiện trên bia đá. Sở Diêm nhìn thấy trận đồ này, bật thốt lên:”Là truyền tống trận.”
Mặc Chiêu nghe vậy quay sang, Sở Ngân gật đầu với nàng:”Là truyền tống trận, từ trận pháp này ta còn cảm nhận được một luồng khí cổ xưa.”
Sở Diêm cũng cảm nhận tương tự:”Hơn nữa còn rất đậm.”
Thời điểm Sở Ngân dứt lời cũng là lúc bốn trưởng lão ngừng lại, Mặc Chiêu hơi nhếch môi:”Có thể đi vào rồi.”
Lâm Tấn thu lại tay, xoay người dặn dò các đệ tử:”Từ nơi truyền tống đi vào, mỗi người sẽ được dẫn đến một nơi khác nhau. Nhiệm vụ của các ngươi vẫn như trước, dựa trên số lượng ma thú giết được mà tính toán. Trong cơ thể mỗi ma thú ở đây đều có một ma tinh hạch, việc của các ngươi là thu thập càng nhiều ma tinh hạch càng tốt.”
Đỗ Sách vuốt chòm râu ngắn ngủn, trầm giọng bổ sung thêm:”Ma thú ở nơi này, so với ma thú ở Ma Thú Sâm Lâm cấp bậc cao hơn hẳn, các ngươi mỗi người chỉ có một mình, đừng tùy tiện khinh thường. Nếu thu phục được ma thú cấp cao, đó là vận may của các người, còn có thể tùy thời gặp được kì ngộ. Còn nữa, uy áp ở nơi này, qua thời gian ở trong sẽ ngày một nồng đậm, đến khi không thể chịu nổi nữa, lập tức xé rách bùa truyền tống. Rõ chưa.”
“Rõ!”
Sau tiếng đáp, từng người cẩn thận cất kĩ bùa truyền tống, nối đuôi nhau đi về phía cánh cửa. Sở Ngân và Sở Diêm mỗi người âm thầm nắm một bên tay Mặc Chiêu, siết một lần thật chặt rồi buông ra ngay lập tức. Mặc Chiêu hiểu ý, mắt vẫn nhìn thẳng nhưng miệng nhoẻn cười, đè thấp giọng:”Cẩn thận một chút.”
Triệu Tử Khiêm là người đi cuối cùng của Đông Viện, khi Mặc Chiêu lướt qua, bất ngờ nghe thấy y nói nhỏ:”Cẩn thận.”
Mặc Chiêu không kịp đáp lại, đầu ngón tay vừa tiếp xúc với mắt trận, cả thân thể bị một lực lớn hút mạnh vào bên trong. Đến khi nàng định thần lại, đã thấy bản thân yên ổn đứng ở một nơi xa lạ.
Nhìn quanh một vòng, hang đá sâu, rộng, chính giữa là trụ lớn, so với nơi nàng đứng hồi nãy thì sáng sủa hơn nhiều. Mặc Chiêu thử nâng tay chạm vào bức tường đá gần như trong suốt, từ nơi tiếp xúc truyền tới cảm giác lạnh lẽo như băng. Hòa với cái lạnh tột cùng, một luồng uy áp vô hình đang đè nặng xuống, không quá lớn, nhưng cũng đủ khiến Mặc Chiêu cảm thấy hơi khó chịu.
Xem ra những lời tam trưởng lão nói đều là sự thật. Luồng uy áp nơi này sẽ dần dần phóng đại, đến một lúc nào đó sẽ khiến người ở trong không cách nào chịu nổi.
Mặc Chiêu thu lại ngón tay, nhìn hình ảnh phản chiếu mơ hồ của chính nàng qua bức tường, đột nhiên mỉm cười.
Ngược lại, nàng muốn mạo hiểm thử một lần. Nàng thật sự tò mò, không biết ở cái nơi quỷ quái này, rốt cuộc cái gọi là giới hạn đó của nàng sẽ nằm ở đâu đây.
Một đường đi vào trong, tiếng bước chân của Mặc Chiêu rất êm, từng bước đều từ tốn. Thần thức của nàng cảm nhận được thứ gì đó dao động ngay gần đây, nàng không chút do dự, thẳng một đường theo hướng đó đi tới.
Mặc Chiêu nuốt xuống một viên Định Tâm Đan, huy động toàn bộ thần thức. Linh khí ở nơi này cực kì tinh thuần, hồn lực trong cơ thể Mặc Chiêu luân chuyển không ngừng, theo đó, cảm giác cũng ngày một tinh tế.
Có điều, thứ rõ ràng nhất là Mặc Chiêu cảm thấy không phải là điềm báo nguy hiểm, mà là,
Lạnh.
Thân thể ma pháp sư tuy rằng so với người bình thường yếu ớt hơn không ít, thế nhưng Mặc Chiêu mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện, dù không thể sánh với võ giả, cũng không tính là yếu ớt. Vậy mà cái lạnh vẫn đủ khiến nàng thấy hơi gai người, tiến vào hang động càng sâu, càng cảm thấy lạnh hơn.
Đến khi tận mắt chứng kiến khung cảnh trước mặt, Mặc Chiêu mới hiểu ra nguyên do.
Trước mặt Mặc Chiêu lúc này, bức tường bằng loại đá trong suốt kia phủ kín, ánh sắc xanh nhợt nhạt, chẳng khác nào đang lạc mình giữa hầm băng rộng lớn. Cách một đoạn không xa là một hồ nước rộng, Mà chủ nhân của hầm băng này, cùng lúc Mặc Chiêu quan sát khắp nơi, từ từ ngoi lên khỏi mặt nước.
Trên người ma thú có vô số xúc tua, mỗi cái lớn chừng một con rắn trưởng thành, dài tới mức Mặc Chiêu cảm thấy nó chỉ cần đứng yên tại chỗ cũng có thể vươn xúc tua chạm tới chỗ nàng. Thân thể ma thú màu trắng đục trơn trượt, cái đầu tròn, Mặc Chiêu trước đây chưa từng nhìn thấy loài nào như thế, giống như mực, lại không hoàn toàn giống, vừa xấu xí vừa trơn trượt nhơ nhớp. Nàng cau mày:”Mày rốt cuộc là cái quái gì thế?”
Ma thú ngẩng một cái đầu to và đôi mắt to nhìn Mặc Chiêu đăm đăm, Mặc Chiêu cũng không vội vã không manh động, bình tĩnh đứng yên một chỗ.
Một lúc sau nghe thấy tiếng bập bẹ:”Loài người. Đã lâu không gặp”
Trong lòng Mặc Chiêu không nén nổi ngạc nhiên. Theo như thần thức của nàng, ma thú này có sức mạnh tương đương với ma thú cấp tám, thậm chí còn mạnh hơn nhiều Hỏa Diệc Lục Xà bên trong Ma Thú Sâm Lâm. Nàng âm thầm suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy kì quái.
Các trưởng lão dù đã cảnh báo trước, ma thú ở nơi này đều rất nguy hiểm, nhưng thế nào cũng không đến cấp bậc thế này. Đổi lại là một người khác, ngay cả Triệu Tử Khiêm vừa hồi phục từ lần trọng thương trước đó, chẳng khác nào tự đẩy đệ tử của học viện vào đường chết.
Xem ra hiểu biết của nàng vẫn còn quá nông cạn. Ma thú cấp tám, sao có thể giống như củ cải trắng nói gặp là gặp thế.
Cái gọi là kỳ duyên là thế này sao?
Ma thú kia nghiêng đầu nhìn Mặc Chiêu, sức mạnh trong cơ thể nó rất lớn, vậy mà khi phát âm lại không hề tròn chữ, phi thường khó nghe. Đến khi nó lặp lại một lần nữa, Mặc Chiêu mới hiểu ra:”Không ngờ có thể gặp được nhân loại ở đây.”
Ý của nó là, nơi này chưa từng có ai đặt chân đến đúng không?
Bản tính tò mò của Mặc Chiêu trỗi dậy, lớn tiếng hỏi:”Này, ý của ngươi là ta là người đầu tiên tới đây phải không?”
Ma thú kia tiến về gần nàng, xúc tua từng cái xoay tròn trên mặt đất, có vẻ như đây là cách nó thể hiện sự hưng phấn. Bởi vì từ cặp mắt to màu xám đục có thể thấy được điều đó, nhiều hơn, là từng tiếng lặp đi lặp lại như mê man. Chỉ có đúng hai chữ
“Loài người…. loài người…”
Mặc Chiêu không hiểu tại sao, bất đắc dĩ gãi đầu, thở ra một hơi dài:”Dù mày có vui vẻ thế nào, chúng ta vẫn phải đánh một trận.”
Mặc Chiêu không cảm thấy trò chuyện với một ma thú có điều gì kì lạ, gương mặt hơi tái đi do khí lạnh trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt cũng không còn ý cười, chỉ còn sự sắc bén lạnh lùng như đao gươm:”Dù thế nào tao cũng phải lấy được tinh hạch của mày.”
Nghe được lời nàng nói, từ miệng của ma thú phát ra từng tiếng nối tiếp, đều là tiếng cười khùng khục rợn người:”Tinh hạch….Loài người tham lam. Còn chưa đủ hay sao…”
Nó đập mạnh xúc tu vào vách tường, tưởng chừng tường băng kia bất kì lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Lần này thì Mặc Chiêu hiểu được, hành động này của ma thú biểu trưng cho sự phẫn nộ mà nó muốn bày tỏ.
Nhưng mà, nguyên do là đâu?
Mặc Chiêu nhíu chặt mày, một suy nghĩ nhanh như chớp lướt qua. Có khi nào là ám chỉ các đệ tử đời trước của học viện, chính là những người đã giết và cướp hết số lượng ma tinh hạch của ma thú nơi này hay không?
Tiếng cười trong động lớn dần, ma thú vốn ôn hòa chỉ qua một câu hỏi vô ý mà trở nên phẫn nộ. Mặc Chiêu không kịp nghĩ sâu hơn, một chiếc xúc tu vung mạnh về phía nàng, nàng vội vàng lùi về sau một bức, âm thầm cả kinh.
Nhanh thật!
Mặc Chiêu tập trung ngưng tụ băng tiễn, nhằm về phía xúc tu rồi kéo mạnh. Băng tiễn được phóng với sức mạnh khổng lồ, ba tiễn nối tiếp, khi tới gần liền bị xúc tu kia vung lên chặn lại, nhẹ nhàng đẩy văng băng tiễn của nàng ra xa, xúc tu to lớn của ma thú vẫn hoàn hảo lành lặn.
Nó vậy mà không mảy may bị thương.
Đây là lần đầu tiên có thứ tránh được tam hợp băng tiễn của nàng, lại còn tránh thoát dễ dàng như thế. Kể cả khi một chiêu khi nãy chỉ là nàng dùng để thăm dò thực lực.
Mặc Chiêu siết chặt tay, ánh mắt dần đanh lại. Ma thú này còn mạnh hơn nàng tưởng.
Đương lúc suy nghĩ, hai chiếc xúc tu cùng lúc đánh về đây. Nhìn điệu bộ giống như muốn quấn chặt lấy nàng.
Mặc Chiêu không để nó được như ý, thoăn thoắt nhảy lên, sau đó linh hoạt dùng chủy thủ chém xuống. Một đường máu vạch ra, lúc này mới biết da thịt nó cứng chắc như đá. Thanh chủy thủ vốn chém sắt hơn chém bùn không những không thể đem xúc tu một đường chém gọn xuống, mà chỉ có thể vạch ra vài vết thương không sâu.
Ma thú có lẽ bị chính vết thương này chọc giận, không thể ngờ Mặc Chiêu có thể khiến nó bị thương, càng tấn công dữ dội, từng chiêu đều muốn đem nàng đẩy vào đường chết.
Nàng hít một hơi sâu, khí lạnh ùa vào, đầu óc càng trở nên thanh tỉnh. Khi nhìn lên, ánh mắt đã trở nên kiên định.
Mặc Chiêu nhảy ra một góc, dứt khoát tháo xuống dây chuyền nàng luôn đeo trên cổ.
Dây chuyền làm từ thần vật trăm năm, là thứ đại sư phụ luôn mang theo trước khi để lại cho nàng.
Đại sư phụ nói, khi nàng tập hợp được sức mạnh của ngũ hành, nguy cơ lớn nhất là khi các nguyên tố trong cơ thể đấu đá cản trở lẫn nhau, cuối cùng tự phản bội khổ chủ. Từ khi Mặc Chiêu lập thành Thiên Di Chi Trận vẫn luôn cố gắng dung hòa bảy loại nguyên tố khác biệt, cố gắng khắc chế các trường hợp hi hữu.
Thiên Di Chi Trận một khi thành lập có thể tự thân tu luyện, bất kì lúc nào cũng tự động hấp thu loại linh khí thuần khiết sạch sẽ nhất nuôi dưỡng trận, dần dần nuôi dưỡng các nguyên tố ma pháp riêng biệt trong cơ thể Mặc Chiêu.
Nàng dần dần mạnh lên, cũng đồng nghĩa với việc xuất hiện các biểu hiện vượt quá tầm kiểm soát. Nói đúng hơn, Mặc Chiêu nhiều khi không thể kiểm soát nổi nguồn sức mạnh ngày càng khổng lồ trong cơ thể.
Đúng như đại sư phụ nói, việc quan trọng nhất khi tu luyện đối với Mặc Chiêu không phải là hấp thụ thêm linh khí, thay vào đó là trung hòa nguồn sức mạnh trong cơ thể một cách thuần thục. Người đã từng gặp phải, cũng đã lường trước điều này, nên mới để lại cho Mặc Chiêu sợi dây chuyền làm từ Thiên Hồn Tinh Thạch, có thể đè xuống luồng sức mạnh luôn trực chờ, nói cách khác, là khóa lại một phần lớn ma pháp trong cơ thể nàng.
Nói cũng thật khó tin, dù hàng ngày tu luyện, thời gian năm năm không đủ để Mặc Chiêu sử dụng thuần thục toàn bộ ma pháp của chính nàng. Tình trạng lộn xộn này kéo dài tới bao giờ, Mặc Chiêu cũng không rõ. Điều duy nhất mà nàng muốn lúc này là thử dùng tất cả sức mạnh đó một lần.
Kể cả khi đến cuối cùng có thể bị chính nó phản phệ.
Trong tình cảnh này, nếu không mở khoá, sẽ không đủ giết ma thú trước mắt, cướp lấy ma tinh hạch.
Ma thú kia thấy Mặc Chiêu bất động, vươn hai xúc tua muốn bắt lấy loài người bé nhỏ trước mắt. Giờ khắc ấy, nó đột nhiên cảm nhận được một luồng uy áp kinh khủng đổ xuống, áp mạnh, đè tới mức khiến động tác của nó không thể nào tiếp tục. Kẻ yếu trước uy áp của kẻ mạnh luôn tỏ ra kính sợ, ma thú cũng không ngoại lệ. Nhất là khi trong thế giới của ma thú, dựa theo bản năng và phần thú hoang dã, phân bậc so với loài người còn nghiêm ngặt hơn nhiều.
Luồng uy áp ấy khiến ma thú lùi dần về phía sau, cặp mắt to đục giờ trợn tròn. Nó dường như cảm thấy luồng uy áp ấy phát ra từ chính loài người nhỏ bé trước mặt.
Làm sao có thể.
“Ngươi là ai.”
“Ngươi rốt cuộc là ai.”
Mặc Chiêu đứng thẳng người, ngẩng cao đầu nhìn ma thú to lớn run rẩy lùi về sau, đôi mắt đen tuyền giờ thấp thoáng ánh đỏ. Nàng không trả lời ma thú kia, thứ duy nhất mà nàng cảm nhận được lúc này là một nguồn sức mạnh vô tận như muốn phá hủy cơ thể nàng mà ra. Như thể chân tơ kẽ tóc đều đắm trong hồn lực và sự hưng phấn tột độ.
Nếu nàng không chém giết thứ gì đó, chắc nàng sẽ phát điên mất.
Mặ Chiêu giương cặp mắt lạnh nhạt nhìn lên trần cao, nơi phản ánh hình ảnh chồng chéo của chính nàng.
Không phải ở nơi này, khắp nơi đều là băng sao?
Nàng nhếch miệng cười, hàng mi dài khẽ chớp. Cả hang động bắt đầu rung chuyển, còn nàng vẫn đứng yên tại chỗ, nhắm chặt hai mắt.
Ma thú hoảng loạn muốn trở về hồ nước. Thật không ngờ, ngay lúc ấy, từ trên trần bức tường đá nứt đôi. Vô số mảnh băng ẩn phía sau như hàng ngàn chiếc cọc lớn đóng mạnh xuống, từng chiếc từng chiếc ẩn chứa hồn lực mạnh mẽ như nhấn chìm hết thảy.
Ghim mạnh xuống, đem từng xúc tu của ma thú đóng chặt.
Lần này, đích thực là đóng chặt.
Máu chảy lênh láng.
Thứ máu màu xanh biển trong suốt tanh hôi.
“Ngươi là…”
“Thần…..”
“Pháp……”
Mặc Chiêu bước từng bước về phía ma thú đang hấp hối. Trên mặt không có một chút cảm xúc dư thừa, so với không khí quanh đây còn lạnh lùng hơn. Nàng nhìn nó, rồi nhỏ giọng:”Vẫn chưa đâu.”
Lại một thanh băng nữa cắm xuống.
Lần này, là xuyên thẳng qua đầu ma thú, đem nó giết chết, hai mắt vẫn mở to. Chẳng bao giờ ngờ tới, nó sẽ mất mạng trong tay loài người nhỏ bé.
Mặc Chiêu nhìn xuống tay mình, một hàng máu đỏ từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.
Nàng cười. Sắc đỏ trong mắt dần rút hết
Rồi nói như mê sảng:”Có điều, cũng không còn lâu nữa”