Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 47: Vạn Bảo Lâu



Thông qua lần này, Trần Vũ mới biết trong tu tiên giới, cũng có người mang theo ước mơ bình dị như thế.

Đổi lại là hắn, Trần Vũ hy vọng sẽ có một ngày bước chân tới đỉnh phong, sau đó du ngoạn khắp nơi.

Hắn thực sự muốn biết, thế giới bên ngoài rốt cuộc rộng lớn đến mức nào, chẳng lẽ ngoài kia chỉ có một mình Thái Linh đại lục thôi sao?

Từ nhỏ hắn đã đọc không ít cổ thư, qua đó mở mang rất nhiều tri thức, từ khi bước chân vào tu tiên giới, hắn càng nghi ngờ thế giới rộng lớn bên ngoài.

Thoáng cái đã đến nửa đêm, Đỗ Trạch cùng Trương Phong với vẻ mặt không đành lòng, đứng dậy trở về tiểu viện của mình.

Bốn ngày sau, Trần Vũ mặc y phục Trọng Dương môn tiến ra khu vực phía nam Địa Nguyên Thành.

Nơi đây tập trung rất nhiều cửa hàng lớn nhỏ, cơ hồ tại đây không có hàng giả, mọi người rất an tâm khi mua sắm.

Hơn nữa, đồ vật ở đây lại phong phú hơn khu vực trao đổi tự do, đấu giá hội cỡ lớn như Tàng Trân Các cũng nằm trong khu vực này.

Bất quá, hôm nay hắn không có tâm tư dạo phố, mà nhắm thẳng một đường đi tới Vạn Bảo Lâu.

“Ồ, tiểu tử lần trước lại đến rồi hả?!” Vừa vào cửa, chưởng quỹ đã cười ha hả bước ra nghênh đón.

Chưởng quỹ là một lão đầu ngoài năm mươi, quanh năm mặc áo màu vàng sẫm, vẻ mặt hồ ly chiếm hết nửa khuôn mặt.

Đối với ai cũng nhiệt tình hòa thiện đến cực độ, nhưng khi làm sinh ý, cho dù là người quen cũng không mềm lòng.

Mặc dù Vạn Bảo Lâu không phải cửa hàng lớn, nhưng lúc trước hắn thấy cách hành xử nơi này rất vừa mắt.

Trần Vũ không có trả lời, mà đi xung quanh quầy hàng, sau đó cầm một tấm linh phù xem xét.

“Đây là hạ phẩm Kim Cương Phù, thuộc loại linh phù phòng hộ, có thể chịu được một kích của tu sĩ Ngưng Khí tầng năm.” Chưởng quỹ thấy hắn cầm một tấm linh phù thì bắt đầu giới thiệu.

Trần Vũ nhìn một lúc lại bỏ xuống, cầm một tấm linh phù khác lên xem, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

“Đây là hạ phẩm Hỏa Diễm Phù, thuộc loại phù lục công kích, công dụng không lớn lắm, nhưng có thể làm đối thủ bối rối một lúc lâu.”

“Đây là hạ phẩm Lưu Sa Phù, làm cho mặt đất trở thành bùn lầy, làm hạn chế sự di chuyển của đối phương trong một khoảng thời gian.”

“Đây là hạ phẩm Hộ Thuẫn Phù, cũng là phù lục phòng hộ, có thể đỡ một kích toàn lực của tu sĩ Ngưng Khí tầng chín.”
— QUẢNG CÁO —

Mỗi khi hắn cầm vật nào, lão chưởng quỹ liền mỉm cười giải thích một cách nồng nhiệt, như sợ hắn không biết vậy.

Thấy hắn liên tục cầm hết vật này tới vật khác, thái độ chưởng quỹ vẫn không thay đổi, dường như tính cách này đã ăn vào xương máu của lão rồi.

“Chưởng quỹ, ta muốn mua Kim Cương Phù, Hỏa Diễm Phù, Lưu Sa Phù và Hộ Thuẫn Phù, mỗi thứ lấy hai tấm. Ngoài ra, ta muốn mua thêm ba viên Bồi Chân Đan.” Trần Vũ nhìn lướt qua một lượt, lạnh nhạt lên tiếng, không để lộ ra một chút biểu cảm nào.

Tương lai hắn không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì, nên mua mấy tấm linh phù này để phòng thân là điều cần thiết.

Nếu không, lúc lâm trận, cái mạng nhỏ lại không cánh mà bay, khi đó có hối hận cũng đã muộn.

Nhất là Trần Vũ vẫn còn một kẻ thù truyền kiếp, khiến hắn sém mất mạng tại tu tiên giới trong những ngày đầu tiên.

Về phần hai vị sư huynh, bọn họ cũng sắp đột phá tới tầng tiếp theo, nhưng do tư chất có hạn, lại không có đan dược phụ trợ nên tốc độ có hơi chậm một chút.

Hôm nay rốt cuộc cũng tìm ra cách hỗ trợ, linh tuyền thì không thể cho một cách tùy tiện, nhưng đan dược thì rất dễ dàng.

Nếu tu vi của Trương Phong và Đỗ Trạch tăng lên, hắn sẽ có thêm sự che chở của hai người bọn họ, không sợ bị kẻ khác dòm ngó.

“Hả! Tốt tốt tốt ha ha…” Lão chưởng quỹ hơi ngạc nhiên, nét mặt lập lức giản ra, nụ cười càng lúc càng sảng khoái.

Một tên đệ tử ký danh lại có thể mua một lần nhiều đồ như vậy, khiến lão có hơi kinh ngạc, nhưng điều đó không quan trọng.

Miễn sao trả đủ linh thạch là được, tiền tài mới là vật quan trọng, còn kiếm được bằng cách nào thì quan tâm làm gì cho mệt.

“Hạ phẩm linh phù, mỗi tấm 1 linh thạch, Bồi Chân Đan mỗi viên 20 linh thạch, vậy tổng cộng là 68 linh thạch.” Lão chưởng quỹ tính toán, nhanh chóng đưa ra cái giá hợp lý nhất có thể.

Bất quá, khóe miệng vẫn không khép lại được, xem ra sinh ý hôm nay không làm lão cáo già này thất vọng.

“Đợi một chút!” Trần Vũ bất ngờ lên tiếng, phá hỏng tâm trạng lâng lâng của chưởng quỹ, khiến lão có chút buồn bực.

“Có chuyện gì sao? Cái giá này hợp lý lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Chưởng quỹ nhăn mặt, nhíu mày hỏi.

Trần Vũ không có trả lời, tay trái sờ cằm suy tư, nhìn không khác nào ông cụ non.
— QUẢNG CÁO —
Event

Lão chưởng quỹ thấy vậy cũng không làm phiền. Sinh ý dâng tới miệng, ai lại muốn bay mất chứ?

Bất quá, buôn bán đã lâu nên lão chưởng quỹ đã thành tinh, từ thái độ của đối phương, lập tức nhìn ra một chút tâm tư.

“Sao thế? Không lẽ ngươi muốn mua thêm thứ gì? Mặc dù nơi của ta không có nhiều đồ, nhưng cũng không thiếu thứ tốt cho ngươi lựa chọn đâu.” Lão chưởng quỹ cười xảo trá, hai mắt híp lại, muốn xem ý tứ của thiếu niên trước mặt.

Nhìn vẻ mặt xảo trá của lão chưởng quỹ, Trần Vũ cũng không biết làm gì hơn, hắn chỉ tay vào một thanh pháp khí, lãnh đạm nói:

“Đúng vậy, ta muốn mua thêm một thanh phi kiếm, nhưng hình dạng và kích thước pháp khí nơi đây không vừa tay lắm, không biết còn loại nào khác nữa không?”

Lão chưởng quỹ nhìn theo hướng tay Trần Vũ, lập tức thấy thanh phi kiếm màu đen dài hơn bốn thước.

Vừa thấy phi kiếm này, cộng thêm lời vừa rồi của đối phương, lão chưởng quỹ mơ hồ hiểu ra dụng ý bên trong.

Không gian túi trữ vật bình thường chỉ có hai thước, làm sao đem phi kiếm dài hơn bốn thước thu vào trong được.

Thông qua điểm này, lão chưởng quỹ biết Trần Vũ không phải kiếm tu, bởi vì đa phần kiếm tu đều muốn mang phi kiếm sau lưng, còn hắn chỉ đơn thuần là lấy để phòng thân.

“Kích thước và hình dạng không vừa ý? Không sao cả, ta còn một số pháp khí chưa đem ra trưng bày, ngươi có thể vào trong xem thử một chút.” Lão chưởng quỹ lập tức nhếch miệng, thái độ tự tin mười phần.

Trần Vũ theo sau chưởng quỹ đi vào căn mật thất, bên trong có mười mấy thanh pháp khí được xắp xếp thành hai khu vực khác nhau.

Chỉ cần liếc mắt Trần Vũ liền biết trong đây có trung phẩm pháp khí, có điều hắn không có để tâm đến, mà chú ý tới khu vực chứa pháp khí cấp thấp.

Bản thân từng đọc Sơ Lượt Pháp Khí, nên Trần Vũ cũng có chút am hiểu.

Thực chất pháp khí được chia thành bốn cấp độ, bao gồm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.

Về phần làm sao để phân biệt, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần quan sát số phù văn được khắc trên đó là biết.

Thông thường, hạ phẩm pháp khí chỉ có tối đa sáu đạo phù văn, trung phẩm pháp khí có từ bảy đến hai mươi bốn đạo.

Còn thượng phẩm pháp khí thì từ hai mươi lăm đến ba mươi sáu đạo, riêng cực phẩm có tối đa bốn mươi hai đạo phù văn.

Trần Vũ cầm một thanh pháp khí tùy ý quan sát, thấy bảy đạo phù văn được khắc trên thân kiếm, liền biết đây là trung phẩm pháp khí.
— QUẢNG CÁO —

Mặc dù phi kiếm này rất vừa ý, nhưng hắn biết giá cả thế nào cũng trên trời, nên chỉ nhìn một lúc rồi đặt lại chỗ cũ.

Trần Vũ nhìn tới nhìn lui một hồi, lại chọn ra một thanh phi kiếm có sáu đạo phù văn, phi kiếm này có phong thuộc tính, rất thích hợp cho người có Phong Linh Căn.

Mà hắn là Ngũ Hành Linh Căn, nên hầu như pháp khí nào cũng có thể sử dụng, có điều đủ tiền để mua hay không mà thôi.

“Đây là Phong Vân Kiếm, kiếm này được đúc từ huyền thiết, sau đó được Luyện Khí Sư tôi luyện trong địa hỏa nửa tháng mới đúc thành, giá 90 linh thạch.” Chưởng quỹ thấy hắn nhìn chằm chằm vào thanh phi kiếm thì mỉm cười giải thích.

Nhìn ánh mắt của Trần Vũ, rõ ràng rất thích thanh Phong Vân Kiếm này, bởi vậy lão phải tận lực chặt chém một phen mới được.

“Sao lại đắt như thế? Chưởng quỹ có thể giảm giá một chút được không? Dù sao ta cũng mua rất nhiều đồ của ngươi rồi!” Trần Vũ nhíu mày, sắc mặt hơi đổi một chút.

“Không được, tuyệt đối không được, ta đã hạ giá thấp nhất có thể, nếu không phải ngươi mua một lượt nhiều thứ như vậy, thì ta đã bán thanh Phong Vân Kiếm này với giá 100 linh thạch rồi!” Chưởng quỹ lắc đầu ngoày nguậy, làm ra bộ dáng như mình là người bị thiệt.

“Hừ, đúng là lão hồ ly!” Trần Vũ thầm mắng, có ngu hắn mới tin mấy lời giả dối này.

Hắn đặt Phong Vân Kiếm lại chỗ cũ, sau đó nhặt một thanh phi kiếm màu đỏ có năm đạo phù văn lên dò xét.

“Đây là Hỏa Tinh Kiếm, phi kiếm này cũng tương tự như thanh vừa rồi, chỉ là trong quá trình rèn luyện có chút sai xót, nên giá chỉ có 80 linh thạch.” Chưởng quỹ vuốt vuốt chòm râu, khẽ cười nói.

Trần Vũ không có để Hỏa Tinh Kiếm xuống, mà đưa mắt dò xét pháp khí xung quanh một lần nữa, muốn xem thử còn thứ nào thích hợp hơn không.

Khi xác định mấy thứ khác không vừa mắt lắm, hắn mới gật đầu, lãnh đạm nói: “Ta lấy thanh phi kiếm này!”

“Ha ha, tiểu hữu thật có mắt nhìn đồ! Tổng đan dược và linh phù là 68 linh thạch, cộng thêm phi kiếm 80 linh thạch, vậy tổng cộng là 148 linh thạch.” Lão điếm chủ cười lớn một tiếng, hai tay xoa xoa vào nhau, gấp gáp nói.

“Được, thành giao!” Trần Vũ sảng khoái gật đầu, cũng không có ý định cò kè mặc cả với lão cáo già này.

Căn bản đó là việc tốn nước bọt, chứ chẳng có hiệu quả nào, nên hắn sẽ không mở miệng.

Lão chưởng quỹ nhanh nhảu gom đồ đưa cho Trần Vũ, hắn lập tức thu hết mọi thứ vào túi trữ vật.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.