Trần Vũ tiến tới mở cửa, phóng mắt nhìn mọi người, hơi nghi hoặc, hỏi: “Không biết ba vị tìm tại hạ có việc gì?”
“Ha ha, chúng ta đều là người vượt qua khảo hạch, tự nhiên là tới bái phỏng một chút, sau đó muốn cùng các hạ kết minh với nhau.”
Một cái thiếu niên cường tráng cao lớn nhất trong đám người lên tiếng, giọng nói có chút khách khí.
“Ra là vậy! Sau này tại hạ còn phải dựa dẫm vào các vị rồi!” Trần Vũ vội đáp lễ, vẻ mặt tươi cười, đồng thời bước sang bên cạnh nhường lối, mời ba người vào trong tiểu viện.
Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để từ chối, trước mắt cứ mời đối phương vào trong nói chuyện, rồi đưa ra quyết định cũng không muộn.
Ba người kia mỉm cười nhanh chân bước vào, bọn họ chia ra ngồi xung quanh bàn gỗ, bắt đầu nói tới một ít chuyện liên quan.
Hơn nửa canh giờ sau, Trần Vũ cũng biết rõ tên của ba người, hai nữ kia là tỷ muội cùng gia tộc, người tỷ tỷ tên Vạn Tiểu Linh, muội muội tên Vạn Tiểu Thiến.
Về phần thiếu niên cường tráng cao to kia chính là Dương Tu, cả ba người bọn họ đều xuất thân từ Địa Nguyên Thành.
“Không biết Trần huynh đệ đã gia nhập vào đồng minh nào chưa?” Dương Tu trầm tư một chút, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Tại hạ chưa tham gia qua đồng minh nào cả!” Trần Vũ mỉm cười, cuối cùng bọn họ cũng đã nói tới trọng tâm của buổi gặp mặt lần này.
Tỷ muội Vạn Tiểu Linh nghe được hắn chưa gia nhập vào đồng minh nào, hai mắt nhất thời hưng phấn.
Thái độ so với lúc trước còn muốn nhiệt tình hơn, lời nói dụ hoặc mời gọi đối phương:
“Thật tốt quá, chi bằng Trần huynh cũng gia nhập Tiên Âm Minh của chúng ta đi, hiện tại chúng ta đã có ba người rồi.”
“Tại hạ có điều không rõ, ngoài kia có rất nhiều người đạt được thành tụ, tại sao không mời bọn họ, mà phải tìm một người còn chưa bắt đầu tu luyện như ta?” Trần Vũ suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Ha ha, Trần huynh đệ quá đa nghi rồi, thật ra chúng ta đề nghị kết minh là để giúp đỡ nhau trong quá trình làm nhiệm vụ. Thông thường thì càng nhiều người càng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa sẽ đảm bảo an toàn của mọi người, mà lợi ích cũng không ít…”
Dương Tu bắt đầu thao thao bất tuyệt, phân tích lợi hại để mời đối phương kết minh cùng mình.
Cũng đồng thời nói cho hắn biết, đại bộ phận đệ tử ký danh đã kết minh cùng những thế lực khác, cho nên bọn họ mới tìm những người chưa bắt đầu tu luyện như Trần Vũ để kết minh.
Trần Vũ ngoài mặt tựa như đang chăm chú lắng nghe Dương Tu nói trời nói đất, nhưng trong lòng đã có sự tính toán về lợi và hại trong vấn đề này.
Nói thật, hắn biết những lời đối phương nói hoàn toàn chính xác, nếu một mình đi làm nhiệm vụ trung cấp trở lên rất nguy hiểm, có khi còn phải bỏ xác tại đó.
Bất quá, hắn không dám tin tưởng người lạ, lăn lộn bên ngoài hắn thấy không ít sự tình đâm lén sau lưng, nên sinh ra lòng phản kháng với mấy vụ kết minh như thế này.
Thành thật mà nói, khi rơi vào tình cảnh liên quan tới sinh tử, đa số sẽ không quan tâm tới người khác, lúc đó hoàn toàn là thân ai nấy lo.
Cho nên, trong lòng âm thầm cho rằng kết minh với Trương Phong mới là lựa chọn tốt nhất.
Một lát sau, những người kia đồng loạt rời đi, Trần Vũ tươi cười tiễn ba người ra khỏi cửa, sau khi trở lại phòng, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt.
“Không ngờ đãi ngộ của đệ tử ký danh và đệ tử ngoại môn lại chênh lệch lớn như vậy, hơn nữa tranh đấu trong hàng ngũ đệ tử ký danh lại kịch liệt không ít, ngay cả mạng nhỏ cũng có thể vứt bỏ.”
“Xem ra, việc có chỗ đứng trong tông môn cũng không phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu muốn an ổn tu luyện thì nhất định phải ẩn mình thật tốt, còn về phần tài nguyên tu luyện, chỉ cần đi làm nhiệm vụ là được.”
Trần Vũ thì thào tự nói mấy câu, sau đó ngón tay gõ bàn, bắt đầu trầm ngâm suy tính cho tương lai.
Những điều trên hắn cũng hiểu được phần nào, cho dù là tông phái võ đạo trong thế tục cũng không tránh khỏi.
Muốn có được chỗ đứng tốt, phải bỏ ra thật nhiều tâm huyết, đương nhiên sẽ có nhiều người ghen ghét, sau đó không từ thủ đoạn mà lấy đi mạng của đối phương.
Cho nên, ba người kia muốn cùng Trần Vũ kết minh thành đồng đội, về sau cũng dễ bảo vệ nhau hơn.
Trần Vũ đương nhiên không vội chấp nhận lời đề nghị, hắn muốn suy nghĩ cho cẩn thận.
Vì một khi kết minh cùng đối phương, những người kia có bị gì, hắn cũng không tránh khỏi liên lụy, tuy đãi ngộ có chút hấp dẫn nhưng cái mạng vẫn quan trọng hơn.
Sau một hồi suy tính, Trần Vũ thu hồi tâm tình, đi xung quanh tìm chỗ ở của Trương Phong.
Chỗ của Trương Phong không quá xa chỗ hắn, đi một lúc cũng tìm được một cái tiểu viện khá yên ắng.
Nhìn thấy tấm bảng bên ngoài, Trần Vũ lên tiếng gọi vọng vào trong: “Trương huynh, tiểu đệ đến bái phỏng.”
Không lâu sau đó, liền nghe thấy tiếng bước chân, Trương Phong mặc y phục đệ tử ký danh bước ra mở cửa.
“Ta còn tưởng Trần đệ đã quên ước hẹn hôm qua rồi chứ!” Trương Phong hơi cay mày, lời nói có chút không vừa lòng.
“Thật ngại quá, lúc nãy đệ bị một đám người gõ cửa làm phiền, nên không thể tìm huynh sớm hơn dự kiến.” Trần Vũ cười khổ, nhưng trực tiếp đuổi khách, đó không phải lựa chọn khôn ngoan.
“Ha ha, chắc là mấy người muốn lôi kéo kết minh chứ gì, hôm qua ta gặp không ít rồi!” Trương Phong nghe tới đây thì lông mày giản ra, dường như đã minh bạch một số chuyện, thái độ cũng tốt hơn lúc trước.
Mấy việc kết minh này, Trương Phong không để ý quá nhiều, bởi vì hắn đã tìm ra đối tượng thích hợp rồi.
“Nguyên lai Trương huynh cũng bị làm phiền, đệ đúng là không có ý định kết minh cùng bọn họ, ta cảm thấy không an tâm.” Trần Vũ cười trừ, vẻ mặt không nguyện ý cùng đám người kia.
“Được rồi, để ta dẫn ngươi tìm vị bằng hữu chí cốt của ta, người này tên Đỗ Trạch, tính cách rất cương trực…” Trên đường đi, Trương Phong bắt đầu giới thiệu một chút.
Trần Vũ cũng hiểu hơn về tính cách của vị bằng hữu này, Trương Phong quả nhiên rất biết chọn người mà chơi.
Đi một lúc cũng tới nơi của Đỗ Trạch, không ngờ đối phương đã đứng nghênh đón ở ngoài từ lâu.
“Ha ha, Trương huynh, đợi ngươi cả buổi, rốt cuộc cũng thấy ngươi mò tới. Còn vị này hẳn là Trần Vũ mà huynh nói hôm qua đúng không?” Đỗ Trạch tươi cười, đi lại bắt tay bắt chân cùng mọi người, đồng thời ánh mắt dừng lại trên người Trần Vũ.
“Tại hạ Trần Vũ, ra mắt Đỗ Trạch sư huynh.” Trần Vũ thấy đối phương nhìn mình chằm chằm, liền tự giác giới thiệu.
Thấy cách nói chuyện, cùng thái độ của đối phương rất thân thiện, đúng như lời Trương Phong nói, Đỗ Trạch mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
“Ha ha, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, tất cả vào trong ngồi uống trà một chút đi.” Đỗ Trạch ra dáng chủ nhà, đứng một bên mời hai người vào trong.
Đình viện của Đỗ Trạch cũng không có gì nhiều, vô cùng đơn giản giống hắn, ngồi xung quanh bàn gỗ, mọi người bắt đầu đàm luận.
“Trần sư đệ, ngươi đã tới Linh Pháp Các nhận pháp quyết tu luyện hay chưa?” Trương Phong nhớ tới chuyện quan trọng, thuận miệng nhắc nhở một tiếng.
“Tiểu đệ vẫn chưa đến đó lĩnh pháp quyết, không biết Trương huynh đã đến đó hay chưa?” Trần Vũ lắc đầu, hôm qua hắn ngủ như chết, sao có thể tới đó được.
Với lại, tông môn cũng không có quy định khi nào phải tới đó lĩnh pháp quyết, bởi vậy hắn không gấp gáp.
“Ta sao? Ta đã đến Linh Pháp Các ngày hôm qua rồi, mặc dù pháp quyết cơ sở của Trọng Dương Môn không thích hợp với ta, nhưng ta đã dùng linh thạch đổi được một quyển pháp quyết vô cùng thích hợp.” Trương Phong nhâm nhi chén trà, ung dung nói, dường như đã lường trước việc này.
“Vậy xin chúc mừng Trương huynh, lát nữa tiểu đệ cũng phải tới đó một chuyến mới được.” Trần Vũ có chút hưng phấn, lời này cũng cảnh tỉnh hắn không ít.
Xem ra khi trở về tiểu viện hắn phải chuẩn bị một ít linh thạch, nếu pháp quyết không thích hợp thì có thể lấy ra trao đổi.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Vũ cũng không lo lắm, bởi hắn là Ngụy Linh Căn, có thể tu luyện hầu hết các loại pháp quyết, đây cũng là điểm lợi của ngũ hành linh căn.
“Đúng rồi, ta định kết minh cùng Trương huynh, không biết ý của Trần sư đệ thế nào? Lợi và hại trong đó, ta tin ngươi đã hiểu rõ rồi.” Đỗ Trạch suy nghĩ một chút, nghiêm túc đưa ra lời đề nghị kết minh.
Nếu là người khác, Đỗ Trạch sẽ không nói lời này, hắn không dám dính líu tới một số người không đáng tin tưởng.
“Được kết minh cùng Trương huynh và Đỗ huynh, tiểu đệ muốn còn không được, làm sao dám từ chối.” Trần Vũ cười đầy xán lạn, điều này hắn cầu còn không được.
Qua một thời gian quen biết, hắn cũng hiểu rõ con người của Trương Phong, nên biết lần kết minh này không có hại quá nhiều.
Một khi ra ngoài cùng làm nhiệm vụ, hắn cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, đỡ bị người khác ám toán như lần trước.
“Ha ha, tốt tốt, như vậy tương lai cũng không sợ bị người khác bắt nạt.” Đỗ Trạch thấy mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió thì vỗ đùi cười lớn một tiếng.
Ba người đàm luận gần một canh giờ thì nhà ai nấy về, lần này hắn cũng thu hoạch được một chút tin tức hữu dụng.
Trở về tiểu viện, Trần Vũ lấy ra một khối linh thạch, thứ gọi là linh thạch chính là tài nguyên tu luyện của người tu tiên, ngoài ra nó cũng là tiền tệ trong giới tu tiên.
Những thứ không thể mua bằng tiền thì có thể mua bằng linh thạch hoặc rất nhiều linh thạch.
Điều này hắn rất chắc chắn, vì trong mắt người tu tiên, vàng bạc chỉ là vật trang trí bình thường, ngoài ra không còn tác dụng nào khác.
“Hạ phẩm linh thạch!” Nhìn khối linh thạch hình chữ nhật to bằng ngón tay đang tản ra một tầng ánh sáng dịu nhẹ, Trần Vũ cười như không cười, sau đó thu chúng lại, trong đầu đã nảy sinh một ý nghĩ.