Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 2: Đùa giỡn



Tiêu Ninh bắt taxi, tài xế biết chỗ này, lập tức chở hắn đưa đến cửa lớn. Nơi này so với quán bar khác có phong thái hơn nhiều, ở cửa cũng không có người đến người đi ồn ào ầm ĩ, nhìn qua như một câu lạc bộ xa hoa, mở ở vùng ngoại ô như thế này, thật sự có chút đặc trưng riêng.

Tiêu Ninh muốn đi vào tìm Vương Hoa, kết quả bị ngăn ở ngoài cửa.

Không ngờ chỉ có hội viên mới được vào.

Tiêu Ninh sờ sờ mũi một chút, gọi điện thoại cho Vương Hoa, không tới một phút liền nhìn thấy Vương Hoa vội vội vàng vàng chạy ra, một phát túm lấy tay của hắn, “Mau mau mau, giúp tôi với.”

“Vương ca, anh nói trước đi, có chuyện gì xảy ra sao?” Tiêu Ninh để mặc gã lôi kéo chính mình đi vào.

Đứng ở cửa thang máy, Vương Hoa lau mặt, thần sắc vô cùng đau khổ, “Chuyện này nói ra thì cậu không tin đâu… Nói tóm lại, tôi cũng đổi nghề rồi.”

Quả là chuyện lớn, Tiêu Ninh không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ mang theo hỏi dò mà nhìn Vương Hoa.

“Ông chủ của tôi đang gặp phiền phức, trong này rất phức tạp, tôi trước tiên sẽ không nói với cậu.” Nói tới đoạn này, thang máy đến, Vương Hoa một phát lôi theo Tiêu Ninh đi vào thang máy, nhấn một lần 3 nút lệnh. Hàng lông mày nhíu lại rất chặt chẽ, trên mặt là biểu tình khó xử vô cùng, “Tôi biết cậu vẫn đang độc thân, chung quy cũng sẽ không làm loạn.”

Tiêu Ninh: “?????”

Vương Hoa giống như bị táo bón mà nhìn hắn, cuối cùng vẫn phun ra được mấy chữ, “Đóng giả làm bạn trai ông chủ mới của tôi một lúc, được không?”

Tiêu Ninh sững sờ vài giây mới phản ứng được, “Vương ca anh đang nói cái gì?”

Cửa thang máy đã mở, Vương Hoa ai một tiếng, đi ra ngoài trước, đứng ở cửa thang máy không nhúc nhích, nhìn qua cũng hiểu được đề nghị này vô cùng thái quá, “Dù sao cũng chỉ đóng giả như vậy một lúc thôi, phối hợp chút là tốt rồi.”

Chuyện này làm sao đơn giản như vậy…

Tiêu Ninh đột nhiên nở nụ cười, yêu cầu này quá đột ngột, thực sự không có cách nào trả lời. Bản thân Vương Hoa muốn nói gì đó, bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, “A? Tôi lập tức tới ngay, không không không không tôi biết… Tôi lập tức tới ngay, lập tức tới ngay, ông giúp cô ấy nhẫn nhịn một chút.”

Vương Hoa thường ngày nhàn nhã, tính cách lại mạnh mẽ, nhìn thấy gã như vậy Tiêu Ninh không đành lòng.

Thấy Tiêu Ninh nhìn mình chằm chằm, Vương Hoa cúp điện thoại giải thích, “Sự tình liên tục kéo đến, vợ tôi đêm nay nhập viện, muốn sinh. Bây giờ hối thúc tôi đến đó.”

Tiêu Ninh cả kinh, “Vậy anh mau chóng chạy đến đó đi?”

“Tiểu Ninh, Vương ca bình thường nói này nói nọ, nhưng chưa từng đối xử tệ bạc với cậu phải không?” Vương Hoa vô cùng chân thành nhìn Tiêu Ninh, “Nói ra thì thật ích kỷ, công việc mới này phúc lợi đãi ngộ rất tốt, tuy rằng nhiệm vụ này quá đáng. Trong khoảng thời gian này tôi không thể tìm được ai khác, quen biết mấy năm nay tôi thấy cậu làm việc ổn thỏa nhất, những người khác tôi không yên tâm, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì to tát đâu, chỉ là lộ diện gương mặt, nói mấy câu mà thôi.”

Tiêu Ninh nhìn gã gấp đến độ hoảng loạn, chuyện này nói quá đáng cũng thật quá đáng, thế nhưng cũng không phải chuyện to tát gì, cũng không phải đóng giả kết hôn, thôi thì làm bộ một chút, chỉ một lần thôi. Giúp người vậy.

Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ cũng đoán ra được nguyên nhân chuyện này, Tiêu Ninh nghĩ liền cảm thấy có chút buồn cười, người mà, ai mà không có lúc lúng túng? Nói đến chuyện này, vẫn là nhà gái sẽ tương đối lúng túng hơn đi? Hơn nữa quan trọng là … Tất cả mọi người đều không cùng một vòng giao tiếp, chuyện này cũng rất tốt, sẽ không phải lo lắng về sau.

Nghĩ tới đây, hắn cũng không muốn để cho người trước mặt sầu lo nữa, “Vậy được rồi, tôi sẽ cố hết sức.”

Vương Hoa ngẩn người, phỏng chừng ngay cả bản thân cũng không nghĩ tới Tiêu Ninh có thể đồng ý, lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì…”

Đang nói chuyện thì chuông điện thoại lại vang lên, Vương Hoa nhanh chóng tiếp máy, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Tiêu Ninh cũng hiểu được bệnh viện bên kia hối thúc đến, “Vương ca, vậy anh đi trước đi?”

Vương Hoa khoát áo, “Trước tiên dẫn cậu tới, Đan Hải Minh làm việc rất có chừng mực, chắc chắn sẽ không khiến cậu khó xử, cậu giúp anh ta việc này, cũng coi như là để kết giao bằng hữu.”

Tiêu Ninh nở nụ cười, rõ ràng ‘Đan Trà Biển’ (1) này chính là ông chủ mới, “Vậy đến khi diễn, có cần chú ý gì không?”

(1): Đan Hải Minh: 单海鸣 đồng âm giống Đan Hải Trà. Ta dịch bừa ra Đan Trà Biển =)) không biết đúng không. Mn giúp với T___T

Vương Hoa lúc này đã sớm gấp đến độ bốc lửa, đào đâu ra lời khuyên nhắc nhở hắn chú ý việc gì, “Lúc đó hãy tùy cơ ứng biến.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiêu Ninh một cái, ý tứ sâu xa, “Tiểu Ninh, lần này oan ức cậu rồi.”

“Đóng giả một chút mà thôi, không có gì đâu.” Dù sao cũng đã đồng ý rồi, cũng không cần nói gì nữa, Tiêu Ninh cùng Vương Hoa đi tới cuối cửa phòng trước mặt, chờ hắn vừa đẩy cửa ra lập tức từ phía sau đi vào.

Người ở bên trong đều rất yên tĩnh, không biết vì bọn hắn đột nhiên đến, hay là bởi vì vốn dĩ không ai nói chuyện. Tiêu Ninh tùy ý nhìn, nam nam nữ nữ tính gộp lại có 7, 8 người, nhất thời không nhận ra ai là ‘hải trà’ kia.

Bỗng nhiên vang lên giọng nói một người đàn ông, “Ôi, chính là cậu ta sao?”

Tiêu Ninh hướng người kia cười cười, nhìn mọi người chào hỏi, “Thật xấu hổ, đã tới trễ rồi.”

Lời nói kia làm mọi người chú ý, bình tĩnh mà sáng suốt, trong lòng Vương Hoa có chút yên tâm, “Đan tổng, tôi dẫn Tiêu Ninh tới rồi, trong bệnh viện còn có việc, xin lỗi các vị, tôi phải đi trước.”

Nói xong lời này, liền muốn chạy gấp.

“Ừm.” Đột nhiên có giọng nói miễn cưỡng đáp một tiếng, “Chuyện này đã làm phiền anh rồi, không làm lỡ thời gian của anh, nhanh đi đi.”

Vương Hoa như được đại xá, nhanh chóng đóng cửa chạy đi.

Mà tâm trạng Tiêu Ninh lúc này lại có chút không xong.

Bởi vì cho dù âm thanh này có êm tai như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không khiến người ta nhận lầm là nữ.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm dưỡng thành, hắn miễn cưỡng bảo trì khóe môi nhếch lên tươi cười, hướng người kia nhìn sang. Người kia cũng đang nhìn hắn, sống mũi anh tuấn, mắt phượng mày kiếm, dưới ánh đèn mờ ảo lại trở nên phi thường tuấn lãng, ngữ khí không tốt lắm, nói “Chỉ có anh là khó mời nhất.”

Tiêu Ninh cảm thấy hay là gây khó dễ Vương Hoa một chút, tại sao không chịu nói cho hắn biết, ‘trà biển’ là nam?!

Biểu hiện này của Đan Hải Minh đương nhiên khiến Tiêu Ninh có chút sợ hãi, hắn ngập ngừng hai giây mới đi tới ngồi bên cạnh Đan Hải Minh, không biết trả lời như thế nào mới tốt, đành phải bất động thanh sắc tiếp tục diễn, “Tôi ngủ quên trên giường.”

Đan Hải Minh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, duỗi ra tay ra khoát lên sau lưng ghế sô pha của Tiêu Ninh, dường như giận dỗi không lên tiếng. Tiêu Ninh cũng ngoan ngoãn nhìn cậu ta, hai người vừa xuất hiện đã bộc lộ kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh, xuất sắc nhập vai một đôi tình nhân đang chiến tranh lạnh.

Biểu tình của mọi người đều có chút kỳ quái, qua thật lâu mới có người bắt đầu mở miệng cười hỏi, “Đan thiếu gia, tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy qua vị này?”

“Bà chưa từng gặp qua thì có vấn đề gì sao?” Đan Hải Minh nghiêng đầu đi, “Bà là mẹ của tôi?”

Lời này độc đến nỗi người kia ngượng ngùng lúng túng nở nụ cười, bên cạnh lại có người giảng hòa, “Đây không phải là… Đan thiếu gia thích mẫu người như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Có người còn nói thêm, “Lần trước thấy biểu cảm Đan thiếu gia như vậy, cứ tưởng rằng Đan thiếu gia không có hứng thú.”

“Gần đây các người quá nhàn rỗi sao? Tôi yêu thích nam hay nữ thì ảnh hưởng gì tới tiền lương các người?” Đan Hải Minh cười lạnh, có chút cảm giác hung hăng khó có thể dùng lời diễn tả được, “Đủ rồi, ngày hôm nay tôi đã dẫn Tiêu Ninh đến gặp các người một chút là cho các người mặt mũi rồi, còn muốn thế nào nữa? Hay là cho các người bức khẩu hắn?”

Những lời này thực sự không chừa cho người ta chút mặt mũi nào, Tiêu Ninh trước đây vẫn cảm thấy Lô Nham rất khó hầu hạ, lúc này mới tận mất thấy được người khó tính nhất. Hắn cũng không hiểu bầu không khí lúc này là đã xảy ra chuyện gì, không nên tùy tiện mở miệng, thế nhưng lạnh lùng kiêu ngạo cũng không phải phong cách của hắn, duy trì bộ dáng như vậy có chút khó khăn, đương nhiên cũng sẽ không nên ngồi yên ngẩn người, cảm thấy nên làm chút gì mới phải, nhìn thấy trên bàn là mâm đựng trái cây, liền khom lưng duỗi tay ra lấy.

Đan Hải Minh nhìn hắn, trực tiếp đem toàn bộ mâm đựng trái cây kia kéo tới trước mặt hắn, động tác kia có chút thô lỗ, khay trà phát ra âm thanh ‘kỷ’ một tiếng.

Tiêu Ninh: “…”

Hắn bỗng nhiên cảm thấy con người ương ngạnh này cũng thật đáng yêu, cầm lấy một miếng dưa hấu đỏ tươi, “Cảm ơn.”

Trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp, đôi mắt ấm ám như giọt sương đầu xuân, trong mắt mọi người xung quanh, không khí đột ngạt lúc trước xem như đã được xóa bỏ.

Đan Hải Minh không nhìn hắn nữa, nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Một vòng những người xung quanh bắt đầu nhúc nhích, dồn dập tiến đến tự giới thiệu mình, “Ai! Cái kia, Bạch Lực, nhanh rót rượu a.”

“Tiêu thiếu gia đừng giận Đan thiếu gia, chúng tôi đột nhiên nghe nói Đan thiếu gia có người yêu, hiếu kỳ muốn nhìn một chút là ai có bản lĩnh lớn như vậy.” Bạch Lực tay luống cuống đến trước mặt Tiêu Ninh mời rượu, “Ban đầu có chút giật mình, không có ý gì khác.”

Sao tự dưng trở thành Tiêu thiếu gia rồi?

Tiêu Ninh cân nhắc một chút, cảm thấy lúc này mở miệng nói hai câu chắc cũng không có vấn đề gì đâu, cười cười, “Không phải chỉ thêm một cái lỗ mũi với hai con mắt, có chuyện gì ngạc nhiên đâu.”

Cũng không có chuyện gì đáng cười, mọi người vẫn nịnh nọt cười ầm lên.

“Chúng tôi mời cậu một ly, đừng để trong lòng, lần này gặp mặt, sau này sẽ là người một nhà.” Nói xong lập tức nâng ly lên, ầm ĩ uống rượu chúc mừng.

Thứ đồ uống này từ trước đến nay vẫn không hề yêu thích, thế nhưng Tiêu Ninh đã tới chỗ này rồi, cũng phải nâng ly, không đề phòng bị Đan Hải Minh bên cạnh vươn tay bắt lấy ly rượu để lại bàn, “Uống gì mà uống, anh đã không thích, bọn họ muốn uống thì để cho bọn họ uống đi.”

Một nữ sinh nở nụ cười, “Đan thiếu gia che chở chu đáo như vậy, ai nhìn cũng đỏ mặt nha.”

Tuy giọng điệu cô ta chỉ là đùa giỡn, thế nhưng ngữ khí nghe vẫn có ganh tị. Tiêu Ninh dở khóc dở cười, Đan Hải Minh bỗng nhiên cười một tiếng, cầm ly rượu của Tiêu Ninh, “Các người không phải coi thường tôi sao? Muốn uống rượu tôi bồi các người a.”

Nói xong lập tức uống, nhìn thấy vậy, cổ họng Tiêu Ninh không tự chủ có chút giật giật, rượu này rất nặng nha.

Những người khác thấy sắc mặt Đan Hải Minh tốt lên không ít, nâng ly rượu tiến tới, liên tục nói lời nịnh nọt, ai đến Đan Hải Minh cũng không cự tuyệt, bất quá nếu có ai hỏi Tiêu Ninh chuyện gì, Đan Hải Minh đều đuổi trở về, những người kia dường như đã quen thuộc với thái độ này của cậu ta, đều tự mình nói vài câu cười cười cho qua.

Tiêu Ninh ở bên nhìn, cũng không biết tại sao cậu ta tỏ thái độ như vậy, còn những người bạn thành thật kia của cậu ta nữa. Thế nhưng việc này cũng giúp Tiêu Ninh giảm ít đi không ít áp lực, trước khi diễn cũng chưa kịp soạn kịch bản, nói nhiều sẽ sai nhiều. Ít nhất Đan Hải Minh này là người đáng tin, sẽ không để Tiêu Ninh quá hao tổn tâm trí.

Cho nên thời điểm thấy Đan Hải Minh rút ra một điếu thuốc, Tiêu Ninh vô cùng phối hợp cầm lấy trên bật lửa để trên bàn đưa tới.

Đan Hải Minh dường như có chút ngoài ý muốn, nhíu mày liếc mắt nhìn, ánh lửa lay động, chiếu lên khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, phảng phất có thể thấy được đó là một chàng trai anh tuấn.

Bầu không khí giữ hai người bọn họ quá hài hòa, đột nhiên có tiếng ồn ào, “Tôi từng không hiểu một năm này Đan thiếu gia biệt di biệt tích ở nơi nào, hóa ra là vì chuyện tình cảm.”

Hai người ăn ý liếc mắt nhìn nhau, bỏ qua mọi lời đàm tiếu xung quanh.

Tiêu Ninh để bật lửa lại chổ cũ, Đan Hải Minh dựa vào sau lưng ghế một chút, trên mặt hiện ra ý cười, nhìn mọi người xung quanh trào phúng nói, “Nhìn cái gì? Thật vô lễ.”

Hai người bọn ngồi rất gần, ban đầu còn có chút khoảng cách, sau đó không hiểu sao lại dính sát vào nhau, Tiêu Ninh mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng mặc kệ, tự nhiên ăn hoa quả, vẫn cứ bày ra thần sắc thản nhiên.

“Tại sao cứ ăn mỗi hoa quả thôi, anh thích ăn món gì khác không?” Đan Hải Minh dập tắt tàn thuốc nghiêng đầu hỏi, vài sợi tóc mái rũ xuống, che lại dung mạo sắc sảo, cũng làm dịu đi mấy phần hương vị bất cận nhân tình (*).

(*): Không tình người, vô tâm,…

Tiêu Ninh không nghĩ tới cậu ta sẽ nói chuyện với mình, đành phải trả lời, “Không cần đâu, tôi đã ăn cơm rồi.”

“Vậy uống ít đồ uống đi.” Đan Hải Minh nói lời này cũng không phải để hỏi, gọi nhân viên phục vụ đem đến nước trái cây, không cần hắn động tay động chân, tự nhiên sẽ có người ân cần giúp Tiêu Ninh rót, “Tiêu thiếu gia đã được thăng chức đến nơi nào rồi a?”

Tiêu Ninh đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, Đan Hải Minh liền nhíu lông mày, “Đừng léo nha léo nhéo, bình thường thời gian anh ấy làm việc và nghỉ ngơi không giống đám yêu ma quỷ quái các người, bị bắt phải tới đây đã đủ ấm ức rồi, cũng không rãnh muốn cùng các người nói lời vô nghĩa.”

Người kia tất nhiên sẽ không dám hỏi lại vấn đề đó với Tiêu Ninh, yên phận rót rượu vào ly của Đan Hải Minh, cùng những người khác uống say.

Đan Hải Minh từ lúc nào cho người ta đãi ngộ tốt như vậy? Những người kia hiểu được, Đan thiếu gia này mặc dù e ngại dẫn người đến cho bọn họ gặp mặt, thế nhưng lại mạnh mẽ khẳng định người này là của cậu ta, người khác đừng nghĩ sẽ tiếp cận Tiêu Ninh một bước. Dù hai người bọn họ cũng không tỏ ra cử chỉ gì đặc biệt thân mật, nhưng quan tâm bảo vệ lại rất rõ ràng.

Trong lòng Tiêu Ninh không biết có tư vị gì.

Chuyện này thực sự buồn cười, hắn đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được có người, không phân biệt tốt xấu, bá đạo chăm sóc hắn như thế,

lại dưới tình huống này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.