/1/
Thời gian quay trở lại đêm PL đoạt giải quán quân.
Nói là cả nước chúc mừng cũng không quá đáng, không chỉ #PL đoạt giải quán quân # đăng đỉnh hotsearch, mà bên cạnh từ khóa về trận đấu còn sinh ra mấy cái khác, đều chiếm cứ toàn bộ top đầu của hotsearch.
Đương nhiên, # Chu Minh Tự cầu hôn # và # bạn gái Chu Minh Tự # cũng không ngoại lệ chia đều độ hot.
Bất kể là thích esport hay là không biết esport là gì, đêm hôm đó, trên trang chủ Weibo của mọi người đều bay lên tin tức liên quan đến việc đoạt giải quán quân.
Tấm màn của thời đại mới đã bị giật dây mở màn, esport không chỉ được một số ít người yêu thích nữa, nó cũng có thể làm một bộ môn thi đấu, sau đó trở thành đề tài đáng để tự hào và quan tâm của mọi người.
Những thứ từng không được hiểu rõ hay nhiệt tình ủng hộ, vào thời khắc này lại đạt được danh tiếng chính thống.
Gần như là trong khoảng thời gian ngắn thôi, cái tên của bốn người đã dẫn đầu tất cả trên bảng tìm kiếm, tiếng thảo luận bên tai không hề dứt.
Ngay cả Kiều Diệc Khê cũng nhận được rất nhiều tin tức chúc mừng.
“Tớ không hiểu,” trên đường trở về cô nói với Thư Nhiên, “Bọn họ đoạt giải quán quân, sao có nhiều người chúc mừng tớ như vậy.”
Thư Nhiên đáp rất hiển nhiên: “Các cậu là người một nhà mà, người một nhà không nói lời của hai nhà, chúc mừng cậu chính là chúc mừng cậu ta.”
“Chúc phúc một người trong nhà là đủ rồi.”
… Này là cái lý luận gì.
Kiều Diệc Khê đang muốn nói cô lại vớ vẩn nữa rồi, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng hơi có lý.
Hình như, cái kia… Coi như là người một nhà?
“Cậu nói bọn họ sau đó có thể có hoạt động chúc mừng gì hay không?” Thư Nhiên suy tư.
“Không rõ lắm, cậu muốn chúc mừng một chút?”
“Tớ không muốn, vừa nãy quá mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn về khách sạn nằm.”
“Tớ cũng vậy, ” Kiều Diệc Khê xoa xoa cổ, “Chúng ta đi về trước đi, có chuyện gì thì nói sau.”
Sau đó gửi tin nhắn cho Chu Minh Tự, cô đi về khách sạn với Thư Nhiên.
Trên đường trở về, Kiều Diệc Khê còn đang suy tư, hỏi Thư Nhiên: “Tớ hôm qua quên hỏi, cậu đi đến phòng của Trịnh Ngữ thì ngủ chỗ nào? Trên giường anh ấy?”
“Không hề, phòng anh ấy là phòng đôi, rất lớn, có hai phòng nhỏ.” Thư Nhiên liếm răng, “Tớ hỏi rồi, anh ấy nói mọi người đều như vậy, bởi vì Bùi Hàn Châu còn chuyên môn suy nghĩ đến có một gian phòng đặt máy tính và hành lý.”
Kiều Diệc Khê giật mình: “Vậy sao phòng của Chu Minh Tự chỉ có một cái giường? Anh ấy bị kỳ thị sao?”
“Đúng vậy rồi,” Thư Nhiên suy tư xong thì cười thần bí một chút, “Bởi vì có bạn gái, suy nghĩ đến bạn gái có thể đến, cho nên ông chủ mang theo thành kiến kỳ thị cậu ta.”
“…”
Thư Nhiên lại nói: “Tối nay các cậu có thể yên tĩnh chút chứ, dù sao tớ —— “
Nói còn chưa dứt lời, Thư Nhiên đã bị Kiều Diệc Khê che miệng lại rồi nhét vào trong thang máy: “Nhanh lên lầu đi.”
“Ok thôi.” Thư Nhiên xoay chuyển con ngươi, ấn nút đóng cửa.
Sau khi tiễn Thư Nhiên nói rất nhiều đi, Kiều Diệc Khê đi vào phòng, vốn tưởng rằng một lát nữa Chu Minh Tự mới trở về, kết quả không ngờ chỉ vừa ngồi chưa được mười phút thì anh đã trở về.
Khi đó, Kiều Diệc Khê đang nói chuyện với bạn học hồi cấp 2, bạn học kia mới biết cô và Chu Minh Tự đã ở bên nhau, khó tin hỏi cô: 【 Vậy nếu Chu Minh Tự dẫn cậu chơi game, sẽ không cảm thấy cậu đặc biệt gà mờ sao? 】
—— Đương nhiên có rồi.
Dù sao khi đó cô còn hỏi anh sao có thể nhẫn nhịn dẫn chính mình chơi game, mà câu trả lời lúc đó của anh là: Dùng sức nhịn một chút là qua.
Hay cho câu “Dùng sức nhịn một chút là qua”.
Lúc này Kiều Diệc Khê mới cảm thấy bốn chữ này thật sự là sâu xa, bao gồm quá nhiều tình cảm.
Nhưng mà giờ khắc này cũng không phải là thời cơ thích hợp tính sổ, cô từ trên giường đứng dậy, cọ vào phía sau anh, đè vào bờ vai của anh: “Sao về sớm như vậy?”
“Ngày mai còn thi đấu,” Chu Minh Tự thấp giọng nói, “Không muốn mệt nữa.”
Cô nhíu mày, đi tới bên cạnh anh, giọng nói tràn đầy thỏa mãn và kiêu ngạo: “Cũng đúng, dù sao lấy quán quân là một chuyện rất mệt.”
Chu Minh Tự nhếch chân mày, nhìn ánh sáng lấp lánh trong con ngươi cô, tâm tình lại tốt hơn mấy phần.
Kiều Diệc Khê trượt đầu ngón tay xuống, đi dọc theo kéo cổ áo anh, rồi nhẹ nhàng kéo, sau đó sáp lại hôn anh một cái.
Là quán quân của cô đấy.
Hẳn nên chúc mừng, hẳn nên… Cho anh một chút ngọt ngào.
Đối mặt với anh, cô rất ít khi chủ động.
Tình huống như vậy, còn là lần đầu tiên.
Cô cũng chủ động như thế, đương nhiên anh cũng không thể tỏ ra yếu kém.
Ngay lúc người nào đó trượt ngón tay đến phía sau gáy cô, trong đầu Kiều Diệc Khê bỗng nhiên nhảy ra câu kia “Dùng sức nhịn một chút”, khóe môi xẹt qua nụ cười gian xảo, cô lui về phía sau hai bước.
“Quên đi.”
Chu Minh Tự: ?
Thù này không báo thì còn đợi khi nào, cô làm bộ làm tịch vỗ vỗ cổ áo anh, đồng tiền lõm sâu xuống: “Không sao, dù sao anh dùng sức nhịn một chút là qua mà.”
Chu Minh Tự: …?
Cũng không có đạo lý nào dạy nên nhẫn nhịn thế nào trong loại tình huống này.
Anh nhanh chóng kéo lại người chuẩn bị chạy trốn, anh đè ở bên tai cô, mang theo dục niệm dày đặc và mở ra ý cười.
“Nhịn không được.”
Đêm hôm đó, Kiều Diệc Khê thực sự vì nhất thời nảy lòng tham muốn chỉnh anh, sau đó đã phải trả giá đau đớn.
Liều đến mức bị dạy dỗ cho biết mùi ——
Ngàn vạn lần không nên trêu chọc Chu Minh Tự, trừ phi cậu muốn buổi chiều ngày hôm sau mới có thể rời giường.
/2/
Năm nào đó, sau khi kết hôn.
Đó là một buổi chiều có ánh nắng cực kỳ tốt, ngay trong của tư tưởng Chu Minh Tự, đây cũng nên là khoảng thời gian nhàn nhã mà hai người thích.
—— Kết quả Thư Nhiên bỗng nhiên sắp xếp một trò chơi cho Kiều Diệc Khê, gọi là người thứ hai sống sót.
Người thứ hai sống sót là một trò chơi rất đơn giản, để người chơi trải nghiệm các loại cuộc sống của một người từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc sinh mệnh, trong đó có kèm theo rất nhiều chọn lựa, còn có nhiều nhánh nhỏ như kết hôn sinh con làm việc.
Thế là Kiều Diệc Khê liền bắt đầu chuyên chú chơi trò chơi, còn kèm theo thông báo tình hình thực tế.
“Tớ nhặt được đứa nhỏ trong thùng rác?”
“Tớ tìm ba tớ đòi tiền tiêu vặt kết quả bị đánh cho một trận??”
“Tớ thi đại học chỉ được bốn mươi điểm???”
“Quên đi, mười tám tuổi, yêu đương thôi.”
Chu Minh Tự ở một bên pha trà: ?
Anh đặt đồ vật trong tay xuống, vốn định để cô tự chơi, nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến chữ “kẻ thứ ba”, anh quyết định vẫn nên canh giữ ở bên cạnh cô.
Kiều Diệc Khê cắn môi, chơi cực kỳ chăm chú.
“Được, tớ đến chợ mai mối xem thử.”
“Này không được, tuổi quá lớn; này cũng không được, tên không xuôi tai; hoặc là người này đi, tớ thử xem…”
Vốn chỉ tùy tiện xem thử, kết quả sau khi bấm tỏ tình, thông báo thành công bắn ra màn hình.
“Tỏ tình thành công?” Kiều Diệc Khê nhìn chằm chằm màn hình, “Trời ơi, em cứ vậy mà bắt đầu hẹn hò với anh ta sao?”
Chu Minh Tự lúc này ngồi không yên nữa, anh nâng cánh tay: “Anh bảo này…”
“Chờ một chút, em xem một chút mức độ thân mật của em và anh ta.”
“…”
Người nào đó cuối cùng nhịn không được nữa, vươn tay che khuất màn hình cô: “Người này nhìn đẹp hơn anh sao? Sẽ chơi game hơn anh sao? Sẽ dỗ em vui vẻ hơn anh sao?”
Huống chi còn mẹ nó là một người chơi ảo.
Kiều Diệc Khê lấy tay anh ra, thuận miệng nói: “Anh dỗ em vui vẻ lúc nào?”
“Chiều hôm qua anh thấy em khá vui vẻ mà, còn bảo anh đừng dừng.”
“…”
Kiều Diệc Khê lại chơi một lúc nữa, nhìn nhân vật của mình cũng trưởng thành hơn, nghe Thư Nhiên nói còn có thể có con, thế là chọn mục sinh con.
Kết quả bị từ chối.
“Chuyện gì đã xảy ra, chồng cậu Lý Miêu từ chối sinh con với cậu??”
Còn chưa kịp xác nhận một lần nữa, di động trong lòng bàn tay đã bị người khác rút đi, một giọng nam truyền đến bên tai.
“Chồng em Chu Minh Tự không từ chối sinh con với em.”
… ?
Kiều Diệc Khê quay đầu nhìn anh cũng không giống như đang nói đùa, có lẽ ngẩn ngơ trong một khoảnh khắc, sau đó nháy mắt mấy cái: “Anh nói thật?”
“Thật,” Chu Minh Tự nâng mí mắt, “Chúng ta có con đi.”
Anh đã sớm suy nghĩ như vậy rồi, chỉ là chưa có thời cơ thích hợp để thương lượng với cô mà thôi.
Hiện tại vừa đúng lúc, còn có thể tránh cho cô sinh con với Lý gì gì đó trong game.
Kiều Diệc Khê suy nghĩ một lúc: “Cũng được.”
Sinh sớm thì nuôi sớm, đứa nhỏ sẽ đưa cho phụ huynh nuôi, thừa dịp còn trẻ tuổi, sau khi cô có thai cũng tốt cho việc khôi phục dáng người gì gì đó.
Cô cảm thấy việc này vẫn cần bàn bạc lại một chút: “Anh thích con trai hay là con gái? Có yêu cầu gì không?”
—— Mặc dù có yêu cầu chắc cũng làm không được.
“Có một,” anh nằm qua đây, cắn tai cô, “Không cùng họ với Lý Miêu là được.”
“…”
【 Toàn văn hoàn 】
———-oOo———-