[Thích Cố Đồng Nhân] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh

Chương 25



Bóng chim yến như mũi tên vút đi, lao về hướng trăng sáng, ánh trăng tức thời biến dạng, thân ảnh Thận giao mơ hồ hiện lên.

Mũi tên của Vô Tình như bóng theo hình, đuổi sát Kim Ty Yến, trong tích tắc, cắm vào trăng sáng!

Trong khoảng khắc mặt trăng sáng rực tắt ngúm, trong bóng tối chỉ còn ngọn lửa tím dao động, cùng một khoảng lân hỏa xanh lam lập lòe cách đó không xa, Cố Tích Triều biết đó là những vết thương mà lúc nãy mình và Vô Tình lưu lại trên người Thận giao.

Cát Vân nói: “Nhanh, chỗ chí mạng của Thận giao là một mảng vảy ngược ở dưới eo của nó! Chiếu vào đó mà chém!”, nói rồi lao tới, cầm kiếm gỗ đào đã ếm bùa đâm thẳng vào một chỗ trên thân ảnh hư ảo của Thận giao.

Thân hình Cố Tích Triều dao động, tốc độ vượt xa lão đạo sĩ, Khô Mộc kiếm xuất ra, đâm ngập vào hư ảnh.

Trong mắt Thận giao hiện lên sự đau đớn, điểm yếu trên người liên tiếp bị đâm hai nhát, gầm lên thảm thiết, uốn éo thân hình.

Đất cát tung lên, tưởng chừng các đồi cát xung quanh và nham thạch của Minh Sa Sơn cũng sụp đổ, mấy con người nhỏ nhoi làm sao còn đứng vững?

Cố Tích Triều và Cát Vân chưa kịp rút kiếm ra, đã bị Thận giao lôi đi lộn mấy vòng trên đất.

Cố Tích Triều thấy máu huyết đảo lộn, thân người bị giao long hư ảo nhưng dềnh dàng đè xuống mấy lần, bên tai nghe tiếng xương nứt gãy, nhất thời không biết chỗ nào đau đớn, chỗ nào bị thương…

Kim Kiếm và Đồng Kiếm lao tới bảo hộ Vô Tình, Thiết Kiếm và Đồng Tiền núp trong lều cũng vội vàng nhấc Ngân Kiếm lên, chỉ sợ đá núi sụp xuống dập trúng lều, còn đám lạc đà thì không còn ai có hơi sức để quản.

Trời đất chao đảo, cát bụi mù mịt, con người cũng nhỏ nhoi như sâu kiến.

Cát bụi từ từ lắng xuống, cảnh tượng mông lung trước mặt đã tan biến, trên trời một mảnh trăng khuyết mong manh, chứng tỏ ảo ảnh đã tan mất.

Thận giao trong suốt còn đang run rẩy thoi thóp, nhưng đã không còn sức động cựa, Cố Tích Triều gắng gượng đứng dậy, phát hiện xương sườn bị gãy mất hai cái, tay trái cũng đã bị gãy.

Bên kia Cát Vân cũng đã bò dậy từ đống cát bụi, một chân khập khiễng lê đi, rõ ràng đã bị thương, nhưng tâm tình lại cực tốt, trên mặt tràn đầy phấn khích: “Đa tạ Cố công tử giúp sức, đợi lão đạo luyện đan thành công nhất định sẽ chia cho ngươi một phần!”

Cố Tích Triều nhớ đến chỗ Chuyển Phách Tán cổ quái đó: “Cát đạo trưởng, xem thủ đoạn hàng yêu của ngài, hình như đạo hạnh rất cao! Mạn phép thỉnh giáo Cát Hồng đạo trưởng thời Đông Tấn có quan hệ gì với ngài?”

Cát Vân vừa lấy ra một cái tráp bằng ngọc chuẩn bị đựng nguyên liệu luyện đan lấy từ người Thận giao, vừa thấp giọng nói: “Không ngờ ngươi cư nhiên lại có thể liên tưởng đến Cát Hồng, sáu trăm năm trước, khi bần đạo ở Thê Hà Lĩnh bên Tây Hồ luyện đan, từng mang tên gọi Cát Hồng!”

Dù có trí nhớ tốt và kiến thức của gần cả ngàn năm, nhưng khi nghe nói lão đạo sĩ cư nhiên chính là nhà luyện đan Cát Hồng thời Đông Tấn, tức là một lão quái vật sáu trăm tuổi, Cố Tích Triều cũng không khỏi kinh ngạc.

Thì ra, cái hộp Chuyển Phách Tán đó chính là do lão đạo sĩ trước mắt vô tình tạo ra khi luyện đan.

Cố Tích Triều nhất thời cảm thấy thiên ý thâm sâu, giữa khoảng trời đất mênh mông, tất cả đều có nhân quả.

Vô Tình thấy đại cục đã định cũng thở phào một hơi, cả một đêm phong ba trầy trật, bây giờ nghĩ lại thấy toàn những điều quỷ dị, không khỏi thấy phát lạnh trong lòng.

Sau đó mới chỉ huy Kim Kiếm Đồng Kiếm gom góp lại đồ đạc vương vãi trên đất cát, đưa thi thể của mấy người bị hút mất hồn phách xếp lại một chỗ.

Phiền toái nhất là lạc đà trong lúc hỗn loạn đã chạy tản mác hết, lúc này ảo ảnh tan biến, Nguyệt Nha Tuyền lại hiện ra tĩnh lặng, mọi người cũng coi như thoát chết trong gang tấc, còn giải quyết được Thận giao tuy cái chết của những người đồng hành khiến người ta đau lòng, nhưng cũng coi như không uổng phí chuyến vào sa mạc này.

Cố Tích Triều ngồi trên đất cát xem xét thương thế của mình, lão đạo sĩ Cát Vân tuy đang nóng lòng giải quyết Thận giao, nhưng một chân hình như bị gãy, lếch đi hai bước liền ngã sụp xuống đất…

Thích Thiếu Thương nhìn thấy Minh Sa Sơn đen xì ở trước mắt càng lúc càng gần, bên tai đã nghe thấy tiếng gió rền rĩ quẩn quanh, gió cuốn theo hạt cát găm vào mặt, đau rát.

Âm thanh trong gió chợt hỗn tạp lên, Thích Thiếu Thương thoáng chần chừ, Gia Lỗ Hỷ Đinh đã nhận ra được tiếng đó: “Là tiếng chân lạc đà! Có lạc đà chạy về hướng này!”

Tâm Thích Thiếu Thương thoáng động, đại khái đoán ra được lạc đà chạy từ đâu đến, lòng càng nôn nóng: “Hình như là lạc đà của nhóm người Tích Triều, ông chặn chúng lại, ta chạy lên trước xem sao!”, nói rồi không đợi Gia Lỗ Hỷ Đinh kịp phản ứng, đã kẹp chặt bụng ngựa, lao mạnh về trước.

Oản Đậu rốt cuộc cũng bộc lộ ra hết khí khái của ngựa Thanh Câu, đạp cát bay tới, như là giao long rẽ nước, trong chớp mắt đã bỏ rơi Gia Lỗ Hỷ Đinh xa thật xa.

Cách đó ngoài ngàn dặm, trong một tòa thành nhỏ, một pháp sư bộ lạc bất chợt phun ra một bụm máu tươi, máu văng lốm đốm lên mặt đất trước mặt.

Một thiếu niên mặc áo gấm, búi đầu tóc kỳ lạ đứng bên cạnh giật mình la lên: “Đại sư, sao vậy??”

Pháp sư trong miệng còn rỉ ra máu đỏ sậm, ho khặc nói: “Tông Cố thiếu gia, Thận giao bổn mệnh của ta đã bị tổn thương!!”

Tông Cố biến sắc, gương mặt vốn khá dữ dằn bỗng chốc méo mó kinh người: “Đại sư! Không lẽ chuyện chúng ta dùng Thận yêu chặn cướp mật hàm của thương đội Đại Tống đã bị phát hiện??”

Pháp sư trầm sắc mặt: “Đã làm thì không có chuyện hối hận, nếu để phụ thân ngài biết được, chỉ có đường chết!”

Tông Cố gằn giọng: “Phụ thân ta chỉ muốn liên kết với Đại Tống tấn công nước Liêu, nhưng không chịu nghĩ đến bộ lạc Nữ Chân nhỏ nhoi ta liệu có phải là đối thủ của Đại Liêu? Lỡ mà Đại Liêu phát hiện, sẽ là họa diệt tộc!!”

Pháp sư lầm bầm niệm chú, chợt bốc một nắm bột thuốc ném vào bồn lửa ở trước mặt, ngọn lửa xanh lè phụt cao, rọi vào mặt mũi hai người vô cùng quỷ dị.

Cát Vân ngồi nghỉ trên đất một hồi, cuối cùng mới cắn răng nuốt một viên đan dược, nhấc lê chân, chầm chậm đi về phía con Thận đang dần trở nên mờ đi: “Các người có biết không? Thận một khi chết đi, trong vòng nửa canh giờ sẽ hóa thành nguyên khí trong trời đất, tiêu tan không dấu vết, cho nên phải tranh thủ mới được.”

Cố Tích Triều và Vô Tình đều có chút hiếu kỳ, mấy người cùng theo dõi động tác của Cát Vân.

Cát Vân nắm lấy kiếm gỗ đào còn cắm trên người Thận giao rút mạnh một cái, thân thể Thận giao bất chợt run lên, các mảnh vảy khắp người va vào nhau kêu lạo xạo, khiến mọi người giật mình, thân người căng cứng lại.

Đợi một khắc, không thấy động tĩnh nữa, Cát Vân nói: “Nhóc con bên kia, lại cầm cái tráp cho bần đạo!”, câu này là nói với Kim Kiếm.

Kim Kiếm nhìn Vô Tình, thấy Vô Tình gật đầu đồng ý, mới chạy ù qua, cầm lấy cái tráp ngọc mà Cát Vân đưa cho.

Cát Vân thu lại kiếm gỗ đào, nhặt kiếm Khô Mộc mà Cố Tích Triều để rơi lại đó lên, thận trọng cắm thanh kiếm vào chỗ vết thương trên người Thận yêu.

Ngồi dưới ánh trăng, Cố Tích Triều cảm giác chỗ xương gãy trên ngực hình như có chút không ổn, phổi mơ hồ nhói lên, trong họng muốn trào lên vị tanh, một tơ máu đang chầm chậm rỉ ra.

Cát Vân lật miếng vảy ngược ra, cắt qua lớp da, nhìn thấy bên dưới là một tầng sền sệt như nhựa thông, Cát Vân trong lòng mừng rỡ, đó chính là mỡ Thận!!

Cát Vân chưa kịp tách lấy mỡ Thận, bên tai chợt loáng thoáng tiếng lầm rầm niệm chú, âm thanh đó mơ hồ bất định, như là đến từ một nơi rất xa, nhưng lại khiến người nghe thấy cảm nhận được đó là lời nguyền rủa phát ra từ sâu trong tâm phế!

Mặt Cát Vân chợt biến, bên tai chỉ nghe thấy Vô Tình và Cố Tích Triều đồng thời hét lên: “Coi chừng!!”

Con Thận đang bất động bên người bất chợt biến mất, nếu không phải trên tay còn nắm một mảnh vảy, cơ hồ tưởng như tất cả những chuyện ban nãy chỉ là ảo ảnh!

Cố Tích Triều nhìn thấy con Thận bất thần tan biến vào không khí, biết là có dị biến phát sinh, trên đất chợt trồi lên vô số gai cát (tên loài cây trong sa mạc – chương 19), ngăn cách mọi người.

Cát Vân ngưng khí la lên: “Mọi người cẩn thận, là Phản Hồn Chú! Có người thi triển Phản Hồn Chú lên Thận yêu!”, lời nói chưa dứt, gai cát bên người đã biến thành dây leo, Cát Vân vội đánh ra một mớ bùa, tạo thành một quầng sáng màu vàng chặn đứng đám dây leo trườn tới.

Kim Kiếm đâu có bản lĩnh và kinh nghiệm như Cát Vân, dây leo của gai cát tức thời quấn chặt lấy nó, rút nó xuống cát.

Cố Tích Triều vung tay, Thần Khốc Tiểu Phủ vụt xoáy, cắt đứt dây leo ở xung quanh, nhìn thấy trên mặt cát lộ ra một cánh tay của Kim Kiếm.

Chỗ Cố Tích Triều vốn cách không xa Kim Kiếm, lúc này không kịp suy nghĩ, vận sức lao tới, một tay nắm lấy cánh tay Kim Kiếm kéo mạnh lên.

“Soạt” một cái Kim Kiếm mang theo cát được rút lên, chợt nghe thấy một tiếng hét quen thuộc: “Đằng sau!”

Không kịp quay đầu, “phụp” một tiếng trầm đục vang lên, một tua dây leo đầu bén nhọn như dao đã xuyên qua ngực Cố Tích Triều, vút ra một chuỗi máu tươi.

Tay Cố Tích Triều buông lơi, Kim Kiếm mặt đầy kinh ngạc rơi xuống đất, máu văng đầy mặt.

Tua dây leo bén nhọn đó giống như một con rắn, nhân lúc Cố Tích Triều không kịp phòng bị mà đâm vào sau lưng y, lúc này vẫn không rút ra, mang theo cả Cố Tích Triều quét về phía Kim Kiếm.

Chợt có một ánh kiếm sáng tuyết lóe lên, chặn đứng hướng dây leo vươn tới.

Cát Vân ở không xa luống cuống la lên: “Dây leo đó có thể gây ra tổn thương thật sự, nhất định là một bộ phận của Thận giao hóa thành, mau chặt đứt nó!!”

Thân ảnh cầm kiếm lại không màng đến, hai tay siết chặt cán kiếm, trong mắt tràn ngập thê lương, đó là ánh mắt của Thích Thiếu Thương…

Cố Tích Triều vẫn còn thoi thóp, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng, thân thể xương cốt đã hoàn toàn không thể cử động, trong mắt lại lưu lại một tia tỉnh táo: Người đó, lại đến chỗ này!!

Hai người đối diện, bốn mắt giao nhau, nhưng lại như âm dương cách biệt, hơi nước làm nhòa đi ánh mắt của hai người, đồng thời cũng làm nhòa đi thân ảnh mà mình không muốn quên, không thể quên, không bao giờ quên đó!!

Dây leo do Thận giao hóa thành lại bất chấp nỗi thống khổ của nhân gian, gai nhọn vụt vươn ra, mang theo máu của Cố Tích Triều lao về Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương như phát cuồng, hét lớn một tiếng, trường kiếm rút ra, như lôi đình sấm chớp chặt xuống dây leo.

Kiếm này khiến dây leo to bằng cánh tay một nhát đứt đoạn, cũng chém tan cả sương mù xung quanh.

Tim Cố Tích Triều đau xé, bất chợt, toàn bộ mọi chuyện kiếp trước kiếp này lướt qua vô cùng rõ ràng, sau đó là ánh mắt đau đớn tuyệt vọng của Thích Thiếu Thương ấn sâu vào tim: Thì ra, bản thân mình đến một ngàn năm sau vẫn một mực muốn báo cho hắn, không được đến Minh Sa Sơn, chính là vì không muốn hắn tận mắt chứng kiến mình chết thảm?!

Thanh âm của Cát Vân nghe sao xa xôi: “Thiên địa tác pháp, chư thần hữu linh, thỉnh Dạ Du Thần Quân nhập thân!!”

Dây leo cắm trên ngực ***g lộn như là giẫy chết, Cố Tích Triều trong cơn đau cực độ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của Thích Thiếu Thương: “Tích Triều!! Cố Tích Triều!!”

Bàn tay gần mất đi ý thức bị một bàn tay thấm mồ hôi ấm mát nắm lấy, siết chặt, siết đến tuyệt vọng…

Trong đầu đau nhói, cơ hồ có một sức mạnh muốn rứt bản thân ra khỏi cơ thể, trước khi chìm vào bóng đêm Cố Tích Triều kinh hoàng nghĩ: Là Thận đang hút lấy linh hồn??

Hồn phách vùng vẫy trong hư không, nhưng sức mạnh rứt ra càng lúc càng lớn, càng lúc càng dữ tợn….

Trong bóng tối có một vầng sáng êm dịu ngời lên, càng lúc càng sáng, như tia nắng đầu tiên của buổi bình minh ngày hạ.

Yêu lực xé rách linh hồn bỗng chốc tiêu biến như chưa từng tồn tại, xung quanh một mảng tĩnh lặng, cơ hồ đang lơ lửng giữa chân không vũ trụ.

Tất cả âm thanh và huyên náo đều tan biến, cả tiếng gọi chất chứa đau đớn cực độ của Thích Thiếu Thương cũng chìm khuất trong dòng thời gian bất tận…

TBC

Tác giả có mấy lời:

Giải thích mấy chỗ: 1. Pháp sư ở cách xa ngoài ngàn dặm đó chính là chủ nhân của Thận, hoặc có thể nói là người lập khế ước với Thận, cho nên khi thần thú bổn mệnh bị sát thương, lão cũng lập tức bị thương. Thân phận của Tông Cố chắc phần lớn mọi người cũng đã rõ, ở đây xin giải thích thêm một chút, hắn là một hoàng tử của bộ lạc Nữ Chân. Bí pháp cuối cùng hiển nhiên chính là thứ có thể kích hoạt tiềm năng của Thận giao trước khi chết, tiểu Cố chính là vì vậy mà gặp nạn.

2. Lai lịch của Chuyển Phách Tán thật ra đã kể ở chương trước, là do Cát Hồng khi luyện đan ngẫu nhiên tạo thành, lúc đó Cố Tích Triều tưởng là Cát Hồng thời Đông Tấn chế ra, chỗ này đặt bối cảnh Cát Hồng tu luyện mấy trăm năm, đến thời Tống đổi tên Cát Vân, vẫn đi tìm thiên đạo, sau khi tiểu Cố chết, ông ta dùng mỡ Thận chế ra Trường Sinh Đan, kết quả không thành, mà thành Chuyển Phách Tán, cuối cùng sau ngàn năm xoay vần lại rơi vào tay tiểu Cố. Ở đây Cát Vân nói ‘sau khi ta luyện thành sẽ chia cho ngươi một phần’, trong câu nói này thực sự đã có sự sắp đặt của ý trời, cuối cùng cách một ngàn năm vẫn đưa đến cho tiểu Cố một phần, chỉ là không phải Trường Sinh Đan mà thôi.

3. Còn lời nói của Cát Vân mà tiểu Cố nghe được khi đang hấp hối, có thể xem là một loại pháp thuật: Thần Đả. Thần Đả chính là thỉnh thần nhập thân, mượn pháp lực thần thông của vị thần này.

4. Cuối cùng, mọi người cảm thấy nếu ngưng ngay chỗ này thì thế nào?? Ta đã đội sẵn nồi inox rồi, cứ tự nhiên chọi đê….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.