[Thích Cố] Biện Kinh Trường Đoản Sự Hệ Liệt

Chương 4: Bàn cùng không bàn phiền não



Trước kia là Truy Mệnh làm cho Thiết Thủ phiền não, hiện tại là Lý Hoại làm cho Truy Mệnh phiền não. Thấy thế nào, Truy Mệnh với Lý Hoại ở cùng nhau đều là buôn bán lời.

— Cố Tích Triều.

Truy Mệnh gần đây có điều phiền muộn trong lòng. Trên đời này bình thường những chuyện đại sự có thể làm Truy tam gia phiền lòng, chưa đến năm đầu ngón tay đã đếm hết: không thể uống rượu, không bán mứt quả.

Thế thì gần đây chuyện nhỏ khiến Truy tam gia phiền não là gì?

Tỉ mỉ mà nói, tiểu phiền não này nhất định có liên quan đến Lý Hoại.

Ba ngày trước, ban đêm, Lục Phiến Môn, lão lâu.

Lý Hoại vuốt mái tóc thật dài rối tung của người trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng: Truy Mệnh…

Truy Mệnh: Ân?

Lý Hoại: Ngươi đến Lý viên đi.

Truy Mệnh kinh hãi, ngẩng đầu nhìn Lý Hoại: Vì cái gì?

Lý Hoại ôn nhu cười cười: Ta dăm ba ngày đến nơi này cứ giống như kẻ gian vậy, phòng này phòng kia, muốn nói chuyện lại phải xem trước có người nghe lén hay không. Ở cùng nhau không tốt sao?

Truy Mệnh nhức đầu, trong Lục Phiến Môn, hầu như mỗi người đều lấy bán tin tức làm nghề phụ, chính mình muốn phơi ngoại y cũng phải phơi trong phòng, lúc này nghe được Lý Hoại đề nghị “ở cùng nhau”, hắn tâm cũng động, nhưng nghĩ đến phải rời khỏi lão lâu đã sống mười mấy năm, lại thấy luyến tiếc: Ở cùng nhau đương nhiên hảo, nhưng… ngươi đến đây cũng là giống nhau đi.

Lý Hoại sửng sốt, thực sự không nghĩ đến chính mình sẽ đến sống ở Lục Phiến Môn, nhưng ngẫm lại liền hiểu được Truy Mệnh là luyến tiếc nơi đã sống lâu như vậy, luyến tiếc lão lâu, luyến tiếc những người ở Lục Phiến Môn. Dù sao đều là cùng Truy Mệnh một chỗ, đến ở nơi nào cũng giống nhau thôi: Kia cũng có thể, bất quá, ở nơi này nhiều chuyện không tiện, ngươi cần phải suy nghĩ hảo.

Truy Mệnh gật đầu hừ một tiếng.

Phiền não, liền từ lúc này bắt đầu.

Điểm bất đồng lớn nhất giữa Lý Hoại và Thiết Thủ thể hiện ở chỗ:

Truy Mệnh phiền não, Lý Hoại luôn là người đầu tiên phát hiện ra, còn Thiết Thủ lại luôn là người cuối cùng biết được.

Lần này cũng vậy, Truy Mệnh kỳ thực không đặc biệt phiền não chuyện này, chỉ là những lúc rảnh rỗi ngẫu nhiên tự hỏi một chút, mà thời gian Truy Mệnh rảnh vốn cũng rất ít, có thể thấy hắn cũng không có đem việc này trở thành đại phiền toái. Nhưng khi Lý Hoại lần thứ hai nhìn thấy Truy Mệnh ngồi trong phòng xuất thần, hiểu ngay được chính lời nói của mình khiến Truy Mệnh phiền não, nhưng lại không biết nên khuyên giải thế nào, chỉ có thể phiền não theo.

Cho nên, Truy Mệnh tiểu phiền não lại khiến cho Lý Hoại đại phiền não.

Vân Lai lâu.

Thích Thiếu Thương một bước vào cửa phòng liền thấy vẻ mặt “khổ qua” của Lý Hoại, cùng với Phương Ứng Khán bên cạnh nhàn nhã tự đắc.

Thích Thiếu Thương hỏi Phương Ứng Khán: Đây là làm sao vậy?

Phương Ứng Khán: Gặp chuyện phiền lòng.

Thích Thiếu Thương: Chuyện gì?

Phương Ứng Khán: Là Truy Mệnh nên đến Lý viên, hay hắn sẽ đến lão lâu.

Thích Thiếu Thương gật gật đầu: Lý Hoại, trong lòng ngươi tính thế nào?

Lý Hoại: Ta nghĩ cùng với Truy Mệnh ở chung là tốt rồi, bất quá, ta lúc trước không nghĩ tới việc tới sống ở Lục Phiến Môn. Nhưng Truy Mệnh luyến tiếc bọn họ, ta cảm thấy ta tới đó cũng không phải không thể.

Phương Ứng Khán vừa nghe Lý Hoại nói, liền đảo cặp mắt trắng dã: Ta đã nói ngươi không có não mà. Lục Phiến Môn là cái ổ chuột lớn như vậy, bọn họ chỉ hận lỗ tai không thể dài gấp đôi để đào móc chuyện Truy Mệnh với Vô Tình, ngươi lại định đi qua đó, không phải rõ ràng để cho họ bắt bọn ngươi kiếm tiền sao. Lý viên rộng rãi, hạ nhân cũng tốt, sẽ không nói huyên thuyên, ngươi tốt hơn hết nên hảo hảo khuyên nhủ Truy Mệnh, để hắn ngoan ngoãn đi qua đó đi.

Lý Hoại thở dài: Ta sao lại không biết nhà ta thoải mái, nhưng ta không muốn Truy Mệnh không vui. Ngươi với Vô Tình không đến mức này, ngươi không thể hiểu được. Thích Thiếu Thương, ngươi nói, nếu Cố Tích Triều không vui, ngươi ở Phong Vũ lâu có thể thoải mái sao?

Phương Ứng Khán:___

Thích Thiếu Thương: Đúng vậy, đến ở Lý viên có chút tiện, nhưng ngươi trước sau nghĩ hai người ở cùng một chỗ sẽ vui vẻ, không nhất thiết phải là chốn nào, ngươi vẫn nên để cho Truy Mệnh quyết định là tốt nhất.

Lý Hoại: Truy Mệnh nếu có thể thống thống khoái khoái quyết định, ta lại cần phải phiền như vậy sao…

Thích Thiếu Thương: –_– Muốn chúng ta hỗ trợ?

Lý Hoại: Không cần các ngươi hỗ trợ, ta tìm các ngươi tới làm gì? Ta là muốn để Cố Tích Triều và Vô Tình giúp Truy Mệnh cân nhắc cẩn thận, khiến hắn quyết định nhanh một chút, đừng cả ngày phát sầu nữa.

Phương Ứng Khán: –_– Ta đây bất lực rồi, ngươi trông cậy vào hắn đi.

Lý Hoại, Thích Thiếu Thương: Làm sao vậy?

Phương Ứng Khán: Ta gần đây cảm thấy khoảng cách khiến mọi thứ trở nên đẹp đẽ, cho nên không đến tiểu lâu nữa.

Lý Hoại, Thích Thiếu Thương: Nga ….. [lại khiến Vô Tình tức giận không cho lên lầu đi].

Lý Hoại nói với Thích Thiếu Thương: Việc này kính nhờ ngươi.

Thích Thiếu Thương gật gật đầu: Ân, ta trở về sẽ nói với Tích Triều.

Ban đêm, Kim Phong Tế Vũ lâu, phòng lâu chủ.

Thích Thiếu Thương ngừng bút, thật sâu nhìn Cố Tích Triều: Tích Triều.

Cố Tích Triều buông sổ sách trong tay, ngẩng đầu nhìn Thích Thiếu Thương: Như thế nào?

Thích Thiếu Thương: Ta hôm nay uống rượu với Lý Hoại, nghe hắn nói Truy Mệnh gần đây trong lòng thực phiền, ngươi không phát hiện ra sao?

Cố Tích Triều: Ta buổi chiều mới cùng hắn đến chỗ Vô Tình chơi cờ, không thấy gì a. Hắn phiền cái gì?

Thích Thiếu Thương: Lý Hoại muốn hắn ở cùng nhau, nhưng để cho hắn quyết định vẫn ở lão lâu hay là đến Lý viên.

Cố Tích Triều trầm ngâm một lát: Lý Hoại muốn ta khuyên Truy Mệnh đến Lý viên?

Thích Thiếu Thương: Này không phải, Lý Hoại chỉ là không muốn Truy Mệnh bị chuyện này làm cho cả ngày phiền lòng, đến ở nơi nào hắn đều không bận tâm.

Cố Tích Triều chọn mi, nghiêng mắt đánh giá Thích Thiếu Thương: không chỉ lớn lên giống, đến si tình kính nhi cũng giống, ngươi với hắn xác định không có quan hệ huyết thống?

Thích Thiếu Thương: _ Có cũng không phải trực hệ, ngươi nếu có rảnh liền tâm sự cùng Truy Mệnh đi, để hắn quyết định. Sớm quyết định chính hắn cũng thoải mái.

Cố Tích Triều: Ân, ta nhớ rồi.

Nhìn đến Lý Hoại vì thế sự phiền lòng không thôi, nghĩ đến Phương Ứng Khán vì chuyện này mà phiền lòng còn chưa đủ tư cách, Thích Thiếu Thương trong lòng chợt sinh cảm khái, một phen lao đến ôm chặt lấy Cố Tích Triều: Tích Triều … đi theo ta đến Phong Vũ lâu, vất vả cho ngươi.

Cố Tích Triều cười khẽ: Ngốc tử, ta nếu không muốn, như thế nào lại đến cùng với ngươi, cũng làm gì có hai chữ vất vả.

Thích Thiếu Thương: _Tích Triều …….

Cố Tích Triều: _Ân …..

Ngày hôm sau, Lục Phiến Môn, tiểu lâu.

Cố Tích Triều một bên chơi cờ, một bên nhìn đến Truy Mệnh đang uống rượu, khó tránh khỏi có điểm phân tâm, bị Vô Tình phát hiện. Vô Tình ho nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt hỏi Cố Tích Triều vì sao thất thần. Cố Tích Triều nghiêng mắt nhìn Truy Mệnh, Vô Tình chọn mi, ý bảo Truy Mệnh xảy ra chuyện gì?

Cố Tích Triều: Bộ dáng giống như trong lòng có việc sao?

Vô Tình nghiêng đầu, nhìn kỹ Truy Mệnh, lắc đầu: Không giống, đã uống vò thứ năm. Làm sao vậy?

Cố Tích Triều thân thủ sờ sờ cằm: Nhận sự nhờ vả của người khác, nghĩ giúp hắn chuyện này.

Vô Tình: Bộ dạng hắn giống như không phải thực để bụng, hẳn không phải là đại sự đi.

Cố Tích Triều: Nhưng người kính nhờ ta chuyện này lại xem đây như đại sự. Ít nhất chuyện này cũng khiến hắn ngẫu nhiên ngẫm đến mà.

Vô Tình:–_– Ai? Chuyện gì?

Cố Tích Triều: Lý Hoại, là chuyện Truy Mệnh đến Lý viên hay Lý Hoại đến lão lâu.

Nghe được hai chữ “Lý Hoại”, Truy Mệnh buông bình rượu, tiến đến bên Cố Tích Triều: Triều Triều, làm sao vậy?

Cố Tích Triều bất đắc dĩ cười cười: Lý Hoại không muốn ngươi vì chuyện chuyển nhà mà mất công, muốn ta và ngươi tâm sự, thế nào, ngươi trong lòng có quá mức sao?

Truy Mệnh: Ta biết vẫn là ta đi qua đó thì sẽ tiện, nhưng …

Nhìn nhìn Vô Tình, Truy Mệnh tiếp tục: Nhưng dù sao ta ở đây cũng đã nhiều năm như vậy …..

Cố Tích Triều cầm một quân cờ trong tay thưởng thức: Ngươi nghĩ như vầy đi, nếu ngươi cùng một nữ tử thành thân, ngươi sẽ cùng nàng ở chỗ nào?

Truy Mệnh:–_– Đương nhiên là ở lão lâu, nhưng chuyện này với Lý Hoại làm sao có thể giống nhau, nữ tử xuất giá, chính là nhà chồng có kém cũng phải tòng phu a.

Cố Tích Triều: Ngươi cũng không có giống a, kỳ thật ngươi căn bản là tự tìm phiền não, ngươi chỉ là đi đến Lý viên sống, cũng không phải là gả vào Lý viên, ngươi ở Lục Phiến Môn cũng có phòng của chính mình, không phải cùng mọi người ở với nhau, nhiều lắm chính là Lý viên ở phố khác, lấy khinh công của ngươi, cũng không phải khó?

Truy Mệnh trầm tư một lúc lâu, nhìn về phía Vô Tình.

Vô Tình: Mỗi ngày buổi sáng họp không được muộn.

Truy Mệnh dùng sức gật gật đầu, ửng đỏ đôi mắt: Đại sư huynh …..

Vô Tình thân thủ vỗ vỗ đầu vai Truy Mệnh, cảm khái một câu: Ta sớm đoán được có hôm nay, hài tử lớn, lưu không được…..

Truy Mệnh:___

Cố Tích Triều:___[Nói cứ như hắn là cha Truy Mệnh vậy]

[Hiên mỗ mưu tính đem bảo bảo gả ra ngoài đã lâu ~~~ hôm nay ~~~ rốt cục sắp được việc ~~~ ngày hôm sau liền đem bảo bảo gả ra ngoài ~~~]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.