Ánh nắng buổi chiều chiếu qua lớp kính, làm căn phòng trở nên ấm áp. Bên ngoài tuyết bắt đầu tan. Lúc này chưa có nhiều thực khách nhưng lại có thêm nhiều người mua gà quay.
Lương Xuân Hoa đang trò chuyện với một người phụ nữ trung niên đến mua gà quay, đại khái dì ấy đang nói về việc học của con dì, dì quay sang nhìn Trình Tri Ân đang nằm trên bàn ăn, chơi điện tử. Ngay sau khi người mua gà quay rời đi, dì lấy ra một chiếc cặp sách từ sau quầy và đặt trước mặt Trình Tri Ân, “Đừng chơi, đã đến giờ làm bài tập rồi.”
Trình Tri Ân mới nhớ tới, kể từ khi kỳ nghỉ đông cậu về nhà, cậu đến trấn trên, nhét cặp sách vào quầy tiệm cơm và chưa bao giờ mang nó về nhà. Cậu thở dài, “Mẹ, mẹ không chê đắt sao?”
“Mẹ nói cho con biết,” Lương Xuân Hoa gõ bàn, hấp dẫn Lương Viễn bên cạnh đang mơ mơ màng màng sắp ngủ,”Con cũng biết nhà mình cũng có chút điều kiện, có thể con đi học hết cấp 3 cũng không tồi. Con thử nhìn mấy đứa nhóc bằng tuổi con trong thôn xem, còn chưa kịp học hết cấp 2 đã đi làm công. Con có cơ hội vào trường thì phải biết trân trọng. Nếu con trúng tuyển vào trường đại học tốt, mẹ đập nồi bán sắt cũng sẽ cho con đi học. Nhưng nếu con không đậu vào đại học tốt, vậy thì không học đại học nữa. Con tự tính xem.”
Trình Tri Ân ngáp một cái, “Mẹ, mẹ thật rắc rối, con không muốn học đại học, tốn mớ tiền kia làm gì.”
Lương Xuân Hoa vỗ đầu Trình Tri Ân, “Con dám chê mẹ rắc rối sao? Nếu con cũng giống như anh trai con, là thủ khoa trong kỳ thi, con sẽ có mặt mũi hơn, nhà mình cũng có hai thủ khoa. “
” Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng giận, con biết rồi, con sẽ học hành chăm chỉ. Ngày mai con liền thi đại học Thanh Hoa.”Trình Tri Ân gật gật đầu như gà mổ thóc, nói xong lại từ trong cặp sách lấy ra một ít sách, hóa ra bài tập nghỉ đông, cầm bút viết, làm bộ làm tịch giải bài tập.
Cậu nhìn chằm chằm vào quyển vở, bút dừng ở trên giấy, nửa ngày cũng chưa làm.
”Chọn C.” Lương Viễn ở bên cạnh nói.
”Hả?” Trình Tri Ân nhìn qua với ánh mắt mê mang.
”Chọn C cho câu hỏi này.”
”À, ừ.” Trình Tri Ân đang viết chữ C, bỗng nghĩ đến điều gì đó, cậu lật đến trang đáp án ở phía sau, “Mẹ kiếp, anh làm sao mà biết được, anh tính nhẩm à?”
Lương Viễn cầm lấy sách, lật vài cái, mở trang đáp án, xé nó đi. Anh lại ném cho Trình Tri Ân, “Viết đi.”
”Chết tiệt” Trình Tri Ân lắc lắc cánh tay Lương Viễn, “Anh có còn là con người không phải!”
Lương Xuân Hoa túm lại cánh tay cậu, “Sao con ăn nói như vậy?”
”Mẹ, ảnh xé đáp án a.”
”Bài tập của con còn có đáp án sao?” Lương Xuân Hoa ngạc nhiên cầm quyển vở trên bàn lên lật xem, “Xé đi, Tiểu Viễn, cháu xé hết đáp án trong bài tập về nhà của nó đi. Thật là không biết giáo viên của con nghĩ gì mà lại cho học sinh đáp án bài tập.”
’Mẹ ơi, tha cho con đi.’ Trình Tri Ân thở dài một tiếng, cầm bút tiếp tục trả lời các câu hỏi tiếp theo. Phủi giấy nháp, điền chữ A.
”Sai rồi,” Lương Viễn gõ gõ bàn, “Chọn B.”
”Anh là người sao? Anh là người sao?” Trình Tri Ân lay lay cánh tay của Lương Viễn. Thấy Lương Viễn không nói lời nào, cậu tự động nói thêm, “Anh không phải là người, anh là máy tính hình người.”
Lương Viễn không hề dao động, lấy bút từ trong tay Trình Tri Ân, chỉ vào tờ giấy nháp, “Em tính sai phép tính này rồi, phải là -1. “
Trình Tri Ân gãi gãi đầu.
”Bài kiểm tra toán em đạt bao nhiêu điểm? Đưa phiếu điểm cho anh xem.” Lương Viễn ngồi bên cạnh Trình Tri Ân, xòe tay ra.
Trình Tri Ân ngẩng đầu nhìn Lương Xuân Hoa đang đan áo len đối diện, “Thôi bỏ đi…” Lấy phiếu điểm ra cậu thì sao không còn mặt mũi nữa.
Lương Xuân Hoa nói: “Lúc này mới biết xấu hổ, tại sao trước đó không lo học?”
Trình Tri Ân muốn dùng cặp che lại, nhưng cậu lại không nhanh bằng Lương Viễn.
Lương Viễn lấy bảng điểm từ trong cặp ra, “Toán học là 92 điểm, anh nhớ điểm tuyệt đối là 150.”
“Anh có cần phải nói ra không?” Trình Tri Ân cau mày.
Lương Viễn không quan tâm đến phản ứng của Trình Tri Ân, “Tiếng Trung không tệ, 128 điểm. Tiếng Anh vẫn tốt, vật lý cũng tốt, hóa học… Trình Đậu Đậu, bạn học lệch rất nghiêm trọng.”
”Anh thi tốt lắm mà, anh thi được bao nhiêu? “Trình Tri Ân cố gắng vùng vẫy một chút.
”Đừng so sánh với anh, bọn anh đã học xong năm thứ ba trung học, bây giờ chúng tôi đang ôn tập, tham gia các giải đấu khác nhau. Hơn nữa môn toán anh đạt điểm tuyệt đối.”
”Chết tiệt,” Sự tự tin trong lòng Trình Tri Ân bị đả kích nặng nề “Anh so với máy tính hình người….”
”Em học Toán không tốt sao lại thi khoa học tự nhiên?”
”Khoa học tự nhiên dễ tìm việc làm.” Trình Tri Ân trả lời rất có lý lẽ, khiến Lương Viễn không nói nên lời.
Lương Viễn nói ra sự thật: “Điểm của em, em không thể thi được vào một trường tốt, không thể học bất cứ ngành gì để tìm được một công việc.”
“Nếu em không thể tìm được việc làm, em sẽ liền đi theo ăn bám anh, khiến anh nghèo túng luôn! “Trình Tri Ân dỗi Lương Viễn “Tết nhất nói cái gì dễ nghe đi! Hơn nữa, em thật muốn đánh anh!”
Lương Xuân Hoa liếc liếc mắt nhìn Lương Viễn, anh nói điều này quá thẳng thừng. Hiện tại tính tình Đậu Đậu có vẻ tốt hơn trước, nếu là trước đây chắc cậu đã lao vào đánh nhau rồi.
Lương Viễn ném bài tập nghỉ đông của Trình Tri Ân sang một bên, “Bài kiểm tra của em đâu?”
Trình Tri Ân tìm được một xấp bài kiểm tra, mở ra trên bàn, trên mặt tờ giấy toán có một chữ thập đỏ to tướng.
Lương Viễn cầm lên xem một lượt, “Khỏi làm bài tập đi. Anh sẽ phân loại lại những điểm kiến thức quan trọng cho em.”
”Thưa thầy Lương, xin mời.” Trình Tri Ân lễ phép đặt giấy bút trước mặt Lương Viễn.
Lương Xuân Hoa nhìn hai người bắt đầu học, đứng cạnh quầy đan áo len. Nhưng, sau một lát, liền nghe thấy Lương Viễn lớn tiếng nói: “Em là heo sao? Cái này rõ ràng là A tương đương với B”
Lương Xuân Hoa không cẩn thận đan sai một khâu. Bà đã lo lắng rằng hai người có thể cãi nhau, nhưng lại nghe thấy Trình Tri Ân nói: “Ai nha, em là một con heo, vậy nên thầy hãy kiên nhẫn dùng kiến thức của mình giảng cho con heo này hiểu đi.”
Lương Xuân Hoa mỉm cười lắc lắc đầu, đưa hai cốc nước qua cho hai người họ.
Cứ như vậy, mà đã học một tiếng đồng hồ. Trình Tri Ân bật dậy, chạy lon ton vào phòng tắm. Không mất nhiều thời gian, cậu lại chạy vào, “Mẹ ơi, mẹ ơi, ba con kéo nửa con heo này về, nhà chúng ta tính làm lạp xưởng sao?” Nói được một nửa, cậu cảm giác được nước miếng của mình chảy ra, nên vội vàng nuốt xuống. Làm lạp xưởng quá phiền toái, mùa đông năm ngoái làm không ít, hương vị rất thơm ngon, bán sạch hết, chỉ là làm nó quá mệt.
”Tụi con lo đọc sách trước đi. Mẹ sẽ chia thịt với ba con. Khi nào dùng đến mẹ sẽ kêu con.” Lương Xuân Hoa bỏ áo len xuống, đi ra sân sau.
Hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua, liền ngửi mùi thịt truyền đến từ sân sau. Trình Tri Ân không thể ngồi yên, “Hôm nay chúng ta học đến đây nhé?”
Lương Viễn xoa bóp giữa hai lông mày, quả nhiên đối với Trình Tri Ân mà nói, thịt lợn còn quan trọng hơn cả học tập. Anh không thể cách nào giữ cho con heo trước mặt mình không đi ăn thịt.
Trình Tri Ân giơ chân, nhanh chóng chạy ra sân sau như một chiếc mô tô. Hóa ra là bố anh ấy đang nêm nếm gia vị cho món ăn. Hấp một nồi nhỏ trước.
Khi Trình Kiến Quốc nhìn thấy Trình Tri Ân lại đây, ông dùng dao cắt một miếng vừa ra khỏi nồi, đưa cho Trình Tri Ân. Trình Tri Ân ăn đến gật đầu lia lịa, nhận xét: “Thịt mỡ nhiều, muối vừa miệng, thêm ít hoa hồi.”
Lương Viễn đi tới, cũng gắp một miếng xúc xích thái mỏng rồi cho vào miệng nhai. Anh cảm thấy mùi vị khá ngon, ăn không ra được cảm giác tinh tế của Trình Tri Ân.
Trình Kiến Quốc tin rằng vị giác của những người trẻ tuổi nhạy hơn, đặc biệt là khẩu vị của đồ tham ăn Trình Tri Ân, càng có mức độ đáng tin. Theo cách nói của Trình Tri Ân, ông đã điều chỉnh một chiếc nồi nhỏ nhồi thịt, đổ đầy xúc xích, hấp vào nồi, sau đó nhét vài miếng củi vào dưới đáy bồi. Ông kêu Trình Tri Ân canh lửa, dùng dao cắt thịt thành những miếng vừa vặn hơn.
Ngoài sân, nước được đun trong một chiếc nồi sắt lớn, kê sát tường phát ra tiếng ục ục, hơi nước trắng toát tỏa ra có mùi thơm nồng. Có hai cái bếp nướng gà được dựng lên bên cạnh cái chảo sắt lớn, trên bếp treo con gà nướng nhỏ, cũng tản ta mùi thịt nướng. Mùi củi cháy và mùi thịt thoang thoảng trong sân.
Những người đi qua cửa sân, dù vội vã trong cái rét lạnh mùa đông này cũng không thể nhịn được quay đầu lại xem khi ngửi thấy mùi hương. Nhìn về góc nơi đống củi chất đống, có thể thấy Trình Tri Ân đang ngồi trước bếp lò trong sân. Cậu nhét củi vào đó, ngồi yên lặng. Nhìn ngọn lửa đỏ rực trên bếp than hồng đáy nồi.
Có người ở trấn trên hét lên, “Lão Trình, cho một con gà quay!”
”Được rồi, tới đây.” Lương Xuân Hoa quay người mang theo con gà quay, đến quầy tiệm cơm để cân tính tiền.
Có người quen trong thị trấn đi qua nói: “Chị Xuân Hoa, năm nay nhà chị làm lạp xưởng à?”
”Ngày mai chị bán nồi đầu tiên, nhớ đến nhé.”
Không quan tâm đến những cuộc trò chuyện làm ăn này, Trình Tri Ân chỉ tập trung nhóm lửa trong bếp.
Lương Viễn dọn một chiếc ghế đẩu đến ngồi bên cạnh Trình Tri Ân, anh tự hỏi tại sao Trình Tri Ân không tận dụng thời gian này để chơi game, thay vào đó, anh sẽ ngồi canh cái nồi này. Trình Tri Ân lúc này không giống như một đứa trẻ, mà giống như một người lớn trưởng thành. Nhìn Trình Tri Ân, Lương Viễn như tìm được một chốn bình yên.
Trình Tri Ân nhìn đống lửa, quay đầu lại liền thấy Lương Viễn đang nhìn chằm chằm mình, “Nhìn cái rắm.”
Lương Viễn gật gật đầu, “Đúng vậy, xem cái rắm.”
Trình Tri Ân bật cười, nhấc chân lên đá nhẹ vào người nào đó, “Lương Viễn, có thể a, học nói đùa đi.”
Hai mươi phút nữa trôi qua. Trình Tri Ân kéo miếng gỗ ra phía ngoài, đợi lửa nhỏ bớt rồi nhấc nắp lồng lên. Dùng dao cắt vài miếng xúc xích, bày ra đĩa, để nguội. Lấy một miếng, cho vào miệng cẩn thận. ” Đúng rồi, chính là cái vị này. Lạp xưởng nhà mình làm còn ngon hơn ở nhà xưởng.”
Thấy con trai gật đầu, Trình Kiến Quốc bắt đầu chia thịt thành hai khay, liên tục nhồi chúng vào máy xay thịt. Nhân thịt được chất thành đống trong chậu, Lương Xuân Hoa rắc gia vị vào đó. Trình Tri Ân cầm thanh gỗ nhỏ lên, khuấy.