Người phụ nữ kia bi phẫn mà tự sát, sau khi chết lại bị người mổ bụng lấy con.
“Tôi có thể giúp cậu, nhưng cậu hãy nói với tôi, La Thanh La hiện giờ ở đâu? Quá xa thì tôi không đi được, tôi phải đi Nam Cùng làm một vụ việc khác.” Thi tiên sinh đã quyết định giúp Tiểu Âm Sai.
Tiểu Âm Sai bị hỏi liền cau mày: “Nếu tôi có thể biết La Thanh La ở đâu thì còn phải khép nép tới cầu anh giúp sao?”
“Vậy tôi không giúp được cậu…”
Không đợi Thi tiên sinh nói xong, tôi gập máy tính lại, vươn tay tới chỗ Tiểu Âm Sai: “Chuyện này tôi nhận, tôi biết cô ta ở đâu.”
“Cô?” Tiểu Âm Sai nhướng mày, nhìn tôi có chút ngoài ý muốn.
Tôi bị cái nhìn của cậu ta khiến cho khó chịu, vừa rồi còn gọi tôi là “đại tỷ”, hiện tại lại nhìn tôi đầy hoài nghi, là sao? Coi thường tôi?
Sắc mặt tôi trầm xuống, cố gắng nhẫn nhịn, nói với cậu ta: “La Thanh La này tôi biết, chồng cô ta từng đến tìm tôi giúp hắn trừ tà, hắn có nói vị trí chôn cất của cô ấy. Có vị trí của thi thể còn sợ không tìm được hồn sao…”
“Cô định chiêu hồn?”
Thi tiên sinh nghe thế, con ngươi sâu thẳm như sông không nhìn thấy đáy nhìn về phía tôi: “Cô ta đã thành lệ quỷ, tuỳ tiện chiêu hồn rất nguy hiểm. Loại nửa vời như cô chiêu hồn cô ta quả thật là tìm chết.”
Nói ai nửa vời?
Tôi cau mày, bất mãn hỏi: “Vậy theo anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Chiêu hồn.”
…
Tay tôi nắm lại kêu răng rắc.
Nếu giết người không phạm pháp thì tôi đã giết anh ta rồi.
Cũng may Thi tiên sinh còn thức thời, thấy vẽ bất mãn của tôi, anh ta lại nói rất ngại vì lần trước tranh việc của tôi, việc lần này hoàn toàn dành cho tôi, anh ta sẽ không lấy đi thứ gì cả.
Thôi thì coi như tạm được đi, lần trước sắc quỷ tuy lợi hại nhưng dù sao cũng chưa mở ra linh trí, cùng lắm chỉ là quỷ cấp hai, còn La Thanh La là quỷ cấp ba, hồn ngọc của cô ta sẽ chứa âm khí rất lớn, nếu tôi thật sự có thể lấy được hồn ngọc của cô ta thì lượng âm khí đó cũng đủ cho tôi dùng ba tháng.
Cuộc trao đổi này coi như tôi lời rồi.
Lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều, hẹn bọn họ lát nữa tới Nam Cung sẽ cùng tới thẳng mộ La Thanh La để chiêu hồn.
Thi tiên sinh có được cờ chiêu hồn tất nhiên không có thắc mắc gì. Kỳ lạ chính là Tiểu Âm Sai, rõ ràng chúng tôi đi giúp cậu ta nhưng trên mặt cậu ta cứ có vẻ quái quái, giống như có gì đó muốn nói nhưng bị nghẹn ở cổ họng vậy.
Cậu ta không chủ động nói thì tôi cũng không hỏi nhiều, đến khi xuống tàu, chúng tôi gọi xe taxi đến thẳng mộ.
Vốn dĩ tôi định hỏi Thi tiên sinh xem có cần ra chợ mua ít đồ để thực hiện nghi thức chiêu hồn không, nhưng vẻ mặt anh ta giống như đã định liệu trước rồi, hơn nữa anh ta là đạo môn chính thống, cách chiêu hồn không giống tôi, hẳn cũng không cần thêm đồ gì nên tôi không nói thêm nữa.
Nghĩa địa là một mảnh đất giáp với thôn, hẳn mộ ở đây đều là của người trong thôn, mỗi nhà quây một miếng đất, cả gia độc đều chôn ở chỗ này.
La Thanh La tất nhiên chôn ở phần mộ gia tộc của Vương Đại Lâm. Khi chúng tôi đến vừa lúc là 2 giờ chiều, mặt trời chói chang, không nên chiêu hồn, cần chờ đến tối mới làm pháp sự. Thường đều chờ đến 12 giờ khuya mới bắt đầu chiêu hồn, lúc này xác suất thành công cao nhất.
Tiểu Âm Sai hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, vào nghĩa địa liền đi tìm một bóng cây để nghỉ ngơi. Còn Thi tiên sinh như không chê nóng, thân ảnh cao dài đi một vòng quanh nghĩa địa giống như đang quan sát phong thuỷ của nơi này.
Cũng phải nói, Thi tiên sinh thật sự rất ưa nhìn, hơn nữa dáng người tuyệt đẹp, mặc dù đi lại ở nơi như nghĩa địa này vẫn đầy khí chất như người mẫu nam đi trên sàn catwalk. Tôi dõi theo anh ta không hề chớp mắt.
Chỉ thấy anh ta sau khi đi hai vòng quanh nghĩa địa bèn lấy ra mấy lá bùa vàng dán lên những ngôi mộ xung quanh.
Những lá bùa tạo thành hình bát quái vây quanh toàn bộ nghĩa địa, anh ta muốn làm gì đây? Chẳng lẽ lại sợ La Thanh La một hồi sẽ chạy mất?
Tôi còn chưa hiểu ý đồ của Thi tiên sinh, Tiểu Âm Sai ngồi bên cạnh đột nhiên chửi thề: “Ôi trời, quá hung tàn, sao anh ta lại có thể như vậy?”
“Là sao?”
Tôi không hiểu lời của Tiểu Âm Sai bèn hỏi lại.
Tiểu Âm Sai chỉ vào lá cờ nhỏ màu đen trong tay Thi tiên sinh, hoảng sợ nói: “Thấy lá cờ kia không, chính là cờ chiêu hồn. Ban ngày ban mặt vậy mà anh ta lại chiêu hồn ngay!”