FvGroup, cổ đông lớn thứ hai của VinaLink. Bao gồm FvCapitol và ThangLongBank. Trước kỉ nguyên VinaLink, đây chính là tập đoàn hùng mạnh nhất.
Tập đoàn này kiểm soát toàn bộ hệ thống tài chính cả nước, chi phối tất cả ngân hàng tư nhân trong nước cũng như có ảnh hưởng trong mọi ngân hàng trung ương. Họ có cổ phần trong toàn bộ các doanh nghiệp lớn nhỏ. Họ dính dáng đến mọi mặt của nền kinh tế quốc dân, từ tạp hóa ngoài chợ đến những dự án nghìn tỉ của Nhà nước. Tất cả tiền trong nước đều, trực tiếp hay gián tiếp, qua tay tập đoàn này.
Theo một cách nào đó, đây chính là tiền thân của VinaLink.
Nhưng sự thật thì, nó còn bí ẩn hơn thế.
Tất cả mọi thứ nêu trên, không có cách nào xác thức được. Gần như không có bất kì thông tin về tập đoàn này được công khai, nó hoàn toàn không có mặt trong bất kì báo cáo tài chính nào. Lần đầu tiên và duy nhất công chúng biết đến tập đoàn này, cũng là bằng chứng duy nhất cho sự tồn tại của nó, là vào năm 2013.
Trong quá trình Link corps gọi vốn để xây dựng thành phố Phượng Hoàng, một nhân vật bí ẩn vô danh bỗng xuất hiện và đóng góp phân nửa số vốn xây dựng thành phố, gấp nhiều lần tài sản người giàu nhất Việt Nam. Đó chính là Phùng Luy Khánh, chủ tịch của FvGroup.
Sự kiện này làm dậy sóng dư luận cả nước. Rất nhiều cuộc điều tra đã diễn ra suốt nhiều tháng trời để xác định, dần hé lộ những thông tin gây sốc, về tiềm lực thật sự của FvGroup. Nhưng cuối cùng, việc điều tra bị bỏ dỡ giữa chừng, họ không xác nhận chúng có phải thật không hay chỉ là tin đồn.
Tất cả những gì họ kết luận về FvGroup, đó là nó có thật. Và Phùng Luy Khánh, một người đàn ông bí ẩn kiểm soát nền kinh tế cả nước.
Ngô nghê,
Ngơ ngác,
Ngỡ ngàng,
Và ngã ngữa.
Đó là tình trạng của lớp học hiện tại.
Đây là khả năng cuối cùng mà họ nghĩ tới, họ gần như loại nó ra ngay khi vừa nêu lên.
Tất cả những gì mà công chúng biết về người con của Phùng Luy Khánh là từ một tấm hình duy nhất đã qua chỉnh sửa, chụp cậu ta vài năm trước. Không ai biết người chụp nó là ai, còn sống hay không, hay tấm ảnh đó là thật hay giả. Nó là manh mối duy nhất họ có, và cũng là lý do duy nhất họ không loại giả thuyết này. Trừ phần mắt bị kính che đi, những đường nét khác trông hao hao cậu ta.
Nhiều người nhảy dựng lên, tay ôm đâu, la lớn. Họ chạy quanh căn phòng. Họ không thể kiểm soát nổi sự phấn khích. Họ không thể tin được cậu ta đang ngồi ngay trước mắt mình.
Nhân chỉ ngồi im đó, nhìn về Khôi Vĩ. Cám giác thích thú đầy người. Việc này hấp dẫn hơn những gì cậu tưởng tượng.
Thế là, nguyên tiết đó, cả lớp ngồi quây quần xung quanh Khôi Vĩ, nghe cậu ta kể chuyện. Nhờ thế, “sự thật” về FvGroup, sau hơn một thập kỉ, cuối cùng cũng được phơi bày.
“Sau giải phóng, ông nội tôi đưa cả gia đình từ trên núi xuống Hà Nội, tìm kiếm một cuộc sống mới”-Vĩ chia sẻ
“Ông đến với hai bàn tay trắng nhưng với những kiến thức hơn người trong lĩnh vực kinh tế”
“Lúc đầu, cuộc sống rất khó khăn. Nhưng mọi thứ thay đổi khi gia tộc của Chi đây tìm thấy chúng tôi”
Vĩ vỗ lưng Hữu Chi. Đáp lại, cậu ta gãi đầu, cười thầm trong miệng.
“Họ nhìn thấy điều đặc biệt ở ông tôi. Thế là họ, cùng nguyên một cụm những “quý tộc phố cổ” trong địa bàng bắt đầu chống đỡ ông. Đổi lại, ông tôi giúp họ tìm kiếm những lĩnh vực đầu tư thông minh, những dự án hái ra tiền tiềm năng không ai ngờ tới và khai thác triệt để những lỗ hổng trong một nền kinh tế hạn hẹp dưới thời Bao cấp”
“Nhờ vậy, chúng tôi giàu lên nhanh chóng, mở rộng mối quan hệ với những gia tộc giàu có khắp cả nước, nhúng tay vào mọi ngành nghề, mọi lĩnh vực có thể. Tất nhiên, không ai biết họ đang hợp tác với ông tôi cả, ông giữ bí mật tốt lắm!”
Quá tốt luôn chứ! Tốt đến mức sau mấy chục năm không ai biết cũng chẳng ai hay.
“Ông tôi chỉ hoạt động như một bên thứ ba vô danh, danh nghĩa thì nhà mấy cậu kia đứng ra cả”
“Chúng tôi biết sớm muộn gì thời Bao cấp cũng kết thúc, nên ông đã chuẩn bị mọi thứ. Ngay sau Đổi Mới, ông tôi lập nên FvCapitol. Về cơ bản là một văn phòng gia đình, để quản lý tài sản cho nhà mấy cậu này-“
Đang nói giữa chừng thì Vĩ bị ngắt ngang. Bời một người bạn của cậu ta, Nguyễn Phi Chấn.
“Fun fact! Mấy cậu có biết “Fv” trong “FvCapitol” là viết tắt của “Favor” không?”
“Tại, nếu nói thẳng ra thì, gia đình Vĩ là giúp việc của-“
“Áyyya!!!”-Cậu ta la lên
Vĩ đập tay mạnh vào lưng cậu ta. Nhưng lần này tiếng vỗ lớn, ai nghe cũng đau cả người.
“Ồ, nốt Fa thăng và Mi trưởng!”
Đó là Nguyễn Hoàng Ấn Thanh, một người bạn khác của Khôi Vĩ, cậu ta không thể kiềm chế được “cao độ tuyệt đối” của mình khi tiếng la đó cất lên.
“Giúp việc?!”-Vĩ vừa nói vừa cười
“Ý cậu là cái gì khó khăn quá đều đùn qua bố tôi gánh, ông từ chối cái là phải năn nỉ, quà biếu đủ thứ à!”
Sau đó, Vĩ quay về phía lớp, nói tiếp:
“Theo tôi biết thì…”Fv” là viết tắt tên ông nội tôi, Phùng Vanh. Nhưng chữ “Ph” thay bằng “F” cho nghe Tây Tây, không rõ sao mỗi chứ đó in hoa…nhưng thôi! Cũng chỉ là cái tên, sao chả được!”
“Nãy tôi nói tới đâu rồi nhỉ…à!”
“Sau khi lập nên FvCapitol, ông tôi đẩy mạnh phát triển vào lĩnh vực tài chính, giúp ngoại tôi thành lập ThangLongBank, bành trướng tầm ảnh hưởng lên toàn bộ ngân hàng trong nước”
“Và cuối cùng, khi bố mẹ tôi kết hôn, FvCapitol và ThangLongBank sáp nhập lại thành FvGroup”
“Câu chuyện của tôi chỉ thế thôi”-Cậu ta kết lại
Suốt khoảng thời gian này, mọi người chăm chú lắng nghe từng câu chữ cậu ta nói, không bỏ sót bất kì thứ gì. Ngay khi cậu ta kết thúc câu chuyện của mình, họ mới bắt đầu hỏi.
“Vậy, toàn bộ thông tin người ta đồn đoán về FvGroup có phải thật không?”
Lúc này, Khôi Vĩ đặt tay lên cằm nghĩ ngợi.
“Tôi sẽ nói…90% là thật!”
“10% còn lại là do sai lệch số liệu. Như cái thương vụ VinaLink hồi 2013. Đóng 9 Tỉ mà dân tình đồn sao lên 10 Tỉ Đô! Đáng sợ thật!”-Cậu ta nâng giọng
“Vậy, rốt cuộc nhà ông giàu cỡ nào?”
“Nhắm chừng hơn Ngài luôn không?”
Cuối cùng, câu hỏi này đã được đưa lên.
Khôi Vĩ xoay mặt, nheo mày, tỏ ra rất thích thú. Không chỉ cậu ta, câu hỏi này dường như khích động sự hiếu kì của tất cả mọi người. Đây là vấn đề tranh luận nóng hỏi nhất kể từ khi FvGroup lộ diện. Thứ được phỏng đoán nhiều nhất với những con số kéo dài không tưởng.
“Thật ra, đến tôi cũng không biết con số cụ thể…Nhưng, tôi có thể giúp các cậu hình dung”-Vĩ nói
“Nếu chỉ xét phần tài sản được kê khai của Ngài, khoảng 20 tỉ Đô thôi, thì tôi xin nói…chúng tôi giàu hơn thế…gấp nhiều lần!”
“Nhưng kể từ sau khi VinaLink thành lập, phần tài sản không chính thức của Ngài đã tăng lên theo cấp số nhân”
“Tiếc thay, hiện tại, Ngài đã bỏ xa gia đình tôi, không chừng lọt top thế giới luôn rồi”
“Tuy nhiên!”-Cậu ta nhấn mạnh
Đó không phải là tất cả, vì có một thứ quan trọng hơn nhiều.
“Có một sự thật không bao giờ thay đổi”-Cậu lên giọng
“Nếu xét về mức độ quyền lực…”
“Thì người nắm giữ nền kinh tế Việt Nam, ông trùm thật sự của VinaLink…là ông già nhà tôi!”
Cậu ta mở chằm mắt nhìn về trước, nói chậm rãi. Kết thúc câu nói này, cả lớp đều câm nín. Họ kinh ngạc đến ngưỡng mộ, không nói nên lời. Họ kinh ngạc như thể đang nghe những thông tin tối mật mà họ đáng lẽ không bao giờ biết được…
Và…hình như đó là một vấn đề!
“Ông…tiết lộ toàn bộ chuyện này cho tụi tui có sao không vậy?”-Một người hỏi
“Trước giờ giấu kĩ lắm mà!”
Nghe vậy, cậu ta nghiêng đầu, phủi tay một cái.
“Tôi nói sao chẳng được!”
“Dù tôi có nói xạo thì các cậu cũng đâu có cách nào kiểm chứng!”
Sau màn trò chuyện “nho nhỏ” này, họ chuyển sang chủ đề khác để làm mới không khí. Họ chuyển sang nói chuyện phiếm với Khôi Vĩ. Tất nhiên, mục đích chính vẫn là để khai thác những thông tin thú vị từ cậu ta.
“Ê mà…Vĩ, tier Phúc lợi của ông đang là bao nhiêu vậy?”-Một người hỏi
“Các cậu muốn biết à?”
Vĩ vểnh một bên mày, nhìn xung quanh, tỏ vẻ bí ẩn.
“Max…Luôn…Rồi!”-Cậu ta nói từng chữ chậm rãi
Ngay lập tức, cả lớp nhốn nháo lên. Hầu hết họ đã nghe danh nhưng chưa từng gặp ai max tier cả.
“Ông cho tụi tui coi thẻ được không?”
“Được chứ”-Cậu ta đáp
Khôi Vĩ chậm rãi lấy tấm thẻ công dân của mình. Ngay khi cậu ta đưa nó ra, mọi người đều ồ lên thích thú. Họ nhào đến để chiêm ngưỡng tấm thẻ “quý hiếm” này.
Tấm thẻ này có màu xanh lam, bề mặt phản quang lấp lánh, từng con chữ trên này đính đầy đá quý. Và nổi bật nhất, ở giữa có một biểu tượng kim cương không lồ hình mai rùa được tạo nên từ hàng chục viên kim cương nhỏ hơn.
Tấm thẻ này là độc nhất vô nhị. Nó được đặt làm riêng cho cậu ta, theo chủ đề Kim Cương. Không phải ngẫu nhiên mà cậu ta lại chọn chủ đề đó. Để dễ hình dung về thứ bậc, mỗi tier trong hệ thống đều có một danh hiệu riêng, được gán vào một loại quặng khác nhau tương ứng với màu sắc nguyên gốc của từng loại vòng. Bảy danh hiệu đó bao gồm: Than, Đồng, Sắt, Vàng, Lưu Li, Lục Bảo, Kim Cương. Những cái tên này nghe rất quen vì người đầu tiên áp dụng nó dựa trên một tựa game nổi tiếng.
Tuy nhiên, thẻ công dân không phải là thứ duy nhất được custom ở đây. Trong thành phố này tồn tại một khái niệm có tên là “Càng khôn”, nghĩa là “vòng tay”. Đó là những món đồ bọc quanh chiếc vòng Phúc lợi để bảo vệ hoặc làm đẹp, giống như những cái ốp lưng điện thoại. Nó có rất nhiều mẫu mã từ đơn giản đến phức tạp, màu sắc đa dạng. Một số người “cổ điển” hơn thì mua hẳn chiếc Càng khôn hình đồng hồ, do những công ty nước ngoài hợp tác với VinaLink sản xuất, như cái Rolex mà Khôi Vĩ đang đeo. Tất nhiên, lâu lâu lại lòi ra một số “dân chơi” như cậu bạn nhỏ Trương Tiểu Lệ. Cậu ấy đeo nguyên chiếc vòng Omnitrix (Ben10).
Trở lại với tấm thẻ, họ ngồi đó, ngắm cả một lúc. Họ muốn chạm vào nó nhưng không dám vì nó quá quí giá (dù Khôi Vĩ cho phép). Trong đầu họ chỉ biết mơ màng về những thứ tuyệt vời mà tấm thẻ này mang lại.
“Được tặng 10000$ mỗi ngày nó sướng lắm phải không?”-Một người hỏi
Nghe thế, Vĩ chỉ biết nhăn mặt, cười khúc khích.
“Sướng!?”
“Thế các cậu có biết tôi phải trả bao nhiêu tiền để có được nó không?”-Cậu ta lên giọng
“…”
“Một trăm sáu mươi sáu triệu, một trăm mười một nghìn Đô la!( 166,111,000$ )”-Cậu ta nhấn mạnh từng chữ
“Nó…là…bao nhiêu tiền Việt vậy!?”-Một người hỏi
“Thêm bốn số 0 vào! Tỉ giá USD:VND đang đẹp ở mức 1:10,000 mà!”
“Xem nào, 1.66 Nghìn Tỉ!!!”
Một con số khủng khiếp. Việc này ai cũng biết, nhưng nó lớn hơn họ tưởng rất nhiều.
“Có biết tại sao lại nhiều thế không?”-Vĩ nói
Rồi cậu ta hít một hơi thật sâu.
“111 triệu Đô để max tier, nhưng phải đóng thêm 55 triệu Đô chỉ để “mở khóa” khả năng sử dụng tier 6 và 7!”
“Vì hóa ra, những người dưới 18 không được phép có quá nhiều tiền trong tài khoản với cái lý do lý trấu là “chưa tự lực về tài chính”. Nhưng vì nguyên nhân trời ơi đất hỡi gì đó, đóng thêm 55 triệu thì bỗng nhiên sẽ khiến mình “tự lực” liền!”
“10 nghìn Đô mỗi ngày nghe tuyệt đấy, không giới hạng ngăn chứa hạng hai nghe tuyệt đấy…Nhưng tin tôi đi…các cậu có sống bao nhiêu kiếp đi nữa cũng không bao giờ bù lại được con số ban đầu đâu!”
Cậu ta nói một cách đầy cảm xúc. Dù nét mặt cậu ta rất bình thản, họ đều có thể cảm thấy sự bức xúc ở trong. Nói xong, cậu ta im lặng một khoảng ngắn, nhìn quanh phía trước rồi nói tiếp.
“Những người làm ra hệ thống này…họ khôn lắm đấy!”-Cậu ta nhấn mạnh
“Ngoài mặt là tặng tiền miễn phí. Nhưng hầu hết không biết sử dụng cái hệ thống này đúng cách, vung tiền phung phí. Nên cuối cùng, hệ thống không những không mất tiền, mà còn lời, rất nhiều là đằng khác!”
Dường như cậu ta vừa tiết lộ một thứ rất thú vị.
“Nói vậy, ý ông là…có mánh để sử dụng “đúng cách” à?”
“Ừ!”-Vĩ đáp
“Ông bật mí cho tụi tui được không?”
Chẳng ai biết cả, kể cả những người đã sống lâu năm ở đây. Họ rất thích thú khi lần đầu nghe về nó, họ đều muốn cậu ta tiết lộ.
“Được thôi!”-Cậu ta nâng vai
“Lời khuyên của tôi, nếu các cậu có đủ tiền, nạp vào đúng hạng Lưu Li (tier 5), level 1. Không hơn, không kém”
“Thấp hơn thì lợi nhuận sẽ không đáng kể, cao hơn thì sẽ không thể bắt kịp với tốc độ lạm phát”
“Nó sẽ tốn các cậu khoảng hơn 1 triệu Đô, nhưng nó sẽ cho các cậu lợi nhuận lớn nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất. Trong thời gian này, dù có đủ điểm cũng đừng nâng cấp. Sau 16 năm, đạt giới hạn điểm cộng hằng ngày, các cậu sẽ đi về với khoảng lời từ 400,000 đến 600,000$, tùy theo mức độ lạm phát”
Đó là cách để kiểm tiền từ hệ thông này.
“Đợi 16 năm mà chỉ lời 40% thôi à? Cái đó thấp hơn cả gửi ngân hàng nữa”-Một học sinh nói
“Thế các cậu mong đợi điều gì?”-Vĩ bật lại
“Ngay từ đầu, đây không phải là một nền tảng để đầu tư. Một khi các cậu dâng tiền cho họ rồi thì đừng mong sẽ lấy lại. Nếu các cậu thật sự muốn thấy dòng tiền đi ra, thì đây, là lựa chọn tốt nhất rồi đấy!”
Họ tiếp tục nói chuyện phiếm một thời gian rồi dần đổi chủ đề, chuyển sang hỏi về đời tư, quá khứ của cậu ta. Tuy nhiên, Khôi Vĩ cảm thấy không thoải mái ngay khi họ đưa chuyện này lên, đó không phải thứ họ nên hỏi. Và như bao lần khác, cậu bạn Hữu Chi của cậu ta nhảy vào, ngăn lại. Nhưng lần này, kết thúc hẳn cuộc trò chuyện với Khôi Vĩ, chuyển sang người khác.
(Một lúc sau)
Ở ngoài ban công lúc này, Khôi Vĩ đang đứng nghỉ ngơi. Cậu ta tựa người lên lan can, tay cầm hộp sữa, vừa nhâm nhi vừa nhìn ngắm khung cảnh phía trước. Bao trùm cậu ta lúc này là một sự thanh tịnh, yên bình, tránh xa mọi sự ồn ào đang diễn ra trong lớp học.
Thì bỗng nhiên, cậu ta nghe thấy một tiếng động từ phía sau. Tiếng bước chân, có ai đó đang đi đến. Khôi Vĩ hoàn toàn thản nhiên, cậu không hề quay lại nhìn, cậu đã biết trước.
“Tôi đang tự hỏi…”-Vĩ nói
“Sao bây giờ cậu mới đến vậy?”
Từ sau khung cửa, Nhân bước ra. Khi cậu đi lại đây, những người bạn của Vĩ đã thấy cậu, nhưng họ không ngăn lại như những học sinh khác, họ để cậu đến.
“Tui muốn hỏi ông vài chuyện”-Nhân nói
“Thế cậu đang ở đâu nửa tiếng trước khi tôi còn trong lớp vậy?”-Vĩ hỏi
“Cái này…uhm…không tiện nói ra cho mọi người lắm…”-Nhân gãi đầu
Nhân đi đến phía trước, đứng cạnh Vĩ, tựa hai tay vào lan can, nhìn xung quanh. Ở phía dưới, tại khu vực ranh giới giữa hai trường, Nhân thấy hội chợ. Họ dựng rất nhiều rạp vải dọc hàng rào, mở nhạc tưng bừng, trông rất nhộn nhịp.
“Ông đứng ngắm gì nãy giờ vậy? Cái hội chợ hả?”-Nhân hỏi
“Không hẳn, ngắm xung quanh thôi”
Vĩ nói thế, nhưng đôi mắt cậu ta đang dõi xuống, về phía những học sinh đang chơi đùa vui vẻ dưới nắng trưa.
Nhân đứng đó, nghĩ xem phải diễn đạt như thế nào cho Vĩ. Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh lại, rồi hỏi.
“Nguyên ngày hôm qua…ông tránh mặt cả lớp. Ông chỉ cần ngồi cạnh mấy người bạn của ông thì nguyên tiết đó ông không cần phải nói bất kì cái gì”
“Nếu ông dự định tiết lộ hết vào hôm nay…Vậy tại sao…lại bắt chuyện với tui? Ông biết thế nào mấy người đó cũng hỏi han mà?”
Nghe thế, Vĩ chỉ cúi mặt xuống, cười hì một hơi.
“Nếu mọi chuyện diễn ra đúng ý tôi thì có lẽ tôi sẽ không phải làm việc đó”
“Là…sao?!”-Nhân thấy khó hiểu
Nhanh chóng, Vĩ nốc hết hộp sữa của mình, cậu ném phập nó vào cái thùng rác kế bên rồi xoay người, tựa lưng, đứng khoanh tay nói chuyện.
“Thật lòng mà nói, tôi chưa từng có ý định sẽ tiết lộ cho bất cứ ai cả. Cũng chưa từng có ý định sẽ chuyển đến thành phố này sống”-Cậu ta lắc đầu
“Cả cuộc đời tôi bị bao quanh bởi bốn bức tường…tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, chỉ gặp đi gặp lại dăm ba gương mặt ngày này qua ngày khác…”
“Và nói thật, tôi đã quen với điều đó rồi!”
“Tôi muốn sống phần đời còn lại như thế, an nhàn, bí mật, tránh xa mọi ánh hào quang”
“Vậy, sao…ông lại làm khác đi”-Nhân hỏi
Vĩ lúc này nhăn mặt, cậu ta thở mạnh, trông không mấy dễ chịu.
“Tại ông bà già rãnh chuyện của tôi!”
“Họ muốn tôi ra đây và sống một cuộc sống “bình thường”, như thể họ biết đó là sống như thế nào”
“Sau tất cả, đây là thành phố của bố mẹ tôi. Tôi tin những người ở đây sẽ giữ bí mật giúp tôi…Lúc đó tôi thật là ngây thơ”
“Tôi biết kiểu gì mình cũng sẽ phải lộ diện trước công chúng. Nên tôi muốn làm cho nó hấp dẫn một chút”
Vĩ quay mặt sang, cọ hai tay vào nhau, trông rất phấn khởi.
“Tôi quyết định để lại một “nhân chứng””-Cậu ta trỏ tay về Nhân
“Giữ cho họ bận rộn, để họ nghĩ rằng đã tìm ra thứ gì đó, để rồi “đánh phủ đầu” ngay thứ họ ít ngờ tới nhất! Nhưng vẫn để họ tự nói ra thay vì tự mình nói mọi thứ!”
Vĩ nói rất nhập tâm, cậu ta nhấn mạnh với từng cử chỉ của mình.
“Kế hoạch khá tuyệt đúng không!”
Nhân gật gù theo cậu ta, dù cậu không bắt kịp mọi thứ.
“Ừ…mà…”
Nhân mở miệng định nói gì đó. Thì lúc ấy, từ xa xa, cả hai nghe thấy một tiếng chuông. Không phải từ cái tháp chuông của trường mình, mà từ trường Phượng Hoàng khu B vọng lại.
“Chà, tan học rồi!”-Vĩ nói
“Bên đó tan trước mình 5 phút, cũng nên chuẩn bị thôi”
Vĩ dựng người dậy để đi vào trong lớp. Nhưng vừa đi được nửa bước, Nhân gọi lại, cậu vẫn còn một câu hỏi.
“Vậy, hôm qua, khi ông nói ông có nội gián, nó có thực sự là đùa không vậy?”
Khuôn mặt cậu trông rất nghiêm túc. Nhưng trái lại, Vĩ bật cười, cậu ta không hề để tâm.
“Thôi nào, cậu còn nghĩ về cái đó à!”
Vĩ vươn ngang hai tay, lùi bước, tràn đầy khí thế.
“Chúng ta có cả ngày để vui chơi đấy, đi thôi!”
Họ vào lớp tụ họp với những người khác. Ngay khi tan học nguyên lớp kéo nhau xuống hội chợ chơi. Họ có một khoảng thời gian rất vui, chơi rất nhiều trò chơi, gặp rất nhiều người thú vị. Như một anh chủ quán cafe maid. Vì nguyên nhân gì đó, anh ta luôn nhận mình là một người nông dân khiêm tốn.
Vài tiếng sau, hội chợ kết thúc, trong giờ giải lao trước khi họ chuyển sang làm văn nghệ, tại khu vực đặt tượng tổ chức một sự kiện đặt biệt. Khoảng 2 giờ rưỡi, họ cho phát lại đoạn ghi âm bản Tuyên ngôn độc lập ngay tại cái micro trước tượng Bác, mô phỏng lại toàn bộ sự kiện ấy. Nhân tiện thể đi đến đó nghe do cậu không còn gì khác để làm. Cậu thấy rất nhiều học sinh đã tụ họp tại đó. Họ hòa mình vào không khí khang trang này, họ đồng thanh hô lên ngay khi Bác cất câu nói đầu tiên và họ vỗ tay kịch liệt khi kết thúc. Dù lúc đầu, ấn tượng của cậu khá lẫn lộn về việc này, sau khi chứng kiến những thứ trước mắt mình, có lẽ ban tổ chức đã làm một điều đúng đắn.
Nhân nhanh chóng về nhà, cậu có một vấn đề lớn cần giải quyết. Cậu bắt đầu thở dài, như không còn sức lực. Nhân bước vào phòng mình một cách nặng nề, cậu phải đối mặt với những thứ không thể tránh khỏi.
Nhân nhìn lên màn hình máy tính. Và cậu than lên:
“Phen này tiêu cmn rồi!”