Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 47: 47: Chương 46



Thực ra trước đó Tang Gia Ý đã nhận được nhắc nhở của Giản Tế, không thể ăn nữa.
Nhưng sau khi nghe lời nói của Vu Tranh, đại não cậu có hơi trống rỗng.

Vu Tranh nói, bảo cậu nghĩ cho kỹ.
Nghĩ xem Giản Tế có thích cậu hay không?
Sau đó thì sao?
Cậu còn có thể làm cái gì?
Dưới tình huống Giản Tế không chịu nói rõ, làm sao cậu sẽ chủ động đi hỏi?
Mặc dù cậu không vạch ra rõ ràng, nhưng cậu cũng biết bản thân rất quý trọng Giản Tế.
Nếu như chỉ vì lời của Vu Tranh hoặc vì một vài suy đoán tự cho là đúng mà đi làm rõ, là một chuyện rất nguy hiểm.
Dụ/c vọng chiếm hữu có thể bởi vì nguyên do tính cách, bọn họ là mối quan hệ hôn nhân, có người sẽ vô thức nảy sinh một loại suy nghĩ “của tôi”, từ đó mà xuất hiện dụ/c vọng chiếm hữu.
Mà chuyện tình cảm này quá mức phức tạp, tốt với một người, đặt người đó ở vị trí đầu tiên, đâu phải chỉ có tình yêu mới có thể làm được.
Tang Gia Ý nhịn không được mà nhớ tới nhiều năm trước, thời điểm cậu vừa chuẩn bị quay về nhà họ Tề.

Trên đường đi, cậu suy nghĩ rất nhiều, có phải ba mẹ sẽ nhớ cậu lắm không? Gặp được cậu rồi có khóc không? Sau đó yêu thương cậu, sẽ ôm lấy cậu.
Tiếp đấy một mình cậu nghĩ ngợi vui vẻ, đi qua đó với cõi lòng đầy chờ mong.
Nhưng hiện thực đã cho cậu một cú chí mạng.
Lúc đó, cậu liền nghĩ, không nên tự mình đa tình, không nên có mong đợi dự thừa, sẽ nhận lấy tổn thương.
Mà Giản Tế lại quá quan trọng.
Bất kể thứ gì có thể khiến mối quan hệ giữa cậu và Giản Tế phát sinh thay đổi, cậu đều cẩn thận nghiêm túc, vô cùng dè dặt.
Cậu không muốn suy đoán quá nhiều, tùy tiện xác định tính chất của vấn đề.
Thế nhưng……!Ngư Ngư nói, giữa bọn họ quá thân mật.
Nếu hai người không phải chồng chồng thật sự, thì giữa cả hai đã vượt quá ranh giới.
Tang Gia Ý nghĩ tới nghĩ lui, trên tay vô thức muốn tìm chút chuyện, liền không tự giác ăn nhiều hơn mấy miếng pastry khoai môn.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của Giản Tế cách đó không xa: “Hựu Hựu.”
Cơ thể cậu run lên theo bản năng, ngẩng đầu nhìn về phía Giản Tế, Giản Tế ngoắc ngoắc tay với cậu: “Qua đây.”

Đại não của Tang Gia Ý rối loạn một nùi, cuối cùng chỉ gom lại thành một câu của Vu Tranh, lượn lờ lặp lại nhiều lần bên tai cậu: “Ảnh thích cậu, thích trong tình yêu.”
Tự dưng cậu có hơi khẩn trương, bỏ pastry khoai môn trong tay xuống rồi đi về phía Giản Tế.
Sau khi đi tới trước mặt người, Giản Tế rút một miếng khăn ướt lau chùi vụn bể trên bụng ngón tay cho cậu, ôn thanh hỏi: “Có phải hơi chán không?”
Tang Gia Ý nhìn động tác trên tay anh, lắc lắc đầu.
Sau khi chùi sạch sẽ, Giản Tế giữ vai cậu đẩy về phía trước một cái: “Nào, đánh bi cùng với tôi.”
Tang Gia Ý nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Tôi không biết chơi.”
Tính cách của cậu thiên về an tĩnh, hơn nữa cơ thể không tốt lắm, cũng không đặc biệt có quá nhiều bạn.
Với cậu mà nói, trò giải trí trước đây đa phần chỉ là đọc sách, rất ít khi ra ngoài chơi.
“Tôi dạy em.”
Nói rồi, anh đặt cây cơ[1] vào lòng bàn tay của Tang Gia Ý, cậu hơi thất thố ngắm nghía cây cơ trên tay, lại nghĩ tới dáng vẻ đánh bi của nhóm Giản Tế trước đó.
[1] Gậy dùng để đánh bi-a.
Vì vậy cậu liền bắt chước nằm sấp người về phía trước trên bàn bi-a.
Giản Tế nghiêng đầu mỉm cười, sau đó vươn tay vỗ vỗ sau eo cậu: “Em muốn nằm lên mặt bàn ngủ luôn hả?”
Tang Gia Ý xoay đầu yếu ớt nhìn anh.
Giản Tế nhịn cười, đứng chếch phía sau cậu, vươn tay ôm một vòng lấy thắt lưng nhỏ gầy của người nọ, nhấc lên trên: “Dùng thêm ít lực.”
“Ò.”
Sau đó Giản Tế duỗi chân đá đá chân cậu, chân trái hướng về phía trước, chân phải hơi chếch ra bên ngoài, hai chân tách ra một khoảng bằng vai.
Lúc Tang Gia Ý đang cân nhắc tư thế của tay, liền cảm thấy Giản Tế hơi khom người, trong nháy mắt, cậu đã bị hơi thở của người nọ vây kín khắp nơi.
Nhiệt độ trên thân Giản Tế cao hơn rất nhiều so với cậu, bây giờ, chút độ ấm đó như hiện hữu quấn chặt lấy cậu, phảng phất như sẽ làm phỏng người.
Cả người Tang Gia Ý đều cứng ngắc tại chỗ, rõ ràng lúc trước Giản Tế ôm cậu ngủ, bản thân đâu nghĩ gì nhiều.
Nhưng cuộc hội thoại ban nãy của Vu Tranh chung quy vẫn tạo nên ảnh hưởng đối với cậu, khiến Tang Gia Ý cảm thấy bây giờ làm thế nào cũng không tự tại.
Tay trái của người gần trong gang tấc phủ lên tay của cậu, tỉ mỉ điều chỉnh tư thế tay cho cậu.
“Nửa người trên phải nhìn thẳng về phía trước, sau đó thuận theo hướng của cây cơ mà đánh bi trắng, bi trắng chạm vào bi màu khiến bi màu rơi vào lỗ, bây giờ em muốn đánh viên bi nào?”
Anh không dựa theo quy tắc thứ tự đánh bi màu, mà là bất chấp luật, trực tiếp hỏi Tang Gia Ý muốn viên bi nào.
Mặt hai người kề sát, giọng nói kia gần như là vang lên bên tai Tang Gia Ý, cậu suýt chút nữa nhịn không được mà mất lực, thắt lưng sụp xuống lần thứ hai.
Thấy người không nói năng gì, Giản Tế lại hỏi lần nữa: “Bi nào vậy em?”

Tang Gia Ý vội trả lời tùy tiện: “Bi đỏ số 3.”
Sau khi đợi cậu nói xong, Tang Gia Ý mới phát hiện, bi đỏ số 3 kia đang ở vị trí trái ngược tương đối khó nhằn.
Cậu hơi nghiêng đầu qua, nhìn sườn mặt của Giản Tế, vừa định nói “Không thì chọn bi khác nha”, nhưng vẻ mặt của Giản Tế rất chuyên chú.
Ở góc độ này, cậu có thể nhìn thấy lông mi nhỏ dài dày dặn của đối phương, ổn định không hề lay động.
Còn chưa kịp phản ứng, Tang Gia Ý đã cảm thấy bàn tay nắm cây cơ của cậu bị người nọ kéo lên trước thục một cái, bi trắng phát ra một tiếng va chạm thanh thúy.
Tang Gia Ý vô thức nhìn về hướng phát ra âm thanh, đã trông thấy bi trắng chạm vào hai bên vách, sau khi nện vào cạnh bàn thì bật lại đánh trúng bi đỏ, bi đỏ bị đập mạnh một cái, liền rơi vào trong túi lưới.
Tang Gia Ý trừng lớn hai mắt, như này……!cũng được hả?!!
“Anh lợi hại quá đi!”
Trong nháy mắt, không tự tại gì gì đó của Tang Gia Ý đều biến mất, chỉ cảm thấy có hơi vui mừng, lại cảm thấy người này thật ưu việt, không gì là anh không am hiểu cả nhỉ?
Nghe tiếng, Giản Tế nghiêng đầu, thấy con mắt sáng ngời ngợi của người ấy, không nhịn được mà mỉm cười.
Anh đứng thẳng người dậy: “Là em lợi hại, em đánh trúng mà.”
Bọng mắt dưới mắt Tang Gia Ý cười lên càng lộ rõ hơn, cậu biết Giản Tế đang dỗ vui cậu.
Dường như là đạt được chút hứng thú, dưới sự không hỗ trợ của Giản Tế, Tang Gia Ý xoay người lần nữa, muốn thử lại một mình.
Bi thứ nhất, Tang Gia Ý vừa chọc, bi trắng đã trực tiếp nhảy bật ra ngoài, suýt chút nữa đập vào mặt Đường Trạch Vũ, hắn sợ đến mức vội vã trốn qua bên kia.
Giản Tế nhịn cười: “Không tồi, không chọc hụt, ít nhất đã chạm được bi cái.”
Tang Gia Ý chưa từ bỏ ý định, lần thứ hai, bi cái lắc lắc lư lư rơi vào trong túi lưới.
Giản Tế vỗ tay: “Tuyệt lắm, bi vào lỗ rồi.”
(*Bi cái được dùng làm công cụ đưa các viên bi khác trên bàn vào lỗ, đồng nghĩa với việc nếu bi cái rơi vào lỗ sẽ không có điểm cộng nào =)))
Tang Gia Ý: “……”
Đường Trạch Vũ ở một bên vuốt mặt, nhẹ giọng gọi một câu: “Anh, em có chút chuyện cần nói với anh.”
Ánh mắt Giản Tế vẫn dừng lại trên người Tang Gia Ý còn muốn chiến đấu như cũ, anh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Cậu nói đi.”
Đợi nửa ngày, không nghe thấy lời của Đường Trạch Vũ, bấy giờ Giản Tế mới lia ánh mắt qua Đường Trạch Vũ bên cạnh.
Vẻ mặt của đối phương siêu nghiêm túc, so với chuyện nói Giản Húc về nước ban nãy còn nghiêm túc hơn.
Ý thực được có thể đối phương muốn nói chuyện quan trọng, Giản Tế dừng lại, vươn tay sờ sờ Tang Gia Ý vẫn còn đang suy xét về góc độ đánh bi.

“Tự em chơi vui đi nhé.”
Thấy người ngoan ngoãn gật đầu, Giản Tế mới cùng hai người Đường Trạch Vũ và Diệp Trăn đi ra ban công bên ngoài.
Nhiệt độ ngoài phòng thấp hơn nhiều, bọn họ chỉ ra có mấy phút, độ ấm trên cơ thể đã bị mang đi hết.
Đường Trạch Vũ lấy thuốc lá trong túi ra đưa cho Giản Tế.
Giản Tế lắc lắc đầu: “Không hút, bỏ rồi.”
Đường Trạch Vũ và Diệp Trăn đồng thời sửng sốt, Diệp Trăn cười hỏi: “Tiểu Ý bảo cậu bỏ?”
Giản Tế cười nói: “Phải.”
Trong lòng Đường Trạch Vũ nhất thời càng thêm phức tạp, hắn nhét thuốc lá vào trong miệng, bật lửa phát ra một tiếng “tách” lanh lảnh trong không trung.
Thời điểm đang chuẩn bị để sát vào châm lửa, Giản Tế bên cạnh nhàn nhạt mở miệng: “Cậu cũng không được hút.”
Đường Trạch Vũ: “……”
“Hựu Hựu ngửi thấy mùi khói sẽ khó chịu.”
Đường Trạch Vũ không dám mắng công khai, chửi kháy trong lòng rồi lấy điếu thuốc xuống.
Trong tiếng gió đêm rì rào, cuối cùng Đường Trạch Vũ cũng không nhịn được phải mở miệng: “Anh, anh thích Tiểu Ý à?”
Trước đó mặc dù hắn sẽ đùa giỡn chọc ghẹo bọn họ, nhưng nếu giữa bọn họ là thật, nó lại không cùng tính chất, còn tồn tại rất nhiều vấn đề.
Giản Tế nhướng nhướng đuôi lông mày, trong mắt chứa ý cười: “Thích à, không ai là không thích em ấy, cậu không cảm thấy em ấy rất đáng yêu sao? Cũng chẳng có ai đáng yêu hơn em ấy cả.”
Huyệt thái dương của Đường Trạch Vũ nhảy dựng: “Anh, không phải ý này, không phải kiểu thích có thiện ý này nọ của người bình thường, là kiểu thích sẽ có d/ục vọng ấy.”
Gió lặng.
Nhất thời cả ban công rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Ý cười nơi khóe miệng Giản Tế dần buông xuống, màu mắt anh sâu thẫm nhìn Đường Trạch Vũ: “Ý cậu là gì?”
Đường Trạch Vũ cảm thấy hôm nay sao đi chăng nữa cũng phải nói rõ ràng mọi chuyện, vì vậy hắn đón lấy áp lực từ ánh mắt của Giản Tế, chầm chậm mở miệng:
“Chỉ là em cảm thấy giữa anh và Tiểu Ý vượt quá giới hạn rồi, anh còn nhớ giữa hai người là thỏa thuận kết hôn chứ?”
“Anh, hai người là đương sự nên có thể không ý thức được cái gì, nhưng với người chứng kiến mà nói, hai người quá thân mật, anh cũng có thể hỏi Diệp Trăn thử xem.”
Ánh mắt Giản Tế dừng lại trên người Diệp Trăn ở một bên, Diệp Trăn đối diện với đường nhìn của anh, lặng lẽ gật gật đầu.
Giản Tế rũ ánh mắt, nhìn tòa nhà đèn đóm xán lạn nơi xa.

Đường Trạch Vũ thấy anh đang cẩn thận lắng nghe, bèn xuôi theo tầm mắt của anh, cùng nhìn về khoảng thế giới bên kia, chậm rãi mở miệng.
“Em thấy hình như hai người đều không ý thức được bản thân đang làm cái gì, cũng không ý thức được mình tại sao lại làm như vậy? Hai người đều quá cảm tính rồi.”
“Tiểu Ý nhỏ tuổi, độ nhạy cảm về phương diện này thấp, rất nhiều điều cậu ấy cũng không rõ ràng, cậu ấy chỉ biết anh tốt, anh thật lòng nuông chiều cậu ấy, có lẽ cậu ấy chưa từng được người ta đối xử như vậy, người khuyết thiếu cảm giác an toàn nên coi anh thành cọng rơm cứu mạng, cho nên cậu ấy ỷ lại anh, trực giác muốn thân thiết với anh, thế anh thì sao?”
“Vì cái gì mà hình như anh cũng đang làm việc bằng trực giác, anh không nên là như vậy.”
Giản Tế há há miệng, vừa mới định nói gì đó, Đường Trạch Vũ đã mở miệng trước.

“Trước tiên chưa nói tới cử chỉ thân thiết của hai người, dụ/c vọng chiếm hữu quá mạnh, từ lúc hai người quen biết cho tới nay, chuyện anh làm vì cậu ấy quá nhiều, em cũng không cần liệt kê từng cái, em chỉ hỏi anh một câu.” Đường Trạch Vũ thở dài.
“Vào đại thọ 80 tuổi của ông Nhậm, anh gióng trống khua chiêng dẫn Tiểu Ý tới tuyên bố quan hệ thật sự của hai người, có từng nghĩ tới thỏa thuận giữa cả hai chỉ có 6 tháng thôi không? Thời gian 6 tháng, nếu tách ra thật, anh bảo người ta nhìn Tiểu Ý làm sao? Anh có từng nghĩ đến tình cảnh lúc đó của cậu ấy sẽ như thế nào không?”
“Lòng dạ anh kín đáo, nào có khả năng chưa suy xét chu toàn cho Tiểu Ý, vậy tại sao còn làm như vậy?” Đường Trạch Vũ dừng lại, mới chầm chậm mở miệng, “Chỉ là anh không mong muốn nghĩ tới ngày đó, đối với thứ ngăn cản mối quan hệ thân mật của hai người, anh không bằng lòng nghĩ tới.”
Trên ban công thoáng đãng vắng vẻ, mỗi một chữ của Đường Trạch Vũ đều giống như búa tạ, nện vào trái tim Giản Tế.
Một chặp lâu, anh khàn giọng mở miệng: “Em ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ.”
“Cậu ấy không phải.” Đường Trạch Vũ bình tĩnh mở miệng, “Đây không phải lý do.”
“Hơn nữa, anh, anh có từng nghĩ, sẽ dụ dỗ cậu ấy không?”
Con ngươi Giản Tế âm u rơi trên người Đường Trạch Vũ, giọng nói kéo vừa dài vừa chậm: “Dụ dỗ?”
Có một chốc, Đường Trạch Vũ cảm thấy ánh mắt kia hơi đáng sợ, nhưng hắn vẫn nói bất chấp:
“Đúng, anh nuông chiều một người như vậy, thế sau này lúc hai người tách ra, cậu ấy phải bị cưỡng chế từ bỏ điều tốt đẹp này của anh, đây sẽ là một chuyện khó khăn biết bao nhiêu chứ? Chẳng qua thiếu cảm giác an toàn chính là như vậy, nếu cậu ấy thích anh thì sao? Đây lại là chuyện tàn nhẫn hơn nữa.”
Giản Tế lặp lại thêm một lần: “Em ấy chỉ là một đứa nhỏ, em ấy không hiểu về thích.”
Giản Tế nhớ đến thời điểm cùng nhau quay về thành phố Tô trước đây, anh đề cập tới chữ “thích”, đối phương cũng sẽ không nghĩ nhiều.
“Đúng, nếu bởi vì anh hiểu “thích” là gì, mà anh lại không thể đưa ra thời điểm hồi đáp, vậy những việc anh làm trước đó chính là dụ dỗ rồi.”
Trong nháy mắt, Giản Tế cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu khó khăn hơn, sống tới bây giờ, anh vẫn luôn là người lý trí và tỉnh táo nhất, mỗi một bước tiến của cuộc đời anh đều nằm trong kế hoạch của bản thân, vả lại không được có một bước sai lầm.
Làm sao anh lại đi đến nước này cơ chứ?
Lần đầu tiên trong đời, anh sinh ra nghi ngờ và mê man đối với bản thân, lần đầu tiên nghĩ, hóa ra mình cũng sẽ có lúc rối loạn đầu óc.
“Tôi chỉ là……!muốn đối xử tốt với em ấy.” Giản Tế nói chuyện có hơi khó khăn.
Giản Tế không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là anh nhìn thấy một người thế này, liền vô thức mềm lòng, cái gì cũng muốn cho em ấy ngay.
Anh muốn người này có thể có được tất cả mọi thứ tốt nhất trên thế giới.
Xuyên qua cửa sổ bằng kính ở ban công, ánh mắt anh rơi vào ánh đèn sáng tỏ bên trong.
Hình như là cuối cùng Tang Gia Ý cũng đã thành công chọc trúng một viên bi, xoay người nói gì đó vui vẻ với Vu Tranh.
Sau đó tay phải nắm lại, làm ra động tác “yes” nho nhỏ.
Thoạt nhìn thoải mái lại ngây thơ, là vui vẻ và vô lo thuần khiết.
Dường như cảm nhận được tầm mắt trên ban công, cậu quay người quăng ánh mắt ra đây, đối diện với đường nhìn của Giản Tế.
Phát hiện Giản Tế đang nhìn cậu, Tang Gia Ý sững sờ một chút.
Ngay sau đó, dưới ánh đèn rực rỡ, cậu liền chầm chậm phá lên cười với người ấy, trong con ngươi sáng ngời là sự ỷ lại và tín nhiệm hoàn toàn.
Giống như trong mắt cậu chỉ có thể chứa một mình Giản Tế.
Đáy lòng Giản Tế sụp đổ, anh lại nghĩ, Hựu Hựu xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian.
Hết thảy ấy, anh đều có thể vì người mà dâng hiến!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 47



Đường Trạch Vũ nói nhiều như thế, Diệp Trăn ở bên cạnh im lặng đã lâu chầm chậm mở miệng:

“Ban nãy Trạch Vũ nói có lý đó, với lại nói mấy cái này, chỉ là cảm thấy hai người không thể mù mờ tiến tới như vậy nữa.”

“Cuối cùng tình cảm của cậu là như thế nào, người ngoài không có tư cách xen vào, tôi và Trạch Vũ cũng không có cách giúp cậu sáng tỏ, tự cậu nghĩ cho rõ ràng đi.”

Đường Trạch Vũ nhìn Tang Gia Ý ở trong phòng nói chuyện vui vẻ với người ta.

“Anh, bọn em biết anh thương Tiểu Ý, cậu ấy là đứa nhỏ khiến người yêu thương, cho nên bất kể là hiện tại hay tương lai, bọn em cũng hy vọng cậu ấy có thể sống tốt, nhưng nếu anh không có cách nào đảm bảo……” Đường Trạch Vũ đành nhẫn tâm, nói ra một câu nghiêm trọng nhất buổi tối hôm nay, “Anh đừng làm lỡ cậu ấy.”

Trái tim Giản Tế chấn động, bất giác có chút khổ sở, anh sẽ…… làm lỡ Hựu Hựu sao?

Anh là kẻ hy vọng Hựu Hựu có thể sống tốt nhất toàn thế giới, cũng là kẻ hy vọng Hựu Hựu sẽ trở thành người hạnh phúc nhất toàn thế giới.

Nhìn người đàn ông trước mặt xưa nay luôn lý trí và cường đại này lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ mờ mịt thất thố, Đường Trạch Vũ thế mà lại hiếm khi cảm thấy có chút xót xa.

Thế nhưng giữa bọn họ vẫn luôn mập mờ không rõ như vậy, đối với ai cũng chẳng phải là chuyện tốt.

Sự việc kéo dài càng lâu, sau này càng muốn làm rõ, lại càng khó khăn.

Đường Trạch Vũ hít một hơi thật sâu: “Anh, trước tiên, phải làm rõ tình cảm của anh, sau đó bảo đảm anh có thể tiếp thu sự thật hay không, cuối cùng lựa chọn tiến lên một bước hay lùi về một bước.”

Nói đến đây, Đường Trạch Vũ nghĩ, hắn đề cập tới chữ “thích” nhiều như vậy, đối phương cũng không hề phản bác lại.

Có lẽ Giản Tế đã ý thức được gì đó, cũng ý thức được trước đây bản thân đã tự lừa mình dối người.

Anh là người thông minh như vậy.

“Ít nhất, trong khoảng thời gian nghĩ cho rõ ràng này, anh không thể ôm dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như thế với cậu ấy nữa, bởi vì giờ phút này anh không có lập trường.”

“Kiềm chế bản thân lại, đừng tổn thương cậu ấy, cũng đừng khiến tình trạng hiện nay của hai người sâu thêm một bước.”

Giản Tế rũ con ngươi, anh hiểu ý của Đường Trạch Vũ.

Có lẽ đối với tuổi tác và sự từng trải này của anh mà nói, làm rõ suy nghĩ và tình cảm của bản thân không phải là một chuyện khó khăn.

Chẳng qua thứ càng khó cũng càng quan trọng hơn đó là, anh có thể thản nhiên đón nhận phần tình cảm này hay không?

Đường Trạch Vũ đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, biết hết tất cả những việc anh đã trải qua.

Bài xích đối với hôn nhân và tình cảm trong quá khứ của Giản Tế vẫn rõ mồn một như cũ.

Nếu anh không thể cư xử với chuyện thích một người như đang làm một việc hạnh phúc, vậy thì cho dù làm rõ tình cảm của bản thân cũng có nghĩa lý gì đâu?

Kế tiếp cũng là tự mình đối mặt với dằn vặt nội tâm mà thôi.

Mà quá trình này là anh tự mổ xẻ chính bản thân mình, là quá trình vượt qua bức tường trái tim của cá nhân, anh không thể chưa rõ ràng đã áp đặt lên người Tiểu Ý.

Anh cũng không thể để cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến Tiểu Ý.

Giản Tế cảm thấy có hơi khó chịu, anh và Đường Trạch Vũ không giống nhau.

Đường Trạch Vũ sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cha mẹ hắn ân ái, anh chị em sống chung hài hòa, hắn có thể thản nhiên đón nhận tình yêu hơn, đồng thời cho đi.

Trong suy nghĩ của hắn, yêu là một chuyện tốt đẹp biết bao, giống như ánh mặt trời vậy, sáng sủa tươi đẹp.

Nhưng Giản Tế thì không phải, ngay từ đầu anh đã không nghĩ tới chuyện yêu đương và kết hôn này.

Gia đình nguyên bản của anh quá tệ hại, là pha lẫn giữa bạo lực lạnh cùng bạo hành thể xác, là điên cuồng, là toan tính, là chửi bới thóa mạ, là anh lừa tôi gạt giữa vô số người.

Từ ngày anh sinh ra, đã vẫn luôn cảm nhận được những thứ này.

Hôn nhân rạn nứt cố gắng chống đỡ giữa Giản Thế Phàm và Đường Dung càng là tác nhân trực tiếp tạo nên quá khứ bất hạnh của anh.

Giản Tế không biết tình yêu bình thường nên là như thế nào.

Anh chỉ biết sử dụng thủ đoạn không quá ngay thẳng, đi tranh đoạt, đi chiếm giữ.

Anh không phải là một người tốt.

Nếu như, anh tổn thương Hựu Hựu…… phải làm sao đây?

Anh muốn đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian cho Hựu Hựu, nhưng…… anh lại không phải người tốt nhất.

Bây giờ còn chưa ra sao, anh đã bắt đầu muốn tất cả mọi người bên cạnh Hựu Hựu ở thế giới này biến mất, không được tiếp xúc với bất kỳ ai.

Sau đó, chỉ biết anh càng muốn càng quá phận, anh sẽ biến Hựu Hựu thành một hòn đảo cô lập.

Chỉ là nghĩ tới đây, Giản Tế đã cảm thấy nghẹt thở, mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy vô cùng gian nan.

Trên thế giới này, người từng tổn thương Hựu Hựu quá nhiều, nhưng anh không thể, anh chỉ muốn Hựu Hựu yên vui.

Trên đường trở về, Giản Tế yên lặng lái xe, Tang Gia Ý cũng ngây ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người hiếm khi không có nói chuyện.

Giản Tế và Tang Gia Ý đều ôm suy nghĩ riêng, toàn bộ sự việc tối hôm nay đối với cả hai mà nói thì lượng thông tin quá mức bùng nổ.

Hai người đều cần thời gian để làm rõ.

Sau khi về đến nhà, Tang Gia Ý không biết nên nói gì, những lời Ngư Ngư từng nói với cậu, khiến cậu cảm thấy bây giờ chỗ nào cũng hơi kỳ quái.

Cậu không mấy dễ chịu vươn tay chạm chạm vào dái tai của bản thân, thanh âm nho nhỏ: “Anh trai ơi, vậy tôi…… đi nghỉ ngơi trước nhé.”

Nói xong, cậu im lặng chuẩn bị lên lầu trước, chỉ có hai người trong cùng một không gian, cứ cảm thấy ngay cả chuyển động không khí cũng ứ đọng.

“Hựu Hựu.”

Người đằng sau bỗng nhiên khàn giọng hô về phía cậu.

Bước chân của Tang Gia Ý dừng lại, hơi bất an chậm rãi xoay người lại, đứng trên bậc cầu thang nhìn xuống Giản Tế.

“Sao thế ạ?”

Giản Tế rũ mắt hồi lâu, dường như là cuối cùng đã hạ quyết tâm gì đó, động tác ngẩng đầu lên của anh rất chậm, chăm chú nhìn Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý nhận không ra cảm xúc phức tạp trong ánh mắt anh, chỉ nghe thấy giọng nói của người mở miệng khàn khàn một mảnh:

“Hựu Hựu, nếu em muốn, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ trên thế giới này.”

“Tôi hy vọng thế giới này đối với em mà nói là tốt đẹp nhất, tôi không muốn bản thân trở thành hạn chế và cản trở của em, ánh mắt em, sau này có thể thỏa thích đặt lên càng nhiều cảnh sắc và…… con người hơn.”

Anh gần như là nói được mấy chữ lại phải dừng một chút, liều mạng kiềm chế ham muốn chiếm hữu và dục vọng cướp đoạt điên cuồng dưới đáy lòng mình, không để bản thân hối hận.

Mấy chữ cuối cùng, tưởng chừng như là chui ra từ trong kẽ răng, nói đến mức gian nan lại giày vò.

Anh muốn cho Hựu Hựu một cơ hội trốn chạy khỏi anh.

Lời nói ra khỏi miệng, anh cũng không có bất kỳ thoải mái nào như trước, chỉ cảm thấy một tảng đá trĩu nặng đè lên trái tim, khiến anh suýt nữa thở không nổi.

Tang Gia Ý sửng sốt một chút, đứng trên bậc thang nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của người đàn ông.

Im lặng giây lát, cậu lặp đi lặp lại lời nói ban nãy của Giản Tế trong tim rồi nghiền ngẫm nát bét, cuối cùng dường như hiểu ra cái gì đó, mở miệng nói: “Tôi biết rồi ạ.”

Tang Gia Ý mỉm cười, đôi mắt cong cong nhẹ giọng nói với anh: “Trễ rồi, tôi đi lên trước, anh cũng nghỉ sớm một chút nhé.”

Nhìn người chạy vài bước nhỏ lên trên lầu, mãi cho đến khi hình bóng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Giản Tế với vẻ mặt không rõ chầm chậm cúi đầu.

Ánh đèn phía sau đem cái bóng của anh kéo ra thật dài.

Tắm rửa xong, Tang Gia Ý nửa dựa vào đầu giường, tác phong sinh hoạt của Miên Miên đã được điều chỉnh hoàn toàn, bây giờ đang cuộn tròn trong lồng ngực cậu ngủ ngoan ngoãn.

Tang Gia Ý thò tay vuốt nhẹ xuôi theo bộ lông, rũ mắt nghĩ ngợi.

Nhìn đi, cậu đã bảo Vu Tranh đoán sai rồi mà.

Tang Gia Ý mỉm cười, lần sau gặp Ngư Ngư, nhất định phải cố gắng cười nhạo cậu ta.

Tang Gia Ý không khỏi nhớ tới lúc bọn họ vừa mới kết hôn.

Khi ấy ở trong xe, Giản Tế nói anh ghét hôn nhân, lạnh nhạt trong mắt anh không giống làm bộ.

Tang Gia Ý lại hỏi anh, tại sao lại bằng lòng kết hôn với mình thế?

Giản Tế chỉ cười rồi nói, bởi vì cậu vẫn là một bạn nhỏ.

Cho nên mặc dù nghe thấy một hồi phân tích của Vu Tranh, cậu cũng rất tỉnh táo, không nghĩ quá nhiều.

Chỉ là Giản Tế coi cậu như một đứa trẻ, vai diễn của cậu ở nơi nào đó trong Giản Tế cũng chẳng phải là nửa còn lại của cuộc hôn nhân.

Tang Gia Ý cười ra hơi, may quá may quá, không có tin được.

Nhưng dần dần, ý cười đó lại từ từ buông xuống, chẳng biết tại sao, Tang Gia Ý cảm thấy trong tim buồn rầu, cậu cảm thấy có hơi không dễ chịu.

Cậu hiểu ý của Giản Tế, cậu hiểu hết.

Giản Tế thật sự rất tốt rất tốt với cậu, cái câu muốn đem thế giới cho cậu đó, không có lấy nửa phần giả dối.

Nhưng “đặt ánh mắt lên người người khác” sau đấy…… Tang Gia Ý bỗng nhớ tới lời nói trước đó của Vu Tranh: “Nếu hai người không phải chồng chồng thật sự, thì thân mật quá mức rồi.”

Trong câu nói này, Tang Gia Ý cũng nhận thức được ý tứ của Giản Tế — đừng quá tập trung ánh mắt lên người anh.

Bọn họ đều vượt biên rồi, bọn họ cần phải đứng ở vị trí thích hợp.

Từ quan hệ thân mật lùi về sau một bước.

Đây mới là đúng đắn, lý trí.

Tang Gia Ý ôm Miên Miên vào trong ngực chặt hơn.

Bỗng dưng, cậu hơi khó chịu.

Tang Gia Ý gần như mất ngủ tới hơn nửa đêm mới rề rà vào giấc, ngày hôm sau lại thức dậy từ rất sớm.

Cậu ở trong phòng điều chỉnh trạng thái và cảm xúc của bản thân nửa ngày, rồi mới xuống lầu.

Dưới lầu Giản Tế đang ngồi trước bàn ăn, không uống cà phê, xem tin tức, cũng không cầm ipad xử lý công việc như thường ngày.

Anh chỉ cúi đầu, ngây ngẩn ngồi đó, không biết đang nghĩ cái gì.

Tối hôm qua Giản Tế mất ngủ cả đêm, đầy đầu đều là lời nói trước đó của bản thân.

Đặt ánh mắt lên người người khác…… câu này lặp đi lặp lại vang vọng lởn vởn trong trí não anh.

Anh hối hận rồi, anh không nên nói ra câu này.

Mỗi một lần nghĩ tới, Giản Tế liền cảm thấy ngạt thở một lần, đến cùng làm sao anh lại thốt ra loại lời vớ vẩn như vậy kia chứ??

Buổi tối vô cùng cảm tính, vì để bộc lộ bản thân, nên đột phá tinh thần hy sinh??

Đức mẹ Maria tọa trên điện cao, nghe thấy cũng phải chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt.

Sau đó gọi anh một câu, tín đồ của ta ơi.

“Chào buổi sáng ạ.”

Nghe thấy thanh âm truyền tới cách đó không xa, Giản Tế ngẩng đầu nhìn qua phía bên kia cầu thang.

Đứa nhỏ mặc áo khoác dệt kim mềm mại màu kaki đi từ trên lầu xuống trông tràn đầy sôi nổi, trên người khoác độc một chiếc ba lô.

Thoạt nhìn rất thanh xuân cũng rất có sức sống, dáng vẻ giống như thiếu niên không biết mùi vị sầu lo.

Tang Gia Ý đối diện với ánh mắt của anh, sau đó mỉm cười.

“Chào……”

Mới nói được một chữ, Giản Tế đã phát hiện cổ họng của bản thân khàn dữ dội, anh hắng một cái, “Chào buổi sáng.”

Tang Gia Ý liền ngồi xuống trước mặt anh, múc chén cháo nhỏ.

Giản Tế quan sát vẻ mặt và cử chỉ của cậu.

Rất bình thường, cực kỳ bình thường, tất cả đều quá bình thường!

Giản Tế không rõ lắm cái kiểu bình thường này của Tang Gia Ý là vì nghe không hiểu ý của anh, hay là không để tâm tầng ý nghĩa ấy.

Giản Tế chỉ biết, bản thân nhất định sẽ vì sự bình thường quá mức của Tang Gia Ý mà cảm thấy thất vọng.

“Sao hôm nay dậy sớm vậy?”

Tang Gia Ý thổi “phù phù” ngụm cháo nóng, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: “Sau khi bữa tiệc lần trước kết thúc, chẳng phải là đã nói cần hỗ trợ giáo sư Lý rồi sao ạ? Nên hôm nay tôi phải lên trường tìm thầy.”

“Muốn tôi đưa em đi không?”

“Không cần ạ, đàn anh sẽ tới đón tôi.”

Giản Tế khựng lại, giống như vô tình hỏi thăm: “Không phải là Lý Trì Hạ chứ?”

Tang Gia Ý lắc đầu: “Đương nhiên không phải anh ta rồi, là một đàn anh khác rất tốt ạ.”

Giản Tế: “……”

Còn chẳng bằng Lý Trì Hạ, ít nhất là hắn biết Tang Gia Ý ghét hắn.

Giản Tế há há miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng nhất thời lại không biết nên nói cái gì, vì vậy chỉ có thể chậm rãi ngậm miệng lại.

Cuối cùng, bữa sáng ăn xong trong sự im lặng của hai người.

Sau khi thu dọn sạch sẽ, Tang Gia Ý đeo cặp sách lên, chuẩn bị ra cửa.

Giản Tế vô thức đứng dậy, khiến cho Tang Gia Ý nhìn anh một cái.

Sau đó Tang Gia Ý cười với anh rồi lắc lắc tay: “Anh Giản Tế, vậy tôi ra ngoài nhé, bye bye.”

Nói xong, liền giống như một chú chim nhỏ, bay ra khỏi ngôi nhà.

Vừa rời khỏi ánh mắt của Giản Tế, Tang Gia Ý bèn dừng lại, ý cười trên mặt dần dần hạ xuống.

Cậu rũ con ngươi nhìn mặt đất, lề mề một hồi mới chậm chạp đi ra phía ngoài tiểu khu.

Nhìn bóng dáng cậu rời đi, Giản Tế ngẩn người tại chỗ thật lâu.

Không phải anh trai ơi thân thiết, cũng không gọi Giản Tế như lúc đùa giỡn bát nháo.

Là anh Giản Tế.

Trong các loại xưng hô, thì cả tên lẫn họ thêm vào kính ngữ chính là cách gọi lễ phép cũng như chứa đựng cảm giác xa lạ nhất.

Tang Gia Ý gọi anh Tu Văn, gọi anh Trạch Vũ, cũng gọi anh Diệp Trăn.

Bây giờ anh cũng là một trong số đó sao?

Giản Tế bỗng nhiên cảm thấy cổ họng hơi xiết chặt.

Hóa ra ngày hôm qua Hựu Hựu đã nghe hiểu ý trong lời nói đó của anh rồi, đồng thời còn thực hiện cách thức thông minh này —

Cậu lui về sau một bước.

Cũng phải, cậu sáng suốt nhạy cảm như vậy cơ mà.

Hơn nữa, ban nãy Hựu Hựu nói, một đàn anh tính tình rất tốt tới đón cậu……

Giản Tế không khỏi lần nữa nghĩ tới tối hôm qua bản thân vì tạo khoảng cách với Tang Gia Ý, vì chừa cho cậu không gian mà nói ra câu kia:

“Ánh mắt em, sau này có thể thỏa thích đặt lên càng nhiều cảnh sắc và…… con người hơn.”

Sắc mặt Giản Tế nháy mắt tối sầm lại.

Sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên anh muốn bất chấp giáo dưỡng và lễ nghi của bản thân, quẳng hết thảy mọi phong độ thân sĩ, phun ra một câu:

“ĐM!”!

– ————————

Tác giả có lời muốn nói:

Vội vàng

Giản tổng: Em có thể thỏa thích đặt ánh mắt lên người người khác.

Ngày hôm sau: Thu hồi (chỉ đạo đức được một đêm)

Hựu Hựu: Thông tin ngài gửi đi đã quá 2 tiếng đồng hồ, không hỗ trợ thu hồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.