Thi Quan Kinh Niên

Chương 14: Thay tâm phù (thượng)



Edit: Yunchan

Cái mặt cười của Kinh Niên cứng ngắc lại, vốn định nhanh miệng đùa vài câu, lần này thì hay rồi, rút lại không ổn, không rút lại cũng không ổn, không thể làm gì hơn là giả điếc giả ngơ với câu y nói, lôi lại đề tài cũ: “Bây giờ là ban ngày, nhân khí rất vượng, dù bên trong có ngưu quỷ xà quái này nọ cũng chẳng mò ra kiếm chuyện được, cứ đi vào thử để coi có gì kỳ dị không.”

“Chính thế chính thế!” Lô Hoài Nhâm ở bên hùa theo: “Tim cứ treo vắt vẻo làm cả người khó chịu! Trong đó sạch sẽ thì thôi, nếu không sạch, thì sớm muộn gì cũng thành cái Phong Hoa cốc thứ hai, về sau lại chịu tội!”

Điện Hạ quan sát dòng người qua lại trên đường, mặc dù không thể nói sắc mặt ai cũng phấn khởi, nhưng cảnh tượng sục sôi ngất trời này không phải chứng tỏ nhân hòa vạn sự hưng ư? Nào có dấu hiệu của tai họa chứ? Nhưng ngẫm lại một chút, không phải không hại, mà là chưa tới thời điểm, ngộ nhỡ bên trong thật sự ẩn nấp thứ gì có thể hại người bất cứ lúc nào, thì họ bỏ đi lần này chẳng phải tương đương với thả ma làm ác sao?

Đương lúc y còn đang giằng co đắn đo giữa vào hay không vào, thì trong khe hở phiến đá đã đi ra một đại nhân mặc quan bào xanh sẫm, đầu đội mũ quan. Điện Hạ vừa thấy hắn thì cuống quýt quay đầu, mở cây quạt che khuất mặt, chỉ lộ mỗi cặp mắt ra ngoài. Kinh Niên thì lách mình lùi lại sau lưng y. Đại nhân đó bước thẳng tới đây, bọn thị vệ đều nhường đường, cung kính đứng ở hai bên.

Hắn không hỏi cả đống người dồn lại chỗ này làm gì, chỉ ngoảnh mặt qua quan sát Điện Hạ, chốc thì vuốt râu, chốc thì xít lại gần, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ: “Vị… vị công tử này, có thể cho ta xem mặt được không?”

Điện Hạ không biết người này, nhưng dựa theo màu áo bào cũng nhận ra hắn là quan lớn, rất có khả năng từng gặp mình trong cung, vì vậy không dịch quạt khỏi mặt, chỉ nghẹn giọng nói: “Khụ… tiểu… tiểu dân bị cảm chưa khỏi, sợ là không tiện… hy vọng đại nhân thứ lỗi.”

Đại nhân kia gật đầu, cau mày liếc Lô Hoài Nhâm, rồi nhìn ra sau lưng Điện Hạ, chỉ nhìn thấy một cái nơ bướm bằng gấm đỏ, cuối cùng dời tầm mắt về phía Thi Ngũ gia đang ngồi trên lưng ngựa, dừng lại một lúc mới thu hồi ánh mắt, trầm giọng quát bọn thị vệ: “Rúc ở đây làm cái gì?! Còn không đứng về chỗ cho ta!”

Những thị vệ kia cuống cuồng chạy về miệng phiến đá, xếp thành hai hàng gác ở bên ngoài. Sau đó hắn lườm ngang qua Điện Hạ và Lô Hoài Nhâm: “Các ngươi cũng đừng chàng ràng ở đây nữa, đi đi đi!” Tay áo vung lên đuổi người.

Điện Hạ thở phào nhẹ nhõm, toan quay người lại, ai ngờ đúng lúc này Gia Cát Thủ và Huyền Ảnh lách qua biển người chen tới. Đại nhân kia thấy Huyền Ảnh thì giật mình, nhìn qua Điện Hạ lần nữa, lia từ trên xuống dưới, lúc ánh mắt rơi lên ngọc bài Phi Phượng rũ xuống bên hông, lập tức vén bào quỳ gối xuống đất, chắp tay giơ cao quá đầu: “Hạ quan ngu muội, mạo phạm Thái tử Điện Hạ, xin Điện Hạ khoan thứ!”

Điện Hạ ra sức vỗ ót, lắc đầu, gập quạt xếp lại, liếc qua Huyền Ảnh đầy bất đắc dĩ. Áo choàng đen mạng che đen, ở bên ngoài không nói làm gì, nhưng ở trong cung thì là độc nhất vô nhị, ai ai cũng biết Huyền Ảnh hộ vệ độc nhất vô nhị này theo hầu bên cạnh y, gần như là hình với bóng, có lẽ vị đại nhân này nhận ra thân phận mình cũng vì thế.

Lô Hoài Nhâm không hiểu mô tê gì, nhìn đại quan đang quỳ trên đất, rồi lại nhìn Điện Hạ: “Cái… cái gì Thái Tử Điện Hạ?”

Điện Hạ đang khó xử chẳng biết mở miệng thế nào, thì Kinh Niên bỗng chọt chọt lưng y, nói nhỏ: “Điện Hạ, ngài thú nhận luôn đi, cũng sắp tới kinh thành rồi, ngài còn mong giấu được bao lâu nữa?”

Chuyện này che chuyện kia giấu, còn bảo người ta giúp đỡ thế nào?

Điện Hạ thở dài, thấy Kinh Niên kéo Lô Hoài Nhâm qua, kề vào lỗ tai hắn thì thầm gì đó, Lô Hoài Nhâm bỗng nhiên trừng mắt nhìn qua đây như bừng tỉnh, Điện Hạ nặn ra nụ cười rất thiếu tự nhiên, rồi nói với người đang quỳ bên dưới: “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”

Đại nhân nọ dập đầu thêm cái nữa, nói tiếng “Tạ Điện Hạ ân điển” rồi mới chậm rãi đứng dậy, nhưng không dám ngẩng mặt, cung kính lễ độ nói: “Chẳng hay Điện Hạ thân lâm tới nơi này là có chuyện gì quan trọng?”

Điện Hạ “ừm” hai tiếng, mắt ngắm chếch qua bên cạnh, thấy Lô Hoài Nhâm nháy mắt ra hiệu, liều mạng làm khẩu hình “Đi vào đi vào”, y bèn đặt quạt xếp vào lòng bàn tay, thong thả mở lời: “Dỡ bỏ Thổ Diêu là do ngài giám thị sao?”

Đại nhân nọ trả lời: “Vâng, hạ quan Đề Thế Hiền, nhậm chức Thổ Ti phủ Tam Hưng.”

Điện Hạ cười cười, mở xoạch quạt ra vẫy vẫy trước ngực, quay lại với dáng vẻ ung dung: “Hóa ra là Đề Ngự Sử, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, cung lan Thập Phượng Hí Long của ngài có thể nói là khéo léo tuyệt diệu, làm cho ta mở rộng tầm mắt!”

Điêu khắc cung lan là sử dụng kỹ xảo để chạm khắc hoa văn lên tường cung điện nhằm tăng cảnh trí, mà Thập Phượng Hí Long là sản phẩm của kỹ thuật chạm trổ tột bậc.

Đề Ngự Sử chắp tay đáp: “Đa tạ Điện Hạ ca ngợi, tiểu nhân thực không dám nhận.”

Điện Hạ thoáng thấy Lô Hoài Nhâm giơ tay ra dấu, trỏ thẳng vào khe hở phiến đá, y bèn hắng giọng một cái, lúc này mới vào đề: “Đề đại nhân, ta muốn biết công trình ở đây tiến hành tới đâu rồi, không ngại để ta vào xem một chút chứ?”

Đề Ngự Sử đáp: “Không dám, Điện Hạ mời.” Nói rồi nép qua bên nhường đường.

Điện Hạ đang chuẩn bị bảo mọi người cột ngựa, còn chưa nói được chữ nào thì đã bị Kinh Niên kéo tay áo, cô lắc đầu, nói nhỏ: “Điện Hạ, hay là chúng ta đừng vào thì hơn.”

Điện Hạ khó hiểu: “Sao thế?”

Vừa rồi người bảo đi vào cũng là cô, sao chỉ chớp mắt một cái đã thay đổi ý định rồi?

Kinh Niên đang muốn giải thích, thì đã nghe thấy một tiếng cười lạnh: “Mục ngự quan, cô có gì thì cứ nói ra, không cần phải trốn trốn tránh tránh như vậy.”

Đề Ngự Sử run tay áo, dựng thẳng sống lưng, trên mặt nào còn nửa phần cung kính. Huyền Ảnh tức khắc sấn tới hai bước chắn trước mặt.

Kinh Niên ra khỏi sau lưng Điện Hạ, cười tủm tỉm nói: “Đề đại nhân, mắt ngài tốt ghê, do có mắt thần hay là đã chuẩn bị trước thế?”

Đề Ngự Sử nhìn thẳng tới trước, lạnh giọng châm chọc: “Không chuẩn bị cũng thế thôi, Mục ngự quan, đừng giấu đuôi rắn lộ đầu hổ, lần sau nhớ giấu cả đi!”

Kinh Niên biết hắn đang ám chỉ điều gì, nhưng không cáu mà chỉ gọi Thi Ngũ gia xuống ngựa, quàng ở cánh tay rồi cười hệt như lưu manh: “Làm sao ngài biết là ta quên giấu? Ta chỉ không nỡ thôi, còn ngài ấy hả, cả người tanh tưởi, ở xa tít đã xộc vào lỗ mũi ta rồi! Không về nhà tắm một cái cũng nên mua cái bao tải trùm vào đi!”

Điện Hạ ngửi thử nhưng chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi, trong lòng thầm khó hiểu, y nào biết mùi tanh mà Kinh Niên nói là mùi thối rữa. Vừa rồi khi Ngự Sử đi tới, Kinh Niên núp ở đằng sau len lén dùng nửa phần quỷ nhãn nhìn sang, thấy sau lưng hắn lờ mờ tỏa ra một luồng khí trắng nhè nhẹ, như mới từ hầm băng đi ra, cô liền kết luận thứ bị rào bên trong phiến đá không chỉ là công trường đang tháo dỡ.

Đề Ngự Sử không buồn để tâm tới Kinh Niên nữa, quay qua Điện Hạ: “Hạ quan phụng mệnh tới trước nghênh đón Điện Hạ, nếu ngài không muốn theo tiểu nhân vào trong, thì tiểu nhân sẽ dốc sức hộ tống Điện Hạ hồi cung.”

Điện Hạ gập quạt lại siết chặt trong tay, trầm mặt chất vấn: “Phụng mệnh? Phụng mệnh ai? Ta phải cần tới ngài hộ tống sao?!”

Đề Ngự sử không trả lời, chỉ nói: “Hạ quan còn phụng chỉ tầm nã Mục ngự quan…”

Không chờ hắn nói xong Điện Hạ đã đẩy Huyền Ảnh ra, xông lên nắm cổ áo hắn: “Cái gì gọi là phụng chỉ tầm nã? Trước khi đi phụ hoàng từng hứa với ta nếu có thể khuyên Mục Ngự quan phục chức thì không truy cứu nữa! Đây là ý chỉ gì hả?!”

Đề Ngự Sử gỡ tay y ra, chỉnh lại y phục: “Điện Hạ, lời hứa có thể thay đổi bất cứ lúc nào, nhưng thánh chỉ thì khác! Huống hồ, ngài khuyên Mục Ngự quan phục chức thật ư?”

Điện Hạ rùng mình, bất giác lùi lại một bước. Đề Ngự Sử nhìn qua quần chúng đang bu đen bu đỏ lại xem náo nhiệt, rồi liếc qua Gia Cát Thủ và Huyền Ảnh đang trong tư thế cảnh giác bên cạnh, sau đó cười với vẻ không có ý tốt: “Ở đây nhiều người lắm miệng, nếu động thủ ở đây thì khó đảm bảo không ngộ thương người vô tội, chủ nhân đang ở bên trong, các vị, xin mời!” Nói rồi đưa bàn tay hướng về phía miệng phiến đá.

Điện Hạ do dự, trái lại Kinh Niên thì sảng khoái: “Đi thì đi, phiền phức này ở đây, sớm không tới thì muộn cũng tới.”

Lô Hoài Nhâm nhìn cô cười khổ: “Phiền phức này là ta chọc vào, xin lỗi, tiểu muội, lúc nãy là ta tự muốn vào, nhưng giờ là bị ép phải vào.”

Kinh Niên đáp: “Lô đại ca nghìn vạn lần chớ tự trách, là người ta muốn chọc vào, muốn đổ lỗi cũng không thể đổ lên đầu một mình huynh.” Nói rồi nháy mắt với Điện Hạ.

Điện Hạ gật đầu: “Cũng được, ta cũng muốn xem thử chủ nhân nhà ngươi là thứ gì!”

Đề Ngự Sử gọi thị vệ tới dẫn ngựa, sau đó xoay người đi vào trong mở đường. Lô Hoài Nhâm tiên phong dắt Trần Mộc đuổi theo, Điện Hạ theo sát phía sau, có Huyền Ảnh, Gia Cát Thủ bảo vệ hai bên trái phải, Kinh Niên và Thi Ngũ gia đi cuối.

Vào tới trong mới phát hiện, hóa ra đằng sau có tổng cộng năm tầng đá, ở giữa cách nhau bởi ba chiếc bàn dài, chỗ mỗi tầng đá chèn vào đều mở thông tới tầng lân cận, khe hở tầng này sẽ hướng tới giữa tầng đá tiếp theo, mặt trong của tầng đá ngoài cùng, và trên hai mặt của bốn tầng đá còn lại, đều bị dán bùa. Trừ Điện Hạ ra, những người còn lại đều biết bùa này chuyên dùng để che đậy âm khí. Thông thường được Đạo sĩ và Thi quan sử dụng như một thuật bảo mệnh khi rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, có thể tạm thời vây khốn vật âm tà trong kết giới của bùa, đợi người chạy ra khỏi phạm vi của chú lực rồi, bùa này sẽ tự động giải. Mà dùng ở nơi này lại là một ý nghĩa khác, người thi chú này rất có thể đang ở trong kết giới của bùa, tất nhiên Kinh Niên sẽ không khờ dại cho rằng vì tránh cho âm khí tiết ra ngoài, làm bị thương bách tính.

Vòng qua tầng đá cuối cùng, quả nhiên thấy bên trong sương mù lượn lờ, chính xác là giống hệt như Phong Hoa cốc, khác chăng là hố ở đây còn đang trong quá trình đào xới, trong ngoài hố bóng người lay động, cách một tầng sương mù nên không thấy rõ.

Đề Ngự Sử thấy mọi người không theo kịp, bèn ngoái đầu lại nói: “Tại sao không đi tiếp? Chủ nhân còn đang chờ bên trong đấy!”

Lúc này trong cổ họng Trần Mộc lại phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, Lô Hoài Nhâm trở tay đẩy hắn vào sau phiến đá, hạ ba đạo bùa Trấn Hồn, rồi treo thêm một chuỗi tràng hạt lên ngực hắn, Kinh Niên nói: “Lô đại ca, sao huynh lại xài đồ của hòa thượng?”

Lô Hoài Nhâm gãi tóc, cười khan đáp: “Ta cũng hết cách rồi, trong tay không mang theo pháp bảo khác, buộc lòng phải chạy lên miếu hòa thượng xin chuỗi hạt châu, nghe nói là an hồn, tóm lại cũng có chỗ xài được, phải rồi, muội tử, phần muội xử sao?”

Kinh Niên nghĩ ngợi một chút, rồi cũng đẩy Thi Ngũ gia ra sau phiến đá, sau đó quay lại nói với Ngự Sử: “Tới đây được rồi, gọi chủ nhân của ngươi tới đây đi, lẽ nào còn muốn Thái Tử Điện Hạ đi thỉnh an hắn à?”

Đề Ngự Sử chưa lên tiếng, đã nghe một giọng khàn khàn trầm thấp vọng tới: “Sao dám sao dám, Thái Tử thuộc hàng tôn quý kia mà.”

Giọng khàn này khác với Huyền Ảnh và cũng không khó nghe, thậm chí còn khá êm tai, nhưng nó mang theo một loại áp lực, nghe vào như bên ngoài tai bị che một lớp màng.

Ngay sau đó hai bóng người xuất hiện trong sương mù, chậm rãi đến gần, theo tầm nhìn từ mơ hồ dần trở nên rõ rệt. Người đi sau đầu tóc bù xù, gương mặt bị mái tóc rối phủ kín không nhìn rõ, áo quần cáu bẩn rách mướp treo vắt vẻo trên người, so với khất cái còn giống khất cái hơn. Người đi trước mặc chiến giáp đen đúa, bước đi vững vàng, áo choàng đỏ lửa bay bay sau lưng, trên vai là đầu phượng mình bạc mắt vàng, chiếc lưỡi đỏ lòm phun lửa bên ngoài cái mỏ quặp, tuy bị mũ giáp che mất mặt mũi, nhưng chiến giáp thần võ này chỉ có duy nhất một người sở hữu.

Điện Hạ ấn nhẹ cánh tay đang che phía trước của Huyền Ảnh xuống, thả bước tiến lên, nét mặt nghiêm túc phút chốc biến đổi, phụt một tiếng cười phá lên, sau đó ngửa đầu nhắm mắt, than thở: “Đệ chính là chủ nhân sao? Không ngờ… thật không ngờ… thậm chí ngay cả đệ cũng lẫn vào đó!”

Người nọ giơ tay lên tháo mũ giáp xuống kẹp bên thắt lưng, mái tóc dài xám trắng xõa ra ở bờ vai, những vết sẹo chằng chịt ngang dọc trên mặt, khiến khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú tăng thêm vài phần dữ tợn. Chỉ thấy hắn lắc đầu, vén mái tóc lòa xòa trước mắt ra sau vai, rồi cười nói: “Lẽ nào hoàng huynh cho là ta chỉ đủ tư cách quát tháo trên chiến trường thôi ư?”

Người này chính là tam hoàng tử Si Diên, là người mà Nguyên Thiên Sư ủng hộ, hắn dũng mãnh thiện chiến, được xưng là “Thôn Long Tướng quân”. Hắn và Điện Hạ, một ở trên chiến trường, một ở trong tường cung, xa cách thì nhiều gần nhau thì ít, mặc dù là huynh đệ nhưng tình cảm lại cực hời hợt.

Điện Hạ nhìn mái tóc hắn mà đăm chiêu, chính vì nhiều năm chinh chiến bên ngoài, dồn dập vượt qua bao cửa ải sinh tử nên lao lực tới nỗi mới thiếu niên đã bạc đầu, dù sao cũng cùng chung huyết mạch, không đành lòng nhìn thấy gương mặt dãi dầu sương gió này, y bèn sụp mắt nhìn xuống đất, nhỏ giọng nói: “Tam đệ chớ hiểu lầm, ta không có ý đó.”

Si Diên động khẽ bên mép, nói như cười như không: “Hoàng huynh không cần nghĩ một đằng nói một nẻo với ta, ai trong triều không nói ta mang danh là hoàng tử nhưng kỳ thật chỉ là một kẻ mãn phu, bụng dạ ngu ngốc chỉ xứng múa đao giỡn kiếm!”

Điện Hạ từng nghe thấy mấy lời bàn tán này, nhưng chỉ coi nó là lời đánh rắm của mấy tên đui chột ăn no nhàn rỗi, không ngờ hắn lại canh cánh trong lòng: “Mấy lời lảm nhảm của hạng hạ lưu này đệ cần gì phải để ý?”

Si Diên ngửa mặt lên trời cười quái gở, đoạn cúi đầu nhìn Điện Hạ đầy hung tợn, dáng vẻ hung thần so với lúc trước tưởng như hai người khác nhau: “Không để ý? Không để ý?! Các ngươi là những công tử đầy bụng kinh luân, phong độ cao nhã, sao hiểu được tâm trạng của ta? Ngươi hiểu sao? Hiểu sao?!”

Hắn dồn hết sức đập mạnh mũ giáp xuống đất, một tay chà lung tung lên mặt, tay còn lại liều mạng giật tóc: “Nhìn bộ dạng này của ta đi?! Nhìn thử bộ dạng ma quỷ này của ta đi!!! A —-!!!”

Hắn hét lên điên cuồng tới xé tim xé phổi, hai tay cùng ra sức giật tóc, cào xước da.

Điện Hạ khiếp đảm tới mức lùi ra sau vài bước, Huyền Ảnh và Gia Cát Thủ sợ hắn sẽ ra tay đả thương người trong cơn điên loạn, cả hai cùng rút phăng đao kiếm, nghiêng người bước lên.

Hắn khom lưng thở hổn hển, sau một lát mới thẳng người dậy, lấy lại vẻ mặt cười, máu tươi rỉ ra từ vết thương bị cào rách dưới mắt, chảy xuống theo má phải. Hắn không vội cầm máu, như thể người bị thương không phải mình, để mặc cho máu tươi nhỏ giọt lên áo giáp đen. Hắn đảo mắt qua lại hai người đang che chắn phía trước, sau đó nhìn xuyên qua kẽ hở tới Điện Hạ, cằm nâng lên: “Hoàng huynh thiếu mấy tên trợ thủ này sẽ thành vô tích sự sao? Gọi chúng lui ra, ta và ngươi một đấu một, ngươi có dám hay không?”

Điện Hạ không bị hắn khích tướng, chỉ bước lên nửa bước: “Không dám, không có ai tương trợ, ta đích thực không làm được gì.”

Si Diên nghe vậy thì cười to sung sướng, vừa cười vừa nói: “Người xem đi, người xem thử đi! Phụ hoàng, trừ ta ra, đứa con nào của người cũng đều là thứ hèn nhát! Có thể kế vị người chỉ có mỗi mình ta! Người hối hận không muộn, hối hận không muộn đâu!! Ha ha ha ha….”

Đợi hắn cười xong, Điện Hạ mới hỏi: “Lời này của đệ… là ý gì?”

Si Diên tốc óa choàng lên, móc từ trong hung giáp ra một hoàng quyển bằng lụa vàng, mở ra, gằn từng chữ: “Trưởng hoàng tử nghe chiếu, thiên địa đại thành, vương uy xứng hùng, ngẫm ngươi phượng tử, lịch vị vô công, nay phế vị lưu phong, đổi lập tam hoàng tử Si Diên làm Thái tử, khâm thử —-“

Hai âm cuối ngân dài thật dài, cơ thể Điện Hạ chao đảo, suýt chút nữa mất thăng bằng, may mà Lô Hoài Nhâm vươn tay đỡ mới không xấu mặt trước mọi người.

Si Diên thấy y chịu đả kích thì vui sướng ra mặt, không cuộn thánh chỉ lại mà vung tay lên một cái, ném thẳng tới người Điện Hạ: “Xem cho rõ, nhìn con dấu là thật hay giả, đừng nói ta giả truyền thánh chỉ gạt ngươi!” Khẩu khí thật là ngạo mạn.

Tuấn nhan của Điện Hạ trắng bệch, tay run run lấy cuộn lụa vàng trên vai xuống cầm trên tay lật qua lật lại, nhìn bao nhiêu lần nét mặt cũng biến đổi bấy nhiêu dạng, từ không thể tin, sầu não tới thở dài cam chịu, cuối cùng nhắm mắt lại cúi đầu nói: “Nhi thần lĩnh chỉ.”

Sau đó chậm rãi cuộn thánh chỉ lại cất vào trong ngực, ngẩng đầu, không tìm thấy vẻ u ám trong ánh mắt mà ngược lại còn mang theo một niềm tin không lung lay, nhìn thẳng vào huynh đệ mình không tránh không nhường.

Si Diên bị ánh mắt của y nhìn chằm chằm tới nỗi mất tự nhiên, hung hăng nói: “Thế nào? Ngươi không phục sao?”

“Đã lĩnh chỉ, không thể không phục.” Sắc mặt Điện Hạ vẫn trắng bệch như vậy, nhưng ngữ điệu thì vẫn bình thản, cứ như bị phế chức Thái tử đối với y mà nói chẳng qua chỉ là chuyện bên lề: “Ta đã từng nói, tam đệ trấn nội loạn trừ ngoại địch, liên tiếp lập kỳ công, dù mai sau được lập làm Thái tử cũng không có gì đáng trách.”

Si Diên cười lạnh không thôi, giễu cợt: “Đây là lời thật lòng của ngươi sao? Đừng chọc cười chết người! Muốn mượn nó để thể hiện lòng dạ rộng rãi của ngươi hay là xuôi theo chiều gió, xu nịnh bợ đỡ?”

Điện Hạ để ngoài tai, đáp thản nhiên: “Mặc dù ta chưa bao giờ muốn nhường lại ngôi vị Thái tử, nhưng cũng từng tự ti không hơn gì đệ, so với Thái tử hữu danh vô thực lông bông tầm thường, thì danh hào Tướng quân chiến công hiển hách càng khiến cho người ta kính trọng ao ước hơn.”

Si Diên hừ một tiếng, không tiếp lời.

Điện Hạ quan sát chung quanh, cảm thấy bên ngoài ánh dương rực rỡ, còn trong này lại ảm đạm u ám. Trong đầu y điểm lại những chuyện xảy ra gần đây một lần, tất cả ngờ vực nổi dậy, nhưng vẫn không giải thích được như cũ. Có điều trước kia, bất kể là phủ Tướng quân trên Nam Lĩnh hay Phong Hoa cốc, cũng không có tới nửa người sống biết nói chuyện, mà chỗ này lại khác hẳn. Vì vậy y trầm tư một lát, rồi dè dặt hỏi: “Tam đệ, tại sao đệ lại ở đây?”

Chiến sự ở Nam cảnh đã chấm dứt, hắn quả thật đã quay về cung, nhưng chuyện tháo dỡ đào hố này cần dùng tới một hoàng tử… thậm chí là một Thái tử mới lập tới coi sóc sao?

Sĩ Diên như đã đoán trước y sẽ hỏi vậy: “Ta thỉnh mệnh phụ hoàng tuyên chỉ, tất nhiên phải ở đây chờ ngươi.”

Điện Hạ tiếp lời: “Đệ biết chúng ta sẽ đi con đường này sao?”

Si Diên cười khẩy: “Xuôi Nam vào kinh chỉ có hai con đường, các ngươi ngủ đêm ở nhà dân ngoài trấn, nhìn sao cũng như không muốn vòng đường xa!”

Điện Hạ cả kinh, đang muốn mở miệng thì Si Diên đã hỏi thay: “Tại sao ta biết các ngươi ngủ đêm ở nhà dân à? Hừ… đầu tiên là tới châu huyện phủ mượn ngựa, tiếp theo đòi lệnh thông hành cứng đầu vượt qua cầu Vạn Phúc, không đi ngoại ô hoang vắng mà lại hành sự rêu rao, một công tử phóng khoáng, một hộ vệ che mặt, một thư sinh tuấn tú, một bé con hôi sữa dắt theo cương thi, tới đâu mà không khiến người ta chú ý? Trong ngoài trấn này có vô số tai mắt của ta, cố tình để mắt thì còn sợ không nắm được hành tung của các ngươi sao?”

Điện Hạ sửng sốt, nghĩ thầm đây đúng là sơ sót của mình, chuyến đi này thể hiện ra ngoài là tìm người, tìm thấy thì dẫn về cung, mặc dù sợ sẽ gặp người ám toán trên đường, nhưng họ không phải đang chạy nạn, nhiều người hỗn tạp lắm lúc cũng là một loại lá chắn, thứ khó hiểu là, vì sao tam đệ phải cố hết sức thăm dò hành tung của họ? Nếu như muốn tuyên đọc thánh chỉ, thì chờ y hồi cung cũng làm được, vì sao phải dẫn họ tới đây? Mối nghi ngờ chồng chất, y lại không biết nên hỏi từ đâu.

Thấy y cúi đầu lặng thinh, Si Diên quay lưng lại, đi lướt qua người phía sau nhẹ nhàng nói gì đó. Quái nhân vốn bất động như tượng gỗ đột nhiên xông tới, vòng qua Điện Hạ bay thẳng về hướng Kinh Niên.

Kinh Niên đã đề phòng trước, nghiêng người né đi, quái nhân kia lại đánh về phía Thi Ngũ gia, lập tức bị Kinh Niên níu vạt sau, khom người quẳng qua vai, ngã văng ra ngoài. Hắn lộn nhào hai vòng trên không trung, lúc rơi xuống đất, đầu ngón chân đạp mạnh một phát, rồi bổ nhào lên lần nữa.

Huyền Ảnh và Gia Cát Thủ bảo vệ Điện Hạ tránh sang bên, quái nhân kia chỉ tấn công Kinh Niên và Thi Ngũ gia, còn những người khác thì coi như không thấy. Hắn giương nanh múa vuốt mà chẳng hề có chiêu thức gì, tay cào tới há mồm cắn xuống, trừ có thêm cái mình ra, thì còn lại giống y chang đầu người trong Phong Hoa cốc.

Điện Hạ phẫn nộ quát Si Diên: “Ngươi làm gì vậy hả?”

Si Diên đáp thư thả: “Không phải Đề Ngự Sử đã nói rồi sao, phụng chỉ tầm nã Mục ngự quan, hoàng huynh, ngươi nên đứng cắm rễ ở đó đi, để đỡ phải mang họa lây.”

Điện Hạ nói: “Ngươi dừng tay lại! Ta sẽ dẫn Mục ngự quan hồi triều diện…”

Lời còn chưa dứt đã bị cắt đứt: “Không cần!”

Si Diên phất tay, chỉ thấy Đề Ngự Sử lôi một tông hoàng quyển khác từ ống tay áo, mở ra đọc: “Hoàng đế chiếu viết, Ngự thi quan Mục Kinh Niên vứt bỏ chức vụ, tự ý trộm Ngự thi, lén trốn khỏi cung, tội đáng chém, truyền tam phủ lục đốc, cầm lệnh tầm nã, lập tức xử quyết, kẻ nào kháng lệnh, giết không luận tội!”

Sau đó đưa ra lệnh bài thông sát.

Điện Hạ như bị sét đánh, rúng động toàn thân, đứng như trời trồng tại chỗ, lát sau mới hoàn hồn lại, liếc mắt thấy Lô Hoài Nhâm đã gia nhập chiến cuộc, trong lòng hết sức lo lắng, bèn nói với Huyền Ảnh: “Ngươi đi giúp Mục ngự quan một tay.”

Nhưng lại nghe Huyền Ảnh cự tuyệt: “Huyền Ảnh chỉ bảo vệ cho an nguy của Điện Hạ và Gia Cát đại nhân.”

Nói cách khác trừ họ ra, người khác sống chết ra sao cũng không liên quan gì tới hắn.

Điện Hạ biết rõ cách hành xử của Huyền Ảnh, lúc này tuy y bị tước chức Thái tử nhưng tính mạng vẫn an toàn, người phụ hoàng muốn bắt chính là Mục ngự quan, vừa ra tay sẽ thành kháng chỉ, thuộc hạ phạm pháp, chủ tử cũng sẽ liên lụy theo, tất nhiên Huyền Ảnh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Gia Cát Thủ thấy hắn nao núng, bèn xách kiếm muốn bước lên tương trợ. Hắn lớn lên ở đạo quan từ nhỏ, không hiểu những phép tắc rối ren trong cung, mà xưa nay chỉ giao hảo với Điện Hạ, thấy y khi không bị phế vị trong lòng đã phát hỏa, bây giờ tam hoàng tử còn hung hăng bức người, nói động thủ là động thủ, thứ xúc phạm ngang ngược này giá nào hắn cũng không nhìn nổi. Làm bạn dọc đường, cùng chung hoạn nạn, kiến thức của hắn tuy ít, nhưng cũng hiểu được hai chữ tình nghĩa, thấy bằng hữu bị bắt nạt sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Thế là hét to hai tiếng “Ta tới!”, toan nhào qua, song chưa chạy được hai bước đã bị Huyền Ảnh lôi lại, hắn không giãy ra được, sốt ruột tới độ đầu đầy mồ hôi.

Si Siên lạnh lùng nhắc nhở hắn: “Gia Cát, dù ngươi là con trai độc nhất của hiền thần, nếu kháng chỉ cũng chỉ còn đường chết, ngươi muốn đoạn tuyệt hương khói nhà Gia Cát sao?”

Gia Cát Thủ trả lời: “Không phiền ngài quan tâm! Cha từng nói với ta, có sống tức có chết, không sợ chết chỉ sợ sống hèn, nếu hôm nay ta bỏ mặc bằng hữu, làm rùa rút đầu, nhặt được cái mạng ở đây, thì về nhà cũng bị lão nhân gia đánh chết!”

Si Diên hỏi ngược lại: “Ngươi cần tình nghĩa bằng hữu, chứ bất cần lễ nghĩa quân thần sao?”

Gia Cát Thủ há mồm đốp lại: “Quân có lý thì thần tự nhiên theo, quân vô đức không bằng không làm hoàng đế!”

Từ khi việc dựng miếu quan bị mang lên triều nghị luận, trong cung cũng rối tung tới mức lòng người đại loạn, triều thần phản đối thì bị cách chức bãi chức, tổng đề đốc phủ Tam Hưng vì chống đối không thi công mà bị buộc tội kháng chỉ tống vào đại lao, hiền thần cùng nhau cầu tình thì đều bị trục xuất, gọi cho hay là dưỡng già, thật ra là muốn họ rời xa triều chính, trên đầu treo một cái hư danh. Vì mưu cầu trường sinh mà trắng đen bất phân, thị phi bất minh, dung túng cho yêu nghiệt hoành hành, làm hại tới tính mạng con dân, hoàng đế như vậy, không có cũng được.

Hắn nói ra lời kinh người, đừng nói Điện Hạ mà ngay cả Kinh Niên cũng bị hù cho khiếp vía, trong lúc thất thần suýt nữa bị quái nhân kia bắt được, cũng may Lô Hoài Nhâm tách cô ra đúng lúc.

Si Diên liếc mắt qua, không có bất kỳ phản ứng nào với lời lẽ lỗ mãng của hắn, mà vẫn đi tiếp tới cái hố, Đề đại nhân theo sát phía sau.

Điện Hạ thấy Kinh Niên và Lô Hoài Nhâm từ đầu tới cuối vẫn đọ tay không, chứ không dùng tới hành đầu. Kinh Niên cũng không cầm kiếm, triền đấu cực lực với quái nhân kia. Lập tức hạ quyết tâm, lôi thánh chỉ trong lòng ra xé ngay tại chỗ.

Hôm nay hoàng đế chẳng qua chỉ là một con rối, y vốn không muốn gây chiến mà chỉ ngầm diệt trừ Nguyên Thiên Sư, thuận lợi kế nhiệm đế vị, cũng ít bị người chỉ trích. Trước khi được lập làm Thái tử y đã dốc sức ngầm tạo thế lực, lôi kéo cao quan quý thần, đương nhiên có một nhóm tử trung đi theo. Tam hoàng tử bên ngoài tay nắm binh quyền, bên trong có Nguyên Thiên Sư trợ lực, hai phe tranh chấp, hỏi ai đoạt được danh hiệu Thái tử, ai chiếm thế thượng phong.

Chỉ một bước thất thủ không đồng nghĩ với thất bại hoàn toàn, văn võ cả triều đối với một bề tôi chuyên sủng đều giận mà không dám nói, thấy gió chiều nào thì xuôi chiều đó, bám quyền leo thế, ai đắc thế thì làm chân chó người đó, loại đó không đáng phí tâm.

Tam hoàng tử hung hãn, hà khắc tàn bạo với binh sĩ, mặc dù luôn thắng trận nhưng lại mất lòng người, lần này cải lập, nhất định phải gánh miệng lưỡi người đời, khó phục chúng ý. Không có Nguyên Thiên Sư rỉ tai mê hoặc, thì y tự có cách khiến phụ hoàng sửa lại hoàng quyển lập Thái tử.

Nghĩ rồi y kéo tay Huyền Ảnh, cắn răng nói: “Ngôi vị hoàng đế, không thể mất!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.