“Tử Ngôn, em quen Cố Hằng sao? Các em thân lắm à?” La Thần hỏi cô, mày nhăn tít lại, nhìn dáng vẻ của hai người nom rất quen thuộc.
Cố Hằng nghe vậy cũng nhìn về phía cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Tử Ngôn cười gượng hai tiếng, “Tôi và cậu ta…là bạn….không thân….”
“Bạn không thân?”
“Thì là, cũng không phải là muốn làm bạn với cậu ta, cũng không phải quá thân, cũng có thể nói là có chút ràng buộc, hơn nữa còn từng bị cậu ta bẫy, nhưng cũng không thể nói không quen, dưới sức ép mạnh mẽ, đành bất đắc dĩ treo danh hiệu bạn bè.” Tử Ngôn phát huy khả năng ngôn ngữ vượt xa người thường,
Cố Hằng không khỏi dựng ngón cái, “…Đây là trình độ ngôn ngữ siêu phàm, trừ lão đại, tôi chỉ phục mỗi cậu.”
Tử Ngôn chắp tay, “Quá khen, quá khen.”
La Thần nhìn thấy dáng vẻ thân quen của hai người, sâu xa lướt qua Tử Ngôn, không nói gì nữa mà đi đến bên hành lang tìm một chỗ ngồi xuống.
Động tĩnh bên này của bọn họ hấp dẫn vô số ánh mắt của sinh viên trong phòng, tất cả đều nhòm về bên này, còn chỉ trỏ, Tử Ngôn không khỏi lấy tay che mặt, dính lên mặt bàn,
Cố Hằng nhìn cô, “Sao thế, ngủ không ngon à?”
Tử Ngôn buồn bực, “Cậu có biết là trong trường cậu cũng có tiếng lắm không? Tôi cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, một nhân vật không có tiếng tăm như tôi đây có khả năng sẽ bị dư luận công kích một khoảng thời gian dài cho xem, quả nhiên, tôi với cậu lúc nào cũng khắc nhau như sông với núi.”
Cố Hằng cười đến là đắc ý, “Cậu có vừa lòng không, mang tiếng với tôi, cũng tốt hơn là với La Thần nhỉ, lại nói, chúng ta cũng được xem là người trong nhà mà!”
Tử Ngôn tự động xem nhẹ cậu, nói, “Sao hôm nay cậu không ở chỗ anh Giản giúp anh ấy vẽ tranh đi?”
Cố Hằng, “Cô ơi, tôi là sinh viên năm tư đó, tôi còn có tiết học, tôi phải đi học, tôi không muốn ở lại thêm một năm, bị thầy lấy điểm ra hăm đâu.”
Tắt chuyện, Tử Ngôn cũng GET trọng điểm rồi.
Tiểu Ngư ngồi bên cạnh kéo kéo ống tay áo Tử Ngôn, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Tử Ngôn này, cậu quen cậu ta à?”
Tử Ngôn nghĩ nghĩ, “Chuyện này nói ra thì rất dài, mà không nói thì cũng thế, tổng kết lại một câu, tớ bị cậu ta bẫy, lại thêm có nỗi khổ mà không thể nói, quang minh chính đại kết thù.” Dù sao cậu ta cũng có một cái ô dù lớn rất giỏi việc bao che khuyết điểm.
Cố Hằng nhìn người bên cạnh Tử Ngôn thăm dò, “Ui, này không phải là bạn Quy Tiểu Vũ sao?”
Nháy mắt Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt tươi cười, “Giám đốc Cố, chào cậu.”
Tử Ngôn nhìn cô ấy như nhìn quái vật vậy, “Cậu thế này đáng khinh lắm đó.”
Tiểu Ngư trừng cô, “Cậu thì biết cái gì, khi người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, cậu ta bây giờ đang là sếp trực tiếp của tớ, tớ phải nịnh bợ, hầu như hầu ông lớn vậy.”
Tử Ngôn giơ ngón cái với cô ấy.
Cố Hằng nghiêng người, nói nhỏ, “Bạn Thì Là này, đừng lo lắng, hiện tại chúng ta đều là người trong nhà, bạn cậu đương nhiên cũng là bạn tôi rồi, vốn dĩ tôi còn đang định làm khó cậu ta một tí, nhưng bây giờ chúng ta đã là người trong nhà, tôi sẽ quan tâm đến cậu ta.”
Tử Ngôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Ai là người nhà với cậu, còn nữa tôi tên Tử Ngôn, không phải Thì Là.”
“À, bạn Thì Là.” Cố Hằng cợt nhả.
Tử Ngôn cũng lười để ý đến cậu ta.
Hết tiết, Tử Ngôn và Cố Hằng cùng đi đến tiệm ‘Hương Cơm’ đóng gói cơm trưa, sau đó đến chỗ của Giản Dật.
Đến cửa, Cố Hằng dựa trên cửa hất mặt cười chế nhạo, “Bạn học Thì Là, mở cửa đi.”
Tử Ngôn đen mặt lấy chìa khóa ở trong túi xách của mình ra mở cửa, khi chìa khóa sắp tra vào ổ, thì cửa phòng lại được mở từ trong ra, Tử Ngôn và người đứng bên trong bốn mắt nhìn nhau, tay cầm chìa khóa cũng lơ lửng trên không.
Tử Ngôn đỏ mặt nhìn đằng đó, “….Đàn anh.”
Giản Dật nhìn thấy cô thì cũng khựng lại vài giây, ngay sau đó, anh liền đi ra ngoài: “Đi đâu đấy? Lão đại?” Cố Hằng ở phía sau gọi với theo.
“Đi đến công ty.” Giản Dật đi đến thang máy.
“Thì Là mua cơm trưa rồi, anh có về ăn không?”
“Ừm.” Giản Dật thản nhiên trả lời, thang máy vừa lên, anh rảo bước ngay vào thang máy, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Tử Ngôn vẫn còn đứng yên tại chỗ, cái chìa khóa trong tay bị siết chặt lại, trong khoảnh khắc vừa định mở cửa thì nhìn thấy Giản Dật ở đó, không thể nói rõ đó là loại cảm giác gì, ngứa ngáy, cảm giác chưa từng trải nghiệm qua bao giờ
“Tử Ngôn, Thì Là, Tử Ngôn, Thì Là, tỉnh tỉnh….” Cố Hằng đứng trước mặt huơ huơ tay, vẻ mặt chế nhạo.
Trong phòng chỉ có một mình Tề Thành đang than thở bên cạnh bức tranh, “Tháng này nói mấy thằng nhóc kia đến làm trợ lý đi, cái bộ xương già này của anh thật sự không chịu nổi nữa đâu.”
Tử Ngôn đặt cơm lên trên bàn, “Anh Tề, anh đã đói bụng chưa, em và Cố Hằng mua cơm rồi này.”
Vừa nghe đến cơm, hai mắt Tề Thành sáng lên, lập tức nhào đến, Cố Hằng đương nhiên không để cho anh ta đạt được mục tiêu, hai người điên lên một hồi, Tử Ngôn bèn lấy phần cơm của Giản Dật để riêng ra, nếu không một lát sẽ bị phá hủy mất.
Khi Giản Dật quay về thì trong phòng rất an tĩnh, chỉ có Tử Ngôn đang ở trong dọn dẹp lại đống hỗn độn.
Nhìn thấy Giản Dật vào nhà, Tử Ngôn đặt ngón trỏ lên môi nhẹ nhàng suỵt một tiếng, “Hai người nhóm đàn anh Tề mệt quá nên đi ngủ rồi.”
Giản Dật gật đầu, nhìn lướt qua chồng giấy trong tay cô đang dọn dẹp, Tử Ngôn vội nói, “Những đồ vật trên bàn làm việc của nhóm anh Tề em không có động vào, đây là giấy trên bàn trà, em sắp xếp lại theo trình tự, những trang sách của bọn anh em cũng đều đánh dấu lại hết rồi.”
Giản Dật, “Em không cần phải làm những chuyện này, tự bọn nó bày ra thì cứ để cho bọn nó tự xếp lại.”
Tử Ngôn cười, “Mấy ngày này em chính là bảo mẫu miễn phí, không có gì mà cần với không cần hết, hết hạn là không còn đâu.”
Khóe môi Giản Dật gợn nên nụ cười nhẹ khó nhận ra, Tử Ngôn không nhìn lầm, không khỏi lên tiếng, “Đàn anh, anh biết cười à?”
Khóe môi Giản Dật không khỏi cong hơn chút nữa, tuy rằng độ cong không lớn nhưng quả thật có thể nhìn thấy rất rõ ràng Giản Dật đang tươi cười, “Con người sao lại không biết cười được chứ?”
Tử Ngôn líu lưỡi, không dám đề cập lại vấn đề rối rắm này nữa, “Cơm của anh em vừa hâm lại rồi, bây giờ anh có muốn ăn luôn không?”
“Được.” Giản Dật gật đầu.
Tử Ngôn lấy đồ ăn trong lò vi sóng ra bưng đến thư phòng, Giản Dật đang chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính.
Tử Ngôn đặt cơm lên trên bàn, “Đàn anh, anh cơm trước đã.”
Giản Dật gật đầu, kéo cơm đến trước mặt, mở ra, nhìn thấy bên trong toàn là rau xanh ngắt, nhíu mày, “Tử Ngôn này….”
Tử Ngôn đang nhìn len lén bên đó, nghe thấy tiếng gọi liền hoảng sợ, “…Đàn anh.”
Giản Dật gõ gõ lên khay cơm, “Thật tình thì anh không phải chỉ ăn chay.”
“A?” Tử Ngôn ngây người.
Giản Dật lại nở một nụ cười hệt như ban nãy Tử Ngôn nhìn thấy, khóe miệng cong lên thành một độ cung nho nhỏ mơ hồ, chỉ cười khẽ thôi, không rõ nét lắm, nhưng vẫn để đối phương thấy được là anh có cười.
“Lời Cố Hằng nói, chín mươi phần trăm em đừng có tin.” Giản Dật nói khẽ, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Tử Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ chừng mười giây, cho rằng Giản Dật đang lên án về bữa ăn thuần chay của anh, không khỏi mặt đỏ tai hồng.
Giản Dật ăn được vài muỗng, chợt nhớ ra bèn đứng lên đi đến bên cạnh bàn làm việc, tìm một cái ghế kéo qua ngồi xuống, tránh máy tính ra, “Có phải em muốn xem cốt truyện phần tiếp theo không?”
“Á?” Tử Ngôn nhìn anh, lần này phản ứng rất nhanh, “Đàn anh, anh spoil cho độc giả như vậy là không tốt đâu.” Tuy rằng tim gan Tử Ngôn đang cào lên muốn biết diễn biến tiếp theo của truyện, nhưng bảo cô thật sự xem trước thì cô lại có chút do dự, cô vẫn muốn được đọc sách thật cơ.
Giản Dật nhìn cô, hỏi lại, “Không đọc?”
Tử Ngôn lập tức bối rối, xem? Hay không xem?
Giản Dật vẫn lạnh nhạt thờ ơ ăn cơm, nhưng vẫn bớt chút thời gian hỏi cô một câu, “Em đoán thử hung thủ của vụ án này là ai?”
Tử Ngôn nghe thế liền đắc ý, “Đàn anh, cái này thì anh không làm khó được em rồi, bộ truyện tranh của anh ra sáu năm, nhiều vụ án mạng như vậy, kẻ nào là hung thủ, đến tận bây giờ em chưa hề đoán sai vụ nào đâu.”
Giản Dật buông đũa, con ngươi đen nhánh nhìn cô, khóe mắt khẽ cong, ánh mắt lấp lánh mang theo ánh sáng.
Trong lòng Tử Ngôn khẽ rung động, trước kia không dám đối diện với anh, lúc này nhìn gần đến thế, mới phát hiện ra ánh mắt của anh đặc biệt đào hoa.
Quyến rũ, vô cùng quyến rũ.
Thu lại tâm tư, Tử Ngôn lại làm ra vẻ như không có chuyện gì, “Mỗi lần hung thủ xuất hiện, tác giả nếu không phải là miêu tả rực rỡ hoa màu, tạo ra nét khác biệt, thì chính là cố gắng làm hắn trở nên nhạt nhòa đi, bởi vì trong lòng tác giả hắn sẽ có một chỗ đứng khác biệt, vậy nên mỗi khi miêu tả đến đoạn hung thủ xuất hiện, thì lời nói hoặc vẻ mặt của hắn nhất định sẽ có một chút khác biệt nho nhỏ, chỉ cần đủ cẩn thận, nhất định sẽ tìm ra được manh mối.”
Giản Dật gật đầu tán đồng, “Vậy nên, em đang dựa vào phân tích ‘kín đáo’ này, để tìm ra hung thủ?”
Tử Ngôn trầm mặc trong mấy giây, cười gượng hai tiếng, “Đương nhiên…cũng không hẳn, phần lớn là dựa vào giác quan thứ sáu mạnh mẽ của em cơ….”
Tử Ngôn nhìn thấy nụ cười chợt lóe trên gương mặt Giản Dật, chứng tỏ mình không nhìn lầm, nên không khỏi hơi buồn bực, thôi được rồi, ra vẻ lợi hại lại không làm tới bến nên tự lọt hố của mình rồi.
Giản Dật như cười như không, “Vậy em không ngại đoán thử hung thủ kỳ này nhỉ.”
Nói đến chuyện này, Tử Ngôn lại khôi phục dáng vẻ tự tin, khuôn mặt nho nhỏ hất lên, “Nhất định là quả phụ bán đậu hủ ven đường.”
“Tại sao?”
“Vì bà ta là người không có khả năng nhất trong tất cả các nhân vật.”
Chân mày Giản Dật khẽ nhăn nhẹ không dễ nhận ra, không tỏ ý kiến.
“Có phải không? Đàn anh?” Tử Ngôn trông mong nhìn anh, giác quan thứ sáu của cô mạnh lắm đó.
Giản Dật thu dọn khay cơm lại, trong giọng nói còn mang theo ý cười nhè nhẹ như có như không, “Em chắc chắn muốn tôi nói cho em?”
Tử Ngôn lại lần nữa rơi vào bối rối, muốn hay không muốn đây?
Giản Dật đem khay cơm ra ngoài, lúc quay lại, nhìn thấy Tử Ngôn vẫn còn rối rắm đứng đấy, khẽ cười một tiếng, “Không bằng tự em kiểm chứng đi? Kỳ tiếp theo đang ở trên máy tính đó, tự em xem đi.”
Chị ko tra ra nghiệm chứng trên từ điển tiếng Việt mà chỉ tra được trên từ điển Hán Nôm nên để chắc ăn thì chị bỏ nó ra nhé
Tử Ngôn lại trải qua một trận tranh đấu giữa nguyên tắc và ham muốn cá nhân, quyết định xem, dù sao còn không đến mấy ngày nữa là xuất bản rồi, xem sớm mấy ngày cũng chẳng sao, chỉ một kỳ này, một kỳ này thôi.
Tử Ngôn ngồi trước máy tính với chí khí hào hùng quyết đoán như tráng sĩ chặt tay(*).
(*) điển tích từ Tam Quốc Chí. Khi bị rắn độc cắn, một tráng sĩ dũng cảm có thể chặt đứt cổ tay của mình để tránh chất độc lan ra, giãi nghĩa là khi kẹt ở thế nguy hiểm, có thể hành động một cách dứt khoát, biết phải lựa chọn cái gì.