Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 49



Song nhi được Hàn Tư Ân thu vào phủ tên là Nhan Tịch, là một cô nhi.

Chu Mã An dùng lý do Nhan Tịch am hiểu phong thổ nhân tình Liễu Châu mà đưa hắn tới chỗ Hàn Tư Ân, giúp Hàn Tư Ân hiểu rõ về phong tục của địa phương, mục đích chính đương nhiên là đưa tới hầu hạ Hàn Tư Ân.

Suy nghĩ của Chu Mã An cùng suy đoán trong lòng Cơ Lạc không mấy khác biệt. Chu Mã An không tin trên cõi đời này, sẽ có người không có điểm yếu, hắn cảm thấy Hàn Tư Ân xét nhà là vì muốn hoàng đế nhìn thấy, là vì muốn tên tuổi công danh.

Vì danh chính là vì lợi, có danh có lợi chính là vì hưởng thụ cuộc sống.

Tướng mạo như Hàn Tư Ân, không có ai yêu thích, trong lòng tất nhiên sẽ bất an. Cho nên hắn dụng tâm dạy dỗ ra hai mỹ nhân, liền căn cứ số lần Hàn Tư Ân nhìn người, đưa Nhan Tịch dù là nhân phẩm hay dung mạo đều là xuất chúng tới đây.

Chỉ cần Hàn Tư Ân dám đem người thu vào phủ, hắn không tin mình bắt không được nhược điểm của Hàn Tư Ân.

Đương nhiên, ở trong mắt người ngoài, sự tình đích xác cũng như đám người Chu Mã An dự liệu, Hàn Tư Ân thu Nhan Tịch vào phủ. Bọn họ hiện tại chỉ cần chờ Nhan Tịch đem tin tức của Hàn Tư Ân đến đây, chờ Hàn Tư Ân bị Nhan Tịch triệt để hấp dẫn, vậy bọn họ mới có thể thở ra một hơi.

Đám người Cơ Lạc đối với chuyện Hàn Tư Ân tiếp nhận song nhi này, trong lòng vạn phần kinh ngạc. Hắn cho là đây chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chỉ là dù sao đây cũng là việc riêng của Hàn Tư Ân, bọn họ không hỏi, chỉ là ở trong lòng âm thầm đề phòng Nhan Tịch.

Người duy nhất tâm tình có chút quái lạ chính là Bạch Thư, y ngược lại là chưa hề nghĩ tới Hàn Tư Ân sẽ thu người vào phòng. Trong mắt Bạch Thư, Hàn Tư Ân không phải người trầm mê sắc đẹp, huống hồ tướng mạo của Nhan Tịch kia thực ra rất bình thường mà.

Chỉ có bản thân Nhan Tịch biết, hắn vào hậu viện của Hàn Tư Ân, nhưng chính mình cũng chưa từng được gặp lại Hàn Tư Ân. Hắn là người cực kỳ bình tĩnh, khi không có ai, vẫn luôn ở viện tử đọc sách, thường xuyên một buổi sáng hoặc là một buổi chiều, chỉ là tình cờ trong con ngươi lại chợt lóe một tia mù mịt.

Hầu hạ Nhan Tịch chính là Bích Hoa, Bích Hoa cảm thấy từ trong đôi mắt quá mức thê lương của Nhan Tịch cũng có thể thấy được, hắn là người có cố sự. Chỉ là nàng dựa theo dặn dò hầu hạ Nhan Tịch, cho dù có cố sự gì, cũng không phải chuyện mình nên hỏi đến.

Sau khi Nhan Tịch vào phủ bảy ngày, Hàn Tư Ân rốt cục cũng nhớ tới hắn, liền bảo Bích Hoa đem người mang tới viện tử của mình.

Nhan Tịch nghe được ý của Hàn Tư Ân, trong mắt loé ra một tia tâm tình khó tả, sau đó hắn nhắm mắt lại, chờ khi mở mắt ra, gương mặt đã thật sự nhận mệnh.

Hắn chậm rãi thay đổi một thân y phục màu trắng, bạch y quanh thân khiến nhan sắc của y so với ngày xưa cao lên ba phần.

Bích Hoa nhìn hắn, trong lòng không khỏi than thở một tiếng.

Thời điểm nhìn thấy Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân đang ở trong viện uống rượu. Nhan Tịch cùng Bích Hoa quỳ xuống thỉnh an, Hàn Tư Ân không có hé răng, vẫn luôn tự rót tự uống. Chờ nửa bầu rượu vào bụng, Hàn Tư Ân đem chén rượu trắng loáng như ngọc để lên bàn, chén rượu tiếp xúc mặt bàn phát ra âm thanh lạch cạch. Hàn Tư Ân lúc này mới nhìn về phía Nhan Tịch, ngữ khí lười biếng nói: “Ngẩng đầu lên.”

Nhan Tịch chầm chậm ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, con mắt không hề lay động. Như là nhận mệnh, cũng giống như chết lặng, vẻ mặt như thế lại mang màu sắc ma mị tận xương, khiến người ta có loại kích động muốn làm nhục.

Hàn Tư Ân khóe miệng chép một cái, nói: “Ngày mai đi hồi âm cho Chu Mã An, nói cho hắn biết ngươi ở chỗ bản Thế tử rất thoải mái. Còn làm sao khiến hắn tin tưởng, đây là chuyện của ngươi. Bản Thế tử ta tin, dùng sự thông minh của ngươi nhất định có thể đem chuyện này làm tốt.”

Nhan Tịch sửng sốt một chút, nói: “Nhan Tịch không hiểu ý của Thế tử?”

“Ngươi nói không hiểu vậy bản Thế tử coi như ngươi không hiểu là được.” Hàn Tư Ân ngữ khí vẫn cứ bình tĩnh: “Thế nhưng trước mặt bản Thế tử cũng không cần giả vờ vô tội. Ngươi là người của Chu Mã An, tới nơi này, là muốn giám thị bản Thế tử. Chỉ là, ngươi ở trong mắt hắn chính là thứ tùy ý tặng cho người khác chơi mà thôi, lời này bản Thế tử nói không sai chứ.”

Nhan Tịch nghe lời này, thần sắc trong nháy mắt tái nhợt, hắn cắn môi, trong con ngươi tràn đầy khuất nhục, sau đó hắn hít một hơi thật sâu nói: “Khâm sai đại nhân nói đúng lắm, Nhan Tịch ở thôn Phúc Lộc, thôn dân trong thôn gặp phải dịch bệnh, những người bị lây nhiễm mà chết, đều bị thiêu cháy. Nhan Tịch có thể tránh được một kiếp, là số kiếp của chính mình. Sau đó lại bị người mua lại dạy dỗ, nói đến quả thật là cái đồ chơi thấp hèn.”

Bích Hoa đang quỳ trên mặt đất, cảm thấy thời điểm Nhan Tịch nói lời này, ngữ khí bình thản, nhưng bên trong lại ngậm đau thương không nói hết cùng khổ sở không thể nói ra.

Hàn Tư Ân sau khi nghe xong lời này, thì lại nhíu mày cười nói: “Bản Thế tử còn tưởng rằng ngươi là người thông minh, không nghĩ tới là cái ngu xuẩn. Bản Thế tử nói chuyện từ trước đến giờ không thích nói lần thứ hai, chỉ là thấy ngươi không biết phong cách làm người của bản Thế tử, vậy bản Thế tử có thể kiên nhẫn lập lại một lần, bản Thế tử từ trước đến giờ không thích người giả trang vô tội diễn trò thật thật giả giả. Thôn dân thôn Phúc Lộc các ngươi nhiễm dịch chết hết, đó là chuyện của thôn Phúc Lộc các ngươi. Chuyện hiện tại Chu Mã An kêu ngươi làm, ngươi làm xong, bản Thế tử sẽ coi như lời nói ngu xuẩn này của ngươi chưa từng nói.”

Bích Hoa nghe được, lời này của Hàn Tư Ân chính là lưỡi đao sắc bén, đang mạnh mẽ cắt vào da thịt của người khác.

Nhan Tịch thì lại bình tĩnh nhìn Hàn Tư Ân, sau một hồi, hắn rũ mắt xuống, nói: “Mệnh Nhan Tịch từ trước đến giờ đều phụ thuộc vào người khác, hiện tại đã hiểu rõ lời của Thế tử gia.”

Hàn Tư Ân nhếch miệng, thần sắc vui vẻ nói: “Ta biết ngươi là một người thông minh, đứng lên đi, trở lại suy nghĩ thật kỹ nên làm như thế nào.”

Sau khi Nhan Tịch đứng dậy, Hàn Tư Ân cũng bảo Bích Hoa theo hắn trở về. Chờ người đi hết, Bạch Thư nhảy vào viện của Hàn Tư Ân, y ngồi đối diện Hàn Tư Ân, cau mày hỏi: “Hắn có vấn đề gì?”

Hàn Tư Ân rót cho chính mình một chén rượu, chuẩn bị bưng lên uống, Bạch Thư đã lấy đi cốc rượu, tay của hai người ở giữa chén rượu chạm vào nhau.

Từ sau khi Hàn Tư Ân khôi phục tự do, cũng không còn cùng người ở khoảng cách gần như vậy mà tiếp xúc qua. Tay Bạch Thư vừa ấm vừa mềm, không hề giống những ngón tay lạnh băng trong ký ức.

Bạch Thư cũng không biết Hàn Tư Ân trong lúc nhất thời cảm xúc phức tạp, y nâng chén lấy được trong tay Hàn Tư Ân, nói: “Thân thể huynh không tốt, đừng uống nữa.”

Hàn Tư Ân bị lấy mất chén, hắn chậm rãi thu tay về đặt trong ống tay áo to lớn, khẽ rũ mắt xuống, sau đó hắn mở miệng nói: “Hắn là nhân chứng quan trọng.” Bạch Thư nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn, sau đó hiểu rõ, hắn trong miệng Hàn Tư Ân, là chỉ Nhan Tịch.

“Vậy huynh dự định kêu hắn làm chứng sao? Hơn nữa ta cảm thấy vừa nãy hắn đang câu dẫn huynh, huynh cũng không nên bị biểu tình của hắn lừa gạt.” Bạch Thư nhíu mày lại, tự dưng bẻ lái sang chuyện khác.

Hàn Tư Ân nhàn nhạt nói: “Hắn hiện tại làm chứng hay không cũng không sao hết, ta chỉ là phải đem hắn vào kinh thành, đến trước mặt hoàng thượng. Trong lúc này, là muốn bảo vệ mạng sống của hắn, hơn nữa chung quy muốn cho hắn tìm chút chuyện làm, để tránh khỏi hắn và Chu Mã An suy nghĩ nhiều làm hỏng chuyện của ta. Dù sao quan hệ đến tính mạng của cả một thôn làng, xem như là hiếm thấy mà làm việc tốt đi.”

Hai câu sau cùng kia, hắn nói rất nhẹ, như là đang tự lẩm bẩm. Mặc dù Bạch Thư lỗ tai rất thính cũng không nghe rõ, y nghiêng nghiêng đầu về phía Hàn Tư Ân.

Hàn Tư Ân cũng không lặp lại, hắn đứng lên vẩy vẩy ống tay áo của chính mình, nói: “Ngày mai có việc phải làm, ngươi trở lại nghỉ sớm một chút đi.”

Bạch Thư gật gật đầu, thân ảnh lóe lên, bò tường rời đi.

Hàn Tư Ân ở trong sân đón gió đêm một chút, sau đó chậm rì rì trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, Cơ Lạc cùng Cơ Việt rửa mặt xong chuẩn bị đi ăn sớm một chút, dù sao không phải ở nhà mình, bữa sáng ăn ở đại sảnh. Thời điểm đi qua phòng khách, Cơ Lạc trong lúc vô tình thấy được Hàn Tư Ân ăn mặc chỉnh tề ngồi ở chỗ đó, mà bên ngoài phòng khách, trên dưới một trăm tên cấm vệ quân.

Trong lòng Cơ Lạc kẽo cà kẽo kẹt, hắn và Cơ Việt liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người đồng thời thu lại bước chân tới phòng ăn, rẽ về phòng khách.

Đến trong phòng khách, Cơ Lạc nhìn cấm vệ quân bên ngoài, lại nhìn thần sắc bình tĩnh của Hàn Tư Ân nói: “Đây là làm gì thế?”

Hàn Tư Ân cười híp mắt nói: “Đi bắt Hàn Bình, Hàn đại nhân.”

“Bắt?” Cơ Lạc cau mày nói, bắt Hàn Bình, Hàn Tư Ân đây là dự định cùng Hàn gia triệt để trở mặt sao? Lại nói đến không có chứng cứ đã bắt người, này cùng hắn ngày trước đi xét nhà có khác biệt gì sao?

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhìn về phía Hàn Tư Ân, nói: “Đây chính là Liễu Châu, hiện tại mọi người đều đang nhìn chằm chằm ngươi, ngươi hành động lớn như vậy, đám người Chu Mã An khẳng định rất nhanh sẽ biết, đồng thời cũng sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”

Hàn Tư Ân gật đầu đồng ý nói: “Cái này ta đương nhiên biết, nhưng lần này bắt Hàn Bình, ta là có chứng cứ xác thực.”

Cơ Lạc nói: “Ngươi mấy ngày nay đi sớm về trễ, chẳng lẽ là đi tìm chứng cứ?” Hắn mấy ngày nay luôn cố gắng tìm tòi ký ức về bằng chứng phạm tội của mấy người kia, đồng thời cũng bắt đầu đặt nền móng cho thế lực của mình.

Hắn kỳ thực không quen thuộc Giang Nam, điều duy nhất biết được là tương lai có mấy quan chức trẻ tuổi được phụ hoàng hắn coi trọng xuất thân từ Giang Nam, hắn đương nhiên muốn trước khi những người này nhậm chức, cải trang kết giao một phen, những người này đối với mình mà nói, ở tương lai không xa là thế lực khó có được.

Hàn Tư Ân đối với câu hỏi của Cơ Lạc chỉ cười không nói, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận. Cơ Lạc nhìn bộ dạng dầu muối không ưa của hắn, lại cùng Cơ Việt liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không có hỏi Hàn Tư Ân có chứng cớ gì, thuận tiện nói: “Ta và ngươi cùng đi.”

Cơ Việt cũng nói: “Nếu là có chứng cứ xác thực, vậy ta đi vào cũng được.”

Hàn Tư Ân thấy hai người đều có hứng thú như thế, cũng thật sự không từ chối được, do dự một chút liền đồng ý.

Hàn Tư Ân mang theo đám người Cơ Lạc cũng không đi thẳng đến nơi ở của Hàn Bình, mà rẽ vào một ngõ nhỏ, trong lòng Cơ Lạc liền mơ hồ có dự cảm không tốt.

Hàn Tư Ân sai cấm vệ quân bao vây ngôi nhà nhỏ sâu cùng trong ngõ, Cao Phong tiến lên gõ cửa.

Một nữ tử trẻ tuổi hiền dịu sau khi mở cửa thoáng kinh ngạc. Cơ Lạc nhìn thấy tình huống như thế, dự cảm không tốt trong lòng càng ngày càng rõ ràng.

Nữ tử kia nhìn quan binh cũng không có sợ sệt, trái lại mắt hạnh dựng thẳng, quát khẽ nói: “Các ngươi là ai? Bao vây ở đây làm cái gì?”

Hàn Tư Ân nói: “Hàn Bình có ở đó không? Bảo hắn đi ra.” Nữ tử cau mày, nói: “Hàn Bình nào, ta không quen biết hắn, các ngươi tìm lộn chỗ rồi.” Dứt lời này, nàng liền dự định đóng cửa.

Thế nhưng động tác đóng cửa bị Cao Phong chặn lại, sau đó Hàn Tư Ân kêu người đẩy cửa mà vào, trực tiếp đi vào lục soát.

Cơ Lạc mặt không cảm xúc nhìn động tác này của Hàn Tư Ân, nghĩ thầm, không phải nói có chứng cứ sao? Chuyện này sao mà nhìn thế nào cũng giống như không chứng cứ đã xét nhà người ta thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.