Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 57



“Dừng lại.”

An Minh Triết ngồi bật dậy phát hiện bản thân vẫn đang ở trong phòng bệnh. Mặc dù hiện tại thời tiết không nóng, hơn nữa điều hòa cũng đang hoạt động bình thường nhưng mà trên trán An Minh Triết vẫn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Anh đi đến bên giường bệnh, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt của Thời Tranh, một tay thì nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt anh lộ rõ tia thống khổ.

“Xin lỗi… Tranh Tranh… Xin lỗi… Em tỉnh lại đi được không?”

Từ khi có nhận thức, An Minh Triết phát hiện mọi thứ trên đời này đều xoay quanh anh, chỉ cần là những thứ anh muốn thì đều có thể có được một cách dễ dàng. Ngay cả những người xung quanh còn có chút “ngốc nghếch” do với anh. Đến cả khi dấn thân vào thương trường thì anh cũng rất dễ dàng gặt hái được thành công. Trước kia, anh từng tham dự một dự án, vốn dự án đó được dự đoán là sẽ mang đến tổn thất nghiêm trọng cho công ty, xong không hiểu sao dự án đó lại thành công ngoài dự đoán của anh.

Chỉ có điều, anh ngàn vạn lần không ngờ rằng, bản thân vậy mà lại chỉ là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết não tàn, còn người anh yêu trong cuốn tiểu thuyết đó bị chính anh tàn nhẫn hại chết. An Minh Triết đột nhiên nhớ lại trước kia cô cũng đã không ít lần nhắc đến chuyện ‘tình yêu đích thực’ của cuộc đời anh. Xem ra, chính cô cũng đã biết được không ít chuyện. Bởi vì biết trước mọi chuyện cho nên cô mới muốn rời bỏ anh sao?

An Minh Triết áp bàn tay nhỏ bé lên gì má của mình, miệng phát ra tiếng cười trầm thấp.

Thật ngốc. Cô gái của anh thực sự rất ngốc. Bởi vậy nên, cô chỉ có thể ở bên cạnh anh mà thôi.

Anh vươn bàn tay còn lại ra, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng từ trên trán trượt xuống phác họa lại gương mặt của cô. Cuối cùng, ngón tay dừng lại ờ bờ môi nhỏ xinh sau đó thì hung hăng miết một cái.

Nữ chính của anh, người anh yêu cũng chính người phụ nữ đang nằm hôn mê trên giường bệnh này đây. Anh không hiểu tác giả của cuốn truyện này não có bị úng nước, mắt có bị mù hay không mà lại cho rằng anh đi thích một cấp dưới vừa ngu ngốc lại vừa vô tích sự? Bề ngoài còn không đẹp bằng vợ anh. Hừ.

……***……

Sau khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên Thời Tranh nhìn thấy là trần nhà sơn màu trắng lạnh lẽo cùng mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện. Cô khẽ cựa mình một cái, thân thể liền truyền đến cảm giác đau nhức, tuy nhiên cô không hề quan tâm đến cơn đau đang hành hạ mình mà chỉ một lòng nhớ đến An Minh Triết cùng hai bảo bối nhỏ của mình.

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Thời Tranh vẫn chưa ngẩng đầu lên nên cứ nghĩ là y tá đến liền muốn hỏi xem về tình hình của người nhà mình, không ngờ sau khi nghe giọng nói của người kia. thân thể cô liền sững lại.

“Chị Thời Tranh, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi… huhuhu.”

Thời Tranh xoay qua nhìn người vừa nói, hai mắt mở to, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Đường Du?”

“Vâng, là em đây. Đừng nói là chị quên em rồi nhá.” Đường Du chạy tới bên cạnh Thời Tranh, sụt sùi nói.

Thời Tranh ngẩn người không kịp phản ứng lại, trong đầu cô tràn ngập thắc mắc cũng chua xót, hụt hẫng khó tả. Nếu Đường Du xuất hiện ở đây vậy chứng tỏ cô đã quay trở lại thế giới của mình. Nhưng mà cô lại không hề cảm thấy vui vẻ, ở thế giới kia còn có ba mẹ cô, con của cô, còn có người mà cô yêu. Cô không muốn rời xa họ một chút nào.

Trong lúc Thời Tranh vẫn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói máy móc. “Xin chào kí chủ, tôi là hệ thống mang số hiệu 007, nhiệm vụ thay đổi cuộc sống của nữ phụ pháo hôi Thời Tranh.”

Kí chủ? Hệ thống?

Thời Tranh nhìn Đường Du thấy cô nàng vẫn đang thao thao bất tuyệt như thể giọng nói kia chưa thừng xuất hiện lền đoán chắc chỉ có cô nghe thấy giọng nói đó. Cô xoa xoa thái dương ẩn ẩn đau của mình rồi tìm bừa một cái cớ để ‘đuổi’ Đường Du ra khỏi phòng.

Sau khi Đường Du rời đi, Thời Tranh mới thở phào một hơi. Cô nghĩ nghĩ một lát rồi cất tiếng gọi khẽ.

“Hệ thống… hệ thống.”

“Hệ thống… hệ thống.”

“Kí chủ tôi ở đây.” Âm thanh máy móc lại vang lên lần nữa.

“Tại sao ngay từ đầu lại không thể xuất hiện?” Thời Tranh hỏi một câu không đầu không cuối tuy nhiên hệ thống vẫn hiểu cô muốn hỏi gì. Nó im lặng một lát rồi nói: “Bởi vì tôi chỉ là hệ thống mới cho nên sau khi đưa kí chủ tới thế giới tiểu thuyết, thì năng lượng của tôi cũng cạn sạch đành phải tạm thời offline để nạp năng lượng. Thật không ngờ quá trình nạp năng lượng lâu hơn tôi nghĩ, đến khi tôi trở về bên kí chủ thì phát hiện tác giả đột nhiên thay đổi cốt truyện, để bảo vệ cô, tôi đành phải đưa cô trở về thế giới hiện thực. Bây giờ nhiệm vụ của kí chủ chính là ngăn tác giả sửa đổi cốt truyện. Nếu như cốt truyện thay đổi thành công, thì toàn bộ tuyến nhân vật ngoại trừ nữ chính ra đều sẽ biến mất.”

Thời Tranh nghe xong hít một hơi thật sâu.

Toàn bộ tuyến nhân vật sẽ biến mất, vậy thì gia đình của cô cũng không tránh khỏi số phận này. Cô mím chặt môi, nhanh chóng đồng ý với hệ thống.

Theo như những gì hệ thống cung cấp thì tác giả của bộ truyện này chính là một học sinh cấp ba, hình tượng nhân vật nam nữ chính đều dựa theo tính cách cùng hình mẫu người yêu của bản thân mà viết ra. Sau khi hệ thống tìm được vị trí hiện tại của tác giả, Thời Tranh liền lập tức xuất viện chỉ để lại một dòng tin nhắn để thông báo cho Đường Du.

[Đường Du, chị phải đi giải cứu tình yêu đích thực của chị, không cần lo lắng, cũng không cần phải đi tìm chị.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.