Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 25



Thời điểm ở trong thang máy, Phó Quân Hòa mới hoàn toàn bình tĩnh lại, nghiêng mặt lại liếc mắt nhìn thiếu niên phía sau, mới nhận ra trên cổ tay đang bị hắn nắm có một vết đỏ.

Anh lập tức buông tay ra, đút tay vào túi quần, trở lại bộ dáng lãnh đạm trầm ổn ngày thường, không còn nhìn ra nửa điểm thịnh nộ vừa rồi.

Phong Lê khoác cái áo tây trang rộng hơn so với mình, trên quần áo có mùi nước hoa nam nhàn nhạt làm người ta rất thoải mái dễ chịu.

Cậu ngoan ngoãn đi theo, nhưng ánh mắt lại một chút cũng không thành thật, hai con ngươi màu đen sáng ngời lộ ra tia giảo hoạt, dùng khoé mắt lén lút đánh giá nam nhân.

Phó Quân Hòa cao hơn cậu nửa cái đầu, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt của hắn.

Hiển nhiên là tâm trạng không quá tốt.

Thư ký bên cạnh không dám nói chuyện, nhìn chằm chằm hai nam nam một lớn một nhỏ này, lại nhịn không được bắt đầu thầm đoán quan hệ của bọn họ.

Hôm nay ông chủ bỏ qua một bữa tiệc quan trọng, thật xa chạy đến cư nhiên chính là vì bắt cậu nhóc trốn học đi bar.

Chẳng lẽ thật sự là con riêng hả trời?

Nhưng không thể nào… Liền tính Phong Lê mới 17 tuổi, chẳng lẽ Phó Quân Hòa 15 tuổi đã có hắn? Ông chủ phong lưu vậy luôn?

Trong lúc nữ thư ký đang suy đoán, liền nhìn thấy đứa nhỏ kia nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay mình, khóe mắt càng thêm phần quyến rũ, khóe môi cong lên, tiến lên phía trước nở nụ cười siêu vui vẻ, nhỏ giọng hỏi: “Này, tiểu soái ca, sao anh lại tới đây?”

Còn dám hỏi sao hắn lại đến đây?

Nếu không đến, cậu hôm nay phải bị người ta bắt đi ra ngoài bán rồi!

Phó Quân Hòa nhớ lại lời tên Vương Bá kia nói, nghĩ đến gã suýt nữa đụng tới Phong Lê, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận.

Dư quang liếc nhìn nhóc con một cái, không nói lời nào.

Phong Lê lập tức chớp chớp đôi mắt vô tội, ủy khuất hề hề siết chặt áo khoác tây trang, giải thích nói: “Tôi không có lên sân khấu nhảy, tôi không biết bọn họ đang nói cái video gì, ngày hôm qua không phải tôi nhảy.”

Phó Quân Hòa lại liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt hơi dịu đi một ít, tuy rằng vẫn như cũ không có chút ý cười, nhưng trên môi cũng không mím chặt nữa.

Phong Lê lại nói: “Đó thật sự không phải tôi, hôm qua tôi chỉ là đến giúp một người bạn…”

“Tôi biết.”

Phó Quân Hòa mở miệng cắt đứt lời cậu.

Tuy rằng khoảng cách quay phim rất xa, nhưng Phó Quân Hòa liếc mắt một cái có thể nhìn ra bốn người trên sân khấu không phải là cậu.

Cho dù có thân hình giống nhau, nhưng khí chất của Phong Lê quá xuất sắc, dù là nhảy cùng một điệu cậu cũng có điểm đặc biệt riêng, lộ ra một cổ tàn nhẫn không nên thấy ở tuổi này, dù đưa lưng về phía hắn hắn đều có thể nhận ra, một cái mặt nạ thì có tính là gì?

“Vậy tại sao anh lại tức giận?”

Phong Lê đem vẻ ngoài tiểu bạch thỏ nhuyễn manh của mình phát huy hết mức, thanh âm mềm mại ngọt ngào, ánh đèn ở đỉnh thang máy chiết xạ ở trong mắt cậu, đầy những ngôi sao nhỏ loé sáng, chỉ là ngữ khí cùng lời dò hỏi này, không bằng nói là truy vấn đi.

Dưới lớp da của tiểu bạch thỏ ẩn giấu một chó sói nhỏ bắt đầu háo hức muốn thử.

Thật muốn mạng mà.

Phó Quân Hòa mí mắt lại bắt đầu giật, cũng may thang máy vừa lúc tới bãi đậu xe lầu hai, hắn thu hồi ánh mắt, chân dài bước ra ngoài.

“Sao anh không trả lời?” Thiếu niên không chịu buông tha, tung tăng đuổi theo, nói ra lời kinh người: “Tiểu soái ca, anh không phải là đang ghen chứ?”

Phó Quân Hòa đột nhiên dừng lại bước chân, anh đứng ở trước xe, gương mặt hắn chiếu trên cửa sổ xe, trên khuôn mặt tuấn tú kia không tìm ra chút khuyết điểm hay tí biểu cảm nào.

“Sao thế? Tiểu soái ca.”

Nam nhân quay đầu lại, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cậu, rõ ràng chỉ là áo sơ mi trắng và quần tây bình thường như vậy đã đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Sau một lúc lâu, anh trầm thấp mà mở miệng: “Phong Lê, lại đây.”

Nhóc con lập tức đắc ý dào dạt chạy đến, hắn đã biết!

“Ngẩng đầu.”

“Hả?” Phong Lê không hiểu mô tê gì ngẩng đầu lên.

Sau đó Phó Quân Hòa duỗi ngón tay búng hai cái lên trán cậu: “Là học sinh, điều đầu tiên, phải đến trường đúng giờ, không đi sớm về muộn, không bỏ tiết, không trốn học.”

Phong Lê che trán:?!

Không phải, anh vừa rồi rõ ràng là…

“Thứ hai, ứng xử văn minh, không đánh nhau, không mắng chửi người, không nói tục, không đặt chân đến nơi hoặc địa điểm không phù hợp với học sinh cấp trung học”.

Phắc, cậu xem như đã nhìn ra, nam nhân này đang muộn tao!

Thư ký phía sau cũng xem như là đã nhìn ra, lúc trước cô hoàn toàn nghĩ sai rồi, này là con riêng cái *beep* gì chứ, này căn bản là tiểu tình nhân a!

Toà băng sơn cổ thụ này của ông chủ cô nở hoa rồi!

Cũng không trách cô phản ứng chậm, không hiểu nghiền ngẫm “Thánh ý”, rốt cuộc cô theo Phó Quân Hòa nhiều năm như vậy, dọc đường nhiều ít cả trai lẫn gái theo đuổi không bỏ a?

Soái mỹ thuần dục*, cái dạng gì không có?

(*) Soái ca, mỹ nữ, thuần khiết, quyến rũ.

Cô thật sự không ngờ Phó Quân Hòa lại có thể bị một tiểu gia hỏa như vậy hấp dẫn.

Với tính cách của Phó Quân Hòa, cho dù người mới gặp là người khác, cho dù người xa lạ bị lưu manh khi dễ cũng nhất định sẽ ra tay cứu giúp, nhưng y sẽ không tức giận, cùng lắm là ngăn cản người kia, tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ đi đập một tên lưu manh giống như vậy.

Rõ ràng là trong lòng quan tâm, lại còn muốn làm ra dáng vẻ không quan tâm, vì chính mình hành vi mạnh mẽ tìm một cái nhìn như hợp lý lấy cớ!

“Còn có”

Phó Quân Hòa thấy Phong tiểu yêu nghiệt muốn chuồn mất, liền vươn tay bắt lấy eo cậu, cưỡng ép túm trở về, cúi đầu, chóp mũi lại gần.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia đột nhiên tiến lại gần, Phong Lê bị mùi nước hoa nam tính xông vào mũi gắt gao bao vây, nhịp tim không có tiền đồ hẫng nửa nhịp, ngây ngốc nhìn anh.

Đây là muốn…?!

Phong Lê trong lòng kích động, lại thấy nam nhân chóp mũi ngửi ở ngón tay che trước trán mình một chút liền buông ra, lãnh khốc vô tình nói.

“Giao thuốc lá ra đây.”

Phong Lê: “…”

Xu cà na rồi, lại bị phát hiện.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)

Vốn dĩ cậu muốn giảo biện một chút, nhưng Phó đại tổng tài đã ngựa quen đường cũ dễ dàng lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần cậu ra, mở ra xem xét.

Thiếu ba điếu.

“Thứ ba.” Anh giơ ngón tay lên: “Không hút thuốc, không uống rượu, không dùng ma túy.”

“Đừng, đừng gõ!” Phong Lê hãi hùng, vội vàng che trán né tránh: “Tôi không hút, được chưa?”

Hừ, lần này coi như là cậu xui, lần sau không bị phát hiện là được.

Phó Quân Hòa nghe vậy thu ngón tay lại, mở cửa xe: “Lên xe.”

Phong Lê vốn tưởng chuyện này đã xong rồi, vô cùng vui vẻ đi cọ bữa cơm, thay quần áo rồi trả tây trang lại cho Phó Quân Hòa.

Nam nhân ngửi một cái, có một cổ hương trà.

Cơm nước xong, Phó Quân Hòa nhận điện thoại, chuẩn bị đi trà lâu cao cấp nào đó nói chuyện công việc.

Phong tiểu yêu nghiệt phi thường hiểu chuyện muốn tự mình bắt taxi lẻn trở lại quán bar, thầy là cậu đây vừa mới dạy học xong, làm sao mà không quay lại kiểm tra thành quả chứ?

Kết quả Phó Quân Hòa như là đoán được tâm tư nhỏ bé của cậu, vậy mà trực tiếp đem người cùng nhau đến trà lâu, thả ở phòng nhỏ cách vách, kêu thư ký mang đến một xấp tài liệu và một cuốn vở nhỏ, mở ra đặt trên bàn, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào tài liệu, nhàng nhạt mở miệng.

“《 Nội quy 40 điều dành cho Học sinh Trung học》Điều 4, Điều 16 và Điều 37, chép lại mỗi điều mười lần rồi học thuộc lòng.”

?!

Phong Lê lại cả kinh: “Anh nghiêm túc?”

“Dụng tâm ghi chép, đợi lát nữa tôi sẽ kiểm tra lại.” Phó Quân Hòa nói xong lấy cây bút máy màu đen tinh xảo trong túi áo ra, không cho phân trần đưa cho Phong Lê.

Đứa nhỏ này không phạt không được, không cho cậu một bài học tuyệt đối sẽ không sửa.

Phong Lê mộng bức chớp chớp đôi mắt to, im lặng trong chốc lát, nghĩ nghĩ nói: “Tôi chép cũng được, nhưng là, tiểu soái ca anh phải đáp ứng một yêu cầu nhỏ của tôi.”

Ha, bị phạt mà còn ra điều kiện với anh?

Nam nhân nhướng mày, đột nhiên có chút hứng thú.

“Chỉ là một yêu cầu nhỏ, tôi đảm bảo một chút cũng không quá phận.” Phong Lê giơ một ngón tay lên, nghiêng đầu, lại bắt đầu dùng vẻ ngoài của mình để chơi xấu.

Chậc, lại là “yêu cầu nhỏ”? Đã dung túng hai lần “yêu cầu nhỏ” của Phong Lê, tất nhiên lần này Phó Quân Hoà cũng…. không có ngoại lệ mà đồng ý.

Anh muốn xem con hàng này lại tính giở trò gì.

“Cậu có việc gì thì cứ gọi cho trợ lý của tôi, cô ấy ở bên ngoài.” Phó tổng vừa nói vừa sửa sửa tây trang trên người của mình còn mang theo hương trà*, chân dài bước ra, đi ra ngoài nói chuyện công việc.

(*)Bạn nào biết nãi ở đây là chỉ trà hay sữa vậy. Tui lên gg kiếm không có ra.

Cửa đóng lại, Phong Lê lập tức thả người nằm xuống sô pha, bắt chéo chân, một bên cắn hạt dưa trên bàn, một bên lấy di động ra lên mạng xem.

Sau khi biết rõ cái này là video gì, cậu nhịn không được trong lòng mắng một trăm câu ngu ngốc cho đứa đăng video này, đưa lên mạng thì thôi, còn biên tập cắt nối gây hiểu lầm như vậy?! Nếu không có hắn, cậu có thể bị phát hiện sao?

Nhưng mà nói cũng lạ, hình ảnh mơ hồ như vậy, khoảng cách xa như vậy, lại đều đeo mặt nạ, chính Phong Lê cũng không nhìn rõ, Phó Quân Hòa làm sao nhận ra đó không phải là cậu?

Quên đi, chuyện này không quan trọng, vẫn là đến mắng tên ngu ngốc kia, nếu không phải bị phát hiện, cậu bây giờ khẳng định đang tiêu tiêu sái sái hạnh phúc ở trong quán bar,đâu như hiện tại? Giống học sinh tiểu học bị nhốt trong phòng tối chép cái quỷ gì mà《 Nội quy 40 điều dành cho Học sinh Trung học》?

Thật là có bệnh.

Phong Lê nhịn không được miệng phun hương thơm, hùng hùng hổ hổ mắng vài câu, xong rồi vẫn là cầm bút bắt đầu chép.

Cậu chép xong không lâu, Phó Quân Hòa quay lại.

“Chép xong rồi?”

Phong Lê đưa cho anh.

Phó Quân Hòa cầm vở ngồi xuống, dáng ngồi ưu nhã trầm ổn như một vị kiểm sát trưởng nghiêm túc, từ tây trang, thắt nơ cho đến cổ tay áo đều ngay ngắn, toàn thân trên dưới tản ra một cổ hơi thở cấm dục làm người u mê.

Hắn đọc rất nghiêm túc, đếm từng bài một, tuy rằng chữ viết qua loa, nhưng đúng là mỗi điều đều chép mười lần.

Bắt đầu phân đoạn kiểm tra.

“Điều 4?”

“Đến trường đúng giờ, không đi sớm về muộn, không trốn học, không bỏ tiết. Điều 16, ứng xử văn minh, không đánh nhau, không mắng chửi người, không nói tục, không đặt chân đến nơi hoặc địa điểm không phù hợp với học sinh cấp trung học, còn điều 37… ”Phong Lê đắc ý dào dạt mà đoạt đáp, mặt mày hớn hở mà hướng hắn nhướng mày.

Mặc dù cà lơ phất phơ, nhưng nhớ đến một chữ cũng không thiếu.

Vượt qua.

Phó Quân Hòa kiểm tra xong, thu lại bút, nhìn nhóc con một mặt chờ mong bắt đầu nóng lòng muốn thử, hỏi: “Nói đi, lần này muốn sao hay trăng?”

Phong Lê cười hì hì, gian đíu chịu được: “Tiểu soái ca, tôi muốn một nụ hôn, anh hôn hôn tôi.”

“…” Phó Quân Hòa mí mắt lại giật giật, hắn liền biết, còn hàng này một bụng mưu ma chước quỷ*.

(*)Mưu ma chước quỷ: mưu kế khôn ngoan và xảo quyệt.

Thiếu niên nói xong chính mình đã chủ động đưa mặt lên, một bộ biểu tình chờ hôn.

“Phong Lê.” Phó Quân Hòa không dao động, ánh mắt trầm trầm: “Điều thứ mười, giao tiếp bình thường, không…”

Phong Lê ngắt lời anh, cười xấu xa nói: “Điều 14, thành thật thủ tín, lời nói đi đôi với việc làm, cần hoàn thành những điều đã hứa với người khác.”

Phó Quân Hòa:?

Lợi hại ha, cư nhiên còn lấy nội dung của 《 Nội quy 40 điều dành cho Học sinh Trung học》 để phản giáo dục hắn.

“Nhưng mà, tôi không phải học sinh.” Phó Quân Hòa lùi lại một bước, kéo ra khoảng cách, tìm cớ chữa cháy: “Đã tám giờ, lát nữa tôi còn có tiệc xã giao, tôi để trợ lý đưa cậu về nhà.”

“Này! Chỉ cho quan chức đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn? Phó Quân Hòa, anh cũng quá tiêu chuẩn kép rồi đó?” Phong Lê cực kỳ khó chịu, thấy Phó Quân Hòa thật muốn đuổi mình đi, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình, tính trẻ con mà bỏ lại một câu: “Xì, không cần tặng, tôi tự mình về, tạm biệt!”

Mắt thấy cậu xách ba lô bước nhanh ra cửa, thật muốn mở cửa đi ra ngoài.

“Phong Lê.” Phó Quân Hòa bất đắc dĩ gọi cậu lại: “Chờ đã.”

Phong Lê nín thở, không quay đầu lại, cầm lấy tay nắm cửa định mở ra, từ phía sau có một bàn tay vươn tới, đẩy cánh cửa đã hé ra một chút khép trở lại, chống bên tai cậu.

Thiếu niên xoay người, ánh mắt cùng nam nhân vừa lúc chạm nhau, chỉ nghe hắn dùng tiếng phổ thông vững vàng dễ nghe từng chữ chậm rãi rõ ràng nói: “Sau này không được đến mấy nơi hỗn tạp* này nữa.”

(*)Bên wkdh để 2 dấu **, tui để đại vậy á chế nào có từ phù hợp hem, cmtt đy.

Phong Lê đang muốn phản nghịch mà tỏ vẻ “Không nghe không nghe”, nhưng Phó Quân Hòa lại đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cậu.

Xúc cảm mềm mại.

Hôn xong hắn không có buông tay ra, mà vẫn giữ nguyên tư thế chống lên tường, khàn khàn hỏi: “Đã rõ chưa?”

Phong Lê lập tức vui vẻ gật đầu: “Vâng vâng! Tiểu soái ca, em rõ rồi, tiểu soái ca!”

Nào còn chút khó chịu đâu?

Hiển nhiên tức giận vừa rồi là giả.

“…”

Nhóc con hư hỏng này.

***

Đến tối, trong nhóm Phó Quân Hòa, đám lão tổng kia lại lần nữa nổ tung chảo vì chuyện ở quán bar Linh Linh.

【Tức chết tôi, tôi mới cùng Dư ca hứng thú hừng hực mà chạy đến quán bar, hướng sân khấu đập hai mươi vạn, kết quả hôm nay nhảy căn bản đếch có đứa nhỏ kia!】

Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi trong nhóm, tất cả đều ở sau điện thoại cười thành tiếng.

Có người bát quái nói: 【Không phải ông đã hỏi ông chủ nói là tối nay cậu ta có nhảy sao?】

【Mẹ nó, ông chủ cũng mới biết đứa nhỏ này căn bản không phải người của quán bar bọn họ, tối nay không lên sân khấu!】

Ông chủ ngày thường nào có quản mấy vũ công dưới trướng làm gì? Video đột nhiên hot, bọn họ cũng mới rõ ràng chuyện là như thế nào?

【Nhưng mà mấy Dancer kia có nói, hắn tên Phong Lê, về sau sẽ còn tới, tôi mỗi tuần đều đi nằm vùng】

【Ấy cha, Cố Vũ ông mê thượng đứa nhỏ kia đến thế hả? Tuổi của ông đã đủ để làm chú người ta luôn rồi!】

【Thì làm sao? Chơi chơi thôi.】

【Cảm giác mới mẻ mà thôi? Bất quá đừng nói, đứa nhỏ đó da trắng như vậy, thật khiến người ta muốn hung hăng đem hắn vấy bẩn.】

【Tôi cũng…】

Khi chủ đề dần phát triển theo hướng mười tám cộng.

Phó Quân Hòa lại lần nữa lên tiếng cắt ngang lời của bọn họ: 【Phong Lê sẽ không đi nữa, hắn là người của ta.】

Toàn bộ người trong nhóm:???? Meme anh da đen đầu đầy hỏi chấm.

Phó Quân Hòa không nhanh không châm mà nói thêm: 【Đối tượng nghèo khó tôi giúp đỡ. Hắn vẫn còn là học sinh, mấy người nói về loại đề tài này, không thích hợp.】

Toàn bộ người trong nhóm:?????

Người vừa rồi mở đề tài cấm thiếu nhi nhanh chóng xin lỗi, tỏ vẻ mình chỉ là nói giỡn thôi.

Phó Quân Hòa không truy cứu.

Chỉ là nhíu mày suy nghĩ, thật sự phải để ý thật kỹ tên nhóc hư này, bằng không hôm nay cho dù không gặp phải Vương Bá, những lão cầm thú trong nhóm này cũng có thể đem cậu cấp soàn soạt đi rồi.

Cố Vũ kỳ thật thực rất muốn hỏi: Phó tổng, xin hỏi giúp đỡ đối tượng người nghèo như vậy lãnh ở đâu thế?

Hắn có thể một hơi đỡ một trăm!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.