” Hay lắm Minh Nguyệt. Đây mới là cậu chứ. Cậu như vậy mới là Minh Nguyệt mình quen biết “. Lãnh Sương vui vẻ nói. Giọng nói đầy vẻ tán thưởng.
Minh Nguyệt từ nhỏ không hề yếu đuối mà ngược lại, cô rất mạnh mẽ. Từ nhỏ, Minh Nguyệt không bao giờ để bất kỳ ai bắt mình, những kẻ bắt nạt cô, cô đều mạnh mẽ đáp trả. Tuyệt đối không bao giờ nhẫn nhịn. Minh Nguyệt mạnh mẽ như vậy, nhưng khi đứng trước Cố Cận Ngôn, cô như trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Trở nên rụt rè, yếu đuối. Vì sao chứ? Vì Minh Nguyệt yêu Cố Cận Ngôn.
Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Lãnh Sương. Cô ngồi xuống vị trí của mình, trong ánh mắt cô không hề vui vẻ lại là sự buồn bã. Lời tán thưởng của Lãnh Sương cũng đã khiến Minh Nguyệt nhận ra một điều. Minh Nguyệt đã quên mất bản thân mình là một người như nào rồi. Đúng, Minh Nguyệt rõ ràng rất mạnh mẽ mà. Nhưng vì sao đứng trước mặt Cố Cận Ngôn, cô không thể mạnh mẽ được, lại trở nên yếu đuối, rụt rè như vậy chứ?
Ở cạnh Cố Cận Ngôn người Minh Nguyệt yêu sâu đậm, Minh Nguyệt lại không thể là chính mình. Ngay từ đầu chính là như vậy mà. Minh Nguyệt có thể ở cạnh Cố Cận Ngôn cái giá phải trả là trở thành một người khác. Trở thành Thanh Nguyệt người chị gái song sinh của Minh Nguyệt. Tính cách yếu đuối, nhẹ nhàng, rụt rè chính là tính cách và con người của Thanh Nguyệt.
Từ khi kết hôn với Cố Cận Ngôn, Cố Cận Ngôn muốn Minh Nguyệt phải học theo tính cách, con người, cách ăn mặc của Thanh Nguyệt. Dĩ nhiên, Cố Cận Ngôn coi Minh Nguyệt là thế thân cho Thanh Nguyệt mà. Đã thế thân thì mọi thứ đều phải giống Thanh Nguyệt chứ.
Theo thời gian trôi qua, không biết từ lúc nào, cứ ở cạnh Cố Cận Ngôn, Minh Nguyệt lại trở thành con người của Thanh Nguyệt, người mà Cố Cận Ngôn mong muốn. Điều đó trở thành một thói quen của Minh Nguyệt rồi.
” Minh Nguyệt! Cậu sao vậy? “. Lãnh Sương nhìn Minh Nguyệt lo lắng nói. Phải, Lãnh Sương đã nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Minh Nguyệt rồi.
Minh Nguyệt ngước nhìn Lãnh Sương, cô khẽ lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện ra trên đôi môi Minh Nguyệt. Phải, Minh Nguyệt đang muốn nói với Lãnh Sương rằng, cô không sao.
” Thật sao? “. Lãnh Sương nhìn sâu vào đôi mắt Minh Nguyệt, giọng nói có chút nghi ngờ.
” Ừm “. Minh Nguyệt gật đầu. Nụ cười rạng rỡ hiện trên đôi môi cô.
” Tần Minh! Mình muốn mua một chút bánh mang về “. Ánh mắt của Minh Nguyệt chuyển sang Tần Minh, vui vẻ nói.
” Đương nhiên là được rồi. Cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu “
” Cửa hàng này mình mở vốn dĩ là vì thực hiện lời hứa với cậu mà. Tuy cậu không nhớ nhưng cửa hàng này vốn đã là của cậu rồi”.
” Khoảng 15 cái, có nhiều vị thì càng tốt “
” Được. Đợi mình một chút “. Tần Minh mỉm cười. Tần Minh đứng dậy đi đến gần tủ bánh.
” Minh Nguyệt! Sao cậu mua nhiều vậy? Cậu ăn hết được sao? “. Lãnh Sương bất ngờ nhìn Minh Nguyệt. Lãnh Sương biết Minh Nguyệt thích đồ ngọt nhưng Minh Nguyệt không thể ăn hết 15 cái bánh đó được.
” Mình không mua cho mình. Mình mua cho những người làm ở nhà “. Minh Nguyệt mỉm cười đáp. Tuy những người làm ở biệt thự không ai thực sự tốt với Minh Nguyệt ngoài dì Lâm. Nhưng vậy thì sao chứ? Minh Nguyệt không để bụng chuyện đó. Dù không thật lòng nhưng họ cũng không làm gì quá đáng với Minh Nguyệt cả.
” À. Mình còn tưởng cậu ăn “
” Mình làm sao ăn được nhiều như vậy chứ? Mình có phải heo đâu “. Minh Nguyệt bật cười đáp. Đương nhiên, Minh Nguyệt luôn bị mất khẩu vị, ăn gì cũng không thấy ngon, mới gần đây mới có lại chút khẩu vị. Tuy vậy, 15 cái bánh ngọt làm sao Minh Nguyệt có thể ăn hết được chứ.
…—————-…
10 phút trôi qua. Tần Minh một túi lớn bước đến gần Minh Nguyệt và Lãnh Sương. Đúng, trong chiếc túi đó là bánh mà Minh Nguyệt muốn.
” Bánh của cậu đây, 15 vị khác nhau “. Tần Minh vui vẻ nói.
” Cảm ơn cậu. Bao nhiêu vậy? “. Minh Nguyệt lấy chiếc ví trong người ra, nhìn Tần Minh hỏi.
” Tặng cho cậu. Cả hai chiếc bánh này nữa. Mình đã làm thẻ VIP cho hai cậu rồi. Sau này các cậu muốn ăn lúc nào cũng có, phục vụ 24/24 “. Tần Minh mỉm cười, đáp. Ánh mắt nghiêm túc. Dĩ nhiên rồi, lời Tần Minh không phải đùa là thật. Vốn dĩ Tần Minh mở cửa hàng này là vì thực hiện lời hứa hồi nhỏ với Minh Nguyệt mà. Nói cách khác cửa hàng này là của Minh Nguyệt. Vì Minh Nguyệt mà mở, đương nhiên Minh Nguyệt muốn là có rồi.
” Cảm ơn cậu.Tần Minh “. Minh Nguyệt mỉm cười, trong ánh mắt cô là sự cảm kích. Trong lòng của Minh Nguyệt, Tần Minh là một người bạn rất tốt. Nhưng Minh Nguyệt đâu biết, Tần Minh đối với cô không phải là tình bạn, mà là tình yêu.
Tần Minh nhìn sâu trong đôi mắt cảm kích của Minh Nguyệt, nở nụ cười ôn nhu. Đương nhiên, trong lòng Tần Minh đang rất buồn. Nhưng buồn thì sao? Có thể làm gì được chứ? Cũng chỉ có thể dùng thân phận một người bạn tốt ở cạnh Minh Nguyệt mà thôi. ” Mình mang ra xe cho cậu “. Tần Minh cầm túi bánh lớn bước ra khỏi cửa hàng.
” Hay lắm Minh Nguyệt. Đây mới là cậu chứ. Cậu như vậy mới là Minh Nguyệt mình quen biết “. Lãnh Sương vui vẻ nói. Giọng nói đầy vẻ tán thưởng.
Minh Nguyệt từ nhỏ không hề yếu đuối mà ngược lại, cô rất mạnh mẽ. Từ nhỏ, Minh Nguyệt không bao giờ để bất kỳ ai bắt mình, những kẻ bắt nạt cô, cô đều mạnh mẽ đáp trả. Tuyệt đối không bao giờ nhẫn nhịn. Minh Nguyệt mạnh mẽ như vậy, nhưng khi đứng trước Cố Cận Ngôn, cô như trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Trở nên rụt rè, yếu đuối. Vì sao chứ? Vì Minh Nguyệt yêu Cố Cận Ngôn.
Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Lãnh Sương. Cô ngồi xuống vị trí của mình, trong ánh mắt cô không hề vui vẻ lại là sự buồn bã. Lời tán thưởng của Lãnh Sương cũng đã khiến Minh Nguyệt nhận ra một điều. Minh Nguyệt đã quên mất bản thân mình là một người như nào rồi. Đúng, Minh Nguyệt rõ ràng rất mạnh mẽ mà. Nhưng vì sao đứng trước mặt Cố Cận Ngôn, cô không thể mạnh mẽ được, lại trở nên yếu đuối, rụt rè như vậy chứ?
Ở cạnh Cố Cận Ngôn người Minh Nguyệt yêu sâu đậm, Minh Nguyệt lại không thể là chính mình. Ngay từ đầu chính là như vậy mà. Minh Nguyệt có thể ở cạnh Cố Cận Ngôn cái giá phải trả là trở thành một người khác. Trở thành Thanh Nguyệt người chị gái song sinh của Minh Nguyệt. Tính cách yếu đuối, nhẹ nhàng, rụt rè chính là tính cách và con người của Thanh Nguyệt.
Từ khi kết hôn với Cố Cận Ngôn, Cố Cận Ngôn muốn Minh Nguyệt phải học theo tính cách, con người, cách ăn mặc của Thanh Nguyệt. Dĩ nhiên, Cố Cận Ngôn coi Minh Nguyệt là thế thân cho Thanh Nguyệt mà. Đã thế thân thì mọi thứ đều phải giống Thanh Nguyệt chứ.
Theo thời gian trôi qua, không biết từ lúc nào, cứ ở cạnh Cố Cận Ngôn, Minh Nguyệt lại trở thành con người của Thanh Nguyệt, người mà Cố Cận Ngôn mong muốn. Điều đó trở thành một thói quen của Minh Nguyệt rồi.
” Minh Nguyệt! Cậu sao vậy? “. Lãnh Sương nhìn Minh Nguyệt lo lắng nói. Phải, Lãnh Sương đã nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Minh Nguyệt rồi.
Minh Nguyệt ngước nhìn Lãnh Sương, cô khẽ lắc đầu, nụ cười nhẹ nhàng hiện ra trên đôi môi Minh Nguyệt. Phải, Minh Nguyệt đang muốn nói với Lãnh Sương rằng, cô không sao.
” Thật sao? “. Lãnh Sương nhìn sâu vào đôi mắt Minh Nguyệt, giọng nói có chút nghi ngờ.
” Ừm “. Minh Nguyệt gật đầu. Nụ cười rạng rỡ hiện trên đôi môi cô.
” Tần Minh! Mình muốn mua một chút bánh mang về “. Ánh mắt của Minh Nguyệt chuyển sang Tần Minh, vui vẻ nói.
” Đương nhiên là được rồi. Cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu “
” Cửa hàng này mình mở vốn dĩ là vì thực hiện lời hứa với cậu mà. Tuy cậu không nhớ nhưng cửa hàng này vốn đã là của cậu rồi”.
” Khoảng 15 cái, có nhiều vị thì càng tốt “
” Được. Đợi mình một chút “. Tần Minh mỉm cười. Tần Minh đứng dậy đi đến gần tủ bánh.
” Minh Nguyệt! Sao cậu mua nhiều vậy? Cậu ăn hết được sao? “. Lãnh Sương bất ngờ nhìn Minh Nguyệt. Lãnh Sương biết Minh Nguyệt thích đồ ngọt nhưng Minh Nguyệt không thể ăn hết 15 cái bánh đó được.
” Mình không mua cho mình. Mình mua cho những người làm ở nhà “. Minh Nguyệt mỉm cười đáp. Tuy những người làm ở biệt thự không ai thực sự tốt với Minh Nguyệt ngoài dì Lâm. Nhưng vậy thì sao chứ? Minh Nguyệt không để bụng chuyện đó. Dù không thật lòng nhưng họ cũng không làm gì quá đáng với Minh Nguyệt cả.
” À. Mình còn tưởng cậu ăn “
” Mình làm sao ăn được nhiều như vậy chứ? Mình có phải heo đâu “. Minh Nguyệt bật cười đáp. Đương nhiên, Minh Nguyệt luôn bị mất khẩu vị, ăn gì cũng không thấy ngon, mới gần đây mới có lại chút khẩu vị. Tuy vậy, 15 cái bánh ngọt làm sao Minh Nguyệt có thể ăn hết được chứ.
…—————-…
10 phút trôi qua. Tần Minh một túi lớn bước đến gần Minh Nguyệt và Lãnh Sương. Đúng, trong chiếc túi đó là bánh mà Minh Nguyệt muốn.
” Bánh của cậu đây, 15 vị khác nhau “. Tần Minh vui vẻ nói.
” Cảm ơn cậu. Bao nhiêu vậy? “. Minh Nguyệt lấy chiếc ví trong người ra, nhìn Tần Minh hỏi.
” Tặng cho cậu. Cả hai chiếc bánh này nữa. Mình đã làm thẻ VIP cho hai cậu rồi. Sau này các cậu muốn ăn lúc nào cũng có, phục vụ 24/24 “. Tần Minh mỉm cười, đáp. Ánh mắt nghiêm túc. Dĩ nhiên rồi, lời Tần Minh không phải đùa là thật. Vốn dĩ Tần Minh mở cửa hàng này là vì thực hiện lời hứa hồi nhỏ với Minh Nguyệt mà. Nói cách khác cửa hàng này là của Minh Nguyệt. Vì Minh Nguyệt mà mở, đương nhiên Minh Nguyệt muốn là có rồi.
” Cảm ơn cậu.Tần Minh “. Minh Nguyệt mỉm cười, trong ánh mắt cô là sự cảm kích. Trong lòng của Minh Nguyệt, Tần Minh là một người bạn rất tốt. Nhưng Minh Nguyệt đâu biết, Tần Minh đối với cô không phải là tình bạn, mà là tình yêu.
Tần Minh nhìn sâu trong đôi mắt cảm kích của Minh Nguyệt, nở nụ cười ôn nhu. Đương nhiên, trong lòng Tần Minh đang rất buồn. Nhưng buồn thì sao? Có thể làm gì được chứ? Cũng chỉ có thể dùng thân phận một người bạn tốt ở cạnh Minh Nguyệt mà thôi. ” Mình mang ra xe cho cậu “. Tần Minh cầm túi bánh lớn bước ra khỏi cửa hàng.