The Price Of Pleasure

Chương 34



Tori như muốn rên lên khi người đàn bà ngắm nghía Grant vẻ trầm trồ. Cô ta vuốt ve mái tóc vàng sẫm, bóng mượt và tiến về phía anh với một bàn tay chìa ra. “Miranda McClure,” cô ta nói. Anh khẽ nắm lấy tay cô ta, nhưng cô ta dúi tay vào tay anh và họ bắt tay như những người đàn ông.

“Grant Sutherland,” anh trả lời với một giọng không hề lúng túng. Trẻ trung và quyến rũ, Miranda có lẽ là thứ cuối cùng anh có thể nghĩ tới.

Ánh mắt Miranda bay về phía Tori, đôi mắt xanh như băng của cô ta nheo lại với một cái nhìn vẻ phê bình. “Cô chắc hẳn là quý cô Victoria. Lạ thật, tôi không biết cô lại có liên hệ với một người nhà Sutherland.”

Grant đến sát bên Tori hơn. “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”

Một nụ cười khổ sở hiện lên trên đôi môi đỏ sẫm. “Tuyệt làm sao.”

“Ông McClure đâu?”

“Cha tôi đã qua đời vài tháng trước,” cô ta nói với một tiếng thở dài, trông có vẻ rất đau khổ. “Bây giờ tôi xử lý công việc của ông.”

Tori sắp sửa bày tỏ sự chia buồn, nhưng Grant đã nói, “Chúng ta không cần phí thời gian của nhau. Chúng tôi biết cha cô đã lừa của ông bá tước cả một gia tài rồi lại cho ông ấy vay lại với lãi suất trên trời.”

Tori há miệng khi vẻ mặt đau buồn của người đàn bà biến mất như thể nó chưa từng ở đó. Miranda nhún vai duyên dáng. “Tôi e đó là tính chất của việc kinh doanh. Và tôi tin rằng những lá thư đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp.”

“Có phải vì thế mà cô cho phóng hỏa?”

“Anh không chờ đợi tôi sẽ mắc bẫy chứ, có phải không?” Cô ta giả vờ làm bộ sợ hãi. “Phóng hỏa? Chúa ơi!” Vẻ mặt của cô ta lại trơ ra như gỗ. “Nếu đúng là tôi gây ra, thì tôi cũng chẳng bao giờ thừa nhận cả.”

“Đó không phải là vấn đề. Tôi nói đơn giản thôi. Cô biết là ở London, tiền đồng nghĩa với công lý, và tôi có nhiều hơn cô.”

“Ồ, đúng, những cái rương không đáy nhà Sutherland. Tôi đã nghe đồn các anh tự chế được vàng ở Surrey.” Cô ta nở một nụ cười lóa mắt với anh. “Thực ra, tôi đã xem xét việc lấy anh khi anh trở về.”

Tori thẳng người lên. Cái nhìn vẻ ghê tởm trên gương mặt Grant là lý do duy nhất Tori không tát cô ta.

Miranda liếc Tori thích thú. “Thu móng vuốt lại đi, cưng. Rõ ràng là em đã trói được anh chàng này rồi.”

“Đủ rồi,” Grant nói, giọng anh thô bạo. “Tôi đã nghĩ cách thử giải quyết chuyện này, nhưng rõ ràng là cô thuộc về Newgate.” (một nhà tù ở London)

Lần đầu tiên, da cô ta tái đi và mắt mở to. “Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với một phụ nữ như tôi ở trong đó?”

Tori trả lời, “Tôi nghĩ cô sẽ bị thối ra ở trong đó.” Cô bật ngón tay như thể vừa nhớ ra cái gì đó. “Ờ, mà quá muộn rồi.”

Khi cô ta ném một cái nhìn hằn học về phía Tori, Grant nói, “Tôi sẽ chuẩn bị đấy,” rồi anh quay người để đưa Tori ra.

“Đợi đã!” Minrada tóm lấy cánh tay kia của Grant. “Nếu tôi trả lại… một nửa chỗ nợ?”

Anh nhìn cô ta vẻ khó tin. “Quá muộn. Và chúng tôi sẽ lấy lại đủ khoản bồi thường và vẫn được thỏa mãn vì biết cô đang thối thây trong một xà lim.”

“Nếu tôi trả lại tất cả thì sao?” Khi cô ta thấy họ không lay chuyển, cô ta thêm vào với một giọng quyến rũ, “Nếu tôi có thông tin thì sao?…”

“Về cái gì?”

“Về chuyện người em họ yêu quý của anh đã biến đi đâu?” Cô ta gõ gõ má. “Chẳng phải đẹp đẽ gì lắm, và tôi đoán lúc này anh ta đang cầu chúa có người đến cứu anh ta.”

Grant tóm lấy khuỷu tay cô ta. “Nói đi.”

Cô ta cố ra vẻ cứng cỏi và lườm bàn tay anh.

“Nói!”

“Thỏa thuận?”

Anh thả cô ta ra. “Sao tôi biết được là cô sẽ không dở trò với chúng tôi lần nữa?”

“Tôi sẽ không bao giờ cố ý” – cô ta liếc nhìn Tori – “giở trò với một người nhà Sutherland.” Cô ta đặt bàn tay lên ve áo anh, nhưng với cái nhìn lạnh như băng của anh, cô ta vỗ vỗ vào đó rồi rút tay lại. “Miranda đủ khôn ngoan để không túm đuôi hổ.”

“Tôi muốn thông tin đó ngay. Và, tất nhiên, cô sẽ theo chúng tôi tới ngân hàng.”

Cô ta dúm người lại với từ “ngân hàng. “Được rồi. Nhưng tôi muốn tiếp tục làm người thu mua của anh chị.”

“Cô điên à? Chúng tôi sẽ phải suốt ngày kiểm tra để chắc cô không ăn cướp của chúng tôi lần nữa.”

“Chẳng phải đằng nào thì anh chị cũng làm thế sao, bất cứ anh chị đi đâu? Tôi biết tôi không thể thoát được chuyện đó, nhưng người khác sẽ thử đấy.”

“Quên chuyện đó đi.”

Tori gõ gõ vai anh. “Grant, nghe thông tin của cô ta đã. Cô ta nói cũng hơi có lý.”

Cô ta mỉm cười sung sướng với Tori. Và Tori có cảm giác kỳ lạ là Miranda đang cố ghi nhớ để trả ơn cô. Kỳ lạ hơn nữa, Tori trông đợi điều đó.

“Anh ta đã lên một con tàu tên là Dominion, bến gốc tại Liverpool.”

Tori run lên. Ngay cả tên con tàu cũng có vẻ không lành.

Grant nhìn Miranda đầy nghi ngờ. “Chúng tôi đã lần theo cậu ấy đến Pháp.”

“Nó đỗ lại lần cuối ở St. Nazaire, rồi đến Foochow,” cô ta giải thích.

Tori lắc lắc đầu. “Foochow, ở Trung Quốc?”

Grant chậm rãi gật đầu. Về phía Miranda, anh hỏi, “Sao cô biết chuyện này?”

“Tôi biết gần như tất cả những việc xấu xí xảy ra trong thành phố này.”

“Ai làm chuyện này với cậu ta?” Grant hỏi.

“Một lần nữa, chỉ gần như tất cả mọi việc… Tôi không biết gì hơn những gì tôi đã nói với anh.” Miranda chặc lưỡi trước cái nhìn vẫn rắn câng của Grant và vớ lấy cái mũ của cô ta. “Rồi, cuộc viếng thăm này đã rất vui vẻ, giờ tôi có thể đi trả anh chị một đống tiền và giải quyết xong chuyện với hai người không? Cho ngày hôm nay,” cô ta thêm, nhấn mạnh hy vọng muốn làm ăn với họ trong tương lai.

Khi Miranda vào Ngân hàng Cunliffe, vị giám đốc như muốn liếm giày cô ta, dù trông ông ta có vẻ rất khổ sở khi cô ta nói với ông ta khoản tiền cần rút ra. Tori há miệng ngạc nhiên khi người đàn bà gãi gãi cằm ông ta và nói, “Tôi sẽ trở lại và làm đầy nó lại cho anh ngay, cưng à.”

Tori ngoái nhìn qua vai khi họ rời Cunliffe. “Anh có nghĩ chúng ta nên hỏi thêm cô ta không?”

Grant lắc đầu. “Anh nghĩ mình đã có mọi thông tin của cô ta. Nếu anh dồn thêm, cô ta sẽ phải bắt đầu bịa chuyện. Nhưng lúc em đang làm thủ tục với khoản bồi thường, anh đã thảo tin nhắn cho những người chạy việc của bọn anh, kể về phát hiện mới này. Họ sẽ trông chừng cả Miranda luôn.”

Tori gật đầu, không biết nên nói gì. Cô đau đớn khi nghĩ đến Ian đang ở ngoài kia một mình, có thể đang chịu đau đớn.

Grant chậm lại và quay nhìn cô. “Victoria, nghe anh. Chúng ta sẽ tìm thấy Ian.” Giọng anh không một chút nghi ngờ.

Cô nhớ rằng Bà Stanhope đã tả về Grant trước khi anh ra đi tìm kiếm gia đình Tori. Anh đã nói với bà, “Nếu họ còn ở ngoài kia, con sẽ trở về với họ.” Bà Stanhope đã nói bà không thể nghi ngờ điều đó, dù mọi cơ may đều chống lại anh. Giờ thì Tori đã hiểu bà nói gì. Một cái nhìn về phía Grant, thật to lớn và mạnh mẽ, đôi mắt xanh của anh trong vắt, và mọi lo lắng trong cô biến mất. Họ sẽ tìm thấy Ian. Chấm hết.

“Em tin anh,” cô trả lời khi họ lại bắt đầu bước đi. Thế nhưng dù sự lo lắng của cô đã được giải quyết, cô vẫn cảm thấy họ đang ở trong một hoàn cảnh thật kỳ cục, như thể họ vừa làm được một công việc lớn lao như một đội, nhưng giờ họ sẽ đi mỗi người một đường.

“Cô ta thật đáng sợ.” Grant lấp đầy sự yên lặng.

“Em đồng ý,” cô nói, mừng vì được nói chuyện về cái gì đó, ngay cả là về McClure. “Nhưng dù cô ta có kỳ quặc và ba phải và phức tạp, em nghĩ vẫn có một trái tim phụ nữ ẩn dưới những lớp băng đó. Thực ra, khi em thấy cô ta, em còn lo là anh có thể thích cô ta.”

Anh đứng lại, trông như thể vừa bị xúc phạm. “Đó không phải tuýp của anh.”

Cô quay người nhìn anh. “Thế thì em xin lỗi.”

“Chưa sao cả.”

Cuộc nói chuyện bắt đầu trở nên gượng gạo. Họ sẽ đi về đâu đây? Anh nghĩ gì sau cái đêm họ ở bên nhau? Cô biết cô nghĩ gì – rằng đó sẽ chỉ là đêm đầu tiên của rất nhiều đêm nếu như họ có thể sống sót qua cuộc nói chuyện này. Cô kéo kéo cái váy của cô; anh dậm dậm gót giày.

“Em chắc rất háo hức muốn được tiêu một chút tiền từ chỗ đó.”

“Ồ, vâng, đặc biệt là sau khi phải tiết kiệm – ” Cô ngừng lại. Cô không muốn nhắc lại bất cứ phần nào của những tuần vừa qua. Cái thời gian đó giờ đã qua rồi, đã ở trong quá khứ. Cô lôi một mảnh giấy từ trong túi váy ra và đọc. “Em cần mua cho Cammy ít vải để may váy mới – chị ấy to ra và không vừa bất cứ thứ gì – và mua cho bà Huckabee một cái mũ nhẹ hơn.” Tori lắc đầu và thở ra. “Bác ấy sẽ hết hơi hè này với cái mũ mùa đông mà bác ấy vẫn đội suốt. Và ông Huckabee thì cần một cái gậy chống. Huck cần ủng.” Cô lật tờ giấy. “Ồ, đúng rồi. Em có cỡ của nó ở đây. Và một thứ đồ chơi gì đó…”

Cô ngước lên, nhận ra anh đang nhìn cô vẻ kỳ lạ. Cằm cô nghếch lên cao hơn. “Em có thể giải thích các khoản chi này – cậu bé đã làm việc chăm chỉ chẳng kém bất cứ ai trong chúng ta và xứng đáng được thưởng.”

Anh mỉm cười. “Anh nghĩ em nên mang về cho Huck cả đống đồ chơi nếu điều đó làm em vui. Đó không phải là cái anh đang nghĩ đến.”

Cô nghiêng đầu và chờ đợi.

“Vậy là em đã ghi lại những thứ mọi người cần?”

“Bởi vì có khả năng em có thể được bồi thường. Và ai đó đã nhắc nhở em về sự quan trọng của việc lập kế hoạch trước.”

Nụ cười của anh mở rộng hơn. “Anh ta hẳn là một người rất thông minh.” Cô bật cười, nhưng rồi vẻ mặt của anh trở nên nghiêm trang. “Victoria, anh cũng có một kế hoạch. Cả gia đình anh sẽ tới ngôi nhà trong phố trước buổi trưa, cũng như Camellia và ngài nam tước nếu họ kịp giờ.”

Cô nhíu mày với anh, với vẻ… căng thẳng của anh?

Anh bắt đầu bước tới bước lui. “Anh tin chúng ta có thể có một cuộc sống tốt đẹp ở bên nhau. Anh muốn em lấy anh. Và hãy tin chắc rằng anh sẽ – “

“Vâng, mình lấy nhau đi!”

” – tiếp tục hỏi cưới em cho đến khi em nói…” Anh ngừng lại. “Em vừa nói gì?”

“Em nói vâng.”

Đôi lông mày anh nhíu lại. “Nhưng anh tưởng em sẽ không lấy anh mà không có tình yêu.”

Cô thu hẹp khoảng cách giữa họ và vuốt ve bàn tay trên cánh tay anh. “Ồ, anh yêu em mà.”

“Tự tin quá nhỉ?”

Cô nở một nụ cười hóm hỉnh với anh. “Khá tự tin sau đêm qua.”

Anh bắt đầu quay người đi. “Thế thì anh đoán là em cũng chẳng cần nghe nữa…”

Cô lao vào người anh, quàng tay quanh cổ anh, đu người lên ngang ngực anh, mặc kệ dòng người đang hối hả quanh họ. “Em lúc nào cũng có thể nghe câu đó.”

Anh dịu dàng gạt một lọn tóc trên gương mặt cô. “Anh có yêu em. Anh nghĩ anh yêu em hơn cả có thể.” Giọng anh thật thấp và điềm tĩnh.

Cô biết ngay mà không cần nghi ngờ gì đây là lần đầu tiên anh nói câu đó. Cô cảm nhận được bằng trực giác rằng đây cũng là lần đầu tiên anh biết yêu.

Điều đó tác động đến cô thật nhiều. Cô có thể tha thứ thời gian anh đã cần để nhận ra tình yêu của mình, bởi vì anh đả phải dấn mình vào một con đường mới.

Khi cô ngước lên nhìn anh và thở dài, anh nói, “Còn em? Đừng có để anh lơ ngơ thế này chứ -“

“Tất nhiên là em yêu anh – em yêu anh tha thiết. Em nghĩ em đã luôn như thế rồi, ngay cả khi em muốn quăng anh khỏi boong tàu xuống biển.” Rồi một ý nghĩ hiện ra trong óc cô. “Chúng ta có thể ở gia trang không?”

“Chúng ta có thể ở bất cứ đâu em muốn.”

“Ý em là ở đó và quản lý trang trại nuôi cừu.”

“Em cần một ông cừu. Anh là ông cừu của em.” Anh lại nở nụ cười mê hồn đó.

“Thế còn công ty Hàng hải Peregrine thì sao?”

“Nicole và Derek điều hành nó rất trơn tru. Và nếu họ muốn tập trung quản lý Whitestone, kệ xác, bọn anh sẽ để Ian điều hành nó khi mình tìm thấy cậu ta.”

Cô nhìn chăm chăm vào anh ngạc nhiên. Người ông rãnh mãnh của cô đã đoán trước được chuyện này hơn một năm trước và đã tin chắc điều đó khi cô trở về. “Anh có sẵn sàng cho một cuộc sống với em và một ngôi làng toàn người già tám mươi, và nhiều cừu hơn cả mình có thể đếm được – những con cừu rất láo toét – và một đoàn quân tóc đỏ nhà Huckabee chạy lăng xăng?”

“Chỉ cần em ở đó với anh.”

“Thật chứ?” cô hỏi trong hơi thở hổn hển.

“Bất cứ điều gì,” anh nói bên mái tóc cô

.

Nhưng cô đẩy anh ra, rồi chìa tay. “Cộng sự?”

Anh bắt tay cô.

Rồi cô ghì anh xuống, và nhón chân lên để thì thầm vào tai anh. “Sau khi chúng ta xong xuôi với đám cưới này, chúng ta cần phải củng cố sự cộng tác. Hết lần này đến lần khác…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.