The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 17: Người bạn đồng hành



“Xin lỗi vì đã đến muộn. Có nhiều thứ phải đóng gói hơn tôi nghĩ.”

Tên pháp sư cười một cách trơ trẽn như thể đã sắp xếp trước với chàng để cùng chàng khởi hành, rồi gõ tay vào chiếc túi cậu ta mang theo, nó quá nặng và to so với vóc dáng của cậu ta.

“Tôi muốn mua một con ngựa, nhung chăn nuôi ở đây đắt một cách kỳ lạ. Nếu chúng ta đi qua biên giới, thì trước tiên chúng ta phải đảm bảo một con ngựa khi chúng ta đến khu vực phía Nam.”

Và, với một cái ngáp dài, cậu ta dựa vào đống rơm.

“Vậy thì, tôi sẽ đi ngủ đây. Xin hãy đánh thức tôi khi chúng ta đến nơi.”

Riftan lạnh lùng trừng mắt nhìn Ruth rồi nhảy lên túm lấy cổ áo cậu ta. Pháp sư hét lớn.

“Aaack!”

Chàng không quan tâm một chút nào và cố gắng ném cậu ta ra ngoài. Sau đó, tên pháp sư tuyệt vọng bám vào lan can toa xe và kêu lên bằng giọng khẩn thiết.

“Đ-đợi đã, đợi một chút! Hãy nói chuyện đi! Tôi cũng có lý do để ra đi mà.”

Riftan tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta và thả tay ra một cách cẩu thả. Pháp sư sau đó bò trở lại toa xe và ôm chặt lấy hành lý của cậu ta.

“Ngài có đang quá đáng không vậy? Tôi không thế tin rằng ngài vừa cố gắng ném tôi ra ngoài mà không do dự một chút nào! Làm sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy khi chúng ta đã chia sẽ những trải nghiệm cùng nhau!”

Riftan giận dữ gầm gừ, phớt lờ sự phản đối của Ruth.

“Tìm một chiếc xe khác hoặc tìm một con ngựa ở thị trấn tiếp theo. Tôi không quan tâm cậu đi đâu, nhưng đừng nghĩ đến việc đi theo tôi.”

Pháp sư bối rối trước lời nói của chàng.

“Ngài sẽ vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó sao?”

Riftan cảm thấy không đáng phải trả lời, vì vậy chàng ngồi xuống và quay lưng lại với cậu ta. Tiếng xe lăn bánh trên bãi tuyết tiếp tục kéo dài. Ruth nhìn chằm chằm vào Riftan trong sự im lặng khó chịu và bắt đầu nói.

“Ngài Calypse đi cùng tôi sẽ có lợi hơn. Có một pháp sư sẽ giúp ngài nhận được nhiều tiền công hơn và an toàn hơn rất nhiều so với việc lang thang một mình.”

“Người nào an toàn hơn?”

Đôi mắt của Riftan mở to, bắn cho pháp sư một cái nhìn ớn lạnh. Ruth chỉ nhún vai và thẳng thắn thừa nhận.

“Tôi không muốn bị bỏ lại một mình ở một nơi như thế này! Tôi không thích cách họ đối xử với các pháp sư ở đây. Thành thật mà nói, tôi vô cùng sợ hãi rằng họ sẽ lôi tôi ra trước hội đồng xét xử của Giáo hội bất cứ lúc nào và tôi không nghĩ rằng sẽ có ai khác bảo vệ tôi.”

Riftan nghiến răng.

‘Mình phải nói bao nhiêu lần cho anh chàng này biết rằng mình không có ý định bảo vệ cậu ta?’

“Điều đó thì có liên quan gì đến tôi?”

Mặt Ruth đỏ bừng trước câu trả lời tàn bạo của chàng.

“Nếu tôi cố gắng vượt biên một mình, tôi sẽ không thể sống sót. Tôi sẽ bị cướp bởi những tên trộm, bị bắt cóc bởi một kẻ buôn người cho mấy quý tộc biến thái, hay bị ăn thịt bởi một con quái vật! Ngài có chắc là ngài sẽ ổn nếu tôi kết thúc như vậy không? Tôi đã cứu sống Ngài Calypse vài lần mà ngài lại có thế hành động như vậy đối với vị cứu tinh của mình?!”

Riftan bịt tai với vẻ mặt chán ghét. Pháp sư, người đã líu lo với một giọng the thé, giờ bắt đầu rên rỉ, bám vào gấu quần của chàng.

“Tôi là một pháp sư bậc nhất. Một pháp sư thiên tài được ca ngợi bởi Tháp Pháp sư! Tôi sẽ hỗ trợ ngài, vậy ngài có vấn đề gì với điều đó? Có gì tồi tệ mà ngài lại từ chối nó một cách phũ phàng như vậy chứ?!”

“Có phải… cậu sẽ không từ bỏ, phải không?”

“Tôi không thể để ngài đi ngay cả khi tôi chết ở đây! Thành thật mà nói, tôi không thể tin tưởng những lính đánh thuê khác! Nếu tôi không khoe khoang về việc ngài bảo vệ tôi, họ sẽ lấy hết tiền của tôi. Tôi làm những thứ điên rồ và không tưởng để cho người ta kiếm tiền khi tôi có thời gian, nhưng không ai trả cho tôi nhiều như ngài cả!”

Riftan lấy lòng bàn tay ấn vào gáy và rủa thầm. Quả thật, những mánh khóe và tài năng của anh chàng này rất hữu ích về nhiều mặt, cậu ta thể hiện phản xạ đáng khen ngợi trong những thời điểm nguy hiểm cực độ, đặc biệt là trong việc chữa bệnh và phép thuật phòng thủ, nhờ vào kinh nghiệm của mình. Tuy nhiên, sự khó chịu mà tên ồn ào này gây ra cho chàng là không thể chịu đựng được. Riftan không ngừng nói.

“Nghe này, tôi đã nói với cậu nhiều lần rằng tôi cảm thấy thoải mái khi ở một mình. Nếu cậu cần người bảo vệ mình, hãy tìm người khác. Với thực lực của cậu, không chỉ một hoặc hai người sẽ sẵn sàng thuê cậu, vậy tại sao cậu lại gắn bó với tôi như vậy? Bất kỳ lãnh chúa nào nghe thấy rằng cậu là một pháp sư bậc nhất sẽ chào đón cậu với vòng tay rộng mở!”

“Ngài đang nói như vậy, nhưng nó không phải là sự thật!”

Pháp sư kêu lên một cách cay đắng, bực bội kéo mái tóc rậm rạp của mình.

“Tôi đang đi lang thang vì tôi đang trốn khỏi Tháp Pháp sư. Sẽ không có lãnh chúa nào dám giữ tôi bên mình khi biết tôi nổi loạn và các pháp sư khác khinh bỉ tôi.”

Đó là lần đầu tiên chàng nghe về điều đó. Chàng đã cảm nhận được rằng Ruth đang vướng vào một tình huống mơ hồ, phức tạp, nhưng nghĩ đến việc cậu ta quay lưng lại với Tháp Pháp sư… chàng thậm chí không thể tưởng tượng được cậu ta đã làm những chuyện gì.

Riftan ấn ngón tay cái vào thái dương đang nhức nhói. Tên pháp sư tỏ ra vô cùng đáng thương và cậu ta cũng rất kiên trì, chắc chắn cậu ta sẽ bò theo chàng dù có chuyện gì xảy ra, vì vậy sẽ rất khó để cạy cậu ta ra trừ khi chàng làm cậu ta bất tỉnh, nhưng chàng không muốn đi xa như vậy. Cuối cùng, Riftan đã trả lời trong cam chịu.

“Được rồi. Tôi sẽ để cậu tham gia cùng tôi. Tuy nhiên, sẽ có một vài điều kiện.”

“Điều kiện?”

Chàng gật đầu.

“Đừng nói chuyện với tôi trừ khi thực sự cần thiết.”

Môi dưới của Ruth nhô ra. Riftan nheo mắt nhìn cậu ta và nói chắc nịch, nhấn mạnh lời nói của chàng từng từ một.

“Đừng hỏi những câu hỏi vô ích. Đừng tỏ ra phiền phức, đừng làm phiền tôi và nếu cậu chỉ lặng lẽ đi theo tôi như thể cậu không tồn tại…”

Pháp sư khịt mũi.

“Sao ngài không dán miệng tôi lại luôn đi?

Riftan nói qua kẽ răng một cách gay gắt.

“Nếu cậu không thể làm được điều đó, thì hãy biến khỏi xe ngay bây giờ!”

“… Ai nói tôi không làm được?”

Ruth ngay lập tức cụp đuôi lại.

“Được rồi. Tôi sẽ im lặng đến mức ngài thậm chí sẽ không nhận ra tôi đang ở ngay bên cạnh ngài.”

Riftan nhìn cậu ta đầy ngờ vực và thở dài một hơi. Khi bầu không khí hoàn toàn thay đổi, Ruth khẽ ậm ừ và quấn chăn quanh người để tránh gió lạnh. Rõ ràng là chuyến đi sẽ cực kỳ khó chịu. Riftan nghiến răng và nhắm mắt lại.

***

Trái ngược với mong đợi của chàng, pháp sư không phải là người bạn đồng hành tồi tệ nhất mà chàng có thể có. Hầu hết thời gian, cậu ta đều cuộn mình trong chăn, vô tư chợp mắt. Và khi tỉnh táo, cậu ấy cũng siêng năng làm phần việc của mình, chẳng hạn như đốt lửa trại hoặc chuẩn bị bữa ăn.

Thỉnh thoảng, cậu ta sẽ khó chịu khi càu nhàu với bản thân hoặc làm phiền Riftan, nhưng khi chàng bắn cho pháp sư một cái nhìn nghiêm túc, cậu ta sẽ ngay lập tức ngậm miệng lại. Sau tât cả, đó là điều mà chàng có thể chịu đựng được.

Họ đi xe ngựa suốt một ngày và nghỉ ngơi trong một ngôi làng nhỏ. May mắn thay, họ có thể tham gia cùng các thương gia đang đi đến khu vực phía Nam. Lúc đầu, các thương gia miễn cưỡng thuê họ, nhưng hầu hết lính đánh thuê đã trên hành trình về phía Bắc để chuẩn bị cho cuộc nội chiến, vì vậy họ không còn lựa chọn nào khác.

Riftan được trả sáu đồng bạc để hộ tống các thương gia đến Osyria. Đó là một khoản tiền thấp đến mức nực cười, nhưng chàng không buồn thương lượng vì mục đích thực sự của chàng không phải là tiền mà là một phương tiện để di chuyển. Hơn nữa, tìm được thương gia chịu thuê một người hỗn huyết như chàng ở khu vực phía Bắc không khác gì so với việc mò kim đáy bể.

“Đây, đó là tiền công.”

Riftan nói, đưa cho Ruth ba đồng bạc. Pháp sư lạnh lùng nhận lấy nó và bày tỏ vẻ mặt thất vọng.

“Đây là cách duy nhất để chúng ta có thể đi một nghìn dặm sao?”

“Nếu cậu có bất kỳ phàn nàn nào, thì hãy quay trở lại Đội đánh thuê Black Horn bây giờ đi. Nhận công việc được trả lương như thế này rất phổ biến nếu cậu không có người trung gian.”

Riftan trả lời thẳng thừng và chất hành lý lên yên ngựa. Chàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mua hai con ngựa để họ có thể hộ tống các toa xe một cách đàng hoàng. Riftan nhìn con ngựa dường như quá yếu để chàng cưỡi, rồi nhìn nhóm thương gia đang chuẩn bị cho chuyến đi.

Nhóm của họ bao gồm mười hai lính đánh thuê và mười bốn thương gia. Mặc dù các thương gia có vẻ ngoài có thể chất tốt, giống như hầu hết những người phương Bắc khác, chàng không thể chắc chắn liệu họ có giúp ích được gì trong trường hợp họ gặp phải lũ quái vật hoặc kẻ trộm hay không.

Riftan đánh giá thực lực của lính đánh thuê bằng đôi mắt dò xét và đi đến giữa đoàn người. Khi mọi việc chuẩn bị đã hoàn tất cho cuộc hành trình, họ rời làng và bắt đầu di chuyển về phía Nam.

Hành trình của họ diễn ra suôn sẻ hơn chàng mong đợi. Mặc dù một trận bão tuyết ập đến với họ ngay giữa chuyến đi, nhưng có một điều tích cực rằng, khả năng gặp trộm hoặc quái vật sẽ khá thấp vào một ngày thời tiết xấu. Họ đã có thể đi qua vùng đất đóng băng để đến một thị trấn nhỏ ở phía Nam mà không gặp bất kỳ rủi ro nào. Ở đó, họ nghỉ ngơi và đi thẳng đến biên giới.

Sau khoảng hai tuần di chuyển, Riftan cuối cùng đã có thể nhìn thấy một số đồng cỏ. Vùng đồng bằng của Osyria, nơi đang là mùa mưa, được bao phủ bởi một màu xanh tươi mát, và một đàn hươu thong thả uống nước trong vắt từ dòng suối chảy xiết. Họ dừng xe ngựa của mình gần suối và để cho ngựa gặm cỏ.

“Tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ đến thủ đô trong một tuần hoặc lâu hơn.”

Một thương gia đang ngồi trên ghế của người lái xe, xem bản đồ và sau đó quay sang Riftan để hỏi.

“Cậu dự định làm gì khi chúng ta đến nơi?”

Riftan nhìn ông ta với vẻ mặt bối rối. Chàng luôn cảnh giác bất cứ khi nào mọi người nói chuyện với chàng vì chàng luôn mang một khí chất khó có thể tiếp cận. Chàng nhai mấy miếng thịt khô và đáp lại với giọng chua ngoa.

“Tôi sẽ nghỉ ngơi trong vài ngày và sau đó tìm một nhiệm vụ mới.”

Khuôn mặt của thương gia đột nhiên trở nên rạng rỡ rõ rệt.

“Chúng tôi sẽ ở lại khoảng 10 ngày, mua một số hàng hóa và sau đó sẽ quay về Balto. Cậu vẫn sẽ là người hộ tống của tôi chứ? Tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi khi chúng ta quay trở lại.”

Khóe môi của Riftan nhếch lên. Họ đã gặp một bầy người sói con hai lần khi băng qua biên giới. Chàng đoán rằng người thương gia đã thích chàng sau khi nhìn thấy kỹ năng mà chàng đã thể hiện trong cuộc tấn công. Riftan nhét nốt phần thị khô còn lại vào miệng và phủi tay.

“Tôi đánh giá cao lời đề nghị, nhưng tôi phải từ chối. Tôi đang có kế hoạch ở lại Osyria vào lúc này.”

Một sự thất vọng nhẹ hiện trên khuôn mặt thương gia.

“Có lẽ, cậu định tham gia vào cuộc thi đấu kiếm do Giáo hội tổ chức?”

Riftan cau mày trước câu hỏi bất ngờ.

“Cuộc thi đấu kiếm?”

“Cậu không nghe nói về nó à? Đó là một cuộc thi rất lớn, nơi các kiếm sĩ thể hiện kỹ năng của họ và cạnh tranh nhau, trong khi các quý tộc và hoàng gia từ tất cả các quốc gia sẽ đến xem. Đó là nơi hoàn hảo để một kiếm sĩ lang thang như cậu tự tạo tên tuổi cho mình.”

“Chẳng phải những cuộc thi đó thường giới hạn chỉ cho các hiệp sĩ tham gia sao?”

“Không phải vậy, ngay cả trong các trận đấu khẩu, tất cả mọi người đều có thể tự do tham gia. Cuộc thi đấu kiếm được tổ chức bởi Giáo hội cấp cao và lệ phí để tham gia cuộc thi chỉ có hai denar.”

Rifan chế nhạo. Hai denar là một số tiền mà thường dân khó có thể chạm đến trong cả cuộc đời của họ. Không có gì trong Giáo hội cấp cao ngoài một đám ngu xuẩn kêu ngạo chỉ làm ăn để leo lên một bậc thang giả tạo để có được địa vị. Riftan lấy bình nước của mình ra, uống một ít để làm dịu cổ họng khô khốc của mình, và đáp lại một cách lạnh lùng.

“Tôi không có hứng.”

“Với kỹ năng như vậy, cậu không nghĩ rằng cậu chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của các quý tộc sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.