Cơn mưa lớn kéo dài suốt đêm đã dứt vào rạng sáng. Riftan rửa mặt bằng nước mưa từ máng xối và chớp chớp đôi mắt nặng trĩu. Đêm qua thật là một cơn ác mộng vì căn chòi cứ kêu cót két inh ỏi suốt cả đêm trước cơn gió thổi dữ dội như những lưỡi dao bay.
Cậu nhìn lên bầu trời sáng sủa, không còn dấu vết nào của cơn bão man rợ đêm qua và dùng tay áo rách rưới để lau mặt.
Dù cha dượng của cậu đã sửa căn chòi từ mùa xuân, nhưng chưa chi nó đã đổ nát rồi; khi mùa mưa đến, nếu căn chòi bị cuốn đi thì cũng là điều không thể tránh khỏi. Họ có lẽ cần phải sửa nó một lần nữa trước khi mùa mưa đến.
Lông mày Riftan nhíu lại khi nghĩ đến số tiền mà cậu phải kiếm được để mua lượng gỗ cần thiết để sửa chữa nhà. Ngay lúc đó, một giọng nói lúng túng hét lên từ sau lưng cậu.
“Còn cả tấn việc phải làm, sao mày còn đứng đó vậy?!”
Cậu nhìn chằm chằm vào lò rèn, tiếng búa đập vào thép vang lên ầm ĩ. Thông qua cánh cửa đang mở rộng, cậu nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng. Nếu người đàn ông chỉ cách cậu một khoảng ngắn, ông ta sẽ chạy đến đấm vào đầu Riftan. Cậu lật đật nhấc chiếc bao tải nằm bên cạnh.
“Tôi vừa định đi đây.”
Riftan vác cái bao tải nặng gần bằng cậu lên vai và sải bước về trước. Người thợ rèn nhìn cậu với ánh mắt căm thù và đi vào lò rèn trước mặt ông ta. Cậu lặng lẽ đi theo, nhìn chằm chằm vào pháo đài khổng lồ sừng sững giữa khu rừng xanh mát.
Đã được vài tháng kể từ khi cậu bắt đầu học việc trong lò rèn của Lâu đài Croix, nhưng tâm trí của cậu vẫn không ở đó. Thay vì làm việc trong lò rèn, dọn phân ở chuồng ngựa như trước đây cậu từng làm vẫn là tốt hơn. Mặc dù bận rộn liên tục ở chuồng ngựa, nhưng khối lượng công việc mà cậu phải làm trong lò rèn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Mỗi sáng sớm, cậu phải đào đống củi, đốt than trong lò, nung nóng quặng sắt đến khi vai như muốn rời ra. Sau đó, cậu phải liên tục trông chừng ngọn lửa trong lò cho đến khi lửa bừng lên cao.
Trong vài tuần đầu, lòng bàn tay cậu phồng lên vì mụn nước và bỏng ở một vài nơi trên cơ thể, đôi khi cậu đã nghĩ đến việc đánh cha dượng mình, người đã buộc cậu phải ở nơi khủng khiếp như vậy. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt thẳng thừng của ông, sự phẫn uất dâng lên trong cậu biến mất như thể tất cả cảm giác của cậu chỉ là giả dối.
Khi Riftan nhớ lại hình ảnh người cha dượng không có gì để ăn ngoài món thịt hầm lạnh tanh, cậu đập mạnh vào bao tải. Câu nói của cha dượng vào hôm ông lôi cậu đến nơi này cứ văng vẳng bên tai.
“Một người nông dân nghèo nàn như ta, sống cả đời cơ cực cho đến khi chết. Ít ra thì thợ rèn cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Cha dượng của cậu, người đã thốt ra những lời đó, đào một đống đất trong sân sau của căn chòi và lôi ra một chiếc túi da màu đen, hôi thối. Bên trong đó là của hồi môn mà ông nhận được khi kết hôn với mẹ ruột của Riftan.
Mười bốn đồng Dirhams. Cha dượng đã lấy sáu đồng trong số đó đưa cho người thợ rèn trông giống con lợn và cúi đầu van nài ông ta chỉ bảo cho Riftan. Nhớ lại điều đó nực cười như thế nào, Riftan phun ra những lời tục tĩu.
‘Nếu mình có số tiền đó, mình sẽ dùng nó để xây một ngôi nhà mới… Tại sao ông ta lại quan tâm đến đứa con hoang của một kẻ xa lạ, người không hề có chung một giọt máu với ông ta?’
“Này! Lính mới! Hãy lấy thêm than củi đi!”
Riftan thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy tiếng hét lớn. Cậu chạy đi với chiếc xe ba gác chứa đầy than củi vụn và đổ vào lò, sau đó ép mạnh ống thổi hết sức có thể, để ngọn lửa vàng rực bừng to lên tận trần nhà. Kể từ đó, cậu không còn thời gian để chìm đắm trong suy nghĩ nữa.
Cậu phải tuân theo chỉ dẫn của hơn ba mươi người đàn ông lúc nào cũng la hét, “Làm cái này, làm cái kia”, và chạy việc vặt không ngừng quanh lò rèn rộng lớn, mang theo đủ loại đồ đạc từ nặng đến nhẹ.
Chỉ có sáu người là thợ rèn lâu năm, còn lại là những người học việc như cậu nhưng tất cả họ đều đối xử với cậu như một người hầu vậy.
Riftan cũng nhận thấy mình bị thúc ép làm đủ thứ việc vặt như thế nào, nhưng cậu không thể phản đối. Người thợ rèn nhận cậu thì bỏ mặc cậu trong khi những người khác lại không hài lòng vì cậu là một đứa bé mang hai chủng tộc. Vì vậy, cậu vẫn không thể học đóng móng ngựa đúng cách.
Riftan nghiến răng. Cậu không thể bỏ cuộc mặc dù rất đau lòng vì cha cậu đã trả những đồng bạc đó để cậu học nghề, nhưng cậu lại bị đối xử như một nô lệ vậy. Cậu nuốt hận vào bụng và đập búa cho đến khi vai đau rã rời.
Khi đến lúc phải về nhà, cậu không còn chút năng lượng nào nữa để thốt ra mấy câu chửi thề. Bên dòng suối, cậu rửa mặt và hai bàn tay đã đen vì dính than và giặt bộ quần áo lốm đốm của mình. Sau đó, cậu mặc lại bộ quần áo ướt nhem và xoay về hướng đi về nhà. Đột nhiên, cậu tìm thấy thứ gì đó lấp lánh trong làn nước gợn sóng.
Cậu cúi xuống và nhặt nó lên. Một viên sỏi trắng có kích thước bằng ngón tay cái lấp lánh dưới ánh sáng. Riftan xoay xoay viên đá trắng mịn, cất nó vào trong áo và sải bước về phía trước. Bất kể đang kiệt sức, sức sống của cậu ngay lập tức bừng lên.
Cậu đi xuyên qua khu rừng rậm và đi về phía sân trống của lâu đài. Đi một hồi lâu thì một tòa nhà lộng lẫy hiện ra giữa những hàng cây.
Mắt cậu đảo quanh trong khi tay nhặt củi từ nhà kho bên cạnh. Một lúc sau, cậu có thể phát hiện ra một cô bé đang ngồi xổm và nhặt thứ gì đó ở góc vườn của tòa nhà phụ. Nhìn thấy cô khiến tim cậu như tan chảy.
Riftan bước chậm rãi, giả vờ nhặt một khúc củi khác. Ngoài cậu ra, một số người hầu khác cũng đến lấy củi và cậu hòa vào ngay, vì vậy cô bé dường như không nghĩ có gì kỳ lạ khi cậu đến gần.
Tuy nhiên, chú chó săn màu đen đi theo cô bé, lại cảnh giác và tai nó ngay lập tức vểnh lên. Riftan cẩn thận không đến gần hơn mức cần thiết, đặt viên sỏi cậu vừa tìm thấy trước mặt cô bé.
Sau đó cậu nhanh chóng rời đi như thể phải đi làm chuyện khác. Một lúc sau, cậu nhìn qua vai, thấy cô bé nhặt viên sỏi mà cậu đã đặt xuống và nhét nó vào trong chiếc túi đầy màu sắc.
Riftan bước về phía cổng thành, nuốt tiếng cười đang dường như muốn nổ ra từ lồng ngực. Cậu không thể rũ bỏ suy nghĩ về cách cậu hành động như một tên ngốc vậy.
‘Tại sao việc đó lại làm mình cảm thấy vui thế này?’
Thay vào đó, Riftan rời khỏi lâu đài với tốc độ nhanh hơn và cười một cách cay đắng. Cậu không thể hiểu nổi chính mình.
‘Mỗi ngày mình đi quanh lâu đài chỉ để gặp cô bé đó trước khi về nhà… Mình có bị điên không?’
Cô ấy thậm chí không phải là một đứa trẻ mà cậu có thể chơi cùng. Cô ấy là con gái của công tước, và một nông dân nghèo nàn như cậu không được phép nói chuyện với cô ấy trừ khi cô bắt chuyện với cậu trước.
Nếu ai đó nhận ra việc cậu đang làm, cậu chắc chắn sẽ bị chế giễu là đồ vô liêm. Đột nhiên, cảm giác miễn cưỡng bùng lên và cậu dùng chân đá mạnh xuống đất.
Dù sao đi nữa, chắc hẳn cô bé thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của cậu. Cô ấy hẳn cũng không biết rằng cậu đã thỉnh thoảng ném những viên sỏi hoặc chiếc lông với màu sắc lạ vào khu vườn.
‘Khi đang nằm trên giường, không biết cô ấy có thắc mắc rằng tại sao lại có những thứ kỳ lạ như thế này ở trong vườn không?… Mày sẽ không biết cô ấy đã làm chiếc vương miện như thế nào với những thứ đó, hoặc nếu cô ấy thậm chí sử dụng những thứ mày đã tặng, thì ai cho phép mày tò mò về nó chứ?’
Nhìn thấy căn chòi đổ nát ở dưới chân đồi, Riftan giật mình trở về thực tại. Cô ấy không phải là một cô bé sống trong nhà hàng xóm. Cô ấy là con gái của công tước, người cai trị cả cái trang viên khổng lồ này, và cậu thuộc tầng lớp nhất nhất ở nơi đây.
***
Không lâu sau khi làm việc trong chuồng ngựa của lâu đài, cậu đã để ý đến cô. Khi cậu vác chiếc thùng đầy ấp đồ đi về phía nhà kho, cậu thấy cô bé ngồi ở sân sau của tòa nhà phụ.
Cậu lập tức chú ý đến bé gái lớn nhất của Công tước Croix và nhanh chóng cố gắng lơ đi, nhưng chân cậu lại không cử động vì lý do nào đó.
Cô gái nhỏ trông giống búp bê ôm chặt lấy chú chó săn đen bằng cánh tay bụ bẫm và vùi mặt vào bộ lông mượt như nhung của nó. Nhìn cách cô bám vào con chó to hơn cả cậu, cơ thể cậu cứng đờ, tim cậu đau nhói mà không rõ lý do.
Cậu nhận ra rằng cô bé muốn được ai đó ôm vào lòng và sự cô đơn của cô bé cũng rõ ràng và sống động như của cậu vậy. Cậu cũng đã từng tìm kiếm nơi nương tựa cho sự cô độc của mình theo cách đó, vùi mặt vào gáy một con ngựa con.
‘Tại sao một cô bé có hàng trăm người hầu lại tìm kiếm sự an ủi từ một chú chó săn chứ? Cô bé cũng cô đơn như mình sao?’
Với những suy nghĩ như thế trong đầu, cậu có cảm giác thôi thúc muốn đến an ủi cô bé.
Đó là những suy nghĩ mà một con chó qua đường cũng sẽ cười. Ai sẽ an ủi ai cơ chứ? Cậu là một người hầu dọn phân ở chuồng ngựa, và cô ấy là con gái của công tước.
Có lẽ, cô ấy sống một cuộc sống xa hoa, vượt quá những gì cậu có thể tưởng tượng. Một sảnh tiệc được trang trí bằng cẩm thạch, những đèn chùm vàng, những chất vải mềm mại và cả đồ ăn xa hoa mà cả đời cậu sẽ không bao giờ được chạm vào…
Cô ấy ngủ trên một chiếc giường mềm mại như mây làm từ lông vũ và cô ấy có thể ăn uống những gì cô ấy thích. Cô ấy sẽ không bao giờ trải qua cảm giác đau đớn khi phải làm việc đến khi lòng bàn tay bong tróc da cho đến ngày cô ấy chết.
Cậu rũ bỏ cảm xúc kỳ lạ mà cậu dành cho cô bé và tự chúc mừng vì đã thành công thuyết phục bản thân rời đi. Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, cậu không thể không dõi theo cô bé mỗi khi đi ngang qua tòa nhà phụ.
Nhìn thấy bờ vai rũ xuống hay mái tóc xù xì của cô khiến cậu cảm thấy khó chịu, và nụ cười của cô khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu cũng lo lắng rằng liệu cô có bị ốm ở đâu không mỗi khi cô bé vắng mặt. Thật bất ngờ, cô bé đã trở thành một người chữa lành cho cậu vào cuối ngày.
Đêm qua, khi Riftan đóng gói bao than từ lò nung, cậu đã tự chế giễu bản thân mình. Cậu chỉ đang tạo ra một niềm an ủi để trốn tránh thực tế phũ phàng mà thôi.
Cậu chỉ bảo vệ bản thân cậu bằng suy nghĩ của mình, và cô bé thậm chí có thể không cô đơn chút nào. Hình ảnh buồn bã của cô bé hẳn chỉ là sự ảo tưởng của cậu, và cô ấy sẽ chẳng cần lo lắng gì ngoài việc tận hưởng những ngày tháng vui vẻ trước mắt. Những ý nghĩ rằng việc mang những món quà tồi tàn đem lại niềm vui cho cô ấy cũng chỉ là vô ích.
Cô ấy có thể có được rất nhiều đồ trang sức miễn là cô ấy muốn. Chỉ vài năm nữa, khi lớn lên một chút, cô ấy sẽ quên đi việc mình đã từng lượm lặt những hòn đá cuội và những thứ vớ vẩn như thế này.