Lý Mộ Tiêu cùng Trần Thiệu có vài hợp đồng nên thường xuyên lui tới, tâm tình anh ta vốn đang không tốt nên nghĩ buổi tối không muốn ra ngoài ăn cơm, nhưng hôm nay là người kia mời. Anh ta quay đầu nhìn trong phòng trống rỗng không bóng người, về nhà trừ bỏ chán đến phát ốm ra cũng không còn lại chút gì, đơn giản suy nghĩ liền đi.
Anh ta là một người đàn ông coi trọng sự nghiệp, dù trong nhà có chuyện, anh ta cũng không bỏ mặc công tác. Hơn nữa trong lòng Lý Mộ Tiêu vẫn tự nhận thức rằng Đào Tư Di chỉ nhất thời nổi giận, qua điểm mấu chốt này, cô ấy sẽ tha thứ cho anh ta. Hai người đã kết hôn hai năm, anh chưa ta từng làm điều gì thẹn với cô. Dù hết sức, anh ta vẫn rất yêu vợ mình.
Lý Mộ Tiêu từ trước tới nay đều không muốn mang Đào Tư Di ra ngoài tham dự vài bữa tiệc làm ăn thế này, một phần cũng vì tính cách Đào Tư Di điềm đạm, thích cuộc sống đơn giản, mỗi ngày trừ việc dịch sách ra cũng chỉ dọn dẹp phòng ốc, ngồi xem ti vi. Về phương diện khác, anh ta không muốn Đào Tư Di dính hơi tiền chướng khí mù mịt từ những buổi tiệc xã giao.
Nhưng anh ta ngàn vạn lần không ngờ tới, hôm nay tại chỗ này anh ta lại thấy vợ mình thế nhưng ở cùng một tên đàn ông khác!
“Vợ?”
Trần Thiệu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Lý Mộ Tiêu rồi nhìn Đào Tư Di ở cửa. Cô nàng này ở đâu ra thế, anh có nghe nói Diệp Lan Trăn mang theo phụ nữ tới đây, nhưng sao lại mang vợ người ta tới đây thế này!
“Sao lại không đi vào, đến ngồi bên trong. “
Diệp Lan Trăn thực tự nhiên khẽ vuốt lưng Đào Tư Di, đẩy cô đến giữa phòng, tự mình cất bước đi tới.
“Tư Di, em quen vị tiên sinh này sao?” Diệp Lan Trăn giả bộ hồ đồ thấp giọng hỏi cô gái bên cạnh, vẻ mặt đầy ôn nhu.
Đào Tư Di quay đầu nhìn thoáng qua anh, biết anh giả bộ hồ đồ, nhưng cô có thể nhìn ra được một màn này tuyệt đối không phải cố ý an bài, là vừa vặn đụng tới mà thôi.
“Vâng. ” Đào Tư Di nhẹ giọng ứng đối, hiện tại cô không biết nên giới thiệu thế nào cho hợp lý, chồng hay chồng trước?
“Thật không lễ phép, sao em không giới thiệu người ta cho anh. ” Tuy rằng trong lời Diệp Lan Trăn nói ra là đang giáo huấn người, nhưng giọng điệu lại tràn đầy cưng chiều.
Đào Tư Di rất muốn động thủ đánh người, tên này rõ ràng thích ăn đòn mà, biết rõ còn cố hỏi, đây là muốn xem náo nhiệt sao?
“Chồng trước của em. “/”Là chồng cô ấy. “
Hai giọng nói đồng thời vang lên nhưng hàm nghĩa lại khác nhau rất lớn.
“Hả? Tư Di, đây là chồng trước của em sao. ” Diệp Lan Trăn trong lời nói biểu lộ lập trường của anh.
Trần Thiệu thấy thế cũng hiểu được đây là chuyện xấu hổ, thương nhân khó dứt việc nhà, nhất là toàn những người được anh mời tới. Không nghĩ mối quan hệ phức tạp này lại xảy ra trên bàn ăn! Đây là vì từ trước đến nay anh chưa từng gặp phải loại sai lầm này. May mắn chuyện hôm nay không phải do anh gây ra, nhưng mặc kệ như thế nào, anh cũng phải làm gì đó để không khí dịu lại, cơm còn chưa được ăn đấy.
“Mọi người đều ngồi xuống đi, ha ha. “
Trần Thiệu trừng mắt nhìn Hoắc Tư Đình cùng Lãng Dự ngồi xem náo nhiệt, hai vị này chỉ biết nhìn, không nỡ đến giúp anh một tay.
“Anh Diệp ngồi đây này, còn vị tiểu thư này, tôi chưa từng thấy qua. “
Hoắc Tư Đình là người hiểu chuyện, mặc dù Lý Mộ Tiêu ở Côn Thành cũng coi như là một thương nhân thành công, nhưng còn không biết cách xa bao nhiêu so với nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp là đại gia tộc thâm căn cố đế, vòng vèo cong quẹo so mãi cũng chẳng với tới được.
Đến Côn Thành, đi theo Diệp Lan Trăn đã hơn mười năm này, gần đây nhờ vào chính quyền mới lấy được vài hạng mục lớn, từ dân bản xứ đến người từ xa tới Côn Thành này làm ăn đều biết nhà họ Diệp, gia tộc khiến người người phải kiêng nể! Nghe nói người trẻ nhà họ Diệp có thể dựa theo hứng thú và năng lực của mình mà tùy ý phát triển. Nhưng khi đã đến độ tuổi nhất định, khẳng định sẽ có một hay hai người nổi tiếng tham gia vào chính quyền, mục đích chính là tránh một ngày nào đó nhà họ Diệp vì cây to đón gió mà bị kẻ khác bắt gọn.
Bọn họ không nghĩ sẽ đắc tội Lý Mộ Tiêu nhưng lại càng không dám đắc tội với Diệp Lan Trăn, một là không nghĩ, một là đắc tội không nổi, ai nặng ai nhẹ khó có thể phân biệt.
“Đào Tư Di, em họ tôi. ” Thanh âm Diệp Lan Trăn phi thường rõ ràng truyền đến trong tai mỗi người ngồi ở đây.
“Nha, thì ra là em họ, em họ đến ngồi bên này. ” Lãng Dự vừa nghe rốt cuộc cũng mở miệng. làm em họ là tốt nhất. May mắn Diệp Lan Trăn chưa nói là vị hôn thê hoặc bạn gái, vậy thì sẽ rất thú vị, cục diện như vậy khó có thể khống chế nổi.
Lý Mộ Tiêu đang nhăn mặt vừa nghe xong liền giãn ra chút ít, nhưng anh ta vẫn thấy kỳ quái, tại sao anh ta chưa từng nghe Đào Tư Di nói cô có người anh họ lợi hại như vậy!
Đào Tư Di và Diệp Lan Trăn lần lượt ngồi bên trái Trần Thiệu, Lý Mộ Tiêu thì ngồi bên phải Trần Thiệu. Chỉ cần cô vừa nhấc đầu là có thể cảm nhận được tầm mắt đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Anh Diệp, anh cùng Đào tiểu thư gọi thêm vài món ăn đi. ” Trần Thiệu phái người phục vụ đưa thực đơn qua.
Diệp Lan Trăn tiếp nhận thực đơn, đem đặt tới trước mặt Đào Tư Di. “Thích ăn cái gì thì gọi đi, vừa rồi ở nhà cũng không thấy em ăn nhiều. ” Khi anh lời này, giọng điệu ôn nhu như đang thủ thỉ với người tình, nhưng tiếng nói lại vừa vặn để mọi người nghe thấy.
“Cho cô ấy cải xào tỏi và cải luộc dầu hào. ” Lý Mộ Tiêu vừa dứt lời, không khí trong phòng liền ngưng trệ. “Anh nhớ rõ em thích ăn nhất là hai món này. “
Diệp Lan Trăn cười không nói nhìn Đào Tư Di, anh muốn nhìn xem cô nàng này chuẩn bị ứng đối với tình cảm nồng nàn của người sắp trở thành chồng trước như thế nào.
“Vậy lấy hai món đó đi. ”
Lời của cô rõ ràng lấy lòng Lý Mộ Tiêu, biểu tình trên mặt anh ta hòa hoãn rất nhiều. Đào Tư Di không ngờ chính cô lại ở trong hoàn cảnh này, cô bĩu môi lại nói thêm một câu.
“Dù sao em cũng thấy không ngon miệng, không muốn ăn bất kỳ cái gì, anh họ, em gọi cho anh lẩu cay đặc biệt nhé, em nhớ rõ anh thích ăn nhất là món đó.” Lời tiếp theo của Đào Tư Di khiến cho hai người đàn ông đồng thời đen mặt.
Lý Mộ Tiêu là vì vợ mình ái muội nói chuyện với người đàn ông khác.
Còn Diệp Lan Trăn không thể ăn nổi một phần cay, ngay cả hạt tiêu nhỏ anh cũng chỉ dám nhìn không dám động vào, không nghĩ tới cô gái nhỏ này trí nhớ tốt như vậy, mới hai bữa cơm đã nhớ kỹ anh kiêng ăn cái gì.
“Được, món em thích, anh khẳng định cũng rất thích.” Diệp Lan Trăn ôn nhu gật gật đầu, lời anh nói sến sẩm đến mức toàn thân Đào Tư Di đều nổi da gà.
Một bữa cơm trong khí quỷ dị giữa ba người cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi ăn xong, Trần Thiệu dựa theo lệ thường mời mọi người đi KTV làm tăng hai. Hoắc Tư Đình cùng Lãng Dự là hai người cố ý bị tìm đến giúp vui, đương nhiên không có ý kiến gì. Hiện tại còn lại ba người tiêu điểm của bữa cơm vẫn chưa bày tỏ thái độ.
“Đi tiếp hay về nhà?” Diệp Lan Trăn cúi đầu hỏi Đào Tư Di, vừa rồi không biết cô gái này có phải cố ý hay không, gắp cho anh một đống thức ăn cay, vì phải tỏ vẻ hai người vô cùng thân thiết, anh đều kiên trì ăn. Hiện tại trong bụng nóng rát, cảm giác như anh sắp thở ra khói.
“Về nhà?” Lý Mộ Tiêu sâu sắc nhận định hai từ trong điểm, ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm Đào Tư Di.
“Các anh đi chơi đi, em tự mình trở về là được. ”
Một bữa cơm khiến ý chí và sức lực Đào Tư Di mệt nhọc quá độ, hiện giờ cô chỉ mong trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay ra ngoài vô tình gặp Lý Mộ Tiêu làm toàn bộ thần kinh của cô đều bị buộc chặt. Nhưng lại làm cô có cảm giác thật kỳ lạ. Khi trước cô nghĩ nếu mình gặp chồng ở bên ngoài, có lẽ sẽ cảm thấy rất khổ sở, nhưng hôm nay cô lại vô cùng bình tĩnh, tuy rằng có mất mát, nhưng không đau như cô tưởng tượng.
“Trần Thiệu, các cậu đi đi, tôi với Tư Di về nhà trước. “
Diệp Lan Trăn dắt tay Đào Tư Di, vừa xoay người muốn đi liền bị Lý Mộ Tiêu cất bước ngăn cản.
“Cậu Diệp, chờ một chút. ” Lý Mộ Tiêu nhìn Đào Tư Di, ngay cả một cái liếc mắt với anh ta cô cũng không muốn. “Tư Di là vợ của tôi, không phiền đến cậu Diệp. ”
“Em họ, em rể trước muốn em về nhà của anh ta đấy, em muốn về không?” Diệp Lan Trăn không để ý đến người đàn ông trước mắt, trực tiếp cúi đầu hỏi ý cô gái bên cạnh. Giọng điệu anh trào phúng không cần nói cũng biết.
“Em muốn về nhà. ” Đào Tư Di vẫn không thèm liếc Lý Mộ Tiêu một cái, tiếng cô nói không lớn, nhưng rất kiên định.
Lý Mộ Tiêu không thể chịu đựng thêm chuyện mình bị Đào Tư Di bỏ qua, cầm tay cô kéo vào ngực anh ta.
“Anh buông tay đi. ” Đào Tư Di không nghĩ anh ta sẽ làm ra hành động như vậy, trước mặt cô trước giờ anh ta đều là con người tao nhã, chưa từng thô lỗ.
“Buông tay? Chỉ cần anh không đồng ý, em vẫn là vợ của anh. ” Động tác của Lý Mộ Tiêu quá đột nhiên, đến khi Diệp Lan Trăn phản ứng kịp, Đào Tư Di đã bị anh ta ôm vào trong lòng.
“Vợ, cùng anh về nhà đi, anh cam đoan không bao giờ làm chuyện như vậy nữa. Đừng giận anh nữa, anh rất nhớ em. ”
Trong mắt Lý Mộ Tiêu đầy đau đớn cùng hối hận, ngược lại khiến Diệp Lan Trăn ngây ngẩn cả người, anh thật không nỡ xuống tay ngăn cản. Tuy rằng cô nàng khơi mào hứng thú của anh, nhưng anh vẫn biết đạo lý ‘thà phá mười tòa miếu chứ không nên phá hủy một cuộc hôn nhân’. Anh cũng không có ham mê xấu tính đi phá hủy hôn nhân của người ta, hiện tại chỉ còn cách để cô nàng này quyết định.
Nếu như cô muốn chạy, anh không có ý kiến, Diệp Nam Tê đã bị đá vào bộ đội, mục đích của anh đạt được rồi, Lý Mộ Tiêu, anh không đặt vào mắt.
“Lý Mộ Tiêu, anh buông tay. “
“Vợ, đừng nóng giận, theo anh về nhà đi. “
“Lý Mộ Tiêu, nếu như anh không buông tay, ngay ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau trên toà án, tôi nghĩ chỉ cần ảnh chụp cũng đủ để tòa án phán quyết chúng ta ly hôn. ”
Lời của cô khiến Lý Mộ Tiêu ngây ngẩn cả người, anh ta vẫn nghĩ chỉ cần nhìn thấy Đào Tư Di, van cầu cô, cô nhất định sẽ tha thứ cho anh ta, không nghĩ tới cô kiên quyết như vậy!
“Có phải vì anh ta hay không. ” Lý Mộ Tiêu chỉ hướng Diệp Lan Trăn. “Có phải em tìm được người tốt hơn anh nên mới kiên quyết như vậy. Có phải ảnh chụp này em tìm người chụp đúng không, đơn giản vì em muốn chúng ta ly hôn?”
Vẻ mặt Đào Tư Di kinh ngạc nhìn Lý Mộ Tiêu, anh ta càng ngày càng khiến cô thất vọng. Ban đầu cô còn tưởng rằng hai người có thể bình tĩnh chia tay, nói không chừng còn có thể làm bạn bè bình thường. Nhưng thật không ngờ anh ta lại quá càn quấy như thế, thậm chí bây giờ còn rõ ràng chỉ trích cô. Theo ý anh ta nói, đến người ngốc còn hiểu được. Anh ta cho rằng cô ngoại tình trước nên mới tìm anh ta ly hôn sao.
“Lý Mộ Tiêu, tôi lặp lại lần nữa, nếu anh còn không buông tay, ngày mai chúng ta gặp nhau trên tòa án. ”
Giọng nói Đào Tư Di lạnh như băng, lúc trước trong giọng cô còn chút do dự thì hiện giờ cô đã kiên quyết dứt khoát.
Lý Mộ Tiêu vì nhất thời tức giận mà nói lỡ miệng. Nghe xong lời cô nói mới lập tức tỉnh táo lại, vừa rồi anh ta rốt cuộc đã nói cái gì, thế nào mà anh ta lại có thể nói ra như vậy?
“Vợ, anh… ” Lý Mộ Tiêu hối hận vì đã kiềm chế không buông cô ra.
“Ba ngày, nếu như anh không kí tờ ly hôn, chúng ta gặp nhau tại tòa án. “
Đào Tư Di xoay người, đi đến bên người Diệp Lan Trăn.
“Về nhà. ” Hai chữ rõ ràng lưu loát.
“Được. “
Sau khi Diệp Lan Trăn đáp ứng mới phát hiện bản thân mình như đang tiếp nhận mệnh lệnh, mà cô lại là người chỉ huy!
– Được ạ. – Vân Điệp không chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý.
Cô đồng ý nhanh như vậy ngược lại làm cho bọn họ đều ngây ngẩn cả người.
– Được?
Cảnh Giới Khiên không nhịn được lại mở miệng:
– Con không hỏi ý kiến của cậu ta sao?
– Anh ấy cũng muốn ra mắt mọi người mà.
Đáp án này thật là nằm ngoài dự đoán của bọn họ!
– Cậu ta rốt cuộc là dạng người gì? – Cảnh Thụy Văn lần đầu tiên biểu hiện ra sự quan tâm đối với em gái.
– Anh ấy là người nước Mỹ.
Mọi người giật mình kinh ngạc.
– Bất quá, mẹ anh ấy là người Đài Loan, anh ấy lại có ngoại hình giống mẹ cho nên nhìn không giống với người nước ngoài cho lắm.
– Nói không chừng cậu ta chính là người lừa đảo. – Cảnh Vân Nghê không nhịn được lẩm bẩm.
– Không phải là người lừa đảo! – Vân Điệp lắc đầu thật mạnh – Anh ấy cócho em xem qua hình của người nhà, ba của anh ấy là người Mỹ tóc vàngmắt xanh.
– Ngốc! Ảnh chụp cũng có thể là giả đó! – Cảnh Vân Nghê lại một lần nữa than thở.
– Anh ấy sẽ không lừa em! – Vân Điệp kiên quyết nói – Anh ấy không phải là loại người như vậy!
– Được, được, cậu ta không có lừa con, cậu ta không có lừa con. – Viên Loan Anh dỗ dành nói.
– Vậy cậu ta bao nhiêu tuổi rồi? Đến Đài Loan làm cái gì?
– 24 tuổi, anh ấy đến đây để nhìn qua quê hương của mẹ mình, hiện tại đang học ở trường đại học T.
– Thật! Học ở trường đại học T…
Cảnh Giới Khiên gật gật đầu.
– Vậy thì còn được.
– Ai biết được cậu ta nói là thật hay giả chứ. – Cảnh Vân Nghê lạnh lùng nói.
Vân Điệp đột nhiên quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Vân Nghê.
– Chị cả, chị…
Nhìn đến chị hai luôn luôn ngoan ngoãn nay lại biết tức giận, Cảnh Thụy Võ vội mở miệng hòa giải.
– Chị hai, đừng tức giận, chị cũng biết chị cả chính là người như vậymà! Được rồi, hỏi xem ba mẹ khi nào muốn gặp bạn trai của chị mới làđiều quan trọng bây giờ đấy!
Vân Điệp nhìn ba, Cảnh Giới Khiên hơi suy nghĩ, sau đó nói:
– Ngày mai được không?
– Để con đi nói với anh ấy.
Vân Điệp nói xong thì đi gọi điện thoại, tiếng chuông vừa vang lên liền có người nghe máy.
– Alo.
– Vu Kiệt, em là Tiểu Điệp.
Vân Điệp nhìn ba mẹ.
– Là thế này, ba mẹ em muốn gặp anh…sáng ngày mai…mấy giờ ạ… – Cô dùng ánh mắt hỏi bọn họ.
Viên Loan Anh liền nói 9 giờ.
– 9 giờ….
– Đi gọi anh?
– Vì sao? Anh phải thức đêm sao…Được rồi! Được rồi! Vậy thì 8 giờ 30, em sẽ đi gọi anh rồi sẵn làm bữa sáng cho anh luôn… – Cô đột nhiên bậtcười.
– Không sao! 8 giờ 59 phút, ra khỏi cửa là được rồi!
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc.
– Được. Bye bye, đừng ngủ quá trễ nhé!
Vân Điệp vừa mới cúp điện thoại xong, Cảnh Thụy Võ liền vội vàng hỏi:
– Chị hai, vì sao 8 giờ 59 phút ra cửa là được?
– Á? Thế chị chưa có nói sao? – Vân Điệp vỗ vỗ cái trán.
– Haiz! Chị hình như thật sự quên chưa nói.
– Chị hai!
Vân Điệp đột nhiên cười nói:
– Bởi vì anh ấy ở sát vách nhà mình mà.
***
– Tiểu Điệp, em tin tưởng anh không?
Vu Kiệt đột nhiên chặn lại Vân Điệp đang muốn mở cửa, hỏi. Vân Điệp kinh ngạc nhìn anh.
– Đương nhiên là tin tưởng rồi!
– Không có gì nghi ngờ?
Vân Điệp càng hoài nghi nghiêng đầu.
– Không có gì nghi ngờ cả!
– Tốt.
Vu Kiệt gật gật đầu, rồi sau đó đem tay của mình khoát lên vai Vân Điệp.
– Vậy em phải đồng ý với anh, khi anh và ba em nói chuyện cho dù có tình huống gì xảy ra đi chăng nữa, em cũng không thể nói xen vào, đượckhông?
Vân Điệp bất an mở miệng:
– Anh…anh vì sao lại nói như vậy?
– Không được hỏi nhiều. – Vu Kiệt sắc mặt trầm xuống.
– Em chỉ cần tin anh, Tiểu Điệp, tất cả đều giao cho anh, anh nhất địnhsẽ chăm sóc em thật tốt, xin em như thế nào cũng không được mở miệng,được chứ?
Vân Điệp cắn cắn môi dưới chăm chú nhìn anh, lúc lâu sau…
– Được, em đồng ý với anh đem tất cả đều giao cho anh.
Vu Kiệt thỏa mãn nở nụ cười vui vẻ.
– Cám ơn. – Anh nói xong, liền hôn một cái trên môi cô.
– Được, bây giờ, chúng ta đi vào để chiến đấu thôi!
Ngoại trừ Cảnh Vân Nghê ra ngoài lúc 7 giờ để tham gia hoạt động xãđoàn, còn lại tất cả người nhà họ Cảnh đều đang bày ra bộ dáng như gặpphải kẻ địch, trong tinh thần sẵn sàng chiến đấu.
Vu Kiệt chính là tại thời khắc không khí khẩn trương như thế này bướcvào nhà cô nhưng anh vẫn thoải mái nhàn nhã như không, ôm Vân Điệp điđến trước mặt Cảnh Giới Khiên.
– Vu Kiệt. – Anh tự giới thiệu đồng thời vươn tay ra.
Cảnh Giới Khiên nhíu mày đánh giá người con trai cà lơ phất phơ trước mặt mình.
Tuy rằng đã tẩy đi đầu tóc như đuôi chim công, nhưng đối với Cảnh Giới Khiên, đầu tóc dài của anh thì đầy sự lưu manh.
Khuyên tai hình đầu lâu cùng chiếc vòng cổ quỷ dị không hề đứng đắn,chiếc áo khoác rộng rãi lỗi thời thì dán đầy huy chương trẻ con, sắc màu vàng nhạt thêu thương hiệu “HATEME”, bên dưới vẫn giống như trước làchiếc quần bò năng động chẳng qua là được đổi thành màu nâu.
Ông hoàn toàn không nhìn đến khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Vu Kiệt, ánh mắt thông minh sâu sắc cùng khí chất nhã nhặn hào phóng của anh.
Đương nhiên cũng đã quên mất câu nói “nhìn người thì không thể dựa vàobề ngoài” của mình, trong lòng Cảnh Giới Khiên lập tức không hề đánh giá cao anh nhưng vì phải duy trì hình tượng của mình, ông vẫn là miễncưỡng bắt tay với Vu Kiệt.
– Ngồi. – Lời nói cũng là miễn cưỡng thốt ra.
– Cám ơn. – Vu Kiệt không chút khách khí lôi kéo Vân Điệp ngồi xuống ở bên cạnh anh.
Cảnh Giới Khiên được Viên Loan Anh âm thầm an ủi xong mới cố gắng áp chế cơn tức giận, hít mấy hơi thật sâu, ông mới chắc chắn rằng mình sẽkhông bất tri bất giác nói ra lời đuổi người.
– Vân Điệp nói cậu là người nước Mỹ.
– Ba già cháu là người Mỹ còn mẹ già là người Đài Loan. – Vu Kiệt thản nhiên trả lời.
Ba già? Mẹ già? Ăn nói thật là không có giáo dục!
– Cậu đến Đài Loan làm cái gì?
– Đến nhìn. – Anh vẫn bày ra bộ dáng “tùy tiện”.
Cảnh Giới Khiên không khỏi nhăn mày lại.
– Dự tính ở lại đây bao lâu?
– Nửa năm đến một năm.
– Cậu học ở trường đại học T? – Cảnh Giới Khiên thắc mắc hỏi.
– Vâng.
– Vân Điệp nói cậu giúp nó học thêm? – Ông nghiêm túc hỏi.
– Vâng.
Cảnh Giới Khiên nhíu mày càng ngày càng sâu.
– Cậu giúp nó học thêm đã bao lâu rồi?
– Lúc học kỳ này mới bắt đầu.
Cảnh Giới Khiên rốt cuộc cũng không nhịn được việc Vu Kiệt ăn nói cộc lốc, nhịn không được lớn tiếng nói.
– Cậu giúp nó học thêm rốt cuộc có mục đích gì?
– Ba, anh ấy…
Vu Kiệt cầm cánh tay của Vân Điệp, ngăn cản cô mở miệng.
Chờ Viên Loan Anh an ủi Cảnh Giới Khiên đang tức giận xong, anh mới bình tĩnh nói.
– Các người đã không có ai quan tâm đến cô ấy, tôi tự nhiên muốn đứng ra chăm sóc cho cô ấy.
– Không…
Vu Kiệt lại cầm lấy cánh tay của cô, Vân Điệp đành cắn răng nhịn xuống những lời muốn nói.
– Ai nói chúng tôi không quan tâm đến nó? – Lần này đến lượt Viên Loan Anh hỏi, Vu Kiệt nhún nhún vai.
– Bên ngoài, trong mắt mọi người, ai cũng nghĩ như thế cả.
Cảnh Thụy Văn luôn luôn ngồi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, lúc này cũng mở miệng nói.
– Mặc kệ thái độ của chúng tôi là như thế nào, cậu dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào việc nhà của chúng tôi chứ?
Tuy rằng anh cảm thấy khí chất của đối phương rất được nhưng đối với thái độ ngạo mạn này thì cảm thấy thật bất mãn.
Ánh mắt Vu Kiệt nhìn về phái Cảnh Thụy Văn, đánh giá xong mới nhàn nhạt nói:
– Chỉ bằng tôi là bạn trai của cô ấy.
– Tôi không đồng ý! – Cảnh Giới Khiên tức giận nói.
Vu Kiệt liếc nhìn ông một cái.
– Chúng tôi không cần sự cho phép của ông.
Cảnh Thụy Văn hỏi thẳng:
– Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?
– Như thế nào? – Vu Kiệt nâng mi cười nhạo một tiếng.
– Thế nào? Các người nghĩ tôi là đang lợi dụng cô ấy?
Cảnh Thụy Văn suy nghĩ sâu xa nhìn anh.
– Thế cậu nghĩ sao?
Vu Kiệt lắc đầu.
– Thật đáng tiếc, không giống với tâm nguyện của các người.
Anh nghiêng đầu nhìn xuống Vân Điệp đang lo lắng.
– Tôi chỉ là muốn chăm sóc thật tốt, yêu thương cô ấy thật nhiều mà thôi.
Viên Loan Anh không tự giác nhíu mày.
– Cậu không phải là dự định muốn cưới nó đấy chứ?
– Sau khi trưởng thành, tôi tự nhiên sẽ cầu hôn cô ấy. – Vu Kiệt trả lời chắc chắn.
Viên Loan Anh đang định nói tiếp đã bị Cảnh Giới Khiên dành trước.
– Cậu dựa vào cái gì mà muốn cưới nó, nói cho cậu biết, chúng tôi không có gì để cho nó làm đồ cưới đâu! – Ông lạnh lùng nói.
Vân Điệp co rúm người lại một chút, Vu Kiệt nắm tay cô thật chặt nhằm an ủi.
– Tôi muốn kết hôn với cô ấy chứ không phải vì đồ cưới của cô ấy.
Anh dừng một chút rồi mới nói tiếp:
– Tôi có công việc, tôi có thể nuôi cô ấy.
– Công việc? – Cảnh Giới Khiên khinh thường hừ một tiếng.
– Cậu thì có công việc gì? Chẳng qua chỉ là một tên lưu manh thì có công việc đúng đắn gì để mà làm chứ?
Vu Kiệt lạnh lùng nhìn ông.
– Đừng đánh mất thân phận giáo sư đại học của mình, bác trai.
Khuôn mặt của Cảnh Giới Khiên phút chốc đỏ bừng.
– Cậu!
Viên Loan Anh cũng cực kì tức giận nhưng ít nhất bà vẫn có thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Bà nhẹ nhàng khuyên nhủ chồng, đồng thời hướng Cảnh Thụy Văn nháy nháy mắt.
Cảnh Thụy Văn hiểu ý nhìn Vân Điệp đang trốn ở trong lòng Vu Kiệt khôngbiết phải làm sao, lại đem tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Vu Kiệt.
– Nếu ba tôi không đồng ý cho 2 người quen nhau thì sao?
Vu Kiệt bĩu môi.
– Tôi đã nói rồi, chúng tôi không cần sự cho phép của các người.
Cảnh Thụy Văn lại nhìn Vân Điệp chăm chú.
– Tôi tin tưởng Vân Điệp cần sự đồng ý của chúng tôi.
– Đáng chết!
Cảnh Giới Khiên nghiến răng nghiến lợi mắng:
– Nếu con còn dám cùng cậu ta qua lại, ba sẽ đuổi con ra khỏi cái nhà này, không nhận con làm con gái của mình nữa!
Vân Điệp đột nhiên nắm chặt tay của Vu Kiệt, vẻ mặt đầy hoang mang sợhãi. Vu Kiệt ôn nhu nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô, hướng vào mộtbên tai cô nói nhỏ:
– Tiểu Điệp, tin tưởng anh, anh sẽ chăm sóc em, tin tưởng anh!
Vân Điệp nhìn ba mẹ đang tức giận, lại nhìn anh cả đang nhíu mày cùng với vẻ mặt không biết làm sao của em trai.
– Vân Điệp…
– Thụy Văn, không cần khuyên nó, để cho nó tự mình quyết định đi!
Cảnh Giới Khiên đanh giọng nói:
– Muốn ở đây thì lập tức chia tay với cậu ta, còn nếu không muốn xa cậu ta thì liền cùng cậu ta cút đi!
Vu Kiệt ôm chặt người Vân Điệp đang run run, không ngừng nói nhỏ.
– Tin anh đi, tiểu Điệp.
Vân Điệp không tự giác nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, đau khổ đưa ra quyết định.
Một đoạn thời gian sau đều không có ai lên tiếng, trừ Cảnh Giới Khiênđang tức giận thở dốc ra cũng chỉ còn lại sự im lặng bao phủ.
Thật lâu sau, Vân Điệp mới chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt là sự đaukhổ khi đã đưa ra được quyết định cùng với sự chua xót bất đắc dĩ, côđột nhiên dùng sức tránh ra cái ôm của Vu Kiệt.
– Tiểu Điệp… – Vu Kiệt hoảng hốt gọi cô.
Vân Điệp che miệng Vu Kiệt lại, rồi ngồi thẳng người trước mặt ba mẹ.
– Ba, mẹ, có lẽ Vu Kiệt thật sự có khả năng sẽ giống như 2 người nóichính là kẻ lừa đảo, mặc dù vậy, nhưng con vẫn nguyện ý mạo hiểm. – Côđau khổ nhìn ba mẹ.
– Từ lúc con hiểu chuyện cho đến nay, hai người chưa bao giờ thật sựquan tâm đến con, bởi vì con học không giỏi cho nên hai người liền xemnhẹ con, nhưng đây cũng không phải là lỗi của con mà!
Nước mắt chậm rãi chảy xuống trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
– Con luôn luôn rất cố gắng, rất cố gắng để có thể giành được một chútánh mắt quan tâm từ hai người, nhưng là hết lần này đến lần khác con đều phải thất vọng… – Cô nghẹn ngào một tiếng.
– Kết quả… – Cô quay đầu lại nhìn về phía Vu Kiệt. – Con nhận được sựquan tâm từ một người xa lạ, người ấy giúp con giải quyết vấn đề, chocon sự vui vẻ chưa từng có, cũng nguyện ý cho con một tương lai đầy chờmong.
Cô thở dài.
– Mà hai người, căn bản là không muốn có sự tồn tại của con vì con làmcho hai người mất mặt. Cho nên ba mẹ… – Cô run môi – Xin tha thứ cho sựbất hiếu của con, con nguyện ý mạo hiểm lựa chọn tin anh ấy, đợn giản là vì anh ấy…là hy vọng duy nhất của con!
Vu Kiệt gắt gao ôm chặt Vân Điệp đang không ngừng khóc nức nở.
– Cô ấy đã đưa ra quyết định, tôi nghĩ chúng tôi có thể đi được rồi chứ?
Tiếp theo, anh lấy từ trong túi áo khoác ra một tập tài liệu cùng con dấu đã được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt Cảnh Giới Khiên.
– Phiền ông trước ký vào tập tài liệu này, chúng tôi sẽ lập tức rời đi.
Cảnh Giới Khiên cùng Viên Loan Anh lập tức cầm tập tài liệu lên xem, đồng thanh hỏi:
– Đây là cái gì?
Vu Kiệt nhún nhún vai.
– Là chính các người nói không cần cô ấy! Mà cô ấy lại là trẻ vị thànhniên, các người đương nhiên phải ký vào tập tài liệu này, bằng không nếu tương lai các người tố cáo tôi là dụ dỗ trẻ vị thành niên thì tôi biếtphải làm cái gì bây giờ?
Cảnh Giới Khiên vừa trừng hai mắt, Vu Kiệt lập tức trào phúng nói thêm:
– Thế nào, giáo sư đại học Cảnh Giới Khiên của chúng ta không phải làngười nói mà không chịu giữ lời đấy chứ? Bây giờ muốn đổi ý sao? Có thể! Chỉ cần nói lời xin lỗi với tôi là được.
Mới dùng phép khích tướng đã thành công rồi a!
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Cảnh Giới Khiên tức giận gầm lên một tiếng, ngay cả nhìn cũng không thèm li
ếc mắt một cái liền cầm bút ký tên trên tập tài liệu, đồng thời đóng dấu xong liền ném nó lên người Vu Kiệt.
– Cút! Mang theo nó lập tức cút khỏi nhà tôi ngay!
Vu Kiệt bình tĩnh nhặt tập tài liệu lên, mở ra kiểm tra xong thì vừalòng gật gật đầu, cất tập tài liệu đi, sau đó anh ôm Vân Điệp cùng nhauđi ra cửa nhà.
Cảnh Thụy Võ Nhỏ tuổi nhất giờ phút này lại là người tỉnh táo nhất.
– Chị hai, chờ một chút! – Cậu lớn tiếng gọi nhằm ngăn lại Vân Điệp sắp rời đi.
Rồi sau đó nhìn Cảnh Giới Khiên vội nói:
– Ba, ba sao có thể cứ như vậy đuổi chị hai ra khỏi nhà chứ? Mẹ, mau khuyên ba đi ạ! Anh cả, anh cũng nói giúp đi!
Viên Loan Anh cùng Cảnh Thụy Văn nhìn về đôi đang ôm chặt nhau đứng ở cửa lại nhìn về Cảnh Giới Khiên định lên tiếng khuyên nhủ.
– Giới Khiên…
– Ba…
Nhưng bọn họ vừa lên tiếng đã bị ông đánh gãy.