Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di đến muộn, vừa đến nơi thì người đã đông đủ. Mấy người đàn ông vây quanh bàn ăn chơi bài, số còn lại ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm. Thấy bọn họ đến, mọi người đều ồn ào gọi đồ ăn, tiệc sinh nhật coi như chính thức bắt đầu.
Tình huống hôm nay không khác mấy so với tưởng tượng của Đào Tư Di, đa phần gương mặt cô đều quen thuộc, rất nhiều đối tượng tối hôm trước Diệp Lan Trăn dẫn mối cho cô, cũng khiến cho cô sợ hãi mấy người đàn ông tinh anh ở Côn Thành này. Chỉ khác một điều, hôm nay mấy người họ đều dẫn theo bạn gái đến, còn có người dẫn theo không chỉ có một, khác hẳn tối đó làm cô cảm giác như vừa đặt chân vào chùa Thiếu Lâm.
Hơn nữa, Đào Tư Di nhìn chung quanh một vòng, những người này thật đúng như Diệp Lan Trăn miêu tả. Trần Thiệu lại thay đổi kiểu tóc, cô suy tính, trừ tóc giả ra thì quả thật không còn cách nào để anh biến từ đầu đinh sang đầu bổ luống như hiện giờ. Còn vị Lãng Dự kia lại dẫn theo hai bạn gái đến đây, một người xinh xắn lanh lợi, một người đầy đặn yêu diễm, hai cô gái này còn rất hài hòa, trước mắt vẫn chưa thấy tình huống tranh giành tình nhân. Trừ Hoắc Tư Đình không biểu hiện ra ngoài tính chất đặc biệt nào, những người khác đều giống như nể mặt Diệp Lan Trăn, nhiều hay ít đều thể hiện rõ.
Diệp Lan Trăn không dấu vết đưa tay ra phía lưng ghế Đào Tư Di ngồi, người bên ngoài thoạt nhìn qua sẽ cho là anh đang đem cô ôm vào trong lòng.
Bọn Trần Thiệu liếc nhau, trách không được Diệp Lan Trăn đã rất lâu không cùng tụ tập cùng bọn họ, thì ra là thế. Chẳng qua tình huống này vẫn nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Dù sao Đào Tư Di vẫn là một cô gái đã từng ly hôn, nếu chơi đùa thì có thể, muốn thành bà chủ nhà họ Diệp thì đoán chừng là hơi quá phận.
Mọi người đều là tinh anh, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra. Ánh mắt Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di giống như đang hận không thể đem cô nuốt ngay vào bụng, còn Đào Tư Di là một bộ không hiểu ý tứ của người ta, phỏng chừng lại bị người ta tính kế rồi. Nhưng chuyện đó không quan hệ tới bọn họ, phải hành sự tùy theo hoàn cảnh, tuy thương cảm cho cô gái này nhưng bọn họ đành bó tay thôi.
“Cậu Diệp, sinh nhật vui vẻ.” Trần Thiệu là người lớn tuổi nhất trong đám tinh anh Côn Thành, anh ra mặt trước là đương nhiên.
Thấy Diệp Lan Trăn nâng ly rượu, tất cả người trên bàn đều giơ ly rượu lên. Diệp Lan Trăn có thói quen thích uống rượu trắng, đặc biệt chỉ thích rượu Mao Đài, người Côn Thành thường xuyên qua lại với anh đều biết thói quen này của anh, mỗi lần anh đến đều chuẩn bị trước mấy bình.
Trên bàn mọi người đều giơ lên ly chứa chất lỏng trong suốt, duy chỉ có Đào Tư Di giơ lên một ly nước trái cây có vẻ bất ngờ.
Ánh mắt Trần Thiệu nhìn về phía Hoắc Tư Đình, Hoắc Tư Đình lập tức liền hiểu.
“Đào tiểu thư, sinh nhật anh Diệp như thế nào lại không uống một ly rượu chứ.” Anh vừa dứt thì người quanh bàn liền phụ họa theo. Thật ra đều là thói quen cũ, có một ly khẳng định sẽ có ly thứ hai, đây không cần nói cũng biết.
“Lát nữa cô ấy thay tôi lái xe, chén này tôi thay cô ấy uống. ”
Một câu này của Diệp Lan Trăn khiến toàn phòng sửng sốt, đây là chuyện gì? Bọn họ chưa từng thấy qua. Đàn bà không uống say đàn ông nào có cơ hội. Tình huống hiện tại này xem ra Diệp Lan Trăn là muốn làm chuyện gì đó tương phản. Mọi người nhìn nhau, nghĩ nghĩ rồi dứt khoát dựa theo ý nguyện của Diệp Lan Trăn, ít nhất bọn họ chưa bao giờ thấy anh chịu thiệt.
Vài người lại liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đào Tư Di, xem ra cô gái này vẫn chưa cảm giác được có nguy cơ.
Nếu chính chủ không có ý kiến gì, vài người bọn họ liền không thành vấn đề, mấy người coi như đã thương lượng xong liền thay nhau kính rượu. Hơn nữa mỗi lần cũng không quên mời thêm Đào Tư Di, chỉ có điều rượu đều đổ hết vào trong bụng Diệp Lan Trăn.
“Anh còn chịu được không?” Mắt thấy nhân viên quán mở ra bình Mao Đài thứ ba, Đào Tư Di lo lắng nhìn Diệp Lan Trăn. Mặt anh đã đỏ, cúc áo sơ mi cũng tháo hai cái.
Diệp Lan Trăn cười nhìn chằm chằm cô, chưa nói có hay không.
Đào Tư Di cảm thấy sợ hãi khi bị người đàn ông này nhìn, mắt thấy Lãng Dự mang theo đôi bạn gái xinh như hoa bưng rượu đến đây, nhịn không được liền đứng dậy.
“Thật ngại quá, chúng tôi phải về rồi. ”
Lời này của Đào Tư Di khiến không khí trong phòng đột nhiên hạ xuống.
Trần Thiệu và Diệp Lan Trăn cùng nhìn nhau, phát hiện ánh mắt anh rõ ràng, không có lấy nửa điểm xảy ra vấn đề gì. Anh vốn thấy kỳ lạ, tửu lượng Diệp Lan Trăn không phải nhỏ, làm sao mới uống một chút như vậy đã không được, lại còn cần một cô gái vì anh nói chuyện. Hiện tại xem ra là anh cố ý rồi.
Trần Thiệu lại nhìn vẻ mặt kiên trì của Đào Tư Di. Ai, anh không khỏi thương tiếc cho Đào Tư Di, nếu như nói ai bị bán còn giúp người ta đếm tiền thì cô chính là một trong số đó. Nếu không phải Đào Tư Di ngu ngốc thì cũng là Diệp Lan Trăn quá cao tay, hai người rõ ràng không chung một cấp bậc.
Thấy Trần Thiệu không ngăn cản, mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào Diệp Lan Trăn cùng Đào Tư Di.
Bọn họ cũng rất ngạc nhiên, Diệp Lan Trăn rốt cuộc muốn làm gì. Bữa cơm hôm nay ai cũng đều u mê hồ đồ. Không rõ tên này có mục đích gì, chẳng lẽ say rượu đùa giỡn rồi ‘Bá vương ngạnh thượng cung’? Chiêu này không tốt bằng chiêu chuốc say cho cô gái kia. Đến phẫu thuật còn phải dùng thuốc tê, huống chi là cưỡng bức con nhà người ta.
“Đỡ anh một chút.” Diệp Lan Trăn thì thầm bên tai Đào Tư Di.
Đào Tư Di nhíu mày nhìn bàn tay to đặt trên vai mình, cô có điểm không thích ứng muốn tránh né. Nhưng ngại vì lời thỉnh cầu vừa rồi của Diệp Lan Trăn nên cô cắn chặt răng nhịn xuống.
Người trong phòng đều kìm không được thầm dựng ngón tay cái trong lòng, đây mới đúng là cao thủ. Làm như vậy mỹ nhân trước ngực sẽ tự nguyện. Nhưng bọn họ vẫn rất ngạc nhiên, nhìn vào biểu tình của Đào Tư Di, ôm bả vai chưa chắc đã là bước cuối, mục đích của Diệp Lan Trăn tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, bước tiếp theo anh định làm gì?
Diệp Lan Trăn thấy mình đã đạt được tốc độ bản thân mong muốn, mắt híp thỏa mãn, đặt toàn bộ sức nặng lên trên người Đào Tư Di, lảo đảo hướng đến bãi đỗ xe.
“Cậu Diệp rốt cuộc muốn làm gì, tôi không thể nào hiểu được. ”
Thấy bóng dáng hai người đi xa, Lãng Dự rốt cuộc cũng không thể chịu thêm, cả đêm hôm hay anh đều nghẹn một đống thắc mắc. Theo lý thuyết của cao thủ tán gái là anh, chiêu mượn rượu làm loạn này xảy ra không ít nhưng anh vẫn chưa từng dùng qua, anh chưa kịp chuốc say người khác thì chính anh cũng đã say rồi.
“Hỏi anh Trần đi.” Hoắc Tư Đình tự nhận mình nham hiểm giả dối những cũng không hiểu.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, Trần Thiệu cầm lấy chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
“Ngày mai tôi tính đi công ty cậu Diệp thăm hỏi một chút. ”
Ánh mắt kỳ vọng của mọi người lập tức ảm đạm, tóm lại đến anh cũng không biết.
“Chìa khóa xe anh đâu?” Đào Tư Di giúp Diệp Lan Trăn đi vào bãi đỗ xe, đột nhiên phát hiện một vấn đề, tay cô không có chìa khóa xe.
“Trong túi quần. ”
“Lấy ra cho em. ”
“Giúp anh đi, tay anh không cử động được. ”
Đào Tư Di hoài nghi liếc mắt nhìn Diệp Lan Trăn. Anh không đến mức quá say, nói chuyện còn rất rõ ràng vậy mà ngay cả chìa khóa cũng không lấy được.
Diệp Lan Trăn thấy Đào Tư Di không định động, anh cũng không vội, cứ dựa lên người cô giống như hạ quyết tâm nhất định phải để cô lấy ra.
Mỗi khi Diệp Lan Trăn lộ ra biểu tình vô lại này, Đào Tư Di khẳng định sẽ không có khả năng trông cậy vào việc để anh tự mình lấy chìa khóa. Quên đi, ai bảo anh là người say. Đào Tư Di đành nhận mệnh đưa tay vào trong túi quần anh sờ soạng. Diệp Lan Trăn híp mắt, cách mảnh vải mỏng manh, tay cô sờ chỗ nào, chỗ đó truyền đến tê dại.
“Là ở trong túi này sao?” Đào Tư Di sờ sờ, trừ bỏ tiền giấy ra thì không thấy chìa khóa đâu.
“Anh có thể đừng dựa vào gần em như vậy có được không, đằng sau chính là tường đấy.” Đào Tư Di có chút phiền chán khi cảm thấy hơi thở Diệp Lan Trăn ngày càng gần mình. Cô không có thói quen cùng người khác tiếp xúc gần đến thế. Tuy rằng đã quen biết Diệp Lan Trăn được một thời gian nhưng cô vẫn cảm thấy hành động của anh thực không thoải mái.
Ngoài Lý Mộ Tiêu cô chưa từng quá thân mật cùng người đàn ông nào khác, mặt Đào Tư Di xấu hổ đến đỏ bừng đưa một bàn tay khác tiến vào túi quần còn lại của Diệp Lan Trăn.
“Diệp Lan Trăn, rốt cuộc ở đâu?” Phát hiện túi quần kia của anh cũng không có chìa khóa, Đào Tư Di vội vàng nóng nảy.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt vẻ mặt đỏ bừng, hai mắt to hung tợn trừng anh, Diệp Lan Trăn vô lại cười cười. Tay chỉ miệng, “Hôn anh, anh liền nói cho em. ”
“Anh uống say rồi.” Đào Tư Di muốn đẩy cánh tay anh đang khoác trên người cô nhưng lại phát hiện người đàn ông này đã ôm chặt hơn.
“Anh đúng là say rồi, nếu em không hôn anh, vậy để anh hôn em.” Vừa dứt lời, Diệp Lan Trăn liền cúi đầu dùng miệng chặn lời định nói của Đào Tư Di, môi cô mềm mại hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, cảm thấy mật ngọt, Diệp Lan Trăn nhịn không được lấy đầu lưỡi tiến sâu vào trong miệng cô cùng chơi đùa.
“Ô ô…” Đào Tư Di muốn đẩy ra người đàn ông đang quấn quýt lấy mình, anh khiến cô không thở nổi.
“A… ” Diệp Lan Trăn khẽ liếm môi. “Em dám cắn anh?”
Tay khẽ vuốt môi, một vết máu đỏ nhuộm trên đầu ngón tay. Diệp Lan Trăn đưa tay vào trong miệng mút.
“Nói đi, anh nên trừng phạt em như thế nào đây?”
“Anh biến thái. ” Đào Tư Di không ngờ lại có chuyện thế này xuất hiện, tuy rằng Diệp Lan Trăn ngẫu nhiên sẽ đùa giỡn với cô nhưng thường cô chỉ cho rằng anh đang nói đùa.
“Anh là biến thái, vậy anh liền xử lý em ngay tại đây.” Phát hiện lời mình nói rõ ràng đã dọa cô gái trước mắt, Diệp Lan Trăn cúi đầu nhìn thẳng vào Đào Tư Di.
“Chúng ta thương lượng nhé, nếu em đồng ý làm cô gái của anh, chuyện hôm nay coi như xóa bỏ. ”
“Anh không biết xấu hổ.” Đào Tư Di không biết lý luận thế nào với người đàn ông trước mặt, anh căn bản là người không phân rõ phải trái, từ đầu đến cuối đều là lỗi của anh, cô chỉ phòng vệ, anh lại còn không biết xấu hổ mà nói ra được những lời này?
“Ừ, Anh không biết xấu hổ, anh muốn em là đủ rồi.” Diệp Lan Trăn nhún vai.
“3, 2, 1. Kết thúc, coi như em đã ngầm đồng ý. ”
Trong đầu Đào Tư Di bỗng nhiên xuất hiện một câu, ‘nhân tối tiện tắc vô địch’(người hèn hạ là vô địch)
Đêm hôm đó, Vu Kiệt vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào phòng bếp.
Anh nghiêng đầu hôn xuống cổ của Vân Điệp một cái xong liền tắt điện thoại.
– Anh đi tắm đã.
Nói xong, anh liền để điện thoại ở trên bàn ăn, Vân Điệp thì đang đánh lòng trắng trứng bên cạnh bàn.
– Có cầm quần lót chưa?
– Buổi sáng ngày mai mặc luôn.
Anh nói xong, liền ra khỏi phòng bếp đi đến phòng tắm nằm ở bên ngoài ban công, nhưng cửa phòng tắm vẫn đang mở.
Anh nói đóng cửa sẽ làm cho hơi nước không thoát ra được, đến lúc đó sẽ bị nóng chết.
Bất quá, là do ban công bị che kín nên anh ấy mới dám làm như vậy.
Vu Kiệt mở ra vòi hoa sen để tắm, đồng thời làm chuyện mà mỗi người con trai đều rất thích là ca hát ở trong phòng tắm.
Anh hát bài “Inside of my guitar” của Chu Hiếu Thiên.
Vân Điệp cũng hát theo, thân thể còn chậm rãi lắc lư, ngay cả động tácđánh lòng trắng trứng cũng làm theo nhịp điệu của bài hát.
Reng…reng…
Vân Điệp đang say mê trong giai điệu tuyệt đẹp thì bị tiếng chuông điệnthoại đột ngột vang lên làm cho giật cả mình, tay cũng run lên một chút.
Cô vội bước qua bàn ăn đến nhìn, chỉ thấy màn hình điện thoại đang không ngừng nhấp nháy.
– Tiểu Điệp, nghe điện thoại! – Vu Kiệt ở trong phòng tắm lớn tiếng nói.
Vân Điệp chán nản cầm lấy điện thoại.
– Alo! – Cô không kiên nhẫn lên tiếng.
– Hello! Tôi là Craig, Jamie có ở nhà không? – Đầu dây bên kia liên tiếp truyền đến những câu tiếng anh.
Vân Điệp mở to miệng, cô nghe hiểu được nhưng lại không biết nói như thế nào.
Đột nhiên trong lúc này, Vân Điệp mới phát hiện, cô dám cùng Vu Kiệt nói tiếng Anh là vì thái độ dạy học của Vu Kiệt khi cùng cô nói chuyện, cho dù cô có nói sai đi nữa cũng không sợ bị xấu mặt.
Bởi vì Vu Kiệt sẽ không cười cô.
Đương nhiên, lúc nói chuyện cùng với cô giáo tiếng Anh hay bạn học cũng sẽ giống như vậy.
Nhưng mà, vào tình huống bây giờ, muốn cô cùng với người nước ngoài xalạ nói tiếng anh thì đầu của cô liền lập tức trở nên trống rỗng.
Những câu nói học được đều trở thành những chữ độc lập, mà những chữ độc lập này lại biến thành những chữ cái bay đầy trời.
Trong cổ họng thì giống như bị mắc nghẹn, cho nên cô chỉ có thể “a a a” cả buổi vẫn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
– Hello? Thật xin lỗi, tôi có thể nói chuyện cùng với Jamie sao? – Đối phương lại dùng tiếng anh hỏi.
Vân Điệp lại a một lát, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng cầu cứu.
– Vu Kiệt, là tiếng anh! Là tiếng anh!
– Ai?
– Anh ta nói anh ta là Craig. – Cô sốt ruột nói.
– Ồ! Nói với anh ta là anh đang tắm, kêu anh ta lát nữa gọi lại.
– Nhưng là em…em đã quên cách nói như thế nào rồi! – Cô khẩn trương nói.
– Đã quên? Làm sao có thể quên? – Vu Kiệt buồn bực ló đầu ra liếc nhìn cô một cái.
– Chính là em nói không được ấy! – Vân Điệp vẻ mặt cầu xin nói.
– Làm sao có thể nói không được? Lúc anh dạy không phải đều nói tốt đó sao?
– Vì đối tượng là anh! Lúc chúng ta nói chuyện, em đều biết nên trả lờianh như thế nào, nhưng là người này nói đầu em liền quên hết.
Vu Kiệt cảm thán một tiếng, sau đó dùng tiếng anh nói lại câu vừa rồi.
– Nói với anh ta là anh đang tắm, kêu anh ta lát nữa gọi lại.
A! Như vậy sao? Thế thì cô đã biết!
Vì thế, Vân Điệp nói y chang vào điện thoại:
– Anh ấy nói, nói với anh ta là anh đang tắm, kêu anh ta lát nữa gọi lại.
Đối phương im lặng một lát, rồi sau đó mang theo ý cười nói:
– Có thể nói cho tôi biết cô là ai không?
Vân Điệp lại kêu to.
– Vu Kiệt, anh ta hỏi em là ai?
– Thì em liền nói cho anh ta biết em là thôi!
– Em không biết nói sao mà!
Vì thế, Vu Kiệt đành phải dùng tiếng anh nói tiếp:
– Nói cho anh ta, em là bạn gái của anh.
A! Đã biết! Cô lại một lần nữa nói y chang.
– Anh ấy nói, nói cho anh ta, em là bạn gái của anh.
Đối phương bật cười ra tiếng một chút, liền lập tức nhịn xuống.
– Hai người…dự định kết hôn sao?
Vân Điệp lại kêu lên:
– Anh ta hỏi em, chúng ta dự định kết hôn sao?
Lần này, Vu Kiệt trực tiếp dùng tiếng anh trả lời.
– Vô nghĩa, anh đương nhiên sẽ cưới em!
Vân Điệp lại còn nói y chang.
– Vô nghĩa, anh đương nhiên sẽ cưới em!
Đối phương đột nhiên bật ra tiếng cười to kinh thiên động địa.
Vân Điệp nhíu mày cầm điện thoại cách ra xa một chút.
– Vu Kiệt, anh ta cười thật khoa trương mà!
Vu Kiệt rốt cuộc bước ra, đi thẳng đến chỗ cô, vừa cầm điện thoại lên liền mắng.
– Đồ trứng thối này! Rõ ràng biết tiếng trung, vì cái gì anh không cùng cô ấy nói tiếng trung chứ?
Vân Điệp đang vội vàng cầm khăn tắm giúp anh lau người, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu.
Vu Kiệt nhíu nhíu mi.
– Được rồi, được rồi, đừng cười, anh rốt cuộc là đang cười cái gì vậy?
Sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt anh chậm rãi biến thành dở khóc dở cười. Anh nhìn Vân Điệp lắc lắc đầu.
– Cho nên anh mới cố ý không cùng cô ấy nói tiếng trung. Vì muốn chọc cô ấy?
Vân Điệp mất hứng chu môi lên, Vu Kiệt ôm cô lại hôn một cái.
– Được rồi, đừng nhiều lời nữa, anh tìm em có chuyện gì?
Vân Điệp tránh ra cái ôm của anh, chỉnh lại máy điều hòa lớn hơn một chút.
– Không được, học kỳ sau, em còn muốn ở lại đây. – Vu Kiệt thong thả bước đến bên giường.
– Đương nhiên là vì cô ấy…Tại sao? Bởi vì cô ấy chỉ còn một học kỳ nữaliền tốt nghiệp, cô ấy không muốn bỏ dở nửa đường. – Anh ngã xuốnggiường.
– Cô ấy? 17 tuổi…khi nào thì kết hôn? Cái này thì…
Vu Kiệt nhìn Vân Điệp đang đi vào phòng bếp liếc mắt một cái, anh độtnhiên thay đổi ngôn ngữ nước ngoài mà cô không biết cùng đối phương nóichuyện.
Vân Điệp vừa nghi ngờ nhìn anh vừa nấu nước trà hoa quả.
Khi Vân Điệp khi đem nước trà hoa quả đi đến bên giường thì Vu Kiệt cũng đã nói chuyện xong.
– Vâng, cứ như vậy đã, nếu không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, em sẽ không liên lạc với anh…ok…bye bye!
Vân Điệp đang rót trà vào cốc ở bên cạnh, thấy thế liền lập tức hỏi:
– Anh ta là ai vậy? Anh ta cũng biết nói tiếng trung sao? Anh ta tại sao không chịu nói chuyện bằng tiếng trung với em? Anh ta tìm anh có chuyện gì sao? Hai người vừa mới nói chuyện với nhau bằng tiếng nước nào vậy?Anh ta…
– Stop!
Vân Điệp bị tạm dừng ở trạng thái mở miệng định nói. Vu Kiệt thì nhànnhã đem cốc trà lên uống một ngụm, rồi sau đó chậm rì rì nói:
– Tất cả người nhà của anh đều biết nói tiếng trung, bao gồm người bagià của anh. Tuy mỗi lần nói đều không có người nào nghe hiểu được. Anhấy là anh hai của anh, đương nhiên cũng sẽ biết nói tiếng trung, bằngkhông sẽ làm cho mẹ già của anh khóc đến chết. Mục đích của Craig làmuốn vào học kỳ sau anh sẽ đến dạy ở trường đại học mà anh ấy từng họcnhưng anh đã nói với anh ấy là anh còn muốn ở đây rồi.
Anh lại uống thêm một ngụm.
– Lúc sau, anh ấy nói muốn anh mang em về nhà mừng năm mới. – Anh nhún nhún vai.
– Hàng năm mẹ già của anh đều kiên trì muốn dựa theo tập tục ăn tết âmlịch của người Đài Loan. Mặt khác, bọn anh vừa mới nói chuyện là bằngtiếng đức. Ok, còn có vấn đề gì nữa không?
Vấn đề gì? Là một vấn đề thật to đấy!
Muốn đi gặp mặt người nhà của anh…
Oh my god! Sẽ gặp ba mẹ của anh đó!
Mắt thấy sắc mặt của cô càng ngày càng lộ vẻ sợ hãi, hoang mang, Vu Kiệt không khỏi cười nói:
– Không có gì phải sợ, mẹ già của anh giống với em là người Đài Loanthôi mà! Về phần ba già, tuy nói chuyện so với tiếng sét đánh còn lớnhơn, nhưng gặp phải mẹ già của anh thì liền trở thành con chuột nhắt, mà hai người anh kia của anh thì… – Anh bĩu môi.
– Xem bọn họ là người vô hình là được!
Mặt của cô vẫn như cũ so với mướp đắng còn khổ hơn, Vu Kiệt không nhịn được chỉ chỉ về mũi mình.
– Kỳ thật, anh mới là người nên khẩn trương đấy! Nhưng anh vẫn chưa có cảm thấy gì, em lại có cái gì phải lo lắng chứ?
Vân Điệp không khỏi kỳ quái hỏi.
– Vì sao anh phải khẩn trương cơ chứ? Về nhà của mình thì có cái gì mà khẩn trương?
Vu Kiệt khoa trương cảm thán một tiếng.
– Bởi vì từ lúc mười ba tuổi anh bị đuổi ra khỏi nhà cho đến nay, anh chưa từng trở về nhà lần nào mà!
– Cái gì? – Vân Điệp sợ hãi kêu ra tiếng.
– Anh cũng bị đuổi ra khỏi nhà?
Vu Kiệt buồn cười làm thành cái mặt quỷ.
– Vì sao?
– Bởi vì anh thích ngành nghiên cứu nhưng ba già anh lại nhất quyết bắtanh lựa chọn giữa ngành thương mại hoặc ngành luật, anh không chịu, chonên bị đuổi ra khỏi nhà!
– Anh mới có 13 tuổi đã bị đuổi ra khỏi nhà? Thật đáng thương mà! – Vân Điệp đồng tình nói.
– Vậy vì sao về sau anh không trở về nhà lần nào cả?
Anh run rẩy nói:
– Bận quá ấy mà!
– Phải không?
Vân Điệp nghi ngờ đánh giá anh từ trên xuống dưới.
– Em cũng không tin anh bận đến nỗi ngay cả thời gian về nhà một lần cũng không có.
– Hắc hắc, bị đoán trúng rồi! – Vu Kiệt chà xát cái mũi.
– Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu khiến anh không muốn trở về là sợ bị ba già của anh bắt đến công ty của ông làm việc.
– Nhưng anh đã có sự nghiệp của chính mình rồi mà!
Vu Kiệt liếc mắt trợn trắng:
– Như vậy thì đã sao? Ở trong mắt ba già của anh, sự nghiệp của ông mớilà đại sự nghiệp, mà người làm con như anh, phải ngoan ngoãn nghe theoông vào công ty mới được.
– Vậy hai người anh của anh thì sao?
– Công ty của ba già anh rất to. – Vu Kiệt nhàn nhạt nói.
– Vâng! Vậy…
Vân Điệp hơi hơi nhíu mày.
– Lần này…
– Anh đã nói qua với Craig, làm cho mẹ già cam đoan là đến lúc đó phải để cho anh an toàn rời đi, thì anh mới chịu trở về.
Vân Điệp im lặng một lúc sau, mới ngước mắt sợ hãi nhìn anh.
– Vậy em…
Vu Kiệt sờ sờ đầu của cô.
– Yên tâm, bọn họ đều sẽ rất chào đón em, nhất là mẹ già của anh, bà ấy khẳng định đem em trở thành bảo bối.
Vân Điệp vẫn là lo lắng:
– Anh khẳng định chứ? Có lẽ bọn họ sẽ không thích đứa con gái ngốc nghếch như em đâu.
– Cho dù em có ngốc nghếch, nhưng chỉ cần em…
Vu Kiệt ái muội nháy mắt, thuận tiện lấy tay vuốt ve bụng của cô.
– Có thể sinh cháu cho bọn họ là được rồi.
Vân Điệp mặt lập tức đỏ bừng.
– Anh nói lung tung cái gì vậy!
– Không có nói lung tung mà! – Vu Kiệt vô tội buông tay ra.
– Không có biện pháp! Ai bảo mẹ già của anh muốn ôm cháu đến điên rồi,lần trước anh có cùng bà nói chuyện qua điện thoại, bà còn nói, loạingười cực đoan xem trọng tính cách tự do như anh, khả năng cả đời cũngkhông muốn kết hôn, bất quá như vậy cũng không quan hệ, không kết hôncũng không sao, chỉ cần sinh một đứa trẻ đem về cho bà chơi là được rồi.
Vân Điệp xấu hổ cúi mặt xuống.
– Nhưng anh…còn có hai người anh đấy thôi!
– Anh cả của anh đã có vị hôn thê nhưng mà anh ấy không muốn kết hôntrước 35 tuổi, giống như là anh ấy không xác định có muốn cưới vị hônthê hiện tại này hay không vậy. – Vu Kiệt nhún nhún vai.
– Anh cũng không biết rõ, bất quá, vị hôn thê của anh ấy giống như cũngkhông muốn cưới sớm…hoặc căn bản là không muốn sinh con. Mà anh hai củaanh thì có một đống bạn gái, chính là không có một ai có thể làm cho anh ấy dừng lại.
Anh cười đểu đem mặt sát lại.
– Anh nghĩ, em sẽ không phản đối việc giúp anh sinh ra một cục cưng trắng trẻo mập mạp chứ?
Vân Điệp cúi đầu càng thấp, cô mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm vài câu.
Vu Kiệt cười đến thật hài lòng.
– Anh chỉ biết em là một hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn.
Anh nói xong, đồng thời ánh mắt dâm tà dừng lại ở cổ áo ngủ của cô, hai tay cũng giơ ra.
– Anh nghĩ, đêm nay chúng ta nên giải thích kỹ càng và tỉ mỉ một chút,rốt cuộc tinh trùng và trứng kết hợp với nhau như thế nào…