Thê Nô

Chương 10: Chúc mừng



Đào Tư Di nhìn bóng Diệp Lan Trăn khuất dần trên lầu liền bĩu môi, dậm mạnh chân đi lên lầu. Vừa rồi nói chuyện cùng Diệp Lan Trăn, cô rút được hai trọng điểm. Thứ nhất, cô vẫn phải ở lại nơi này, thứ hai, Diệp Lan Trăn định làm mối cho cô.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Đào Tư Di ngồi trên giường lớn, khăn trải giường đã được đổi thành màu trắng nhờ yêu cầu mãnh liệt, còn màn giường cô không quan tâm, cứ để như vậy là được. Cô trải mấy khăn trải bàn hoa nhỏ màu lên bàn ghế màu đen, toàn bộ căn phòng thoạt nhìn sáng lên không ít.

Từ trong bọc lấy ra mấy tấm chi phiếu, Đào Tư Di ước lượng sức nặng. Một tờ giấy mỏng manh như vậy ước chừng mấy trăm vạn. Lúc cô kết hôn được nhiều người hâm mộ, giờ ly hôn, nếu được truyền ra cũng có khá nhiều người hâm mộ. Một cô gái không một xu dính túi lập tức biến thành phú bà trăm vạn, nếu ly hôn nào cũng được như thế này, đoán chừng tỉ lệ ly hôn sẽ tăng cao.

Nở nụ cười tự giễu, cô cất chi phiếu vào valy đang khép hờ. Hy vọng không dùng đến nó ngày nào đó.

Cốc cốc cốc… tiếng đập cửa vang lên. Đào Tư Di nhíu mày, có lẽ là giúp việc gọi cô xuống dùng cơm chiều. Diệp Lan Trăn đã trở lại, cho dù anh không ăn thì cô cũng phải ăn.

Đào Tư Di mở cửa, ngoài ý muốn nhìn thấy Diệp Lăn Trăn mà không phải là người giúp việc.

“Sao em vẫn chưa thay quần áo?”

Diệp Lan Trăn rất không hài lòng trang phục này của Đào Tư Di, rõ ràng anh đã phân phó cô đổi quần áo ở nhà mà cô lại đem lời anh thành gió thổi bên tai.

“Thay quần áo làm gì?”

“Đưa em đi chúc mừng ly hôn, tôi đã an bài xong rồi, lát nữa sẽ có mấy người đàn ông. Em có thể chọn lựa. ”

Đào Tư Di cau mày, cô thấy thật khó hiểu, nếu Diệp Lan Trăn là ba cô, khẳng định cô sẽ nghĩ rằng là anh sốt ruột muốn đem cô đuổi ra khỏi nhà. Nhưng tình huống này lại hoàn toàn ngược lại, anh cố tình muốn cô ở đây, cô nghĩ muốn chủ động rời đi, anh lại không cho. Đã không cho đi, anh còn giới thiệu cho cô đối tượng như đang sốt ruột muốn đuổi cô. Nào có người nào vừa ly hôn đã tìm đối tượng mới, anh rốt cuộc muốn làm gì? Đào Tư Di suy nghĩ mãi, trong chốc lát cô cảm thấy thật đau đầu.

“Nghĩ cái gì nữa? Còn không nhanh đi thay quần áo.” Diệp Lan Trăn nóng vội có chút không kiên nhẫn thúc giục.

“Không có gì” Đào Tư Di cảm thấy mơ hồ, nhận mệnh đóng cửa rầm một tiếng lớn, cô đi thay quần áo là được.

Diệp Lan Trăn lui về phía sau, cứu vớt khuôn mặt tuấn tú thiếu chút nữa bị cánh cửa làm hại. Tính tình cô nàng này không nhỏ, sao tư liệu điều tra lại không nhắc đến? Ôn nhu hiền huệ! Từ nhỏ đến lớn, còn chưa người nào dám đánh anh, cô nàng này vừa tới liền cho anh ăn một đấm, hôm nay còn kém tý nữa là để cửa đập vào mặt anh, nếu đây gọi là ôn nhu thì Diệp Lan Trăn anh khẳng định có thể xưng tụng là trung hậu thành thật.

Đào Tư Di cũng bị chính tiếng đóng cửa làm cho hoảng sợ, tinh thần vừa mới bay đi đâu mất lập tức trở về bản thể. Hình như Diệp Lan Trăn đứng ở đó sẽ bị đập mặt vào cửa. Cô nhẹ nhàng cúi đầu, dán chặt lỗ tai lên cánh cửa, cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài. Không nghe thấy động tĩnh gì, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây có lẽ là không bị đụng vào?

Diệp Lan Trăn cho cô một cảm giác sợ hãi khó hiểu, Đào Tư Di không giải thích được vì sao. Tuy rằng mấy ngày nay, Diệp Lan Trăn đều mang vẻ mặt tươi cười, thậm chí còn trêu đùa quá trớn cô, nhưng cô luôn luôn cảm thấy từ tận trong xương tủy anh tản ra hơi thở khiến người ta không rét mà run. Hơn nữa khi anh ra lệnh, cô luôn không có cốt khí hành động dựa theo chỉ thị của anh.

“Tôi xong rồi, đi thôi. ”

Diệp Lan Trăn đang ngồi lầu dưới xem tin tức. Nghe thấy tiếng Đào Tư Di, anh nhìn thời gian, chưa tới 10 phút, cô gái này đủ tốc độ. Tuy rằng anh chưa bao giờ chờ người nhưng điều cơ bản Diệp Lan Trăn vẫn biết là phụ nữ cần thời gian, chờ lâu cũng phải một hai tiếng đồng hồ.

Đào Tư Di mặc váy dài đơn giản, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng cánh tay thon dài, làn da phi thường tinh tế, dưới ánh sáng ngọn đèn tản mát ra trơn mềm sáng mịn. Tóc mượt sau đầu, cả người đầy vẻ thanh thuần nói không nên lời.

Thanh thuần? Diệp Lan Trăn bị từ ngữ thoáng hiện trong đầu dọa sợ, cô gái đã ly hôn một lần, còn khiến anh cảm giác được thanh thuần, quả thực có điểm khó thể tưởng tượng nổi.

“Làm sao vậy?” Đào Tư Di thấy Diệp Lan Trăn nhìn cô không nói lời nào, nhịn không được hỏi một câu.

“Không có gì, đi thôi.” Diệp Lan Trăn đứng dậy, nhíu mày nhìn thoáng qua Đào Tư Di, “Buổi tối gió lớn, lấy áo khác đi, lộ nhiều như vậy dễ cảm lạnh. ”

“Không sao, tôi không lạnh.” Đào Tư Di thấy anh muốn đứng lên, vừa nghĩ lại phải lên lầu lần nữa liền thấy phiền hà, hiện tại là giữa hè, cho dù buổi tối còn 25 độ cũng không lạnh lắm. Hơn nữa cô cũng không tin Diệp Lan Trăn đưa cô đến vùng hoang vu để dã ngoại, khẳng định lại là chỗ chuyên ăn chơi của anh.

“Đi mặc vào, cho em 10 phút, tôi ở đây chờ. ”

Đào Tư Di thấy Diệp Lan Trăn nói xong câu đó lại trở về ngồi ghế sô pha, cô nhìn chăm chăm cái ót của người đàn ông kia, tay cảm thấy ngứa ngáy. Có thể trong lòng cô chưa đủ can đảm, ngày đó bị dọa nên mới ra tay, hiện giờ là tỉnh táo. Cô cắn chặt răng, quay lên lầu, đổi thì đổi.

Cuối cùng Đào Tư Di tìm một bộ áo vest tay lửng, lúc này Diệp Lan Trăn mới vừa lòng gật đầu.

Diệp Lan Trăn đặt chỗ tại một KTV, anh nghĩ vậy cũng coi như chu đáo. Mục đích chuyến đi này là giải sầu cho cô, giới thiệu đối tượng là phụ. Anh biết Đào Tư Di đã bắt đầu ký hiệp nghị sau khi ly hôn nên anh tỏ vẻ muốn quan tâm cô một chút.

Thật ra không có ai so được với Diệp Lan Trăn về biện pháp làm miệng vết thương khép lại. Rất nhiều thời điểm, rõ ràng trên người có chuyện đã cố tự an ủi rằng bản thân không sao, nhưng người bàng quan lại luôn tỏ vẻ quan tâm, lần lượt vạch miệng vết thương khiến nó đổ máu, lại kết vẩy, rồi lại đổ máu…, cho nên mới lưu lại vết sẹo. Diệp Lan Trăn đã gặp qua nhiều loại người như vậy. Đến tận năm anh 15 tuổi mới không còn người ghé vào lỗ tai anh nói đáng thương, tiếc hận, đau lòng, đủ loại diện mạo xuất hiện ở trước mặt anh, tỏ vẻ đau khổ với chuyện ngoài ý muốn của cha mẹ anh. Diệp Lan Trăn bị buộc phải lặp lại quá trình hồi tưởng nhiều lần, thẳng đến khi anh không còn cách nào quên được hình ảnh huyết nhục cha mẹ mơ hồ kia.

“Em họ, ngồi bên này. ”

Hai người vừa tiến vào phòng, Lãng Dự liền vẫy tay.

Đào Tư Di vui vẻ, bên trong đều toàn người bữa trước cô đã gặp qua, nhưng Lãng Dự là có ấn tượng sâu nhất. Nhiều người như vậy cũng chỉ có anh gọi cô là em họ, người khác đều gọi là Đào tiểu thư hay Đào nữ sĩ.

“Thích cậu ta?” Diệp Lan Trăn nhíu mày nhỏ giọng nói thầm bên tai cô.

Nụ cười trên mặt Đào Tư Di nhất thời bị cứng đờ, thế này là thế nào, cô có ý nào nhìn ra là thích anh ta chứ?

“Hiện cậu ta đã có sáu cô bạn gái, em nếu ở cùng với cậu ta thì vừa vặn là người thứ bảy, một người một ngày không phạm ai, cũng không có người tranh giành tình nhân vì cậu ta, rất tốt. ”

Khóe miệng Đào Tư Di giật giật, cái này gọi là tốt sao?

“Đào tiểu thư, lại gặp mặt.” Trần Thiệu nho nhã lễ độ tiếp đón.

“Chào anh.” Đào Tư Di mỉm cười lên tiếng.

“Đầu của cậu ta bị hói, dự tính cuối năm sau sẽ bị trọc sạch, hiện tại cậu ta đã có ít nhất 5 cái khăn trùm đầu kiểu khác nhau, nếu em thích người đội tóc giả, cũng tốt.” Tiếng Diệp Lan Trăn một lần nữa lại vang lên bên tai cô, Đào Tư Di trừng mắt trợn trắng.

Theo Diệp Lan Trăn ngồi trên ghế, cô bỗng nhiên cảm thấy có tầm mắt tựa hồ luôn nhìn chằm chằm vào cô, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoắc Tư Đình đối diện đang nâng chén nhìn cô.

Đào Tư Di cầm lấy ly nước trái cây trước mắt lễ phép giơ lên. Lúc này tiếng Diệp Lan Trăn lại vang lên.

“Thật sự khá được, nhìn không ra tật xấu gì, chẳng qua nghe nói cậu ta vừa đem tài sản của bố vợ tương lai thu vào trong tay liền đem vị hôn thê đá bay, sau đó cô gái kia tự sát. Nhưng em yên tâm, cậu ta không đối phó được với tôi. ”

Tay Đào Tư Di dừng lại giữa không trung.

Diệp Lan Trăn cầm chén rượu trước mặt mình, thuận thế huých cô một cái, sau đó nháy mắt với Hoắc Tư Đình, ý bảo ba người cùng nhau uống.

“Em cảm thấy người nào tốt, nói với tôi. ”

“Vâng.” Đào Tư Di nhìn người trong phòng, lại quay đầu nhìn vẻ mặt ôn nhu của Diệp Lan Trăn. Trong miệng Diệp Lan Trăn, đàn ông nơi này đều rất tốt, nhưng mỗi người đều có chuyện xưa. Cô không biết Diệp Lan Trăn là vội muốn tìm mùa xuân thứ hai cho cô hay là anh đang khuyên cô rằng thật ra Lý Mộ Tiêu cũng được coi như người đàn ông vĩ đại?

“Nghĩ cái gì thế?” Diệp Lan Trăn nhìn cô gái bên người nửa ngày không nói lời nào, nhịn không được hỏi một câu.

“Không phải anh vội làm thuyết khách cho Lý Mộ Tiêu đấy chứ.” Đào Tư Di khó hiểu nhìn anh.

Biểu tình trên mặt Diệp Lan Trăn có chút tối tăm. “Vì sao lại nói như vậy?”

“Dựa theo những người mà anh vừa giới thiệu, đàn ông nơi này không có lấy một người bình thường, hết thảy đều có hoa tâm, vậy xem ra chỉ có Lý Mộ Tiêu được coi như là người chồng tốt, tôi thấy đó có khi lại cho anh ta một cơ hội?”

Đào Tư Di thực sự đang tự hỏi về vấn đề này, những bức ảnh như thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu cô. Cô nghĩ có thể cắt đi rồi biên tập lại một chút liệu có tốt hơn không.

“Không phải em đã ký hiệp nghị ly hôn rồi sao?” Sắc mặt Diệp Lan Trăn càng âm u.

“Nhưng vẫn chưa lấy giấy chứng nhận ly hôn.” Đào Tư Di sợ hãi nói.

“Ngày mai phải đi lấy ngay.” Giọng điệu Diệp Lan Trăn khẳng định.

“A?” Đào Tư Di cảm thấy đầu óc cô chính là không đủ dùng nên mới không thể lý giải được ý tứ của Diệp Lan Trăn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Thê Nô

Chương 10: Ngọt ngào (H)



Tìm không ra người để làm chứng ư?

Chỉ cần có tiền, lấy đại một tờ báo ra đọc, nơi nơi đều sẽ là mẫu quảng cáo cung cấp người làm chứng.

Nhưng Vu Kiệt là người cẩn thận, anh tìm đến một người bạn đang làm ăn ở ngoài, tuy rằng không quá quen thuộc nhưng ít ra biết được đối phươngđáng giá để tin tưởng, hơn nữa còn đồng ý giúp anh tìm ra người làmchứng đáng tin cậy.

Vu Kiệt bận rộn suốt cả buổi sáng, cho đến hơn một giờ chiều mới được về nhà với Vân Điệp.

Lúc về nhà, anh ghé vào mua một cái đĩa CD, một máy nghe nhạc tùy thâncùng với tai nghe dành cho nữ, còn ra lệnh không cho Vân Điệp không được lấy xuống.

– Vì sao? – Cô không hiểu hỏi.

– Trẻ con không được hỏi nhiều!

Vân Điệp liếc mắt nhìn anh. Vu Kiệt không có giải thích qua với cô màtrực tiếp kéo cô vào đại sảnh của cơ quan chính phủ, đối với Vân Điệpchỉ là nói qua loa.

Cô không hiểu gì ký tên vào một đống tài liệu, lại ngây ngốc cùng VuKiệt xếp hàng phía sau các cặp đôi nam nữ khác, lại ngơ ngác bắt taycùng với 2 người xa lạ mà bọn họ nói gì cô đều là “nghe không hiểu”.

Cho đến khi Vu Kiệt kéo cô ra khỏi nơi đông đúc đó, ngồi xuống ở gianphòng ăn theo phong cách Tây, anh mới cho phép cô lấy tai nghe xuống.

– Vu Kiệt…

Vu Kiệt mở tờ thực đơn ra nhìn.

– Em muốn ăn gì?

– Sao cũng được. Lúc nãy…

– Trên thực đơn không có món sao cũng được.

– Vu Kiệt! – Vân Điệp lên tiếng kháng nghị.

– Vậy để anh gọi, em cứ ăn là được. Bất quá phải ăn nhanh một chút, ăn xong chúng ta còn phải đi mua quần áo cho em nữa.

Vân Điệp quả nhiên bị dời đi lực chú ý.

– Mua quần áo? Vì sao? Em có mà…

– Quần áo cũ của em thật xấu. Anh muốn thay em mua mới toàn bộ, kiểudáng sẽ do anh lựa chọn. Về phần đồ dùng cá nhân, sách vở gì gì đó thìkêu em trai của em giúp em dọn dẹp lại một chút rồi đóng gói đưa đến nhà của chúng ta là được rồi.

– Nhưng là…

– Không được từ chối! – Anh bá đạo đánh gãy lời cô.

***

Từ phòng tắm bước ra, Vu Kiệt quấn cái một cái khăn ngang eo, anh vừalau tóc vừa nhìn về phía chiếc giường, lại nhìn Vân Điệp đang ngồi ởtrên ghế sắp xếp lại quần áo mới.

Trời sinh con gái đối với việc mua sắm có một dục vọng rất lớn, từ lúcbắt đầu mua bộ quần áo đầu tiên, miệng Vân Điệp chưa hề đóng lại, miệngthì nói không cần nhưng khi quần áo tới trên tay thì lại nhịn không được mà vui vẻ.

Vu Kiệt lắc lắc đầu cười nhẹ, đem khăn vì lau tóc mà ẩm ướt ném lên trên ghế, rồi đi về phía thư phòng.

Một tiếng sau, Vu Kiệt đã xử lý xong việc chuẩn bị những bài trọng điểm để ngày mai dạy học.

Anh nhìn về phía Vân Điệp, thấy cô đã đem hai bộ quần áo cuối cùng sắpxếp xong, vì thế anh đi đến mép giường ngồi xuống, Vân Điệp liền nhìnanh bằng ánh mắt kỳ quái.

– Ngày mai, không phải anh có tiết sao? Sao còn chưa chịu đi ngủ?

Vu Kiệt chỉnh chỉnh lại sắc mặt.

– Đã lâu rồi anh còn chưa có giúp em học thêm.

– Không sao, em hầu như đã hiểu hết phương pháp anh dạy em. Nếu anh không có thời gian, em có thể tự mình học cũng được.

Cô tự tin nói, Vu Kiệt lại nhàn nhã lắc đầu.

– No! No! Chương trình học nếu để lâu sẽ tiếp thu không được tốt.

– Phải không? – Vân Điệp không khỏi nhăn mày lại.

– Anh sẽ không phải muốn dạy học cho em bây giờ chứ?

Vu Kiệt gật gật đầu.

– Chính là bây giờ.

Vân Điệp ngẩn người.

– Bây giờ? Nhưng cũng sắp đến 12 giờ đêm rồi mà!

Vu Kiệt đột nhiên tươi cười quỷ dị.

– Thời gian rất hợp.

Vân Điệp nghi ngờ liếc mắt nhìn nụ cười của anh.

– Sao anh lại cười kỳ quái như vậy chứ!

– Có sao? – Vu Kiệt chậm rãi thu lại tươi cười.

– Bây giờ còn không?

Vân Điệp lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm .

– Không, nhưng vừa rồi anh cười đến là thật kỳ quái! Rất giống…

– Giống như cái gì?

Vân Điệp nghiêng đầu suy nghĩ.

– Giống như muốn “ăn” em vậy.

Chính xác!

Vu Kiệt tươi cười nghẹn ở trong bụng, một lần nữa bày ra bộ dáng đứng đắn.

– Được rồi, chúng ta có thể bắt đầu dạy học.

Vu Kiệt dạy học luôn luôn không cần đến sách giáo khoa cho nên Vân Điệpthật tự nhiên ngồi xuống trước mặt anh, cô cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.

Vu Kiệt khụ khụ hai tiếng, sau đó nhìn cô chăm chú.

– Hôm nay, chúng ta học không phải lý thuyết mà là thực hành.

Thực hành cũng không có máy tính, nhưng là máy tính chơi thật vui mà! Cho nên Vân Điệp lập tức hưng phấn nói:

– Được! Được! Có phải chơi rất vui hay không?

Vu Kiệt lại khu khụ vài cái.

– Ừm…chơi rất vui. – Anh nói.

– Em còn nhớ rõ cấp 2 từng có tiết giáo dục sức khỏe…khụ khụ…sinh học bộ phận khí quan không?

– Sinh học khí quan?

Vân Điệp ngốc lăng nói:

– Không có ấn tượng gì! Giáo viên bảo bọn em chính mình tự xem, nhưng em xem thì không hiểu gì cả, cho nên… – Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu.

– Em thi được có 10 điểm!

– Không sao, hiện tại, anh sẽ giảng giải thật cẩn thận để cho em hiểu. – Anh tà tà nhìn cô chằm chằm.

– Là giảng giải chuyên sâu.

– Nhưng là…

Vân Điệp lại một lần nữa nghi ngờ nhìn anh:

– Có cái gì để chơi vui đâu?

Anh mỉm cười, lại là cái loại tươi cười quỷ dị.

– Mỗi lần anh dạy học đều không vui sao?

– Nói cũng phải.

Vân Điệp khôi phục lại thành cô học trò với thái độ đầy nghiêm túc.

– Được rồi, có thể bắt đầu.

– Đầu tiên, nếu chúng ta có thể giải thích thực tế liền giúp em hiểu bài dễ dàng hơn rất nhiều. – Nói xong, anh giữ chặt tay cô cùng kéo chiếckhăn tắm bên eo xuống.

– Thực tế? Cái gì thật… – Âm thanh của cô đột nhiên dừng lại, sau đó là một trận kêu to.

– Rất kỳ quái nha!

– Kỳ quái sao? – Anh nâng mày lên, trêu ghẹo hỏi lại.

– Vâng…cái đó là cái gì…Oa! Vật kỳ quái này còn có thể cử động nữa nha! – Cô chỉ vào “nó”, sợ hãi kêu lên một tiếng.

– Muốn sờ thử hay không? – Anh ái muội nói.

Vân Điệp liên tục gật đầu.

– Muốn! Muốn! – Thái độ tích cực hiếu học vốn nên là như vậy.

Trong khoảnh khắc, tay nhỏ bé mềm mại chạm vào “nó”, Vu Kiệt không tự giác hít một hơi thật sâu.

– Thế nào? Có cảm giác gì không?

Cô tò mò sờ sờ, xoa xoa, ngón tay thon dài không ngừng chà chà, xát xát lên vật nóng bỏng đó.

– Nóng quá! Bên trong có xương sao?

– Không có. – Anh âm thanh khàn khàn nói.

– Không có? Gạt người! Nếu không có thì làm sao nó có thể cứng rắn như vậy chứ? – Cô không tin hỏi.

– Hiện tượng này gọi là cương. – Anh cố gắng duy trì bình tĩnh trả lời.

– Cương? – Một danh từ thật là lạ!

– Đúng vậy, nam nhân bình thường vào thời điểm hưng phấn, bộ vị này sẽ bị sung huyết.

Vân Điệp nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dấu chấm hỏi của mình lên.

– Vì sao?

– Vì sao? – Vu Kiệt mị mị ánh mắt tươi cười.

– Hỏi rất hay, tiểu Điệp, kế tiếp sẽ bắt đầu trở nên càng thú vị, nhưnglà, anh cần sự phối hợp của em, tiết học này mới có thể thành công được.

– Phối hợp của em? Phối hợp như thế nào? – Cô hưng trí bừng bừng hỏi.

– Đầu tiên, em cởi… – Lại là hai tiếng ho khan. – Quần áo.

Vân Điệp nghi ngờ liếc mắt nhìn anh.

– Vì sao?

Vu Kiệt trợn to mắt nói dối:

– Tiểu thư, mấy hình ảnh trong sách giáo khoa giáo dục sức khỏe có mặcquần áo hay không? Không có đúng không? Anh có mặc quần áo không? Cũngkhông có! Muốn giải thích thực tế thì phải đem “thực tế” lấy ra, đúnghay không?

– Ừ! Rất có đạo lý!

Vì thế, sau một thời gian chiến đấu với bộ quần áo trên người, Vân Điệp xầu hổ nói.

– Rồi…tiếp theo làm gì nữa đây?

– Tiếp theo?

Vu Kiệt bật cười thành tiếng vì đã đạt được gian kế.

– Tiếp theo chính là giải thích!

– Thứ nhất, quy đầu của mỗi nam nhân là chỗ mẫn cảm nhất, cũng giống với nữ nhân vậy…Đến đây, mở hai chân ra…Ừ! Đúng, chính là như vậy, tốt lắm, chúng ta tiếp tục, quy đầu của nam nhân cũng giống như âm đạo của nữnhân là chỗ mẫn cảm nhất, chính là nơi này…có cảm giác gì hay không?

Sau khi ngón tay thô ráp của anh chạm vào nơi tư mật của cô, miết lấymật động non mềm, từ từ xâm nhập đầu ngón tay vào huyệt động, trêu đùahồng hoa bên trong. Vân Điệp mãnh liệt thở dốc vì kinh ngạc.

– Anh nghĩ em đã cảm giác được, tốt, tiếp tục, nếu chúng ta làm chínhxác, hơn nữa liên tục kích thích bộ vị này, chúng ta có thể nhẹ nhàngxoa nắn chúng, giống như thế này…hoặc là cao thấp vuốt ve…làm thành hình cung hay vòng tròn cũng có thể…sau đó nữ nhân sẽ cảm thấy…

– Không, không, không cần, lại, lại… – Cô thở gấp nói, cảm thấy có một cỗ nóng rực đang bùng lên trong cơ thể.

Không nghe theo lời cô! Vu Kiệt tiếp tục giảng giải bằng động tác.

– Sẽ giống như sự hưng phấn của nam nhân, hơn nữa còn có sự trống vắngkhông hiểu muốn được lấp đầy, từ bộ vị cho đến toàn thân, nếu tiếp tụckích thích, sẽ khiến cho cơ thể càng ngày càng ngày càng khát vọng muốnđược lấp đầy…

Ngón tay cố gắng đưa vào trong hoa huyệt chật hẹp, tham lam chà sát vạch động, tùy ý để dâm dịch tiết ra theo đầu ngón tay. Ngón trỏ quấn lấydịch màu trong suốt, đưa lên bụi cỏ huyền bí của Vân Điệp, xoa đều trênbề mặt. Vân Điệp không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ.

– Ừm! Anh nghĩ em cũng cảm giác được cái loại khát vọng này, kế tiếp chính là làm thế nào để lấp đầy vào khoảng trống của em…

Nói xong, anh còn vì cô mà tiến thêm một bước “tự mình làm mẫu”.

Bàn tay đưa lên vuốt ve bầu ngực căng mềm của cô, nhẹ nhàng nắn bóp, bàn tay to dần dần tăng thêm lực đạo, nhào nặn không ngừng. Đầu lưỡi ẩm ướt của anh liếm dần theo từng tấc da thịt của cô, di chuyển lên gáy, cắnmút ở chiếc cổ trắng noãn.

Dương vật căng cứng để ngoài huyệt động khẽ ấn nhè nhẹ, cảm nhận đầuhuyệt động mút chặt lấy dương vật khiến anh gầm lên một tiếng, ham muốnđâm thật xâu vào trong hoa động ẩm ướt mê người kia của cô dâng trào lên mãnh liệt.

Bàn tay to lớn không ngừng vò nắn nhũ tiêm hồng nhuận, miết lên nụ hoa,kéo căng bầu ngực của cô, hơi thở đầy ám muội, nóng bỏng cuốn lên từnglớp da, đầu lưỡi di chuyển dần sang cạnh sườn, liếm láp bầu ngực tròntrịa. Anh mút nhẹ bên cạnh, để lại dấu hôn hồng hồng trên khuôn ngực đầy đặn kia.

Vân Điệp mặt trở nên đỏ bừng, vành môi trở nên khô khốc.

Cô có cảm giác như phần âm đạo của cô đang bị “vật thể lạ” nào đó đâmvào, dịch thủy không ngừng chảy xuống bắp đùi, cảm giác thật nhớp nhápnày khiến mặt cô càng đỏ lợi hại, môi khẽ mấp máy:

– Ư…ưm..ưm…đừ…ng….đừ…ng….

– Ngoan, ngoa..n, Sẽ không đau….

Dương vật căng cứng đến nhức nhối, tham lam ấn sâu vào trong hoa huyệt không ngừng run rẩy kia…

– A…A..A…A…

Vân Điệp hét lớn, tay bấu chặt vải đệm dưới thân, cặp mông trắng tròntrịa của cô được nâng cao lên, gậy thịt đâm sâu vào hoa huyệt của cô,khinh ngâm càn quấy trong hoa huyệt.

– Thật chật, tiểu Điệp!

– Đau, đau quá…. Huhu.

Vân Điệp khóc nức nở, cô có cảm giâc âm đạo như bị rách làm đôi, nhưngcùng với đó là cảm giác đầy ham muốn đang trào dâng trong cơ thể.

Một giọt máu từ nơi giao hoan chảy xuống dọc theo mép đùi, hòa quyện cùng thủy dịch mơ hồ.

– Rất nhanh… sẽ.. không có đau..

Hắn cúi người xuống, hôn lên bả vai trắng nõn của cô, hạ thân cũng không ngừng nhẹ nhàng chuyển động….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.