Trong bóng tối của căn phòng nhỏ, Nhàn Hy ngồi lặng lẽ trước màn hình điện thoại. Đôi mắt mệt mỏi nhưng kiên định, cô bấm gửi tin nhắn cho Huyền Giới. Trái tim cô đập nhanh hơn khi nghĩ đến những gì đã xảy ra và những gì sắp tới.
Cô dựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, đầu óc cô không ngừng suy nghĩ về nhiệm vụ vừa hoàn thành. Từng hình ảnh, từng chi tiết của nhiệm vụ tái hiện lại trong tâm trí cô, làm cho lòng cô thêm lo lắng và căng thẳng. Liệu Huyền Giới có hài lòng không? Liệu hắn có bỏ qua cho cô không?
Một lúc sau, điện thoại của cô vang lên tiếng chuông báo tin nhắn mới. Cô vội vàng mở ra, đọc từng từ từng chữ trong tin nhắn của Huyền Giới. Hắn đã rất hài lòng. Một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng cô, như thể một tảng đá lớn đã được dỡ xuống khỏi ngực.
Huyền Giới không ngờ rằng K có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi như vậy. Hắn nhắn tin hẹn K đến gặp mặt để giao hàng, nhưng cô nhanh chóng từ chối. Cô không muốn để lộ thân phận của mình, cô hiểu rằng mỗi lần gặp mặt trực tiếp đều tiềm ẩn rủi ro lớn.
Sau khi gửi tin nhắn từ chối đi, Nhàn Hy không thể giấu nổi sự lo lắng. Cô chờ đợi phản hồi từ Huyền Giới trong nỗi căng thẳng tột cùng. Thời gian trôi qua chậm chạp, từng phút từng giây như kéo dài vô tận. Nhưng rất lâu sau đó, vẫn không có tin nhắn nào đến. Cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cơ thể dần kiệt sức. Cuối cùng, cô thiếp đi trong sự lo âu và mệt mỏi.
Sáng hôm sau, Nhàn Hy thức dậy với ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ. Hôm nay, cô bắt đầu quay lại cuộc sống thường ngày của mình. Dù đêm qua có bao nhiêu căng thẳng, ban ngày vẫn là hiện thực không thể trốn tránh.
Sáng, cô vẫn đến trường như bao học sinh khác. Gương mặt bình thản, đôi mắt kiên định, không ai có thể ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài ấy là một cuộc sống đầy bí mật và nguy hiểm.
Tối đến, cô lại bước vào Bar Hades, nơi ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình hòa quyện. Nơi đây, cô không phải là K, cô trở thành một con người khác, với một cuộc sống khác. Nhưng dù ở đâu, dù là ai, trái tim cô vẫn không thể ngừng đập mạnh khi nghĩ đến những nhiệm vụ, những lần giao hàng, và những nguy cơ luôn rình rập.
Không gian ồn ào và rực rỡ của Bar Hades bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng khi cánh cửa mở ra. Huyền Giới, với dáng vẻ lạnh lùng và ánh mắt sắc bén, bước vào. Nhàn Hy lúc đầu hơi bất ngờ, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô biết lý do hắn đến đây chắc chắn là để hỏi về việc cô xuất hiện tại bữa tiệc tối qua, lại còn đi cùng với Trần Minh.
Huyền Giới chọn một góc khuất trong quán, đôi mắt không rời khỏi Nhàn Hy. Sau một lúc quan sát, hắn đứng dậy, tiến nhanh về phía cô. Bất ngờ, hắn cầm lấy tay Nhàn Hy và kéo mạnh cô ra khỏi quầy bar.
Nhàn Hy hét lên trong sự kinh ngạc và phẫn nộ. “Này, anh làm cái gì vậy hả? Thả tôi ra!” Cô vùng vẫy, nhưng
Huyền Giới không quan tâm. Ông chủ Lý thấy tình cảnh ấy liền chạy lại can ngăn, nhưng bị Huyền Giới đẩy ra một cách thô bạo.
“Ông chủ, đừng lo cho tôi!” Nhàn Hy trấn an ông Lý, không muốn ông bị liên lụy. Huyền Giới kéo cô ra khỏi quán, băng qua những con hẻm nhỏ và tối tăm.
Hắn chỉ dừng lại khi cả hai đã sâu trong một con hẻm tối nhỏ, không ai có thể nhìn thấy. Nhàn Hy tức giận và hoảng sợ, cô hỏi lớn, “Anh làm cái trò gì vậy hả?”
Huyền Giới nhìn thẳng vào mắt cô, giọng hắn lạnh lùng và đanh thép. “Tại sao tối qua cô lại có mặt ở đó? Sao cô lại đi cùng với Trần Minh? Rốt cuộc cô là ai hả, Hy Lyn?”
Nhàn Hy cứng rắn đáp lại, “Tôi có làm gì, có là ai thì cũng chả liên quan gì đến anh. Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Sự im lặng căng thẳng giữa hai người chỉ bị phá vỡ khi Huyền Giới không nhận được câu trả lời thỏả đáng. Trong cơn giận dữ, hắn tiến tới và đẩy Nhàn Hy vào vách tường. Cô sợ hãi lùi lại, cho đến khi lưng cô chạm vào bề mặt lanh lẽo của bức tường.
“Anh định làm gì tôi hả?” Nhàn Hy hét lên trong sự sợ hãi.
Huyền Giới không trả lời, hắn đưa tay lên và bóp chặt miệng cô. Cơn đau khiến Nhàn Hy kêu lên, “Á… Đau! Thả tôi ra… Hàn Huyền Giới!”
Nghe tên mình từ miệng Nhàn Hy, cơn giận dữ của Huyền Giới càng bùng phát. Lực bóp của hắn mạnh hơn, khiến cô không thể nói thành lời, chỉ có những tiếng ú ớ và đau đớn.
Những giọt nước mắt của Nhàn Hy bắt đầu tuồn rơi. Cô vùng vẫy, cố gắng kéo tay Huyền Giới ra nhưng sức lực của cô không đủ. Sự đau đớn cùng nỗi sợ hãi khiến cơ thể cô dần mất đi sự kháng cự.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc, Huyền Giới nhận ra sự tàn bạo của mình. Hắn buông tay ra, nhìn Nhàn Hy ngã quy xuống đất, những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má cô. Trong lòng hắn, một cảm giác tội lỗi và xáo trộn bắt đầu xuất hiện, nhưng hắn không để nó hiện lên trên gương mặt lạnh lùng.
Nhàn Hy cảm thấy tim mình như ngừng đập khi Huyền Giới không buông tay, tiếp tục gằng giọng hỏi về sự xuất hiện của cô cùng Trần Minh vào tối hôm qua. Cô muốn trả lời, muốn giải thích, nhưng những từ ngữ cứ bị kẹt lại trong cổ họng, không thể thoát ra ngoài.
Không còn kiên nhẫn được nữa, Huyền Giới buông tay Nhàn Hy ra, liếc cô một cái rồi quay lưng bỏ đi, không hỏi thêm bất cứ điều gì. Cô cảm thấy một cảm giác của sự giải thoát và cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi thấy hắn rời khỏi.
Sau khi được thả ra khỏi bàn tay của Huyền Giới, cô ngã khụy xuống đất, ôm lấy mặt của mình, căm phẫn nhìn theo bóng lưng rời đi trong đêm tối của Huyền Giới. Trong cơn đau đớn và sự đau khổ, cô cảm thấy mình bị bỏ lại, cô đơn và yếu đuối giữa đại dương bất tận của cuộc sống đen tối. Nhưng trong lòng cô, vẫn còn đèn hy vọng rất nhỏ, rằng một ngày nào đó, cô sẽ có cơ hội đứng lên và đối mặt với Huyền Giới một cách mạnh mẽ hơn.