Khi những dấu chấm gạch của mật mã Morse bắt đầu bay lượn mòng mòng trong đầu bọn trẻ ngay cả khi đã nhắm mắt lại, Rhonda gọi chúng vào nhà. Trời nhá nhem tối, ánh đèn màu hổ phách ấm áp hắt ra qua ô cửa sổ phòng ăn, các tầng của căn nhà gỗ kẽo kẹt, đầy bí ẩn, hệt như đang trên một chiếc tàu ở giữa biển khơi.
“Chuyện này đôi khi vẫn thường xảy ra sau mỗi cơn mưa,” Rhonda nói khi bọn trẻ ngồi vào bàn ăn. “Đừng lo, đó là tiếng kêu đặc trưng của một căn nhà cũ thôi – nó sẽ không bị sập đâu.” Rồi cô đặt xuống trước mặt bọn trẻ một loạt tờ giấy ghi nhớ, “Các em đều đã biết nhiệm vụ của mình và khởi đầu rất tốt với mật mã Morse, giờ thì ngài Benedict muốn mấy em hiểu rõ hơn chúng ta đang chống lại điều gì.”
Tai bọn trẻ vểnh lên nghe ngóng. Còn nữa à? Reynie bắt đầu đọc lướt qua đống giấy của mình, một vài tờ dính lờ mờ vết bơ lạc.
“Số Hai đã tóm tắt mọi thứ trong mấy tờ giấy này rồi,” Rhonda nói. “Nếu đọc nhanh, các em có thể đọc xong trước khi ngài Benedict ghé qua đây đấy. Ngài ấy sẵn sàng trả lời bất kỳ câu hỏi nào.”
“Ngài ấy muốn bọn em đọc tất cả chỗ này ư?” Constance nói, cứ như thể cô bé vẫn chưa hình dung được hết cái sự quái dị của ngài Benedict.
Rhonda chỉ mỉm cười và đi ra ngoài.
Tất cả bọn trẻ lao vào đọc đống giấy ghi chú của mình, ngoại trừ Constance vẫn đang hậm hực.
Sticky đọc nhanh đến mức cậu bé cảm thấy còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc mất rồi. Xong xuôi, Sticky ngồi yên lặng, đăm chiêu suy nghĩ và chờ những người bạn của mình. Mười phút sau, Reynie cũng xong, Kate thấy vậy, liền gạt ngay mấy trang cuối của mình sang một bên rồi yêu cầu hai cậu bạn bổ sung thông tin.
Qua mấy tờ giấy Số Hai chuẩn bị, bọn trẻ biết được rằng: Học viện trên đảo Nomansan tự tạo ra điện bằng cách sử dụng năng lượng thủy triều – một nguồn năng lượng vĩnh cửu. Các tuốc-bin thủy điện của Học viện được coi là tốt nhất trên thế giới, có khả năng sản xuất đủ năng lượng cho một trăm học viên.
Các tuốc-bin này được phát minh bởi một người có tên là Ledroptha Curtain, một nhà khoa học trẻ, tác giả của rất nhiều nghiên cứu ấn tượng ở một loạt lĩnh vực – từ năng lượng thủy triều tới lập bản đồ trí não. Bỗng một ngày các nghiên cứu đột ngột dừng lại. Không một ai biết Curtain ở đâu trong nhiều năm, cho đến khi hắn xuất hiện trở lại và thành lập Học viện, có vẻ như hắn muốn dành tài năng của mình cho giáo dục.
Không nghi ngờ gì nữa: Ledroptha chính là Người Gửi. Thế nhưng, thực tế vẫn còn nhiều chuyện mơ hồ lắm. Ví dụ như, những thông điệp bí ẩn chỉ được gửi đi vài lần mỗi ngày với tín hiệu rất yếu. Trong khi các tuốc- bin của Học viện lại có khả năng cung cấp một nguồn năng lượng dồi dào, vượt quá số lượng chúng cần đến, thì cũng đủ để truyền đi các thông điệp với tín hiệu rõ ràng hơn chứ. Và tại sao Curtain lại tạo ra các tuốc-bin mạnh đến vậy nếu hắn không định sử dụng đến nguồn năng lượng dư thừa đó? Rồi tại sao hắn phải gửi thông điệp ngắt quãng trong khi có thể gửi liên tục hàng giờ đồng hồ như vậy?
“Hắn đang tích lũy năng lượng,” Reynie nheo mắt nói. “Đó là điều ngài Benedict đã cố gắng giải thích trong sáng nay. Có điều gì đó không ổn đang xảy ra. Một điều gì đó rất khác lạ…”
“Điều sắp xảy ra,” ngài Benedict xen vào, ông vừa mới xuất hiện ở cửa ra vào. Gật đầu tán thành, ngài Benedict ngồi vào bàn cùng bọn trẻ, theo sau là Số Hai. “Có vẻ như các cháu đọc xong chỗ ghi chú rồi nhỉ. Ta biết chúng khá là phức tạp – có ai muốn hỏi gì không nào?”
“Cháu hiểu hết cả rồi”, Constance nói. (Mấy đứa còn lại nhìn nhau đầy vẻ hoài nghi.) “Hiện giờ, các thông điệp ẩn được gửi đi ở mức năng lượng yếu, vài lấn mỗi ngày, bởi Người Gửi – tên là Ledroptha Curtain. Nhưng các tuốc- bin của hắn cực kỳ khỏe, nên có vẻ như đến thời điểm nào đó, hắn sẽ làm các thông điệp trở nên mạnh hơn.”
“Hoan hô, Constance!” ngài Benedict nói. “Cháu làm tốt lắm!”
Những đứa khác bắt đầu mặt sưng mày sỉa.
“Tất cả các cháu đều làm rất tốt,” ngài Benedict nói thêm, rồi nháy mắt một cái làm bọn trẻ thấy tốt hơn rất nhiều. “Nào, bây giờ các cháu còn câu hỏi gì không?”
“Cháu có,” Kate nói. “Điều gì xảy ra nếu Người Gửi tăng cường năng lượng?”
“Chúng ta chỉ biết chắc một điều”, ngài Benedict nói. “Dần dần về sau, Người Gửi sẽ không cần tivi hay radio để truyền thông điệp nữa – hắn sẽ có khả năng gửi các thông điệp vào ý thức của con người. Kể cả chúng ta, những người có tình yêu lẽ phải hiếm có cũng sẽ không thể tránh khỏi các thông điệp đó.”
Sticky có vẻ khiếp sợ. “Nó… nó có cảm giác như thế nào?”
“Đừng nói với cháu là chúng ta sẽ nghe thấy tiếng của những đứa trẻ đó trong đầu đấy,” Kate nói, với vẻ chán chường hiện rõ trên mặt.
“Trong một số ít trường hợp, có lẽ thế,” ngài Benedict nói, “đó là đối với những người đặc biệt nhạy cảm. Còn hầu hết sẽ cảm thấy khó chịu và mơ hồ – đặc biệt là mỗi khi bật tivi và các thông điệp được phát đi.”
“Dần dần về sau?” Reynie nói. “Điều gì sẽ xảy ra khi năng lượng được tăng cường tuyệt đối – ý cháu là khi các thông điệp được truyền đi ở mức tín hiệu mạnh nhất?”
Ngài Benedict gãi gãi mũi. “Khi đó chúng ta sẽ nghe thấy tiếng nói trong đầu mình. Ta không cho là nó sẽ dễ chịu đâu.”
“Nghe thật khủng khiếp,” Kate nó, môi cô bé co rúm lại. “Vậy thì sao hắn lại muốn chúng ta nghĩ rằng chúng ta bị điên?”
Một bóng ma lướt qua ý nghĩ của Reynie. “Đó không phải điều hắn muốn, phải không, ngài Benedict? Ít nhất nó không phải mục đích chính. Nếu không hắn chờ lâu như vậy để làm gì?”
“Được rồi, mình đang lẫn lộn đây,” Kate nói, và mấy đứa kia tỏ vẻ đồng tình.
“Reynie đang muốn biết,” ngài Benedict nói, “tại sao Người Gửi phải đợi đến giờ mới tăng cường năng lượng nếu hắn có thể làm như vậy từ nhiều năm trước rồi. Ta nói đúng không?”
Reynie gật đầu.
“Ta đồng ý,” ngài Benedict nói. “Vấn đề không phải là các âm thanh đó. Chúng chỉ là hiệu ứng phụ, hậu quả khôn lường của một việc làm đen tối và đầy tham vọng. Người Gửi đã dành nhiều năm để chuẩn bị làm điều gì đó để sắp tới dành cho mọi người.”
“Nhưng điều sắp tới là gì?” Constance nói.
“Chính xác đó là điều chúng ta phải tìm ra,” ngài Benedict nói, “trước khi quá muộn.”
“Và nếu như đã quá muộn rồi thì sao ạ?” Sticky lo lắng. “Nó có thực sự tệ như vậy không?”
Ngài Benedict bỗng nghiêm mặt. “Chúng ta, và tất cả những người khác như chúng ta – những người có lý trí gắn chặt với thực tế – ta tin là sẽ… khó chịu nhất. Các cháu phải hiểu rằng Người Gửi không muốn gặp rắc rối trong nhiều năm, và với chi phí lớn như vậy – để cho phép bất kỳ điều gì cản trở kế hoạch của hắn. Hắn thể hiện mình là một kẻ khá tàn nhẫn. Không, các cháu, ta tin rằng với sức mạnh phản kháng trong ý thức của chúng ta, chúng ta sẽ – nói thế nào nhỉ? Ta tin rằng chúng ta sẽ được chăm-sóc-đặc-biệt đấy.”
Đến đây, một đám mây đen như đang chực bùng nổ trong suy nghĩ của bọn trẻ, bóng đêm bao phủ với những suy nghĩ đáng sợ lập lòe như những tia chớp.
Chăm sóc đặc biệt.
Cổ họng bọn trẻ trở nên khô khốc.
Tâm trí Reynie lẫn lộn. Một phần trong cậu không muốn tin ngài Benedict. Thật sự có thể tin sao? Ông ấy là một người kỳ quặc, và những gì ông ấy nói với bọn trẻ cũng kỳ quặc không kém. Có thể sẽ là một sự giải thoát nếu cho rằng dự đoán của ông ấy về điều sắp tới thực ra chỉ là những suy đoán bừa bãi. Tuy nhiên Reynie đã tin tưởng ngài Benedict, gần như là ngay lập tức. Điều khó khăn đối với Reynie là cậu rất muốn tin ngài Benedict – cậu muốn tin tưởng người từng giúp mình tìm thấy niềm tin vào cuộc sống, muốn ở cùng những người bạn luôn yêu quý và tôn trọng Reynie giống như những gì cậu làm với họ.
Cho nên, câu hỏi không còn là Reynie có thể tin ngài Benedict hay không nữa, mà là liệu cậu có tin vào bản thân mình không. Trong suy nghĩ ngay lúc này, có lẽ cậu muốn thực sự dấn thân vào nguy hiểm chỉ vì điều đó giúp cậu cảm thấy mình là một phần của thứ gì đó?
Reynie cũng không rõ. Cậu chỉ biết rằng cậu không muốn quay trở lại vạch xuất phát.