Những lần phát sóng thông điệp đều là những quãng thời gian khó khăn đối với cả bọn. Thông điệp khác đến ngay trong bữa trưa ngày hôm sau (lần này là Corliss Danton, theo Constance nói), khiến răng của bọn trẻ va lập cập vào nhau, chúng gầm gừ cố gắng để không ném dụng cụ ăn bằng bạc. Và một cái khác xuất hiện vào buổi đêm, buộc chúng phải học bài với dây thần kinh bị gẩy như dây đàn banjo. Lần phát sóng mới nhất dễ chịu hơn khi Reynie vừa gấp sổ ghi chép. Cậu ngả đầu lên bàn để xoa dịu.
“Tớ rất mừng vì đã xong,” Sticky nói, cậu bé vừa dùng thời gian học để nằm trên giường nhăn nhó. “Cậu xong rồi à?”
Với một nỗ lực, Reynie gật đầu.
Chúng nghe thấy tiếng oang oang của Jackson trên hành lang thông báo giờ tắt đèn đi ngủ.
“Tớ sẽ đi tìm đèn,” Kate nói, tụt xuống sàn nhà phía sau Reynie.
Reynie thở hổn hển và rơi khỏi ghế. Sticky đập đầu mình vào giường trên. Kate tắt đèn và trèo lên ghế để giúp Constance leo xuống từ trần nhà.
“Có lẽ cậu nên bắt đầu gõ cửa,” Sticky lầm bầm, xoa xoa đầu.
“Và làm hỏng sự bất ngờ?” Kate hỏi.
“Nghe này,” Reynie nói, trong khi đang trườn về chỗ. “Tớ đã đọc đi đọc lại thông điệp của ngài Benedict trong đầu cả ngày hôm nay, và tớ nghĩ là tớ bắt đầu hiểu nó rồi. Ngài Benedict gửi chúng ta đến đây để lấy cái gì?”
“Thông tin,” Sticky nói. “Cậu nghĩ rằng đó là thứ mà ông ấy nói là ‘có thể lấy’? Chỉ thông tin thôi đúng không?”
“Thông tin bí mật,” Reynie nói. “Đấy là lý do chúng ta cần trở thành Liên lạc viên càng sớm càng tốt. Chúng ta phải trở thành cái mà chúng ta vẫn chưa đạt được ở thời điểm hiện tại.”
Constance đảo mắt. “Nhưng điều đó quá rõ! Chúng ta đều biết rồi.”
“Cậu nói đúng,” Reynie thừa nhận. “Đó là lý do tớ nói tớ bắt đầu hiểu được thông điệp đó – Tớ nghĩ còn phải làm nhiều hơn thế. Tớ chỉ không chắc là làm cái gì, ngoại trừ việc chúng ta cần nhanh lên.”
“Chúng ta làm càng nhanh càng tốt, mặc dù,” Kate nói. “Bọn con trai các cậu đang có điểm số hoàn hảo trong các bài kiểm tra, và Constance và tớ – ừ, bọn tớ đang cố hết sức, đúng không?” Cô bé nghi ngờ liếc nhìn Constance. “Ít nhất tớ biết là tớ đang cố hết sức.”
“Điều đó có nghĩa là gì?” Constance cau mày nói.
“Tớ chỉ không muốn làm người phát ngôn cho cậu thôi,” Kate lảng tránh nói.
“Theo tớ thì,” Reynie xen vào, “chúng ta phải tìm ra cách để cậu và Constance làm các bài kiểm tra tốt hơn.”
“Ừ,” Kate thở dài thườn thượt. Cô bé ngã vật lên sàn nhà, khua cánh tay như thể cô bé vừa bị đánh cho ngã sóng sượt. “Nói thật, tớ nghĩ là tớ cần giúp đỡ cái khác kia. Đầu tớ không thể hấp thu thứ vô nghĩa đó, cho dù tớ có cố thế nào đi nữa.”
“Tớ cũng thế,” Constance nói. “Tớ không có cách nào cải thiện điểm số của mấy bài kiểm tra đó. Tớ quá mệt mỏi để có thể học thêm bất kỳ thứ gì ngoài những thứ tớ đã biết.”
“Khó mà học được gì,” Kate lẩm bẩm.
Constance nổi nóng. “Cậu thử học với những âm thanh vang lên vô nghĩa trong đầu xem!”
“Ít nhất tớ cũng đã thử!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh,” Reynie nói. “Quay trở lại với thông điệp của ngài Benedict nhé. Cái gì chúng ta có thể nghĩ là chúng ta chưa có?”
“Trưởng thành?” Sticky thốt ra.
“Đúng,” Reynie nhẹ nhàng nói. “Nhưng tớ không nghĩ chúng ta có thể nhanh hơn và trở nên già hơn, đúng không?”
Constance chỉ ra rằng không ai trong số bọn trẻ là linh dương, hay những quyển sách giáo khoa ma quái, hay những con gia súc có nguồn gốc từ Seattle.
“Cậu đang cố chọc tức bọn tớ đúng không?” Kate nói. Constance nhăn nhở cười.
“Thực tế là,” Sticky nói bằng giọng thất bại, “có một cơ số thứ vô hạn mà chúng ta chưa có.”
“Đúng, nhưng ngài Benedict cho rằng chúng ta hiểu được điều này,” Reynie nói, “nên chúng ta cần phải thu hẹp phạm vi lại. Hãy xem ngài ấy biết gì về chúng ta – cái gì đó mà tất cả chúng ta đều có điểm chung, cái gì đó có thể thay đổi.”
“Ngài ấy mới gặp chúng ta không lâu,” Kate chỉ ra. “Ngài ấy không thể biết nhiều về chúng ta như vậy, đúng không?”
“Ừ, ngài ấy biết chúng ta là trẻ mồ côi và là những kẻ chạy trốn,” Sticky ướm lời, và nhanh chóng bổ sung, “tớ biết, tớ biết. Tất cả chúng ta không thể đột nhiên có gia đình. Vậy còn gì nữa?”
“Chúng ta đều tài năng,” Constance nói. “Chúng ta đều vượt qua bài kiểm tra ngu ngốc của ngài ấy.”
“Và không ai trong chúng ta xem ti vi hay nghe radio,” Kate nói, “vì tình yêu chân lý mãnh liệt bất thường trong ý thức chúng ta, đúng không?”
Sticky gãi đầu. “Tớ không hiểu làm thế nào mà xem ti vi sẽ khiến chúng ta nhanh trở thành Liên lạc viên hơn.”
“Đợi một phút!” Reynie nói, nhẩy cẫng lên. “Tình yêu chân lý của chúng ta!”
Những đứa khác bất chợt rơi vào khoảng lặng, ngẩn ngơ nhìn cậu. Reynie bắt đầu bước từng bước và tự thì thầm. “Trở thành thứ mà chúng ta không… sớm trở thành Liên lạc viên… và ngài Benedict biết chúng ta không, vì… đúng, tớ nghĩ là tớ hiểu rồi!”
Kate chiếu đèn pin về phía Reynie, cậu dừng lại. Biểu hiện hoan hỉ của cậu chuyển thành sự nghi ngờ, và cậu nheo mắt không thoải mái trong ánh đèn pin. Cậu hắng giọng, ngại ngùng, và lại hắng giọng.
“Thế nào?” Constance yêu cầu. “Ý tưởng lớn gì vậy?”
Cuối cùng Reynie cũng hiểu được nó. Không nghi ngờ việc những người khác không tự nghĩ về nó, vì điều mà Reynie đề nghị chưa từng xảy ra với bọn trẻ, điều gì đó khá lạ đối với bản chất của bọn trẻ, điều gì đó mà chưa ai trong số bọn trẻ từng thử.
Bọn trẻ phải học cách gian lận.
“Chỉ có ý như vậy thôi,” Reynie nhanh chóng giải thích, sau khi thấy biểu hiện kinh hoàng của mấy đứa bạn. “Không ai trong chúng ta chấp nhận đề nghị gian lận của Rhonda, nhớ không? Đó là một phần của bài kiểm tra. Ngài Benedict nói rằng chúng ta phải trở thành cái mà chúng ta chưa có – những kẻ gian lận – để tất cả chúng ta có thể nhanh trở thành Liên lạc viên hơn!”
“Cậu đang đùa đấy à!” Kate thét lên. “Đó không thể là điều ngài Benedict muốn nói!”
Sticky lắc đầu. “Không phải ngài ấy chọn chúng ta là vì chúng ta đã không gian lận sao?”
“Thôi nào, tớ hoàn toàn tán thành,” Constance nói với một cái khịt mũi. “Hãy gian lận như gió nào!”
Kate hoảng sợ. “Tớ không thể tin được hai bạn! Tình yêu chân lý mạnh mẽ mà ngài Benedict từng nói ở đâu rồi?”
Reynie không ngạc nhiên về phản ứng của mấy đứa bạn. Cậu bé cũng đã để ý tới điều này khi sự việc xảy đến. Nhưng không phải chúng là đặc vụ bí mật sao? Không phải chính sự có mặt của chúng trên hòn đảo này là một sự lừa dối sao? Phản ứng của Kate và Sticky chỉ là một phản ứng bản năng, cậu bé nghĩ; họ sẽ thay đổi thái độ nhanh thôi.
Tuy nhiên, câu hỏi của Kate đã làm khó Reynie. Tình yêu chân lý mạnh mẽ của cậu đâu rồi? Ý thức của cậu chống lại các thông điệp bí ẩn… nhưng có lẽ không nhiều như những người bạn kia. Làm thế nào mà cậu biết được? Không phải cậu đã vô cùng muốn gian lận trong các bài kiểm tra của ngài Benedict khi Rhonda đề nghị? Có lẽ cậu không hẳn là một tâm hồn dũng cảm yêu chân lý như ngài Benedict và những người khác thường nghĩ về cậu?
“Thực tế đi,” Constance nói. “Ngài Curtain là một kẻ lừa đảo lớn, nhớ không? Chúng ta có thể thắng ông ta ngay trong trò chơi của chính ông ta!”
Kate và Sticky có băn khoăn riêng của mình, nhưng chúng bớt quyết liệt hơn rồi. Sticky đang đánh bóng mắt kính, nói rằng cậu nghĩ nó sẽ không sao đâu, và Kate bắt đầu đi lại, nói, “Chỉ là tớ không bao giờ nghĩ rằng bản thân… tớ không biết, nó khá là khó để tớ nghĩ theo cách đó. Reynie, cậu có thực sự cho rằng đó là điều mà ngài Benedict đề nghị sao?”
“Có một cách để tìm ra,” Reynie nói, cậu bé thực sự hy vọng là mình ổn – không phải vì cậu bé muốn gian lận, mà vì nếu gian lận là ý tưởng của ngài Benedict chứ không phải là của cậu, Reynie sẽ đánh giá bản thân tốt hơn một chút.
Sticky ngay lập tức gửi câu hỏi của bọn trẻ đi: Vui lòng tư vấn về gian lận.
Một vài phút sau một tia sáng bắt đầu nhấp nháy trong rừng. Sticky chuyển tiếp thông điệp khi nó đến: Đừng…
“Tớ nghĩ vấn đề đã được giải quyết,” Kate nói.
“Còn nữa,” Sticky nói.
Phần còn lại của thông điệp là: …để bị bắt.
“Tớ nghĩ vấn đề đã được giải quyết,” Constance nói.
“Bài tập gian lận” chiếm lĩnh Hội Benedict Thần Bí trong hai giờ liền tối hôm đó. Tại thời điểm bọn trẻ được cho phép, bọn trẻ tự áp dụng chính mình để tìm ra các chiến lược tốt nhất cho việc “giỏi mà không cần học”, vì Constance đã gọi như vậy. Không ai trong bọn trẻ từng thử làm như vậy trước đây, và thực tế là ban đầu chúng thực hành rất tệ hại. Nhưng bọn trẻ sẽ không là gì cả nếu chúng không phải là những người học nhanh, và vào lúc kết thúc bài tập, bọn trẻ đều cảm thấy có lý do để tự tin bởi vì chúng có thể lừa một kẻ gian lận ra khỏi các bài học gian lận, chín trên mười.
Sự chăm chỉ của bọn trẻ được trả công xứng đáng vào sáng hôm sau. Điểm kiểm tra của các cô bé bắt đầu cải thiện. Với chiều cao và ánh mắt sắc bén của mình, hoàn toàn đơn giản để Kate ngồi phía sau Reynie và nhìn qua vai cậu bé để chép bài, trong khi Reynie giữ giấy bài làm ở một góc độ hữu ích. Khó khăn lớn nhất của bọn trẻ là ở chỗ coi chừng giám thị, nhưng Kate và Reynie giỏi điều này, và hoạt động nhóm của bọn trẻ đem lại các kết quả tuyệt vời. Thực tế, chúng quá phấn khởi với thành công của mình đến mức thông điệp bí ẩn phát đi sáng hôm đó cũng không làm giảm đi sự lạc quan của bọn trẻ.
Chiến thuật gian lận của Sticky và Constance còn phức tạp hơn. Constance quá thấp để có thể chép bài qua vai, và chuyển giấy ghi thì quá nguy hiểm, nên cuối cùng Reynie đề nghị dùng mật mã Morse. Vốn nổi tiếng là không chịu ngồi yên, Sticky ra hiệu câu trả lời bằng cách kéo tai hoặc gõ nhẹ vào thái dương – các ra hiệu được cậu ngụy trang bằng hành động gãi đầu, vuốt thẳng cổ áo, và đánh bóng mắt kính – và Constance ngồi ở hàng sau, nơi đó không học sinh nào để ý việc cô bé đang nhìn cậu ta.
Chiến thuật có hiệu quả, nhưng không phải không có vấn đề. Trong hành lang giữa các giờ học, Constance vừa phàn nàn vừa thở hổn hển, “Mỗi khi cậu bị ngứa thật, tớ lại nhận được câu trả lời sai.”
“Xin lỗi,” Sticky ngượng ngùng nói. “Tớ hay bị ngứa mỗi khi lo lắng. Tớ sẽ cố gắng làm tốt hơn.”
“Đừng có chỉ cố!” Constance nói. “Làm tốt hơn thật luôn ấy.”
“Này, sự bồn chồn của tớ không phải là vấn đề duy nhất, cậu biết đấy!” Sticky rít lên. “Sẽ hữu ích hơn nhiều nếu cậu tập mật mã Morse nghiêm túc!”
Khuôn mặt Constance chuyển sang màu đỏ, đôi mắt màu xanh nhạt của cô bé lấp lánh sau những giọt nước mắt giận dữ, và mái tóc dài mỏng manh của cô bé trong tình trạng rối bời đến mức trông Constance giống một cô bé được vẽ trên tranh hơn là một người thực. Một màn hiển thị khốc liệt của các màu sắc sống động với tỷ lệ kỳ lạ, cô bé có vẻ như chuẩn bị bước ngay ra khỏi tranh với mục đích duy nhất là nổi cơn tam bành.
“Này các con,” Kate giả vờ làm một người mẹ, bước xen giữa hai đứa con bé bỏng của mình. “Đừng có lý sự cùn về việc đổ lỗi cho ai. Đổ lỗi là không tốt. Điều quan trọng là phải liên hệ với nhau, để các con có thể gian lận thành công hơn.”
“Chả buồn cười,” Constance nói, nhưng trò đùa đã làm giảm cơn giận dữ của cô bé, và cô bé không nói gì nữa.
Sticky cũng vậy, cậu bé hối hận về sự bộc phát của mình, hơn nữa lại còn khinh suất thảo luận việc gian lận ở hành lang, và tệ hơn còn đề cập đến mật mã Morse. Cậu điên à? Nếu cậu bị ai nghe được thì sao? Chính viễn cảnh trong Phòng Chờ khiến cậu bé chóng mặt.
Và buổi sáng trôi qua như vậy: vật lộn chống lại các đợt phát sóng thông điệp bí ẩn, tập trung vào các giờ học, gian lận từng bài kiểm tra. Bốn đứa có nhiều việc để suy nghĩ hơn so với những học sinh khác. Tuy vậy các cậu bé vẫn tiếp tục có các điểm số giỏi, các cô bé cũng tiến triển tốt, các đợt phát sóng nói cho cùng thì cũng ít dần, và vào bữa trưa mọi người đều có tâm trạng lạc quan.
Đồng thời, bọn trẻ bắt đầu cảnh giác cao về các dấu hiệu. Giữa các giờ học chúng nghe được tin đồn rằng Charlie Peters, một trong số những Liên lạc viên nhiều tuổi nhất Học viện, đã tốt nghiệp. Anh ta không đến lớp cả ngày, và một vài Điều hành viên bị bắt gặp đi cùng anh ta đến ký túc sáng hôm đó. Có người nói việc này là bình thường. Những người tốt nghiệp không bao giờ nói chuyện với ai khi dời đi – dường như bọn họ thậm chí quá kiêu ngạo để có thể chào tạm biệt những người bạn cũ. Họ không có lựa chọn nào khác, một học sinh khác nói; những Điều hành viên không bao giờ cho phép điều này.
“Tớ không hiểu điều này để làm gì,” Reynie nói khi bọn trẻ đi ra phía quán ăn tự phục vụ để ăn trưa.
“Câu hỏi hay đấy,” Kate nói. “Và đây là cơ hội của chúng ta để có câu trả lời.” Cô bé chỉ xuống một hành lang tiếp giáp, tại đây S.Q Pedalian vừa xuất hiện, hộ tống Charlie tới một lối ra. “Nhanh, các cậu cố gắng nói chuyện với cậu ta trong khi tớ đánh lạc hướng S.Q.”
“Cậu định làm việc đó thế nào?” Constance hỏi. Nhưng Kate đã mất dạng về phía hành lang, Reynie và Sticky nhanh chóng đuổi theo cô bé.
“S.Q.! Này S.Q!” Kate gọi to. “Em muốn hỏi về bài giảng của anh sáng nay.”
S.Q quay lại nhìn Kate đang lao về phía mình. “Tôi e rằng tôi không thể nói trong lúc này, K… “
Trước khi S.Q. kịp kết thúc, Kate đã làm một cú ngã xóng xoài đẹp mắt; tay và chân xoãi ra mỗi nơi một hướng; túi đồ văng ra và va vào nền đá đến tóe lửa; Kate ngã bất thình lình và trượt đến một điểm dừng cách S.Q. vài bước chân, ở đấy cô bé làm một việc rất thuyết phục là trợn trắng mắt lên.
“Kate!” S.Q. thét lên, nhanh chóng kiểm tra cô bé khi bọn con trai chạy đến. “Lùi lại!” Anh ta ra lệnh. “Tránh ra cho cô bé thở nào!”
Khi Kate tạo ra một màn kịch tuyệt vời bằng cách rung rung hàng my và đảo mắt quay vòng vòng, Reynie và Sticky lẻn qua S.Q. để nói chuyện với Charlie Peters, người đang đứng hơi cách một chút, bình thản nhìn xuống hành lang, có vẻ như không mấy quan tâm đến tính mạng của Kate. Một cậu bé tái nhợt đến tệ hại, với đôi mắt tái nhợt, tóc tái nhợt và làn da tái nhợt, Charlie nhìn giống như một hình nộm làm bằng nến. Khi bọn con trai tiến đến, anh ta thậm chí không nhận ra chúng. Anh ta đeo vẻ mặt bối rối mờ nhạt, cứ như thể anh ta không thể hiểu tại sao mình phải rời Học viện, tại sao anh ta không thể mãi mãi tiếp tục là một Liên lạc viên.
“Cô bé sẽ ổn thôi,” Reynie nói, bật ngón tay cái về phía Kate cứ như thể Charlie có thể thực sự quan tâm. “Ngã rất nhiều, nhưng cô bé luôn luôn hồi phục.”
“Gì cơ?” Charlie nói, nhìn vào bọn con trai lần đầu tiên.
Mặt Reynie hiện lên vẻ thông cảm. “Ồ, em nghĩ là anh đang để đầu óc đến các thứ khác, vì anh sắp tốt nghiệp. Không ai có thể đổ lỗi cho anh vì điều này. Em cá là anh rất buồn khi phải đi, đúng không? Anh sẽ nhớ tất cả các đặc quyền bí mật đó.”
“Các đặc quyền nào?” Charlie nói đầy cảnh giác. “Anh không nhớ bất kỳ đặc quyền nào. Làm một Liên lạc viên là một trách nhiệm, một vấn đề về lãnh đạo. Khi bạn là một Liên lạc viên, bạn quá bận giúp đỡ ngài Curtain đến mức bạn khó có thời gian để nghĩ. Thực tế,” Charlie nói, hiện giờ trông khá thất vọng, “thực tế, có vẻ như mới ngày hôm qua anh được làm Liên lạc viên, và bây giờ anh sắp về nhà rồi. Anh quá bận đến mức mà mọi thứ trong khoảng thời gian đó đều mờ nhạt.”
“Bận làm gì cơ?” Sticky hỏi.
Phía sau bọn trẻ, S.Q đang cố gắng giúp Kate đứng vững lại. Kate cố tình làm sự việc khó khăn thêm bằng cách trượt ngã trên những thứ vừa văng ra khỏi túi đồ của cô bé.
Charlie trở nên kích động. Anh ta liếc sang trái, rồi sang phải, và cố định với một cái nhìn nghi ngờ đầy quả quyết. “Anh không thể nói.”
“Nhưng tại sao?” Reynie kêu gọi. “Họ đe dọa anh à? Anh có thể nói với bọn em bất cứ điều gì không?”
Charlie lắc đầu băn khoăn. Có vẻ như anh ta đang phân vân lắm, và các cậu bé cảm thấy tràn trề hy vọng. Sau đó anh ta lại lắc đầu lần nữa, lần này mạnh hơn. Anh ta có vẻ như đang cực kỳ đau khổ với câu hỏi của bọn trẻ. “Anh không thể nói,” anh ta nhắc lại. “Anh thực sự không thể.”
“…may mà vẫn còn sống,” S.Q. nói với Kate ở phía sau bọn trẻ. Sau đó giọng anh ta trở nên nghiêm trọng, “Này! Bọn con trai các cậu tránh xa Charlie ra!”
“Được rồi, tạm biệt, Charlie,” Reynie nói nhanh, và Sticky tạm biệt một cách vui vẻ, nhưng Charlie chỉ nhìn chằm chằm bọn trẻ với biểu hiện mất trí, cứ như thể chúng vừa gây ra một sai lầm trầm trọng nào đó với anh ta vậy. Ném cho bọn con trai một cái nhìn không đồng tình, S.Q. nắm tay Charlie và dẫn anh ta về phía lối ra.
“Có hỏi được gì không?” Constance hỏi, cô bé cuối cùng cũng đi xuống hành lang và đang đứng đó, với vẻ vô dụng, khi Kate đang thu thập đồ của cô bé.
Reynie nhặt chiếc súng cao su của Kate lên và đưa cho cô bé. “Anh ta không nói. Anh ta cũng không nói tại sao.”
“Tất cả những điều tớ làm đó đều vô ích à?” Kate mất tinh thần thét lên.
“Tớ không chắc,” Reynie nói. “Có cái gì đó khiến tớ tò mò về điều Charlie nói. Điều gì đó…” Cậu bé cau mày. “Chắc tớ sẽ phải suy nghĩ về nó.”
“Dù sao thì, Kate, đừng nói với bọn tớ là cậu không thích làm điều đó đấy nhé,” Sticky nói.
“Thực sự là tớ có,” Kate thừa nhận, với một nụ cười tinh quái. “Trông nó thế nào?”
“Giống như cậu rơi xuống từ máy bay ấy,” Reynie nói khi bọn trẻ lại đang hướng về phía quán ăn tự phục vụ.
“Thật chứ?” Kate nhìn chằm chằm cậu bé với đôi mắt rực sáng. Cô bé thực sự bị rúng động.