Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 31



Tiêu Kha Ái cúi đầu hổ thẹn.

Con người luôn theo đuổi những điều mình mong muốn, nhưng không thể đạt được trong khoảng thời gian ngắn. Ngược lại, Tiêu Kha Ái cảm thấy sự hèn nhát của mình nhiều hơn.

Đa Lợi thút thít, đôi mắt to tròn xoe, lông tơ bên vành mắt ướt một mảng to, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Bác sĩ Kiều bị gián đoạn cảm xúc, vẻ đau khổ ban nãy thu hồi dần lại, gương mặt trở về với vẻ vô cảm thường ngày.

Một người sơ xuất thể hiện cảm xúc mình ra ngoài không kéo dài, Tiêu Kha Ái lấy lại tinh thần.

“Thuốc giảm đau không còn hiệu quả sao?”

“Không thể tiêm được nữa.” Bác sĩ Kiều xoa đầu Đa Lợi, mắt nó vẫn còn ầng ậc nước, chậm rãi chớp chớp mắt, gác đầu lên tay anh.

“Cũng muộn rồi, cô nên về nhà.” Bác sĩ Kiều nói, “Lần này thật sự cảm ơn cô, sau này có cơ hội, tôi sẽ tạ ơn cô.”

Cảm xúc của anh không tốt lắm, Tiêu Kha Ái nghĩ nghĩ rồi không tiếp tục hỏi.

“Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Bác sĩ Kiều ôm Đa Lợi, gật đầu với cô, “Cảm ơn, cảm ơn cô.”

Tiêu Kha Ái đi từng bước chầm chậm quay về, lo lắng cho Đa Lợi. Chuyện Lưu Dương như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh, khiến tâm trí cô rối loạn, những ý nghĩ vốn chui rúc sâu trong lòng lại rục rịch thò đầu ra ngoài.

Thứ sáu này không về nhà, cô nghĩ.

Mẹ Tiêu tựa như nhận thấy ý tưởng của cô, sáng hôm sau cô nhận điện thoại của mẹ Tiêu.

“Ái Ái, dạo này trời trở lạnh, mẹ mang chăn dày với quần áo để con đỡ mất công chạy qua chạy lại.”

Thật ra đối với Tiêu Kha Ái chỉ là mất thời gian lái xe, nhưng gần đây bầu không khí ở nhà không tốt nên cô đồng ý.

Nếu gia đình không thúc giục chuyện cưới xin thì tốt rồi.

Tiêu Kha Ái nghĩ, cuộc đời cô xem như khá tốt. Cha mẹ đa phần đều thấu tình đạt lý, chuyện nhỏ cũng ân cần hỏi han, che chở mọi bề. Từ nhỏ đến lớn gần như cô chưa từng có cảm giác thiếu gì về mặt vật chất, còn tình cảm? Quan hệ của cha mẹ cô cũng tốt, thỉnh thoảng ra ngoài du lịch kiểu trăng mật trung niên.

Nhưng khi nói đến hôn nhân của cô thì lại giống hầu hết cha mẹ thập niên 60-70, lo lắng sốt ruột hết mức.

“Mẹ không hiểu những người trẻ như các con tại sao lại bài xích hôn nhân đến vậy. Nhìn ba mẹ xem.” Mẹ Tiêu phàn nàn với cô không chỉ một lần, “Quan hệ của chúng ta thật tốt, hôn nhân hạnh phúc thế này.”

Tựa như thế hệ trước rất thích việc làm gương, lấy bản thân mình ra nói với người khác, cứ làm theo tôi thì sẽ không sai.

Tiêu Kha Ái vừa hẹn thời gian với mẹ xong, mới vừa cúp máy thì nhận được tin nhắn wechat của bác sĩ Kiều.

Bác sĩ Kiều: “Đa Lợi chết rồi.”

Tiêu Kha Ái cầm điện thoại sững sờ.

Dù biết Đa Lợi không còn sống được bao lâu với tình trạng đó, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ chuyện lại nhanh như vậy.

Tiêu Kha Ái: …Nén bi thương.

Bác sĩ Kiều: Sau khi cô đi không lâu, Đa Lợi đã mất. Tôi nghĩ quãng thời gian qua nó vẫn luôn cố gắng chống chọi, muốn nói với tôi những lời đó… Vì vậy, tôi cảm thấy nên nói với cô chuyện này. Đêm nay tôi sẽ chôn cất nó, cô đến không?

Tiêu Kha Ái không ngờ bác sĩ Kiều sẽ chủ động hỏi cô, lại nhớ tới Đa Lợi, ngay lập tức đồng ý.

Tiêu Kha Ái: Dạ đến ạ.

Nhưng nhắn xong rồi mới nhớ vừa hẹn mẹ đến, Tiêu Kha Ái lại thấy rắc rối. Trong hai chuyện thì việc đưa Đa Lợi quan trọng hơn, cả đời chỉ có một lần, còn đồ đạc thì cô có thể lái xe về nhà lấy sau.

Hạ quyết tâm xong, cô điện thoại cho mẹ.

Tiêu Kha Ái: “Hôm nay mẹ đừng đến, hôm nay con có tiệc của đồng nghiệp nên chắc sẽ về muộn.”

Mẹ Tiêu: “Không sao không sao, mẹ chờ được mà, mẹ lái xe rất tiện, không ảnh hưởng gì cả.”

Chuyện này sao lại bắt bà chờ được? Tiêu Kha Ái không biết mấy giờ mới xong, chưa kể hôm nay là thứ sáu, giờ cao điểm thường kẹt xe, Tiêu Kha Ái cũng không muốn mẹ vất vả.

Tiêu Kha Ái: “Không nhất thiết phải đưa ngay hôm nay, để sau cũng được.”

Mẹ Tiêu: “Mẹ xem thấy dự báo thời tiết nói sắp chuyển lạnh rồi, ký túc xá con đâu có đủ chăn. Mà lại nói, con cứ muốn ở ký túc xá, đồ đạc cứ phải để hai nơi.”

Tiêu Kha Ái: “Mẹ, đêm nay con có hẹn với bạn, không biết đến mấy giờ, hơn nữa, con đã 30 rồi, quần áo không lẽ không có áo khoác sao? Chăn mỏng thì đắp thêm không được sao?”

Mẹ Tiêu: “Cái con nhỏ này, lúc thì tiệc của đồng nghiệp, lúc thì hẹn bạn. Bạn trai hay gái?”

Tiêu Kha Ái bị hỏi đến đau cả đầu, bất ngờ nên không tìm ra được lời nói dối. “Trai.”

Giọng điệu mẹ Tiêu thay đổi ngay, hào hứng hẳn lên: “Loại bạn bè thế nào? Đồng nghiệp hay bạn học? Điều kiện gia đình ra sao? Làm nghề gì?”

Tiêu Kha Ái nghe mấy lời này thì không khỏi cáu kỉnh, “Bác sĩ thú y, mẹ đừng lo nữa, tối nay đừng đến, thế thôi.”

Mẹ Tiêu: “Này…”

Tiêu Kha Ái cúp điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch. Điện thoại lại rung lên, tin nhắn wechat.

Mẹ Tiêu: Ái Ái, hôm nay mẹ không đến, các con cứ chơi vui vẻ (thả tim)

Tiêu Kha Ái lúc này hối hận vì có lẽ mẹ cô đã xem bác sĩ Kiều như bạn trai mình, không phải thế sao trước đó còn băn khoăn việc ăn mặc ngủ nghỉ của cô, trước hai tiếng ‘bạn trai’ thì không còn gì đáng để nhắc tới nữa.

Nhưng thế cũng có chỗ tốt, dù sao đã lừa được qua tuần này, không cần về nhà nghe ba mẹ bảo đến trung tâm mai mối, hoặc trực tiếp gián tiếp mà giáo dục tư tưởng cho cô.

*

Sau khi tan làm, Tiêu Kha Ái ngẫm nghĩ rồi dẫn Pappy theo.

Pappy: “Dẫn em theo làm gì? Những tình cảnh buồn bã này em không chịu nổi đâu.”

Tiêu Kha Ái đi theo định vị bác sĩ Kiều gửi, là một khu rừng trong công viên, phải lái xe đến.

Đến nơi thì sắc trời đã sẫm tối.

Bác sĩ Kiều ôm mèo trong ngực, tay kia xách một thùng nhỏ. “Trước kia Đa Lợi thích đến công viên này chơi.”

Tiêu Kha Ái không nói gì, tình huống này cô không biết nên nói gì mới phải. Anh đưa mèo trong tay cho cô, “Ôm giúp tôi một lát.”

Gương mặt mèo rầu rĩ ló ra khỏi vòng tay anh, Tiêu Kha Ái ôm lấy nó.

Pappy: “Tương Vừng nói, Đa Lợi chết rồi nó lại thấy không quen.”

Tiêu Kha Ái thấy bác sĩ Kiều xách theo cái thùng nhỏ, anh đào một cái hố nhỏ, chiếc thùng đó đặt vừa vặn vào đó, anh dùng xẻng lấp đất lại, từng lớp từng lớp phủ lên trên.

Trong khoảng thời gian này, không ai lên tiếng, mãi đến khi bác sĩ Kiều lấp đất hoàn tất, nhặt xẻng lên.

“Cô ăn tối chưa?”

Tiêu Kha Ái: “Dạ chưa.”

“Tôi mời cô ăn cơm.” Bác sĩ Kiều xếp đồ đạc lại, “Đi cất xẻng với tôi trước đã.”

Bác sĩ Kiều rất bình tĩnh, chỉ hơi cúi đầu. Khi anh quay người, vô tình Tiêu Kha Ái đối tầm mắt với anh mới thấy mắt anh hơi sưng.

Tương Vừng meo meo vài tiếng.

Máy phiên dịch Pappy nhanh chóng hoạt động, “Đã khóc cả đêm, còn cố tỏ vẻ gì chứ.”

Tim Tiêu Kha Ái rung lên, tự dưng lại cảm thấy, anh đáng yêu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.